Chương 1: Nụ Hôn Dưới Mưa
Cơn mưa mùa hè bất ngờ ập đến, như thể không báo trước, mang theo một không khí dịu mát, xóa tan đi sự oi ả của buổi chiều. Những giọt nước rơi xuống nhanh như thể muốn rửa sạch mọi vết bụi bẩn của thế gian, tẩy đi hết những gánh nặng của ngày hôm qua. Mỗi giọt mưa lấp lánh khi rơi xuống, vỡ ra rồi hòa vào mặt đất, tạo nên một màn sương nhẹ mờ ảo, bao phủ mọi thứ trong một vẻ đẹp tĩnh lặng và huyền bí. Cơn mưa, dù có vẻ vội vã, lại mang đến cho người ta một cảm giác bình yên kỳ lạ.
Minh và Lan đứng sát nhau dưới mái hiên của quán cà phê nhỏ, không hề vội vã, không hề căng thẳng. Họ chỉ im lặng, cùng nhau đắm chìm trong không gian yên tĩnh của buổi chiều mưa. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi, tất cả mọi thứ chỉ còn lại họ – hai con người giữa cơn mưa mùa hè.
Minh nhìn Lan, đôi mắt anh sáng lên trong ánh đèn mờ ảo từ phía bên ngoài, như thể muốn chạm vào mọi suy nghĩ trong lòng cô. Lan, dù đứng gần anh đến vậy, vẫn cảm thấy có một khoảng cách mơ hồ nào đó giữa họ. Cô nhìn ra ngoài, không nói gì, nhưng trái tim cô lại đang đập nhanh hơn bình thường. Cơn mưa ngoài kia không chỉ là những giọt nước lạnh lẽo, mà còn là một biểu tượng của những ký ức mà cô không muốn nhớ lại.
“Em không thích mưa à?” Minh cất tiếng hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, như thể muốn nhẹ nhàng dâng trào những cảm xúc mà anh đã kìm nén suốt thời gian qua. Anh không biết phải làm thế nào để giúp Lan mở lòng, nhưng nếu có một điều gì đó anh muốn làm lúc này, thì chính là xoa dịu những vết thương trong tâm hồn cô.
Lan quay lại nhìn anh, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt có chút mơ hồ như đang tìm kiếm một câu trả lời cho chính mình. "Mưa… khiến em nhớ đến những điều cũ kỹ," giọng cô nhẹ như gió, nhưng lại chứa đựng nỗi buồn không thể nói thành lời. "Những ký ức mà em không muốn nhìn lại."
Minh khẽ thở dài, cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của cô. Anh hiểu rằng có những ký ức mà cô không thể quên, những điều đã từng làm trái tim cô tổn thương. Nhưng Minh không muốn cô phải tiếp tục sống trong những nỗi đau ấy. Anh muốn là người mang lại cho cô một tương lai tươi sáng hơn, dù chỉ là một phần nhỏ.
“Anh không biết em đã trải qua những gì… nhưng anh biết một điều, em không phải một mình,” Minh nói, đôi mắt anh dịu dàng nhìn vào mắt Lan. "Anh sẽ luôn ở đây, dù em có muốn chia sẻ hay không. Chỉ cần em cần anh, anh sẽ ở bên em."
Những lời này khiến Lan không thể không xúc động. Một phần trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng có một chút ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng có một người lại có thể nhìn thấy những nỗi đau mà cô luôn giấu kín trong lòng, không cần phải nói ra. Minh không hỏi nhiều, không cố gắng kéo cô ra khỏi nỗi buồn. Anh chỉ im lặng, ở bên cạnh, tạo ra một không gian an toàn cho cô. Và trong khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy một điều gì đó trong lòng cô dần tan chảy, như một tảng băng lâu ngày gặp phải ánh nắng ấm áp.
Cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, nhưng Lan cảm thấy một chút gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh. Một cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhàng, như thể mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa. Cô không còn cảm thấy cô đơn trong cơn mưa nữa, bởi vì có Minh ở bên, và đó là tất cả những gì cô cần lúc này.
"Em cảm thấy nhẹ lòng hơn khi có anh ở đây," Lan thì thầm, giọng cô nghẹn ngào như muốn nói ra tất cả những gì đã giấu kín lâu nay. "Anh là một ánh sáng trong đêm tối của em."
Minh mỉm cười, trái tim anh dường như tan chảy khi nghe những lời đó từ Lan. Anh không cần nghe những lời hoa mỹ, chỉ cần nghe cô nói thế này thôi, là đủ rồi. Anh không muốn cô phải đối diện một mình với những ký ức đau thương, không muốn cô phải sống trong những nỗi cô đơn đó nữa. Minh đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc Lan, cảm nhận hơi ấm từ làn da mềm mại của cô.
“Em không phải một mình đâu, Lan. Anh sẽ luôn ở đây, bên em, cùng em vượt qua tất cả.”
Cơn mưa ngoài kia càng lúc càng lớn, nhưng giữa cái lạnh lẽo của bầu trời xám xịt, Minh và Lan lại như hai người xa lạ, tìm thấy nhau trong sự ấm áp của tình cảm chân thành. Không có lời nói nhiều, không có những lời hứa hẹn ràng buộc, chỉ có một sự hiện diện lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, một sự kết nối không cần phải giải thích.
Minh bước một bước gần hơn, đôi mắt anh không thể rời khỏi khuôn mặt Lan. Anh nhìn thấy một nỗi sợ hãi trong mắt cô, nhưng cũng thấy được một niềm hy vọng le lói. Anh biết rằng cô đang rất cần một ai đó, một người sẽ không rời bỏ cô, sẽ không để cô lạc lõng trong những đêm dài đầy đau thương. Và Minh quyết định rằng người đó sẽ là anh.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa, Minh nhẹ nhàng nghiêng người về phía Lan, đôi môi anh chạm vào môi cô, một nụ hôn thật dịu dàng. Không vội vã, không cuồng nhiệt, mà là một nụ hôn ấm áp, như muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ để cô một mình trong bất kỳ cơn mưa nào nữa.
Lan bất ngờ, nhưng lại không hề phản kháng. Cô nhắm mắt lại, để nụ hôn của Minh xoa dịu tất cả những nỗi buồn trong lòng. Cơn mưa ngoài kia, dù có to đến đâu, cũng không thể làm mờ đi sự ấm áp của khoảnh khắc này. Nụ hôn ấy, ngọt ngào và dịu dàng, như một lời hứa rằng dù cho cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.
Dưới cơn mưa, thời gian như ngừng lại. Tất cả những gì Lan cảm nhận được lúc này chỉ là Minh, chỉ là nụ hôn ngọt ngào ấy, và những cảm xúc chân thành mà cả hai dành cho nhau.
Cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, tạo nên một bản nhạc vỡ vụn, như tiếng thở dài của thiên nhiên. Minh và Lan đứng dưới mái hiên, tay vẫn nắm chặt nhau, không rời, như thể chỉ cần một giây phút buông lơi, họ sẽ bị cơn mưa đẩy ra xa nhau. Nhưng thực tế, không phải cơn mưa nào cũng khiến con người ta phải tránh xa. Đôi khi, chính trong những khoảnh khắc mưa giông ấy, người ta mới tìm thấy được sự kết nối chân thật nhất.
Minh kéo Lan lại gần hơn, ánh mắt anh ngập tràn sự dịu dàng, như một lời thì thầm không cần nói ra. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Lan, cảm nhận từng làn sóng nhẹ nhàng từ mái tóc ướt, rồi để tay mình lướt qua làn da mềm mại của cô. Nụ hôn của họ tuy ngắn ngủi nhưng lại tràn đầy sự ấm áp, như thể thời gian đã ngừng trôi, để tất cả chỉ còn lại những cảm xúc đang tuôn trào giữa họ.
“Em không cần phải gượng ép mình nữa.” Minh nói, giọng anh khẽ nhưng đầy chắc chắn. Anh nhìn vào mắt Lan, cố gắng để cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. “Em không cần phải giữ tất cả mọi thứ trong lòng. Anh ở đây, và sẽ luôn ở đây, nếu em cần một ai đó để chia sẻ.”
Lan nhìn Minh, đôi mắt cô có chút ngỡ ngàng, rồi cũng dịu lại. Cô đã quen với việc đối diện một mình với những khó khăn trong cuộc sống. Lâu nay, cô luôn tự gồng mình lên để bảo vệ bản thân khỏi những cơn sóng ngầm trong lòng, những cảm xúc không biết làm sao để xả ra. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Minh, cô mới nhận ra rằng mình không phải cô đơn như mình tưởng.
Cô khẽ cắn môi, không biết phải nói gì, nhưng lòng lại như nhẹ nhàng trôi đi theo những lời Minh vừa nói. “Anh thật sự sẽ không bỏ em sao?” Câu hỏi đơn giản ấy bật ra từ môi cô, nhưng lại đầy mong chờ. Mong chờ vào một điều gì đó thật vững chắc, thật lâu dài, như cơn mưa không bao giờ ngừng rơi, như vòng tay ấm áp mà cô có thể dựa vào.
Minh mỉm cười, ánh mắt anh tràn ngập sự ấm áp và kiên định. “Không bao giờ. Em không phải đối diện một mình nữa.” Anh nắm chặt tay cô hơn, như để củng cố lời hứa này, rằng dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào, anh sẽ luôn bên cô.
Lan không biết mình đã chờ đợi khoảnh khắc này từ khi nào. Một khoảnh khắc mà trái tim cô không phải đơn độc, mà được chia sẻ với một người khác. Một người sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng ở lại bên cô, dù thế giới ngoài kia có đang bão táp. Cô có thể cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói của Minh, và trong khoảnh khắc ấy, cô không muốn rời xa anh.
“Cảm ơn anh, Minh…” Lan nói, giọng cô nghẹn lại, nhưng đôi mắt lại sáng lên như có ngọn lửa nhỏ cháy bừng trong đó. “Cảm ơn vì đã ở đây với em, ngay cả khi em không xứng đáng với tất cả những gì anh dành cho em.”
Minh lắc đầu nhẹ, cắt ngang những lời đầy tự ti của Lan. Anh không thích nghe cô nói như vậy, bởi vì trong mắt anh, Lan xứng đáng với tất cả tình cảm chân thành mà anh có thể dành cho. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt cô, nhìn vào đôi mắt ấy, nơi đã từng ẩn giấu bao nỗi đau, nhưng giờ đây lại phản chiếu một niềm hy vọng.
“Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất, Lan à. Anh chỉ là người mang đến cho em những điều ấy. Anh chỉ muốn em hạnh phúc, được yêu thương, và không bao giờ phải đau khổ nữa.”
Lan không thể kiềm chế được nữa. Cảm xúc trong lòng cô trào dâng, và rồi, cô hít một hơi thật sâu, như để xua tan mọi nỗi lo lắng đang quẩn quanh trong lòng. Cô nhìn Minh, một lần nữa, cảm nhận được sự ấm áp từ anh, và rồi, cô bước thêm một bước gần hơn, đôi môi cô tìm đến đôi môi anh, lần này không vội vã, không ngần ngại, mà như một cách khẳng định rằng cô đã tìm thấy sự an yên trong vòng tay anh.
Nụ hôn của họ ngọt ngào hơn bao giờ hết. Minh và Lan như hòa vào nhau, cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của người kia. Nụ hôn này không chỉ là một nụ hôn, mà là một sự giao thoa của tất cả những cảm xúc trong lòng họ. Dưới cơn mưa, họ không còn là những con người lạc lối, mà là hai tâm hồn tìm thấy nhau, tìm thấy sự kết nối chân thành giữa một thế giới đầy biến động.
Minh nhẹ nhàng kéo Lan vào vòng tay mình, cảm giác sự ấm áp từ cơ thể cô khiến anh như muốn vĩnh viễn giữ cô ở lại đây, trong khoảnh khắc này, không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Cơn mưa có thể cuốn trôi mọi thứ, nhưng tình cảm giữa họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Lan cũng vòng tay ôm lấy Minh, cảm nhận sự vững vàng từ anh, như thể anh là bến đỗ duy nhất mà cô có thể dựa vào trong cuộc đời này.
Chỉ có Minh và Lan, và một cơn mưa mùa hè, kéo dài mãi mãi trong một khoảnh khắc ngọt ngào, không thể tách rời. Dưới cơn mưa, mọi nỗi buồn đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự an yên mà cả hai cùng tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top