Dụ dỗ tiểu bạch thỏ 4

"Cậu sao lại....ở đây?" Châu Chấn Nam mở mắt thật to, không dám tin tưởng.
Diêu Sâm lạnh lùng nhìn cậu, không nói một lời tiến lên đón lấy người nam nhân áo đen trên lưng cậu, trầm giọng hỏi: "nhà hắn ở đâu?"
".... ở gần đây."
"ừ " Diêu Sâm quay đầu liếc nhìn quầy rượu, nhìn trang trí bên ngoài liền biết là Gay Bar...
Dọc đường đi hai người đều trầm mặc không nói, Châu Chấn Nam đối với sự xuất hiện bất ngờ của Diêu Sâm cũng không hỏi lý do càng không có trách cứ, một mực đi theo sau lưng hắn. Cực kỳ giống học sinh vì phạm lỗi mà lo lắng không yên.
Diêu Sâm trong lòng lại mang theo lửa giận không có chỗ phát tác, càng bất lực hơn là hắn không có lập trường để trách cậu.
Người kia đích thực ở gần, chưa đi hết một con phố đã tới.
Diêu Sâm đem nam sinh kia đặt trên giường, để hắn nằm nghiên tránh cho nửa đêm nôn ra do say rượu, lúc này Diêu Sâm đã đầu đầy mồ hôi.
Lúc rời khỏi nhà nam sinh, Diêu Sâm nghiên đầu hướng Châu Chấn Nam nói, "đi nhà cậu."
Nhà Châu Chấn Nam khá xa, hai người đi bộ tầm 15 phút, nhà cậu nằm trong một tiểu khu yên tĩnh, khi Diêu Sâm đi vào căn phòng nhỏ của cậu liền nghe được một mùi thơm nhàn nhạt nhưng không biết đó là mùi gì.
Nơi này thật nhỏ, nhưng mang lại cảm giác ấm áp khiến ngươi ta thả lỏng, nhìn qua đồ dùng trong nhà cũng đặc biệt đơn giản.
Châu Chấn Nam; "chuyến tàu điện ngầm cuối cùng là 11 giờ 50, bây giờ trễ rồi, nếu không cậu cầm một ít đề thi này về trước đi?"
Diêu Sâm; "hôm nay tôi ở lại đây"

Châu Chấn Nam "...."
Diêu Sâm "không được sao? ngày mai cậu có việc?"
Châu Chấn Nam "không có chuyện gì"
Diêu Sâm: " vậy sao vừa rồi cậu nói có việc"
Châu Chấn Nam: "chính là giải đáp vấn đề cho cậu."
Diêu Sâm: "cậu gần đây bận lắm sao? không đến dạy học?"

Châu Chấn Nam: "có chút việc"
Diêu Sâm tiến tới gần cậu: "bận cùng người kia uống rượu? hắn là ai? Cậu thích hắn sao?"
Châu Chấn Nam lui về phía sau một bước, dính vào vách tường, "bạn thôi."
Diêu Sâm để lại một câu "sau này không được đi mấy chỗ đó nữa." coi như kết thúc truy vấn chuyện này.
"Tôi muốn đi tắm."
Châu Chấn Nam từ trong tủ lục lọi ra được mấy món quần áo rộng một chút đưa hắn. Diêu Sâm chọn mi, "đây là của cậu?"
Châu Chấn Nam gật đầu, Diêu Sâm lại cảm thấy kỳ quái, y phục này không phải là kích thước của cậu a, thế nhưng trên người thật bẩn, hắn liền không đôi co nửa.
Sau khi hắn đi tắm, Châu Chân Nam liền lấy điện thoại gọi cho Hà San San, nói Diêu Sâm cùng cậu thảo luận một vài vấn đề, hắn muốn lưu lại một đêm này. Hà San San đối với Châu Chấn Nam có thừa tín nhiệm nên rất nhanh liền đáp ứng.
Sau khi cúp máy Châu Chấn Nam lại khổ não không biết làm thế nào với tên hỗn đản kia, bình thường dạy kèm ở nhà hắn liền đã nhịn không được, làm sao có thể cùng nhau qua đêm này đây?
Trước khi đên nhà dạy kèm cậu đã nghe qua cái danh phong lưu của hắn, bất quá cậu vẫn nghĩ lời đồn có chút khoa trương. Cậu cũng đoán là hắn khẳng định rất đẹp trai nhưng lại không ngờ lại có mị lực như vậy, chẳng trách lão sư lại từng người từng người đối với hắn động tâm.
Lần đầu tiếp xúc Diêu Sâm cậu chỉ cảm thấy hắn đặc biệt ngây thơ, sau đó lại còn lười biếng... bất quá vào một buổi chiều khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất chiếu lên người thiếu niên đang dựa trên bàn ngủ say, hình ảnh đó từ khi nào không hay luân khuếch trong tim cậu. Ngày đó thiếu niên khi tỉnh lại, mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi cậu; "lão sư, tôi đẹp trai không?"
Nếu muốn Châu Chấn Nam nói, thì cảm giác trong lòng cậu chính là một loại động tâm mang theo chút áy náy, gò má cậu nóng lên lợi hại, đầu vựng hồ hồ, cùng với cặp mắt màu hổ phách kia nhìn nhau, sau đó liền không thể nào dời đi ánh mắt.
Có lúc Châu Chấn Nam cũng tự hỏi chính mình vì sao muốn nhận dạy kèm Diêu Sâm đây? vì cậu đối với năng lực tự kềm chế của mình rất tự tin hay từ một khắc nhìn thấy đói phương liền theo bản năng muốn thân cận cùng quan tâm.
Cậu cũng đã nhiều lần muốn từ chức nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hà San San còn có tiến bộ trông thấy của Diêu Sâm làm cậu không nỡ.
Cậu luôn tự thuyết phục bản thân không nên có những suy nghĩ không nên có, mọi chuyện cũng rất thuận lợi cho đến khi Diêu Sâm phát hiện ra cậu có ý với hắn. Cậu trước giờ đối với Diêu Sâm đều là không có biện pháp chống cự.
Cậu không biết nói dối, mỗi lần Diêu Sâm hỏi quá mức cậu liền quýnh lên, sợ bản thân vừa mở miệng liền đem tâm ý đều nói cho hắn biết.
Cũng đến lúc nên từ chức rồi, không bằng ngày mai liền từ. Châu Chấn Nam tuyệt vọng suy nghĩ...cậu nhất định phải cắt đứt hành vi mê luyến bất chính này.
---
Diêu Sâm ở nhà Châu Chấn Nam tắm xong thì tâm tình khá lên một chút, bây giờ trên người hắn cũng có mùi thơm giống trên người Châu Chấn Nam. Hắn cũng không biết được những xoắn xuýt trong lòng cậu, hết giận liền căn bản là muốn dựa vào gần đối phương... Châu Chấn Nam đang ngồi chấm bài thi của hắn, Diêu Sâm nhìn dáng vẻ giả vờ nghiêm chỉnh của cậu, hắn biết cậu vừa lén chú ý đến hắn, Diêu Sâm từ sau lưng Châu Chấn Nam sáp vào người cậu, đầu tựa trên mái tóc mềm mềm của cậu nỉ non, "ngày mai lại xem, muộn rồi, đi tắm trước ."

Hơi thở của Diêu Sâm vòng quanh người Châu Chấn Nam, cậu sợ hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình, đem đầu cúi rất thấp, cả người đều căng thẳng.

"Cậu ngủ trước đi, tôi laị chấm thêm mấy tờ nữa..."

"Không được, đi tắm."

"...", không biết đây là nhà ai nữa a.

"Cậu cả người đều bốc mùi rượu với thuốc lá, thật thúi."

"...", bé thúi Châu Chấn Nam ngoan ngoãn đi tắm.

Chờ Châu Chấn Nam tắm xong đi ra, Diêu Sâm đang ngồi ở chỗ cậu vừa ngồi chấm bài lúc nãy, cậu nhìn thấy mái tóc vẫn còn ướt nước của thiếu niên dính vào cần cổ trắng nõn, Châu Chấn Nam không tự chủ nuốt nước miếng đi tới bên cạnh Diêu Sâm.

"muộn rồi, ngày mai lại xem."

Diêu Sâm nhìn cậu cười cười, "vốn là muốn chờ cậu thảo luận, không ngờ cậu tắm lâu như vậy."

"..."

"bình thường cậu cũng tắm lâu vậy sao?"

"... không có."

"Có thật không? mặt cậu có chút hồng..., cậu nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ... hôm nay chỉ có chúng ta."

"... nên ngủ."

"muốn cùng tôi ngủ? được a"

"tôi...tôi ngủ sofa, giường nhường cho cậu ngủ"

Diêu Sâm nhìn chiếc giường đôi lớn nhíu mày, "cái giường này lớn như vậy đủ cho hai người lăn qua lăn lại, cậu sao còn muốn ngủ sofa?"

hắn từng bước tiến lại gần cậu: "vậy là cậu...sợ tôi đối với cậu làm cái gì sao?"

Châu Chấn Nam ỉu xìu đáp "không có...."

Diêu Sâm dắt tay Châu Chấn Nam đem cậu kéo đến mép giường, thân mật nói, "nhưng là... tôi rất muốn phát sinh chút gì đó a ..."

Châu Chấn Nam luống cuống, không biết Diêu Sâm muốn làm gì, cậu muốn tránh thoát nhưng Diêu Sâm lại nắm chặt quá... hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu như đã nhìn thấu tất cả tâm tư cậu, chỉ là đang đợi cậu tự mình thừa nhận mà thôi.

"Tôi...tôi không phải là những ngừoi dạy kèm cậu trước kia, cậu đừng như vậy!" dứt câu nước mắt cậu cũng chảy xuống, cậu không cách nào khống chế tâm tình, chỉ biết đem mặt mình che lại.

Cậu vì hành động khinh nhường của Diêu Sâm mà thấy thương tâm lắm, cậu lại không biết làm sao để ức chế tình cảm trong lòng, càng không thể làm như mình không thích Diêu Sâm, không có biện pháp cự tuyệt hắn hay quát mắng hắn, ...

Diêu Sâm cứng rắn đem mặt Châu Chấn Nam đào ra từ hai bàn tay cậu, chăm chú nhìn vào mắt cậu, từng chữ rõ ràng nói, "cậu chính là cậu, cậu đối với tôi không phải là bất kỳ người nào khác."

Châu Chấn Nam ngây ngô nhìn hắn, quên cả khóc, tay Diêu Sâm ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cậu, nhẹ thở dài.

Diêu Sâm: "Châu Chấn Nam. tôi thích cậu, cậu biết không?"

Châu Chấn Nam: "......."

Diêu Sâm cảm thấy mặt Châu Chấn Nam sờ lên cảm giác thật tốt, không nhịn được trộm ngắt nhéo một cái, "làm sao cậu mới có thể tin tưởng tôi đây? Làm thêm mấy tờ đề thi? Hay đọc nhiều thêm vài cuốn sách?"

Châu Chấn Nam uỷ khuất nhìn Diêu Sâm, không nói.

Diêu Sâm để cậu ngồi ở mép giường, chính mình ngồi chồm hổm xuống đối diện cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, vì vậy cậu không được không đến dạy học." nói xong Diêu Sâm lấy gối đầu cùng chăn, đi đến sofa làm ổ, để lại Châu Chấn Nam một mình yên tĩnh mà tiêu hoá cái thông tin to lớn kia.

------

Sau ngày đó Diêu Sâm giống như thành con người khác, không hề trêu chọc Châu Chấn Nam nữa, nghiêm túc đọc sách, còn biết vâng lời Hà San San, chỉ thỉnh thoảng châm chọc mấy cậu làm cho Hà San San không dám tin, bà cảm thấy Châu Chấn Nam xem ra lợi hại hơn ngừoi mẹ đã nuôi lớn Diêu Sâm mười mấy năm là bà đây nhiều lắm...

Có lần, Diêu Sâm đang làm đề thi, Châu Chấn Nam ngồi một bên nhìn mà nghĩ: thứ hấp dẫn Diêu Sâm nhất bây giờ chính là kiến thức chứ không phải là cậu, hắn lâu rồi cũng không hỏi vấn đề gì, không có mượn cớ để ôm hoặc đụng chạm cậu như trước... không hiểu sao cậu trong lòng không vui lắm, mặc dù hắn nói là để chứng minh hắn thích mình nhưng sao bây giờ lại cảm thấy hắn đã không còn hứng thú với mình đây ?!

Không ngờ Diêu Sâm giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, mở miệng nói, "nghĩ gì thế? tôi rất thích cậu."

Châu Chấn Nam khẩn trương đến một chút cử động cũng không dám, cũng không dám đáp lời, trong lòng vừa quẫn bách vừa xấu hổ, trái tim đập loạn.

Diêu Sâm cười cười: "tôi ngoan lâu như vậy rồi, lát nữa có thể thưởng cho tôi không?"

"......"

Thấy Châu Chấn Nam không trả lời, Diêu Sâm còn tưởng mình vội vàng, hắn rất muốn phối hợp cậu từng bước một tiến triễn, nhưng mà... mỗi tuần hai buổi học, cái gì cũng không làm, hắn sắp nghẹn đến nội thương rồi, hận không thể đem tiểu bạch thỏ nhu vào trong ngực, ôm cậu hôn cậu... nếu có thể hắn còn muốn len lén cắn một cái a...

Diêu Sâm đang ngẫn người tưởng tượng, Châu Chấn Nam lại cho rằng Diêu Sâm tức giận, nhẹ kéo áo hắn, nóng nảy hỏi: "thưởng cái gì... cậu...muốn thưởng gì?"

Diêu Sâm ánh mắt híp lại, sao lại có người ngoan như vậy chứ !?

"Chờ lát nửa cậu sẽ biết."

-----

Diêu Sâm đem Châu Chấn Nam đè ở trên tường hôn thật lâu, Châu Chấn Nam bị hôn đến hai chân cũng mềm nhũn, không thể làm gì khác hơn là đưa tay câu cổ của Diêu Sâm, ôm lấy. Hành động này không thể nghi ngờ là càng kích thích Diêu Sâm, hắn ôm hông cậu chặt hơn, đẩy sâu hơn nụ hôn... khi tay hắn bắt đầu không thành thật sờ mó trên người Châu Chấn Nam, cậu liền vội vàng đẩy hắn ra, đỏ mặt nói: "cậu...cậu đủ rồi nha...."

Câu uy hiếp không có chút lực làm cho trong lòng Diêu Sâm càng ngứa, thỏ nhỏ thật biết cách câu dẫn hắn.

Mặc dù rất muốn tiếp tục nhưng lý trí nói cho hắn biết, phải từ từ từng bước một, nước ấm nấu ếch a ~ hôm nay hôn hôn được, cách ngày có thể...ưm... chắc cũng không còn xa.

"oh..." Diêu Sâm cười cười, làm như cái gì cũng không phát sinh, "lão sư vất vả rồi, hôm nay học rất vui vẻ."

Châu Chấn Nam: "....."

Châu Chấn Nam không biết nên đáp cái gì, nhanh nhanh thu dọn đồ, tính toán chạy trốn.

Diêu Sâm đã quen hình ảnh này, nhìn bóng lưng cậu ôn nhu nói: "lão sư, cuối tuần gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top