Chương 14

"Muốn lên nhà em ngồi một chút không?" Hai người đang đứng dưới lầu, Thùy Trang sống ở lầu bốn, từ dưới này nhìn lên có thể thấy rèm cửa sổ màu lam ở nhà cô.

"Ừm, được." Diệp Anh hơi do dự nhưng sau đó liền đáp ứng lời mời của Thùy Trang , anh rất muốn xem nhà cô như thế nào một chút.

Thùy Trang thật cao hứng cười cười, dẫn Diệp Anh đi vào chung cư, bởi vì cô ở tầng lầu không cao lắm, cho nên mỗi ngày Thùy Trang đều không đi thang máy, vì vậy cũng dẫn Diệp Anh đi thang bộ.

"Em cảm thấy đi cầu thang bộ có thể rèn luyện thân thể." Thùy Trang và Diệp Anh sóng vai nhau cùng đi, bề ngang thang bộ rất rộng rãi, có thể đi được ba người, thiết kế rất ấm áp.

"Cách này rất tốt lại tiết kiệm tiền, nhưng mà, lúc đi một mình em phải chú ý an toàn." Diệp Anh cảm thấy đèn thang bộ hơi tối, nếu như về nhà trễ một chút có thể gặp nguy hiểm, anh hơi bận tâm.

"Diệp, một lần nữa em rất nghiêm túc mời anh tới ở cùng em, em có thể chuẩn bị cho anh một phòng ngủ và một phòng sách." Thùy Trang cảm thấy cô nếu muốn khắc sâu vào trong lòng anh thì cần phải tiếp xúc với anh thật nhiều. Rất nhiều người luôn giữ vững hình tượng tốt đẹp của mình ở trước mặt người mình yêu, nhưng cuộc sống không thể nào hoàn mỹ như vậy, trừ phi có người tự nguyện cả đời nguỵ trang mình, nếu không từng khuyết điểm sẽ từ từ bộc lộ.

Nhưng mà đề nghị của Thùy Trang rất thực tế, nếu làm như vậy hai người có thể dễ dàng tìm hiểu lẫn nhau, nếu như phát hiện có điểm nào không hợp có thể sớm điều chỉnh. Mặc dù cô thích anh, chính xác là kiểu vừa gặp đã yêu, nhưng mà có thích hợp sống chung với nhau hay không lại là vấn đề khác. Cô chỉ có thời gian một năm, cô không muốn lãng phí quá nhiều, cô rất nghiêm túc đối với anh, nhưng nếu hai người có mâu thuẫn nào đó không thể thay đổi, cô muốn mình là người có thể buông tay, nhiều lúc yêu nhau thì dễ sống chung lại khó!

"..." Diệp Anh cảm thấy đau đầu, anh không biết nên trả lời cô như thế nào, rất là do dự.

"Trong cuộc sống, hai người ở bên nhau cần tiếp xúc với nhau nhiều hơn, anh vẫn luôn quan tâm tới thân phận của em, em biết rõ đây là vấn đề không thể xem nhẹ. Nhưng vấn đề này chỉ cần chúng ta còn ở chung một ngày thì nó sẽ còn tồn tại, em không hi vọng anh quá để ý đến chuyện này. Đến chỗ của em ở đi, em cảm thấy sẽ rất dễ dàng, hai người chúng ta cũng cần chung sống để hiểu rõ nhau hơn, mặc dù quá đột nhiên cũng quá gấp gáp, nhưng em không muốn lãng phí thời gian dò xét nhau quá nhiều. Hơn nữa đây có nghĩa là em tin tưởng anh, còn có một điều em muốn nói cho anh biết, cha và mẹ em rất quan tâm về hôn sự của em, nếu như em không tìm được một đối tượng kết hôn, bọn họ sẽ bắt em đi xem mắt. Cho nên, em hi vọng có thể hiểu rõ về anh hơn, xác định anh có thể trở thành người chồng tốt hay không, đương nhiên, anh có nguyện ý cưới em hay không cũng rất quan trọng, có lẽ em không phải là người vợ tốt."

Trong lời nói của Thùy Trang có chín mươi phần trăm là sự thật, bao gồm cả câu cuối cùng, cô rất hiểu bản thân mình, cô cũng không phải là người biết lo chuyện gia đình, làm một nghề đại diện cho phái nữ, cô cần một người chồng hiểu và thông cảm cho cô.

Tuy rằng cô đang theo đuổi Diệp Anh nhưng cô cũng muốn Diệp Anh hiểu rõ về cô, cô không do dự chút nào đem ưu khuyết điểm của mình bày ra trước mặt anh, cô muốn anh biết, cô rất nghiêm túc, cũng rất thẳng thắn. Dĩ nhiên trong tình cảm có chút thủ đoạn nho nhỏ là điều không thể tránh khỏi, giống như lời cô nói thật ra cũng không đúng sự thật một trăm phần trăm, cha mẹ cô rất quan tâm về hôn sự của cô, nhưng lại không có xuất hiện tình huống xem mắt.

Thùy Trang có thể chắc chắn Diệp Anh thích cô, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý hẹn hò. Cho nên, cô cảm thấy mình nên dịu dàng tiếp xúc với anh nếu không cái người đang do dự này sẽ lui bước.

"Hình như anh không có lý do từ chối, một câu tin tưởng của em liền phong kín đường lui của anh." Trong lúc bất chợt Diệp Anh nghĩ tới một câu nói, một người có thể trở thành thần tượng là vì họ có điểm làm người ta sùng bái, mà cô gái trước mặt này, làm anh sùng bái bốn năm. Cô thông minh lại tự tin, lý trí và giỏi phân tích, hiểu được kế hoạch cũng hiểu được điều khiển mọi thứ, dám nghĩ dám làm, hiểu rõ mình cần gì, hơn nữa dùng mọi phương pháp để ra sức thực hiện điều mình muốn!

Nếu như anh không rung động trong lần đầu tiên nhìn thấy cô, không có sự nỗ lực trong bốn năm, có lẽ bây giờ anh vẫn không biết nên đi con đường nào. Tất cả mọi thứ diễn ra đều quá đột ngột, thật may là anh thần tượng cô, hiểu rõ một phần về cô, cho nên lúc đối mặt với cô anh không có sợ hãi. Ngược lại cảm thấy cô vừa xinh đẹp vừa thông minh, điều này cũng giống như tình cảm, làm cho người ta không đủ lý trí.

"Vậy đáp án của anh là sao?" Thùy Trang kinh ngạc khi Diệp Anh tỉnh ngộ nhanh như vậy, hình như anh cũng biết một ít về cô, thật làm cho người ta ngạc nhiên và vô cùng vui mừng.

Con người rất mâu thuẫn, không thích người khác nhìn thấu mình nhưng lại hi vọng người nào đó sẽ hiểu mình đang nghĩ gì.

"Em cảm thấy anh có lý do cự tuyệt sao?" Diệp Anh cười cười, lộ ra nụ cười như ánh mặt trời mà Thùy Trang rung động.

"Diệp, anh có biết không, bộ dáng anh cười lên ấm áp như mặt trời vậy." Thùy Trang cũng không keo kiệt lời ca ngợi của mình.

Mặt trời được ca ngợi, trong nháy mắt liền ửng đỏ, Diệp Anh bị kích thích muốn che đi ánh mắt quá mức nóng bỏng của Thùy Trang . Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cô gái trước mắt này quá mức lớn mật, luôn làm anh lúng túng.

Có người nói, lúc hôn nhau những người mở mắt sẽ không đắm chìm ở trong tình yêu của mình, bởi vì họ quá mức sáng suốt.

Thùy Trang nghĩ tới câu nói này, chậm rãi nhắm mắt lại, cô cảm thấy tình yêu luôn làm người ta điên cuồng, cô không nên quá mức lý trí, rung động là một loại nhiệt tình, nó làm cho người ta cảm thấy tốt đẹp mỗi khi nhớ lại.

Hai người ôm hôn ở cầu thang bộ thật lãng mạn, lặng lẽ không tiếng động đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt.

Diệp Anh vẫn là người tách ra trước, không phải anh không đủ tập trung, mà là anh suy nghĩ thừa lúc bản thân mình còn có một tia lý trí mà dừng lại. Anh là người con trai bình thường, nếu cứ như vậy anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Diệp Anh rời khỏi đôi môi của Thùy Trang nhưng lại ôm chặt cô, nắm lấy bả vai của cô tự bình phục mình.

Thùy Trang muốn nói cho anh biết anh không cần nhẫn nại, cô cảm thấy mình có thể tiếp tục, nhưng hình như có chút nhanh chóng, hai người mới qua lại một ngày mà làm như vậy thì quá nhanh, đợi thêm hai ngày nữa cũng được.

"Đến nhà em rồi, anh vào đi." Hai người đã đứng ở lầu bốn, trước cửa nhà Thùy Trang

"Đột nhiên anh lại cảm thấy hối hận." Diệp Anh lo lắng nói.

"Hối hận chuyện gì?" Bàn tay Thùy Trang đang mở cửa liền khựng lại.

"Anh cảm thấy mình không tìm được lý do, em tin tưởng anh, nhưng mà anh không tự tin, đối với anh mà nói, lực hút của em quá lớn, em làm anh mê muội." Diệp Anh cũng rất thẳng thắn, bây giờ trong mắt anh không có sự tĩnh lặng.

"Thật ngại quá, anh hối hận cũng muộn rồi, hoan nghênh đến nhà em, nơi này cũng sắp là nhà anh." Thùy Trang mở cửa, vô cùng xinh đẹp làm động tác mời vào.
"Em làm anh có cảm giác trở thành tên trộm, giống như là đi vào nơi không nên đi vào." Diệp Anh trêu chọc, vừa nói vừa đi vào.

Lấy thân phận và địa vị của Thùy Trang mà nói thì căn phòng của cô thật sự là rất nhỏ, nhưng lấy góc độ của người đến xem thì nó rất rộng rãi; ba phòng ngủ, một phòng khách, hai nhà vệ sinh, một phòng bếp, còn có một phòng sách và một phòng chứa đồ. Màu chủ đạo là màu trắng, màu phụ là màu vàng nhạt và màu lam, thỉnh thoảng có vài chi tiết lấy màu đen làm màu chính, nhìn cả căn phòng rất nhẹ nhàng và hợp thời, không tệ.

"Như thế nào, có hài lòng không, anh đã đồng ý rồi, bây giờ không hài lòng cũng không được, nhưng mà có thể sửa chữa lại vài chi tiết, em tôn trọng ý kiến của anh." Cô vẫn luôn cảm thấy căn phòng này không giống như là "nhà", nó thiếu đi hơi ấm con người, nhưng mà do quá bận rộn với công việc nên cô cũng không cảm thấy có gì không tốt. Chỉ là thỉnh thoảng cô muốn có một người để nói chuyện, cô thích nhiệt độ lúc đó, ấm áp, hạnh phúc và lãng mạn.

"Anh vẫn cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, anh sợ mình sẽ không bao giờ... muốn dọn đi nữa." Diệp Anh rất thích nơi này, ở đây có hơi thở của cô, thiết kế nhẹ nhàng như cô, thỉnh thoảng có vài chi tiết rất ấm áp.

"Em sẽ đem những lời này của anh làm thành ca ngợi, ngồi đi, anh muốn uống gì, ở đây có bia, nước trái cây và cà phê?"

"Nước trái cây đi, cám ơn em." Thùy Trang đi vào phòng bếp, chỉ một lát liền đem hai ly nước trái cây đặt lên bàn, Diệp Anh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Thùy Trang ngồi bên cạnh anh.

Vừa định nói cái gì đó giải toả không khí thì điện thoại Diệp Anh liền reo lên.

"Thật ngại quá, anh nghe điện thoại." Diệp Anh nói xong liền lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình hiển thị liền do dự không biết có nên nhận hay không.
"Muốn em tránh đi một lát sao?" Thùy Trang thấy Diệp Anh do dự, cô quan tâm hỏi.

Diệp Anh lúng túng cười cười nói "Không cần", sau đó nhận điện thoại.

"Tiểu Nhã?"

"Tiểu Diệp, bây giờ anh có rảnh không, em muốn nói chuyện với anh một lát, em đang ở quán cà phê đối diện công ty." Giọng nói của Âu Nhược Nhã ủ rũ mất tinh thần.

"Hẹn hôm khác được không, hôm nay tôi có công chuyện, không có cách nào đến được." Anh đã nói rất rõ ràng với Âu Nhược Nhã, cho dù có nói lại một lần nữa thì cũng sẽ vẫn là những lời đó. Bây giờ anh chỉ hi vọng cô có thể buông tay, anh không muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt, mặc dù cô theo đuổi anh đã hơn ba năm, nhưng trên thực tế cô và anh đã rất rõ ràng, chẳng qua là cô không muốn buông tha mà thôi.

"Anh không có ở ký túc xá, anh còn có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ là anh không muốn thấy em, ngày hôm đó em không nên kích động như vậy, em sai rồi, chúng ta nói chuyện một chút có được không?" Âu Nhược Nhã đem lời nói của Diệp Anh xem như là anh lấy cớ không muốn thấy mình, giọng nói đã trở nên cầu khẩn. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thích ai nhiều như vậy, cực khổ theo đuổi nhưng cuối cùng lại không có kết quả, cô thật không cam lòng.

"Ngày mai được không, hôm nay đã khuya lắm rồi, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta bàn lại." Trong giọng nói Diệp Anh tràn đầy bất đắc dĩ, mặc dù Âu Nhược Nhã luôn theo đuổi anh, nhưng cô là một cô gái rất kiêu ngạo, rất ít khi lấy giọng nói như thế này để nói chuyện với anh. Aiz, ngày mai phải nói rõ ràng với cô mới được, có thể làm bạn thì làm bạn, nếu như không được thì ngay cả bạn bè bình thường anh cũng không muốn làm. Anh không phải là người hay do dự, có nhiều thứ bản thân mình phải hiểu được nên giữ hay là buông tay, không phải lúc nào mọi chuyện cũng như ý mình muốn.

"Anh không có ở ký túc xá, cũng không có ở công ty, anh đang ở cùng một chỗ với cô ta sao?" Âu Nhược Nhã do dự nói ra suy đoán của mình, cô đã tìm Diệp Anh từ ký túc xá cho đến công ty cũng không tìm được anh, cho nên cô mới gọi điện hẹn anh ra ngoài nói chuyện, Âu Nhược Nhã nhạy bén cảm giác được có cái gì đó.

"Ừm, ngày mai chúng ta bàn lại, tạm biệt." Diệp Anh cúp điện thoại, có chút lúng túng nhìn Thùy Trang vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh anh, anh không biết Thùy Trang nghe hiểu bao nhiêu, nhưng mà anh hơi chột dạ. Mặc dù anh và Âu Nhược Nhã rất trong sạch nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên, ở trước mặt bạn gái lại nhận điện thoại của người đang theo đuổi mình, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này.

"Vẻ mặt của anh bây giờ làm em cảm thấy như anh đang chột dạ, giống như là làm chuyện gì có lỗi, thật làm cho người ta khó xử." Một tay cô cầm nước trái cây, một tay khoác lên trên ghế sa lon, tư thế rất là tuỳ ý, phủ thêm cho cô một tầng hơi thở hung ác.

Thần sắc khó xử trên mặt Diệp Anh càng rõ ràng hơn.

"Anh không có, anh... chẳng qua là... aiz, có chút chuyện nói không được. Cô gái này hình như thích anh, nhưng anh vẫn luôn không có cảm giác với cô ấy, bọn anh tuyệt đối là trong sạch, em không nên hiểu lầm, anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy." Diệp Anh vội vàng giải thích cho Thùy Trang hiểu, anh không biết cô có hiểu lầm hay không, nhưng trong lòng anh khi nghe cô nói như vậy rất là không thoải mái. Anh không hi vọng cô hiểu lầm chuyện gì, cho dù anh chưa có kinh nghiệm trong yêu đương, nhưng lần hẹn hò này anh hết sức nghiêm túc!

"Vậy, anh đối với em là cảm giác gì?" Đầu tiên, Thùy Trang hết sức nhẹ nhàng buông cái ly trong tay xuống, sau đó chậm rãi nghiêng người đến gần anh, cho đến khi sắp chạm vào Diệp Anh mới dừng lại, giọng nói khàn khàn hỏi.

Diệp Anh cảm thấy thân thể mình nóng lên, anh bị vùi lấp trong bầu không khí mập mờ do Thùy Trang tạo ra, một tay anh ôm lấy thắt lưng cô, một tay đặt sau gáy cô, mang theo sự bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thùy Trang

Chuyện tiếp theo phát triển theo hướng không thể khống chế được, lực ảnh hưởng của hai người đối với nhau rất lớn, bây giờ lại là đêm khuya thanh vắng mà trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, nụ hôn đã trở thành ngòi nổ, bàn tay ngày càng càn rỡ ở trên người nhau thăm dò, bàn tay thô ráp của Diệp Anh đã luồn vào trong quần áo của cô, cảm nhận được da thịt non mềm...

"Ưm..." Một âm thanh từ trong miệng Thùy Trang phát ra, bàn tay Diệp Anh cứng đờ, sau đó anh chợt buông thân thể Thùy Trang ra!

"Trang, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh có chút mất khống chế." Diệp Anh hết sức ảo não, anh phát hiện lực khống chế của mình ở trước mặt Thùy Trang ít đến đáng thương. Anh lại mất khống chế nữa, nếu như vừa rồi không phải nghe tiếng cô mới bình tĩnh lại, có lẽ anh sẽ liều lĩnh mà muốn cô.

Ánh mắt Thùy Trang trở nên nguy hiểm, tròng mắt màu đen thâm thuý giống như giá lạnh ngàn năm, không biết đang suy nghĩ gì.

"Anh... chúng ta...." Diệp Anh ngây ngốc, anh cảm thấy sợ khi nhìn cô ở bộ dáng này.

Thùy Trang sửa sang lại quần áo xốc xếch, bất đắc dĩ thở dài, cấm dục là hành động rất có hại đối với thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không điên thì cô cũng buồn bực, người con trai này ở phương diện tình dục thật đúng là nguội lạnh mà.

"Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, anh làm em cảm thấy mình đang huỷ hại sự trong sạch của anh." Ánh mắt sáng ngời nơm nớp lo sợ của anh làm cô cảm thấy thật muốn cười, người con trai này rất thông minh, nhưng nhiều lúc lại rất đơn thuần, rất đáng yêu.

"..." Diệp Anh đỏ mặt, ngượng ngùng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top