Chương 20

Mọi chuyện xảy ra như sau, Trang sau khi nhảy qua chướng ngại vật số bảy cũng là chướng ngại vật cao nhất thì bị mất thăng bằng và loạng choạng té ngã sang một bên, mà vô tình lúc đó chị đang trong đà nhảy qua chướng ngại vật bên mình nên Trang đã té vào người chị. Quỳnh Nga chưa kịp tiếp đất đã bị cả người Trang té sang khiến cho chị cũng được đà mà ngã sang một bên. Không có gì để bám víu vào làm chị rơi hẳn từ trên cao xuống đập cả phần đầu xuống đất, vang một tiếng vang lớn khiến người gần nhất là Trang không khỏi giật mình mà hét lên gọi chị.

Quỳnh Nga bị té đau đớn ôm lấy đầu, lần này thì chị khóc thật rồi. Nó thật sự rất đau, đau đến mức không chịu được nữa mà chị phải bật khóc. Cô nhìn thấy chị té liền gọi lớn tên chị và chạy đến bên cạnh, đôi chân mày đã nhíu chặt cả lại, tay không ngừng vuốt ve bả vai chị trấn an chị rằng không sao hết.

"Không sao, không sao hết, ngoan nào không sao hết, đừng sợ."

Diệp ôm lấy cánh tay định nâng chị dậy nhưng chị vì đau mà không chịu thả tay ra, cứ ôm chặt lấy chỗ vừa bị thương mà run rẩy cơ thể. Trang và mọi người cũng chạy đến xem chị như thế nào, nàng cũng nhăn hết cả mặt vì cảm thấy có lỗi và cũng cảm thấy lo cho chị, tay xoa nhẹ lên mu bàn tay chị và dỗ dành.

"Chị ơi, có sao không, chị đừng sợ, không sao không sao, em xin lỗi."

"Không sao, không sao, không sao , không sao rồi, giỏi nào, không sao." – Diệp không ngừng nói không sao, nghe gấp gáp nhưng lại nhẹ nhàng.

Đến khi chị bớt đau hơn một xíu thì mới dần thả tay ra. Cô dùng tay vén lại tóc cho chị, nhìn chị nhăn mặt đau đớn, nhìn những giọt nước mắt trên mặt chị thì không khỏi đau lòng. Chị như vậy mà lại không khóc thành tiếng, cứ run rẩy mà nấc nghẹn trong im lặng, như vậy là sao chứ, chị ấy rốt cuộc sao lại phải trở nên như vậy?

Cô cùng nàng ôm chị ngồi dậy, Diệp Lâm Anh không giấu nổi ánh mắt lo lắng dành cho Quỳnh Nga, vòng tay ôm lấy chị, để chị tựa đầu vào vai mình mà nức nở. Một tay vòng qua ôm trọn cổ chị, một tay xoa xoa đầu chị, cô tránh đi nơi chị vừa va đập vì sợ bản thân sẽ làm đau chị. Trang thì ngược lại, một tay vuốt nhẹ lưng chị, một tay vuốt qua chỗ bị đau, luôn miệng hỏi chị có sao không và nói xin lỗi chị.

"Chị ơi, không sao chứ, em xin lỗi, em thật sự không cố ý, em xin lỗi chị, chị ơi."

"Không sao, chị không sao, em cũng đâu cố ý đâu nên đừng lo, chị không sao hết."

Chị cuối cùng cũng nín và ngồi dậy từ trong lòng cô, Diệp thả vòng tay đang ôm chị ra, dùng hai tay áp vào mặt chị rồi lấy ngón cái của mình lau đi nước mắt trên mặt chị. Dỗ dành chị bằng lời lẽ ngọt ngào.

"Ngoan nào, không khóc nữa, sẽ đau họng. Ngoan, không sao rồi, giỏi lắm, không sao, không sao hết, em ở đây rồi, không sao đâu."

Chị một lần nữa ngã vào vòng tay người khác, có điều lần này là Trang. Nàng ôm chị, cho chị tựa vào vai mình rồi vòng tay ôm lấy chị, tay cũng vẫn xoa nhè nhẹ cục u của chị. Cô thì dùng khăn giấy lau nước mắt cho chị miệng thì thầm với chị:

"Ngoan, ngoan, không sao rồi, đừng sợ, ngoan, ngoan nào."

Mà Diệp đâu ngờ rằng bản thân những người ở đây đều đang mang máy thu âm nên những lời cô nói đã bị thu lại. Thấy chị có vẻ đỡ hơn thì bây giờ mới dám vỗ nhè nhẹ vào chỗ đau của chị. Mọi người thấy chị cũng dần bình tĩnh lại thì không ngừng chọc ghẹo, pha trò để chị cười. Bản tính không muốn phiền người khác nên chị cũng rất nhanh hòa nhập với mọi người. Em từ nãy đến giờ chỉ ở quỳ phía sau chị mà lo lắng, bây giờ mới cất tiếng hỏi:

"Chị có thể tiếp tục được không?"

"Ừm, chị vẫn làm được."

Nhưng em vì lo cho sự an toàn của chị nên đã yêu cầu bên chương trình cho phép thay người chơi. Về phần Trang thì té lên người chị nên không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể hoàn thành thử thách.

Sau khi hoàn thành nốt thử thách thì chương trình tổng kết cho ra số điểm như sau: đội nàng 80 điểm, đội chị 90 điểm, đội Hương Ly 90. Xếp thứ tự thời gian từ lâu nhất đến nhanh nhất như sau: Mỹ Linh – Uyên Linh, Thu Phương - Mlee, Nguyên Hà – Hương Ly, Diệu Nhi – Lan Ngọc, Quỳnh Nga – Huyền Baby, Diệp Lâm Anh – Trang Pháp.

Tổng kết toàn bộ ngày hôm nay và công bố kết quả là: đội về nhất là đội của cô, về nhì là đội chị Phương, thứ ba là đội chị, về thứ tư là đội Diệu Nhi, về thứ năm là hai đội còn lại. Theo như luật lệ của chương trình đưa ra thì hai đội chiến thắng đầu tiên sẽ được chọn cặp.

"Mình có được chọn lại đồng đội cũ hay người của đội về nhì được không ạ? Hay chọn ai cũng được ạ?" – Trang hỏi.

"Chọn ai cũng được, nếu người được chọn nằm ở đội về nhì hay đồng đội cũ thì người đó mất quyền lựa chọn."

"Nếu vậy thì tôi chọn chị Quỳnh Nga." – lời nói này của Trang khiến cho nhiều người phải bất ngờ, người bất ngờ nhất là Diệp Lâm Anh. Cô cứ nghĩ Trang sẽ chọn mình hay một người nào khác cơ.

Cô chọn Mlee, chị Thu Phương chọn Hương Ly, Huyền được bắt cặp với Uyên Linh, Mỹ Linh với Diệu Nhi, Ngọc cặp với Hà.

Quay xong tập 1 cũng đã là chuyện của tối hôm đó, cả đội ngũ ekip cùng nhau ăn tối và chia phòng ở, tham gia chương trình mọi người phải ở chung không gian với nhau để tiện di chuyển. Mọi người thống nhất sẽ ở cặp của từng tập, nên chị ở cùng với em còn cô ở cùng với nàng. Mọi người cũng thấm mệt sau một ngày mệt mỏi, ai trở về phòng cũng tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi, duy chỉ có một người là nửa đêm vẫn còn nhắn tin hỏi người nào đó.

"Người đẹp, ngủ chưa?" – màn hình điện thoại của chị hiện thông báo tin nhắn, mà tin nhắn này không ai khác ngoài 'Chủ nợ' của chị.

"Chưa, chị mới tắm xong, bây giờ chuẩn bị đi ngủ đây."

"Người đẹp khoan ngủ, mở cửa cho em với được không? Ngoài này muỗi cắn quá!"

"Trời đất!" – chị hốt hoảng vội mở cửa cho cô, không biết đã đứng bao lâu ở ngoài này rồi nữa.

"Trời ơi, sao em lại đứng đây giờ này? Đứng bao lâu rồi sao không gõ cửa? Có chuyện gì sao?" – chị mở cửa cho cô vào, thì thầm với cô vì bên trong Huyền đã ngủ rồi.

Bên trong căn phòng đã tắt đèn tối đi, chỉ chừa bóng đèn ngủ bên cạnh đầu giường, hai người đang đứng khuất sau lối vào, Huyền thì đang nằm ngủ say sưa không biết rằng phòng mình đã có thêm một người nữa.

"Không lâu, em vừa đến được 5 phút thôi, em sợ chị đã ngủ nên không dám gõ."

"Thế sang đây có việc gì sao?"

"Bộ có việc mới được sang hay sao? Em qua hỏi thăm xem chị đã đỡ đau chưa, với lại lúc chiều quên dặn chị thay băng và tránh đụng nước, nên em qua giúp chị nè." – cô nói rồi tay giơ hộp cứu thương mượn từ tổ y tế lên trước mặt chị.

Chị nhìn gương mặt ngáo ngơ đã bỏ đi lớp make up của cô mà không khỏi cảm thấy ấm lòng. Cô kéo chị bước đến bên cạnh giường, đặt chị ngồi xuống xoay lưng về phía em và bắt đầu thay băng. Chị khi nãy đi tắm có tháo băng ra nên cô có thể dễ dàng bắt đầu công việc. Chị nhìn cô đang quỳ một chân trước mặt mình và chăm chú xử lý vết thương, trong ánh mắt đầy sự cưng chiều, mùi hương gỗ pha lẫn mùi sóng biển của cô xộc thẳng vào mũi chị. Chị thả mình vô định trong dòng suy nghĩ, bất chợt cất giọng ngay sau cô.

"Còn đau lắm không?"

"Đối với ai em cũng cư xử như vậy sao?"

Diệp Lâm Anh ngưng lại hành động của mình, ngước lên nhìn chị với ánh mắt hơi dao động, nhìn đôi mắt chị đang thấm đượm nỗi buồn khiến cô muốn ôm lấy chị vào lòng. Nhưng bàn tay chỉ dám chạm đến đôi gò má chị mà vuốt ve, ánh mắt đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

"Em được mẹ dạy hãy yêu thương những người phụ nữ xung quanh mình, em biết em cư xử như vậy sẽ làm cho chị hiểu lầm. Nhưng em muốn nói cho chị biết rằng, tình yêu thương mà em dành cho chị, nó đặc biệt hơn nhiều so với tình yêu thương mà mọi người nhận được từ em. Quỳnh Nga, em có thể xin chị một cơ hội để chứng minh sự khác biệt này được không?"

Cô còn chưa nhận được câu trả lời của chị thì sau lưng đã có một giọng nói trong vắt phát ra khiến cả hai giật bắn người.

"Chị ơi, sao chị chưa ngủ ạ?"
____________________________
Tôi sầu vì tiếng Anh quá, tại sao lại có tiếng anh vậy ahuhu🫠🫠🫠 nào hết sầu vì tiếng Anh thì tui ngoi lên tiếp. Giờ tui đi ngủ đây, quá là đau lưng mỏi cổ mỏi mắt. Cảm ơn mọi người đã đọc ah🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top