Chương 31
Sài Gòn đầu tháng Tư như một lò lửa. Mùa khô đã đến hạn ra đi nhưng cơn mưa đầu mùa vẫn chưa chịu đến khiến không khí cứ hầm hập khó chịu. Đã vậy, tin chiến sự nóng hỏi ở chiến trường cứ tới tấp bay về càng khiến người ta cứ ngoắc ngoải chờ đợi, mong ngóng một điều gì đó to tát sắp xảy ra.
Từ các quán cà phê cóc trên vỉa hè, các quán bún ốc trong chợ cho đến những nhà hàng sang trọng sóng sánh rượu ngoại, đâu đâu người ta cũng hỏi nhau: Quân giải phóng đã tới đâu rồi? Giới cá độ Chợ Lớn còn cá cược với nhau khi nào Sài Gòn thất thủ. Khắp các vỉa hè, phố xá, bến xe, nơi nào người ta cũng bắt gặp một vài anh lính quần áo rách bươm, đầu tóc rối bời, thất thần kể lại cuộc tháo chạy nháo nhào của binh lính ở các chiến trường miền Trung.
Bá Thành ngồi trầm ngâm trong văn phòng tòa soạn, trên tay cầm bản dịch chuyển ngữ một bài báo của hãng tin Mỹ UPI mô tả một chuyến bay của hãng World Airways chở binh lính tháo chạy từ Đà Nẵng về Sài Gòn:
"Khoảng hơn một ngàn người sáng hôm thứ Bảy đã tràn vào phi đạo, đánh đập, giày xéo, bắn nhau để cố leo lên chiếc Boeing 727 của hãng World Airways do USAID thuê bao. Nhưng cuối cùng "chuyến bay địa ngục" – nói theo văn từ của viên phi công trưởng - vẫn có lắc lư hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Tất cả 400 người trên máy bay đều an toàn, kể cả một số người ngồi nép mình ở hầm hành lý dưới lườn máy bay, ngoại trừ một người chết nhẹp vì bị bánh máy bay rút vào ép sát. Sau đây là bài tường thuật chi tiết của phóng viên UPI Paul Vogen đi theo chuyến bay này:
Chiếc Boeing lăn bánh để cất cánh. Nhưng nhiều người dưới đất vẫn nhào ra một cách tuyệt vọng trước lằn bánh máy bay di chuyển. Một số binh sĩ dùng cả đại liên bắn theo máy bay.
Khi chúng tôi đáp xuống Tân Sơn Nhất, xác một binh sĩ, khẩu M16 vẫn còn trên vai, đang lắc lư dưới lườn chiếc phản lực. Tôi đã ở Việt Nam hơn 18 năm và cảnh tượng ở Đà Nẵng hôm thứ Bảy là cảnh thê thảm nhất tôi đã chứng kiến trong đời. Viên hoa tiêu nói với tôi là ông ta đã bay 75 chuyến không vận Nam Vang từ mấy tuần qua, nhưng "thà tiếp tục bay thêm 300 chuyến như vậy còn hơn là bay thêm một chuyến ra Đà Nẵng".
Trên chuyến bay, những người dân duy nhất là hai phụ nữ và một em bé. Còn lại tất cả là quân nhân. Số quân nhân đã bị quân cảnh bắt giữ ngay khi xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Hầu hết trong số này thuộc đơn vị Hắc Báo được coi là tinh nhuệ nhất của Sư đoàn 1 bộ binh.
Một phóng viên Việt Nam đã chứng kiến tường tận cảnh tướng Ngô Quang Trưởng liều mình nhảy xuống biển bơi ra một chiếc tuần dương hạm đậu ngoài khơi để đào thoát. Ông Trưởng sắp chết đuối thì được một bộ binh sĩ và phóng viên Việt Nam - người chứng kiến sự việc - bơi dìu ra tận chiếc tuần dương hạm".
Bá Thành sẽ cho đang bài báo này để người dân Sài Gòn thấy sự hoảng loạn tháo chạy của binh lính. Anh trích dẫn thêm một mẫu tin Tổng thống Ford trả lời phỏng vấn tờ Washington Post: "Có lẽ sự cần thiết lúc này Việt Nam Cộng hòa nên vứt bỏ Thiệu". Anh chỉnh sửa một vài chi tiết rồi mang bài báo sang phòng thư ký.
Sau đó, anh lấy hồ sơ nhà báo Pháp Paul Leandri – phó văn phòng AFP tại Sài Gòn - bị sát hại tại trụ sở Tổng nha Cảnh sát, cho vào cặp. Khi ra đến cửa, trông thấy một con chuột mập ú lao ngang chân, một thoáng ý nghĩ chạy quanh qua tâm trí, anh nghĩ, Thiệu cầm tinh con chuột, năm nay là năm Mão, kỵ tuổi Thiệu. Thiệu rất tin vào những trò bói toán. Anh đi ngược trở vào gặp viên thư ký, bảo:
- Anh biết nơi ở của chiêm tinh gia Huỳnh Liên không?
Viên thư ký nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh cũng tin vào những thứ mê tín đó à?
Viên thư ký hấp háy đôi tròng kính cận hỏi tiếp:
- Huỳnh Liên là thầy bói riêng của Thiệu thì em biết.
- Anh đến đó lấy một quẻ bói cho Thiệu giùm tôi. Số báo ngày mai cũng cần đăng một quẻ bói cho Thiệu. Anh làm cách nào đó cho quẻ bói dành cho Thiệu càng thê thảm càng tốt.
Đã hiểu ý anh, viên thư ký nói:
- Nếu vậy, ta cho đăng luôn tin miếu trấn yếm cung mạng của Thiệu ở Bình Thuận bị trời đánh?
- Thật hả?
- Thật. Hôm qua, cộng tác viên có gởi một cái bài kể vụ này, có ảnh chụp nữa. Em ngại mấy vụ mê tín dị đoan nên không gởi cho anh duyệt.
Bá Thành cười:
- Nếu những tin liên quan đến vận mệnh xúi quẩy của Thiệu thì cứ cho đăng. Thời điểm này, hù dọa bóng vía ông ta càng nhiều càng tốt.
- Dạ, em hiểu.
Bá Thành buồn cười trước sự mê tín đến mê muội của Thiệu.
Khi vừa ngồi ghế tổng thống chưa ấm đít, Thiệu đã cho mời ông thầy bói Huỳnh Liên đến dinh Độc Lập trấn yểm tà ma. Lúc đó, cột cờ của dinh Độc Lập ở dưới đất, ngay trước tiền sảnh, cạnh dài phun nước. Lão thầy bói Huỳnh Liên kéo tay Thiệu ra đứng dưới đường, sau nhà thờ Đức Bà chỉ về hướng dinh Độc Lập bảo: Cái dinh Độc Lập giống như hình con tàu cháy nếu để cột cờ ở đó. Màu cờ ba que là... ngọn lửa, còn màu máu nước phun cao là... khói tỏa. Thế là Thiệu cho dời cột cờ lên nóc dinh.
Thầy bói Huỳnh Liên còn bàn: Dinh Độc Lập là đầu rồng, tượng trưng cho quyền lực của vị vua là Thiệu. Đầu rồng ngoi lên trên ngay phần đất cao là hợp lý. Mình rồng chạy lượn theo các trục đường Côn Lý, ẹo xuống bến Bạch Đằng, ưỡn lên đường Tự Do ngoặt qua đường Duy Tân rồi... chìm nghỉm đuôi dưới đất. Huỳnh Liên khuyên Thiệu nên xây cái gì đó cho đuôi rồng ngóc cao lên. Hỏi cái đuôi đang chìm ở đâu thì Huỳnh Liên chỉ dấu tích tượng đài "chiến sĩ vô danh" của Pháp xây ngày xưa đã bị quân đảo chính Diệm đập phá. Nghe lời Huỳnh Liên, Thiệu cho xây ngay cái hồ Con Rùa ngay góc đường Duy Tân. Thiệu còn chi tiền cho Huỳnh Liên đi khắp miền Nam tìm 4 yếu huyệt trấn yểm. Thiệu tin rằng, làm như vậy, Thiệu sẽ mãi mãi được làm vua.
Anh không tin đánh vào tâm trạng mê tín làm cho Thiệu từ bỏ tham vọng quyền lực nhưng đó sẽ là một trong những yếu tố cộng thêm để tác động tâm lý của Thiệu.
Cụm trưởng đã vào Sài Gòn trú ẩn trong nhà một cơ sở từ cả tháng nay để chỉ đạo lưới hoạt động. Anh đã cùng cụm trưởng phân tích, đánh giá mọi khả năng giãy chết của địch.
Địch liên tiếp tháo chạy khỏi Buôn Mê Thuật, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang và bây giờ co cụm tại tuyến phòng thủ cuối cùng lại Xuân Lộc. Nếu ta đánh vỡ phòng tuyến Xuân Lộc, tiến thẳng vào sào huyệt cuối cùng của địch, một cuộc phản kháng trong thế đường cùng của địch sẽ biến Sài Gòn thành một bãi chiến trường hoang tàn, đổn nát. Trước áp lực của Mỹ, Thiệu đã chuẩn bị tư thế rút lui nhưng không vội vã. Thiệu vẫn ngoan cố bám lấy cái ghế tổng thống lay lắt của y. Có thể Thiệu cố tình trì hoãn cho đến khi chính quyền miền Nam chẳng còn gì để mất hòng trả đũa sự buông tay của Mỹ. Nhiệm vụ của anh lúc này là "khích lệ" Thiệu ra đi càng sớm càng tốt. Những bài báo đánh vào tâm lý mê tín của Thiệu sẽ là một phát đạn hòa vào lưới đạn tấn cống của Quân giải phóng nhắm vào hướng chính quyền Thiệu.
Bá Thành lái chiếc xe Ladalat rời tòa soạn hướng về dinh Hoa Lan.
Cuộc biểu quyết của Thượng viện Sài Gòn đòi Thiệu từ chức vừa diễn ra. Cho rằng cuộc biểu quyết này do tướng Minh đạo diễn, Thiệu trả thù bằng cách ra lệnh cho cảnh sát bắt hàng loạt chính trị gia đã từng có mặt ở dinh Hoa Lan như nhà báo Kiên Giang – Hà Huy Hà, Tô Nguyệt, Văn Mại, Quốc Phượng, Sơn Nam, linh mục Nguyễn Ngọc Lan, kỹ sư Châu Tâm Luân, Ngân – Nguyên trợ lý của Thiệu... trong đó có nhân vật nội tuyến của Cụm. Một số nhân vật khác, kể cả Bá Thành, chắc chắn sẽ bị Thiệu tiếp tục bắt, anh cần làm một điều gì đó để ngăn chặn tình thế này. Mặc dù không bị bắt vì lộ diện hoạt động tình báo nhưng trong tình thế cấp bách hiện tại, không thể để người của Cụm bị bó tay chân trong phòng giam trong khi các hoạt động đang cần nhiều nhân lực. Vì vậy, anh cần gặp tướng Minh.
Bá Thành cho xe rẽ vào ngoặt vào cổng dinh. Một tốp cảnh sát áo trắng cầm dùi cui đứng chắn giữa cổng ra hiệu cho anh dừng xe. Đã chuẩn bị trước tình huống này, Bá Thành cầm tấm thẻ "ưu tiên đặc biệt" chìa cho gã cảnh sát. Nếu không có lá bùa hộ mạng này, anh đã bị bắt trong vụ Thiệu trả đũa Thượng viện từ mấy ngày qua. Nhờ F7 là "đệ tử ruột" của tay cố vấn an ninh trong Phủ Tổng thống, Bá Thành mới có tấm thẻ đặc biệt này.
Gã cảnh sát trả lại tấm thẻ, khoát tay ra hiệu cho Bá Thành vào cổng.
Tướng Minh ngồi trầm ngâm một mình trong thư viện, tay cầm tách trà đầy đã nguội ngắt từ bao giờ. Vừa trông thấy Bá Thành, ông mừng rỡ:
- Đúng là cầu được ước thấy. Moa vừa nghĩ tới toa thì toa xuất hiện ngay. Moa đang định nhờ toa mấy việc.
Quá quen với câu chào ngoại giao của tướng Minh, Bá Thành chìa tay ra bắt, miệng nói:
- Cháu chúc đại tướng đầy sức khỏe và vững tinh thần trong thời điểm này.
Vừa rót trà cho khách, tướng Minh vừa làu bàu:
- Thằng Thiệu láu cá thiệt. Tuần trước thằng Kỳ bắt được hai thằng sát thủ lởn vởn gần dinh của nó. Hai thằng mật vụ khai, nó có nhiệm vụ theo dõi từng bước đi của Kỳ, nếu Kỳ có dấu hiệu động binh là ám sát ngay.
Tuy đã biết rõ vụ này nhưng Bá Thành vẫn vờ la hoảng:
- Thiệt vậy sao? Hèn gì ông Martin lần mò tới gặp Kỳ.
Tướng Minh ngạc nhiên:
- Ông đại sứ Mỹ gặp Kỳ?
- Dạ đúng, Cháu có người bạn làm việc trong Phi Long. Người bạn cháu cho biết, tướng Timmes dẫn ông Martin đến gặp Kỳ.
Tướng Minh giãn gương mặt, cười:
- Thủ thuật của bọn Mẽo đó. Thằng Timmes cũng mò đến chỗ moa. Tũi Mẽo sợ thằng tướng cao bồi làm ẩu, đảo chính Thiệu, làm hư ván cờ chính trị cuối cùng của chúng. Mẽo muốn chính Thiệu từ chức để già Hương ngồi ghế Tổng thống.
Bá Thành thăm dò:
- Thiệu nhờ Martin thực hiện động thái giả này?
- Không đời nào - Tướng Minh lại cười – Martin muốn dọa Thiệu đó. Nếu anh không sớm từ chức thì tôi sẽ xúi thằng cao bồi đảo chính anh đó. Anh liệu hồn đi nhé. Đó, thăm Kỳ để nói với Thiệu như vậy đó.
Bá Thành vờ thắc mắc:
- Ông Thiệu có hiểu lời răn đe đó không?
- Thiệu không đủ thông minh hiểu điều đó nếu không có người giải thích. Toa làm điều đó đi. Chỉ cần toa cho đăng một cái tin ngắn cho biết ngài đại sứ Mỹ có một chuyến ghé thăm Kỳ bí mật là Thiệu quắn đít.
- Nhưng một tờ Điện Tín sẽ không đủ...
- Yên tâm. Moa sẽ bảo mấy đứa nhỏ rỉ tai với các tờ báo khác để đăng tin đồng loạt.
Bá Thành cố giấu nét vui mừng vì đã đạt được thêm một mục tiêu.
Tướng Minh đưa tay xoa trán một lúc rồi cất tiếng:
- Moa nhờ toa một chuyện nghen?
Nghe câu ngoại giao này nghe nhiều lần nhưng trong bối cảnh này, Bá Thành hiểu ông Minh cần anh làm giúp chuyện gì đó. Anh sốt sắng:
- Cháu rất vinh dự được làm điều gì đó có ích cho đại tướng. Cháu biết,mọi việc của đại tướng đều vì dân tộc.
Gởi tia nhìn vào xa xăm, tướng Minh nói giọng trầm buồn:
- Nói thật lòng, moa không còn ham hố gì đến địa vị nữa. Moa đã quá hiểu cái bản chất của Việt Nam Cộng hòa rồi. Thà làm dân một đất nước độc lập, thống nhất, còn hơn làm tổng thống một cái chế độ lệ thuộc ngoại bang. Trong tình hình này, nếu già Hương giữ cương vị tổng thống, thời gian giãy chết của chế độ sẽ kéo dài ngoắc ngoải, càng thêm khổ dân chúng. Moa phải giành lấy cớ để trao cho Quân giải phóng càng sớm càng tốt.
Bá Thành nhìn ông Minh. Một số người cho rằng ông Minh không biết là chính trị. Anh nghĩ khác. Anh nghĩ tướng Minh không thuộc dạng tham vọng chính trị. Đã từng giữ cương vị quốc trưởng của chính quyền miền Nam, ông hiểu sâu xa các chính trường ngụy tạo, giả hiệu do Mỹ dựng lên. Những chính trị gia bao quanh ông mới là những người thúc đẩy ông tham chính. Nói chính xác hơn là họ núp bóng ông, lấy ông làm biểu tượng quyền lực đối chọi với thế lực đương quyền.
- Nếu Thiệu trao quyền cho già Hương, moa sẽ tổ chức một đại hội nhân sĩ, trí thức để ra một tuyên cáo chống chính phủ của già Hương. Moa biết chắc chính phủ của Hương sẽ là một "chính phủ của Thiệu nhưng không có Thiệu". Địa điểm sẽ thông báo sau. Thời gian được chọn là ngay sau khi Thiệu trao quyền tổng thống cho già Hương. Toa giúp mua phiên dịch bản thông cáo này ra tiếng Anh, Pháp để phân phát cho các ký giả quốc tế.
Tướng Minh với tay lấy từ trên kệ xuống một xấp tài liệu đưa cho Bá Thành, căn dặn:
- Bí mật tối đa nhé. Moa chỉ tin tưởng mỗi mình toa trong việc này.
Bá Thành nhận xấp hồ sơ từ tay tướng Minh:
- Cháu hứa sẽ hoàn tất sớm việc dịch thuật và giữ bí mật tuyệt đối.
- Tòa soạn cho moa danh sách các ký giả quốc tế luôn thể. Chỉ chọn những ký giả ủng hộ hòa bình thôi nhé.
- Dạ.
Bá Thành đứng lên sửa soạn kiếu từ. Tướng Minh nói bâng quơ một mình:
- Giá như có cách nào đó để moa gặp trực tiếp một đại diện của Mặt trận Dân tộc Giải phóng thì hay biết mấy.
Bá Thành hơi chột dạ. Anh không hiểu câu nói của tướng Minh có ẩn chứa ý gì. Có thể tướng Minh đã đoán biết anh là người của Mặt trận nhưng cũng có thể tướng Minh chỉ bộc phát tức thời ý nguyện. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không cho phép mình tắc trách. Anh trả lời cầm chừng:
- Cháu nghĩ, sẽ có lúc Mặt trận sẽ cử người tìm gặp đại tướng.
- Moa cũng mong vậy.
Bá Thành đón bàn tay của tướng Minh nắm chặt trước khi xoay người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top