Phiên ngoại một quận chúa cùng hòa thượng 1
Lưu ý: Trong quá trình edit mình tìm được 2 bản convert (1 bản ko có phiên ngoại, 1 bản có phiên ngoại) và 1 bản chỉ dịch ngoại truyện này. Trong đó có tên Vô Danh trang 1 bản để tên Vị Minh trang, 1 bản để Bách Hiểu trang, tên không ảnh hưởng cốt truyện nên mình ko thay đổi để nguyên Vô Danh trang. Riêng tên nhân vật Thính Tịnh đại sư, mình thấy tên Văn Tịnh như các bản convert và dịch khác hay hơn nên sẽ sửa dần theo tên này cho các chương đã đăng nhé.
"Ta trước nửa đời tụng kinh vì Phật, nửa đời sau tụng kinh vì nàng." —— Văn Tịnh
*** chính văn ***
Là một quận chúa, Cơ Nhã Tự mười mấy năm trải qua cực kỳ trôi chảy. Phụ vương tay nắm trọng binh chiếm cứ một phương, trong những cô bé tầm tuổi nàng, nàng là người thân phận tôn quý nhất. Hơn nữa cha mẹ tình cảm hòa thuận, lưỡng tình tương duyệt kết làm vợ chồng mười mấy năm vẫn gắn bó keo sơn như một, không ai có thể chen chân, nàng là trưởng nữ bởi vì là đứa bé đầu tiên, đương nhiên càng được nhiều yêu thương, dung túng.
Phía dưới có một đệ đệ ruột, ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ nhìn qua hơi lạnh lùng chút còn lại đều rất tốt.
Nàng không giống như những tiểu thư khuê các khác, bị yêu cầu không ra khỏi cửa, học mấy cái gọi là thứ cô nương nên học, mà được nuôi dưỡng giống như con trai.
Cha mẹ dung túng để nàng có được quá trình trưởng thành khác biệt với phần lớn các cô gái bình thường, nàng muốn học chữ đọc sách liền có hơn mười vị tiên sinh đức cao vọng trọng đến dạy dỗ nàng. Nàng muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung, liền có các tướng quân dưới trướng phụ thân tự mình làm thầy dạy cho nàng.
Chỉ cần nàng muốn, cha mẹ đều sẽ hai tay nâng đến trước mặt nàng, chờ đệ đệ lại lớn hơn chút, cũng bắt đầu bảo vệ tỷ tỷ là nàng. Không hề nghi ngờ, Cơ Nhã Tự là từ hoàn cảnh bị chiều hư mà lớn lên. Xuôi gió xuôi nước, nhưng dưới tình huống như vậy, Cơ Nhã Tự cũng không bị nuôi thành một đại tiểu thư kiêu ngạo hống hách.
Nàng hào khí rộng lượng, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, công phu cưỡi ngựa bắn cung không thua nam tử, thậm chí so với đệ đệ cùng phụ thân còn giỏi hơn một chút. Những thứ như binh pháp sách lược nàng từ nhỏ đã bắt đầu học tập, cho nên nàng rất rõ ràng nhà mình nhìn như yên ổn nghiêm chỉnh, kỳ thật đã đến hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Hoặc là tạo phản, hoặc là bị tiêu diệt. Cơ Nhã Tự chưa bao giờ cảm thấy chính mình là nữ tử thì không cần lo lắng loại chuyện này, trong mắt nàng, nàng cùng phụ thân, đệ đệ cũng không có gì khác biệt, nàng phải bảo vệ người thân gia đình mình.
Nhưng hiển nhiên, cha mẹ nàng cũng không nghĩ như vậy, nàng vừa đến tuổi thích hợp kết hôn, bọn họ đã bắt đầu gấp không chờ nổi tìm kiếm cho nàng một nam tử đáng giá phó thác chung thân. Cơ Nhã Tự rất rõ ràng, bọn họ cảm thấy, có lẽ không lâu sau nhà mình sẽ gặp kiếp nạn, mặc kệ bọn họ tạo phản thành công hay không, vạn nhất thất bại, nàng là quận chúa đã gả ra ngoài có lẽ có thể tránh được một kiếp.
Cơ Nhã Tự hoàn toàn không thể tiếp thu ý tốt này của cha mẹ, nàng từ nhỏ đã bắt đầu học tập các loại tri thức, so với bất kỳ kẻ nào đều nỗ lực hơn, chính là vì có thể cống hiến một phần sức lực của mình cho gia đình, hiện giờ sao có thể trốn tránh. Vì thế nàng lần đầu tiên cùng cha mẹ mâu thuẫn tranh cãi.
"Nhã Tự nhà chúng ta là quận chúa thân phận tôn quý, ở toàn bộ phương nam, không có tiểu thư nhà nào so với Nhã Tự tôn quý ưu tú hơn. Coi như vì hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, chọn một nam tử ở chung thử xem, nếu không thích chúng ta lại đổi, kể cả sau khi kết hôn cảm thấy không vui, chúng ta cũng có thể hòa li tìm người khác thích hợp hơn." Mẹ Vương phi của nàng cũng có tính tình không biết kềm chế, trước là công chúa cô nhi của Nam triều, cho nên lời nói ra cũng rất tùy ý.
Cơ Nhã Tự hiểu rõ tấm lòng cha mẹ, nhưng không cách nào chấp nhận, nhiều năm như vậy nàng nhìn cha mẹ mình ở bên nhau, trong lòng cũng chờ mong sau này có một ngày, chính mình cũng sẽ gặp gỡ một người làm mình động tâm như thế, khiến nàng cam tâm tình nguyện vì hắn vấn tóc, cởi ra nam trang mặc vào váy, thay hắn sinh hài tử. Mặc kệ thế nào, cũng không phải tùy tiện tìm một tên khốn coi nàng thành cái thang để bò lên trên.
Chỉ là nàng dù không muốn, Thước Vương cùng Vương phi vẫn bắt đầu sắp xếp vô số thanh niên tài tuấn lắc lư bên cạnh nàng. Vốn dĩ chỉ có nàng cùng đệ đệ đi chơi săn thú mùa thu, biến thành một đám người tranh nhau ở trước mặt nàng biểu hiện, Cơ Nhã Tự vừa nhìn đã cảm thấy bài xích, nhịn không được tâm tình trở nên bực bội.
Nàng ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng nói, nếu cưỡi ngựa bắn cung so không bằng nàng thì không cần mơ tưởng được nàng coi trọng. Sau đó rút ra một mũi tên bắn trúng con chim nhỏ trong rừng, chỉ là bắn trúng một nhúm lông trên cánh nhỏ con chim, tiếp theo xoạt xoạt xoạt ba mũi tên cùng bắn, ngắm cũng không cần ngắm liên tục bắn ra tổng cộng mười mũi tên, góc độ xảo quyệt hình thành một cái lồng giam, đem con chim kia nhốt ở trong lồng tạo thành từ mưa tên.
"Ai có thể dùng một mũi tên cứu ra con chim bên trong, lại đến nói chuyện với ta." Nàng nói xong liền thúc ngựa rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn những người đó.
Không sai, nàng chính là cố ý khiến người khó xử, nhưng nàng cũng không thể đắc ý được bao lâu, ngay lúc nàng xoay người chạy đi được một khoảng cách, bỗng nhiên nghe được động tĩnh phía sau. Kết quả nàng xoay người trở về, vừa lúc thấy một tăng nhân trẻ tuổi đầu trọc lốc đem tất cả mũi tên của nàng nhổ đi, thả mất con chim nàng nhốt bên trong.
Trước nay đều là thiên chi kiêu nữ Cơ Nhã Tự ở trước mặt mọi người bị vả mặt thê thảm. Vì thế nàng thẹn quá hóa giận bắt hòa thượng quấy rối kia trực tiếp nhốt lại, nếu hắn thả mất con chim kia, vậy nàng liền nhốt hắn ba ngày.
Cơ Nhã Tự như thế nào cũng không nghĩ đến về sau mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng gì, ngày hôm sau thánh chỉ của hoàng đế từ Ngọc Kinh truyền tới Nhữ Dương, muốn tứ hôn cho nàng, một quan viên nhị phẩm ở Ngọc Kinh. Nàng nếu thật sự gả qua đơn giản chính là biến thành quân cờ trong tay hoàng đế dùng để kiềm chế phụ vương nhà mình, nhưng nếu phụ vương trực tiếp từ chối, nói không chừng chiến tranh sẽ bắt đầu sớm hơn, bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt, đệ đệ nàng vẫn là thằng nhóc chưa trưởng thành.
Nàng suy nghĩ một đêm, rạng sáng xông vào ngoại viện đến sương phòng lâm thời bị coi như nhà tù, đem hòa thượng nhốt bên trong bắt ra, đem tăng nhân kia kéo lên ngựa sau đó chạy khỏi thành. Thời điểm ở trong thành nàng còn không quên đối với hộ vệ Vương phủ đuổi theo nàng hô to: "Ta đã có người trong lòng, tình nguyện cùng hắn chạy trốn không làm quận chúa nữa, cũng không muốn gả cho người nào khác."
Cơ Nhã Tự rất rõ ràng sẽ bị truyền thành dạng gì, nàng sẽ biến thành một nữ tử mất hết thanh danh cùng nam nhân bỏ trốn, không biết liêm sỉ. Nhưng không quan hệ, như vậy ít nhất có thể hòa hoãn thế cục hiện giờ, cho dù là cự tuyệt, nàng cũng không thể để tự mình phụ vương đi làm, phương pháp này thích hợp nhất, còn ảnh hưởng đối với nàng, nàng hoàn toàn không để ý, dù sao nàng cũng không muốn gả.
Sáng sớm, nàng rời đi Nhữ Dương, cưỡi ngựa phi vào đường núi, hoàn toàn cắt đuôi những người đuổi theo phía sau. Lúc này, nàng mới nhớ đến vị hòa thượng mình tiện tay bắt tới lâm thời đảm đương "đối tượng bỏ trốn".
Nàng lúc trước cũng không cẩn thận nhìn xem hòa thượng kia lớn lên trông như thế nào, nhưng hiện tại nàng nhìn kỹ lại phát hiện tăng nhân trẻ tuổi này có một gương mặt tuấn tú. Nàng vội vàng chạy, cũng không kịp lo lắng chuyện khác, hiện tại nhìn tư thế bọn họ kỳ thật không ổn lắm. Hòa thượng so với nàng còn cao hơn bị nàng ôm trong ngực, ngồi trên lưng ngựa bên tai đỏ bừng, thân mình cứng đờ, biểu tình hốt hoảng, thoạt nhìn là biết hắn còn hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.
Thời khắc nơi đây tràn ngập bi tráng, Cơ Nhã Tự bỗng nhiên bị biểu cảm trên mặt hòa thượng mới chỉ gặp một lần đã bị nàng chộp tới làm "gian phu" tạm thời, chọc cười. Nàng ý xấu nổi lên, ở lỗ tai hắn thổi một hơi, "Ngươi suy nghĩ cái gì đấy, hòa thượng."
Hình như là cuối cùng bị tiếng của nàng làm bừng tỉnh, hòa thượng kia bị sửng sốt bắt đầu giãy giụa.
"Này, ngươi đừng lộn xộn a!" Cơ Nhã Tự hoảng loạn xiết chặt dây cương, nhưng vẫn không thể khống chế được ngựa, đúng lúc phải đi qua một khe vực nhỏ, hơn nữa hòa thượng quằn quại như vậy, hai người bọn họ liền ngã khỏi ngựa quấn vào nhau rơi xuống vực.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top