Chương 63-1
Thời điểm Quỳnh Chi ôm bé gái mới sinh ra đã ngọc tuyết đáng yêu, đang ở trong tã lót ê ê a a tới tìm Vệ Cẩn Chi, Vệ Cẩn Chi đang cùng Sầm Lan Chỉ ở đình viện phơi nắng.
Trên ghế nằm cực lớn, hắn ngủ ở bên trái, Sầm Lan Chỉ ngủ say ở bên phải hắn, gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời xán lạn cuối mùa thu càng thêm trong sáng như sứ trắng thượng hạng. Vệ Cẩn Chi đọc sách trong chốc lát lại đem ánh mắt chuyển qua trên người nàng, sau đó bên miệng hiện lên nụ cười ôn hòa đến cực điểm, vuốt lại tóc mai bị gió nhẹ thổi loạn trên má nàng.
Bọn họ hai ngày nay đều ở ngoài này phơi nắng, trừ mấy người Vân Thanh Thu, Đông Phong và Nam Phong, cũng không có những người khác đến đây. Mà nhóm Đông Phong nhìn dáng vẻ này của công tử nhà mình liền cảm thấy chua xót, cũng không nghĩ quấy rầy hắn, cho nên thường xuyên đều là cảnh này Vệ Cẩn Chi một bên đọc sách một bên xem Sầm Lan Chỉ, sau đó an an tĩnh tĩnh trải qua cả ngày.
Nghe thấy bước chân Quỳnh Chi, Vệ Cẩn Chi buông sách hơi hơi nghiêng đầu. Quỳnh Chi đứng ở cách hắn ba bước, tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ có hơi tái nhợt, nhưng nhìn qua cũng không sắc bén như lúc trước, ít nhất có thể bình tĩnh cùng Vệ Cẩn Chi nói chuyện.
Vệ Cẩn Chi đối với nàng ta thái độ trước sau đều chưa từng thay đổi, vì Sầm Lan Chỉ còn có Cơ Lâm Lang, hắn sẽ cho nàng ta tôn trọng, nhưng nếu nói có cảm tình thì không có.
"Quỳnh Chi cô nương đến có chuyện gì sao?" Vệ Cẩn Chi vẫn màu áo xanh ngữ khí ôn hòa.
Hắn luôn là dáng vẻ như vậy, nhưng đã trải qua lễ rửa tội gần một năm, kiến thức được các loại thế cục hắn bày ra, Quỳnh Chi sẽ không giống ban đầu, cảm thấy người nam nhân này là người ôn hòa. Nàng ấy còn nhớ chính mình trước kia cùng hắn khắc khẩu, sắc mặt có hơi cứng nói: "Vệ công tử, ngươi còn chưa đặt tên cho tiểu thư."
"Đặt tên?" Vệ Cẩn Chi lúc này mới đem ánh mắt chia một chút cho đứa bé nàng ta ôm, hơi hơi mỉm cười, "Ta thật ra quên mất còn có đứa nhỏ này, vậy gọi Vệ Diên đi."
Nhìn thấy hắn dáng vẻ không chút để ý thuận miệng nói ra, Quỳnh Chi lại không nhịn được nhíu mày, "Ngươi không thích đứa nhỏ này? Đây là cốt nhục của tiểu thư và ngươi, nếu ngươi bởi vì tiểu thư chết mà giận chó đánh mèo sang con bé, đây đối với đứa nhỏ là không công bằng."
"Cũng không phải như thế." Vệ Cẩn Chi nói một câu như vậy xong không hề mở miệng, hắn là vì không thích trên thế giới này còn có người gần gũi với Sầm Lan Chỉ hơn hắn, cho dù đứa nhỏ này trong thân thể chảy dòng máu của hắn và người thương thì thế nào, vốn dĩ có thể chỉ có hai người hắn và Sầm Lan Chỉ, không nghĩ tới hiện tại lại bị một đứa bé đột nhiên xuất hiện chen vào, Vệ Cẩn Chi không cách nào yêu thích con bé.
Hoặc là nói, đứa nhỏ này ở mặt nào đó mà nói, ở trong mắt Vệ Cẩn Chi vị trí địa vị giống như Quỳnh Chi. Đều là người hắn cần phải tiếp thu nhưng cũng không phải từ góc độ cá nhân có thiện cảm.
Quỳnh Chi không cách nào từ vẻ mặt cười ngâm ngâm của hắn nhìn ra cái gì, chỉ có thể mím môi nhìn thoáng qua Sầm Lan Chỉ trong ngực Vệ Cẩn Chi, sau đó ôm hài tử vào lòng rời đi nơi này.
Cô bé bị đặt tên là Vệ Diên không cảm giác được cha ruột lạnh nhạt cùng sự thương tiếc của Quỳnh Chi, bé con ở trong tã cười vô ưu vô lo, đặc biệt chọc người yêu thích. Bé lớn lên thực đáng yêu, gần như kết hợp những nét đẹp trên dung mạo của Sầm Lan Chỉ và Vệ Cẩn Chi, mới nhỏ như vậy nhưng đã có thể nhìn ra sau này khẳng định là đại mỹ nhân không kém Sầm Lan Chỉ.
Quỳnh Chi thương tiếc ở trên má bé con hôn một cái, "Về sau con được gọi là Vệ Diên, những người khác không thương con, mẹ nuôi thương con, mẫu thân con không còn nữa, về sau mẹ nuôi chính là mẹ ruột của con, sẽ chăm sóc con thật tốt."
Cơ Lâm Lang vẫn quen mặt lạnh đứng ở cửa viện chờ nàng ta, thấy nàng ấy ra tới liền hướng nàng vươn tay, thuần thục đem Vệ Diên nhận lấy ôm vào trong ngực, có chút do dự mở miệng nói: "Đừng tức giận với Lan Đình, huynh ấy hiện tại khẳng định cũng rất khổ sở."
"Ừ, ta biết, ta sẽ không xúc động." Quỳnh Chi đi bên cạnh hắn, biểu tình có chút mệt mỏi. Nàng ấy cùng Cơ Lâm Lang vừa nhận được tin tạm thời từ chiến trường chạy tới, hiện tại là thời điểm hai quân giằng co bọn họ mới có lúc thở dốc, chờ chiến sự tiếp tục, bọn họ lại phải lao tới chiến trường. Quỳnh Chi mấy ngày nay cùng Cơ Lâm Lang sóng vai chiến đấu, nhiều lần sinh tử đều ở bên nhau, đã có được ăn ý lẫn nhau.
Cho nên chờ nàng ấy mở miệng nói một câu: "Chờ chiến sự kết thúc, chúng ta đem đứa nhỏ này......" Sau đó dừng lại nhìn Cơ Lâm Lang, Cơ Lâm Lang đã hiểu được ý tứ của nàng, gật gật đầu nói: "Đến lúc đó chúng ta nhận đứa nhỏ này làm con gái nuôi, nếu Lan Đình nguyện ý, chúng ta có thể đón con bé đến bên cạnh chăm sóc."
Quỳnh Chi vẻ mặt nhẹ nhàng hơn, một tay nắm chặt tay áo hắn. Sau khi chiến sự kết thúc, bất luận kết quả như thế nào, nàng đều sẽ gả cho nam nhân thậm chí tình nguyện vì nàng trả giá cả sinh mệnh này. Là hắn ở vài lần gặp hiểm cảnh, dũng cảm quả quyết không rời không bỏ, từng chút đánh tan băn khoăn của nàng, cho nên đến lúc đó, nếu hắn thất bại, nàng sẽ cùng hắn chết, nếu hắn thành công, nàng cũng sẽ ở bên hắn.
"Đừng khổ sở, còn có ta."
Quỳnh Chi không nói, cúi đầu đem cái trán tựa trên cánh tay hắn.
Quỳnh Chi mới vừa đi, trong viện lại có một người đến. Mày Vệ Cẩn Chi khẽ nhúc nhích nhìn về phía mái hiên, một bóng đen như chim ưng từ phía trên rơi xuống, nhẹ nhàng dừng ở cách Vệ Cẩn Chi không xa. Đúng là Âm Trì xuất quỷ nhập thần, cùng hắn từ Trì Âm tộc ra ngoài. Tuổi thọ y dài, nên diện mạo rất lâu đều không thay đổi, nhìn giống thanh niên ngoài hai mươi, đôi mắt trừ khi nhìn tộc trưởng của bọn họ sẽ có độ ấm nóng rực, còn lại đối với người nào cũng là dáng vẻ lạnh lùng không để ai vào mắt.
Hắn ta thật ra rất thưởng thức Vệ Cẩn Chi, thái độ đối xử so với Sầm Lan Chỉ miễn cưỡng coi như hòa ái, đem ống trúc đựng thuốc trong tay đưa cho Vệ Cẩn Chi, nhàn nhạt nói câu: "Thuốc hôm nay." Sau đó liền xoạt cái, giống khi đến, không thấy bóng dáng.
Bệnh của Vệ Cẩn Chi ở Trì Âm tộc đã chữa trị gần ổn, nhưng dù sao cũng là bệnh cũ nhiều năm, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng từ từ như này. Về vấn đề thân thể hắn, Vân Thanh Thu là kinh ngạc nhất, ông tự xưng là thần y lánh đời, y thuật so với học thức cũng không kém, ít nhất còn tốt hơn ngự y trong hoàng cung. Nhiều năm như vậy vẫn luôn là ông trị liệu cho Vệ Cẩn Chi, nhưng ông cũng chỉ có thể tận lực thay hắn kéo dài thời gian mà không thể hoàn toàn chữa khỏi cho hắn.
Ngay cả thuốc Âm Trì cho Vệ Cẩn Chi, Vân Thanh Thu lấy một chút đi vùi đầu nghiên cứu, nhưng cũng không cho ra chút kết quả gì, tràn đầy kinh ngạc cảm thán nói bên trong thuốc kia dùng dược liệu đều là loại hắn chưa từng nghe thấy. Bởi vậy, Vân Thanh Thu năm lần bảy lượt muốn tìm Âm Trì thỉnh giáo một phen.
Nhưng vấn đề là Âm Trì sớm ở trong Trì Âm tộc nghe Tần Tranh phu nhân nói chuyện của mình và phu quân, cũng chính là mâu thuẫn cùng Vân Thanh Thu năm xưa, Âm Trì cũng thật sự không nghĩ để ý đến Vân Thanh Thu, cũng không có ý tưởng nói cho ông Tần Tranh phu nhân còn sống. Cho dù Vân Thanh Thu nhìn qua ôn nhuận như ngọc đặc biệt dễ dàng làm lòng người sinh ra hảo cảm, y cũng không để ý tới ông.
Vệ Cẩn Chi nhìn Âm Trì chớp mắt đã không thấy bóng dáng, bật cười lắc đầu, uống hết thuốc vừa đắng vừa tanh, lại cầm lấy sách mình lúc trước mới xem quá nửa tiếp tục nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top