Chương 62

Nhóm nô bộc hầu hạ ở Đông Thượng các Vô Danh trang, đang nghe thấy trong sân truyền đến tiếng tranh chấp lập tức đều vội vàng cúi đầu coi như không nghe thấy.

Đông Phong cùng Nam Phong mang theo Bích Nguyệt đi đến, bọn họ vẫy vẫy tay, cho nhóm nô bộc trông coi đều lui xuống, sau đó hai người đứng ở cửa duỗi lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Bích Nguyệt được Nam Phong mang đến mặt cũng tràn đầy nôn nóng khổ sở nhìn cửa, nhấc chân liền muốn vào trong, lại bị Nam Phong giữ chặt.

"Nam Phong ca, huynh để ta vào xem tiểu thư đi, huynh nhất định là nói giỡn với ta, tiểu thư như thế nào sẽ, đã xảy ra chuyện." Bích Nguyệt lôi kéo tay áo Nam Phong, khóc mũi đều đỏ. Nàng ấy có chút ngây ngốc, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn biết ai đối tốt với mình, Sầm Lan Chỉ cùng Quỳnh Chi đều là người đối xử rất tốt với nàng.

Chủ tớ ba người, đầu tiên là Sầm Lan Chỉ chẳng biết đi đâu, sau đó Quỳnh Chi lại đi theo thế tử Cơ Lâm Lang đến Ngọc Kinh rồi một đường bôn ba chiến trường, chỉ có mình nàng luôn chờ ở Vô Danh trang. Nàng ấy mỗi ngày đều ngồi đếm, ngóng trông tiểu thư nhà mình cùng Quỳnh Chi tỷ nhanh chút trở về, ai biết thật vất vả chờ đến ngày hôm nay, lại chỉ chờ được tiểu thư đã qua đời trở về.

Nghe tiếng vang bên trong, Nam Phong thở dài, chặt chẽ lôi kéo vóc dáng nho nhỏ, Bích Nguyệt gầy đi không ít trên mặt rút đi vẻ trẻ con phúng phính, nhẹ giọng an ủi nói: "Hiện tại đi vào không thích hợp, Bích Nguyệt chờ một chút được không? Hiện tại Quỳnh Chi tỷ tỷ của muội đang cãi nhau với công tử, không rảnh lo chuyện khác."

"Vì sao phải cãi nhau, bọn họ đều rất khổ sở, vì gì lại cãi nhau." Bích Nguyệt đem khuôn mặt khóc thành mèo hoa, vẫn không ngừng nói vậy, Nam Phong đành phải ở một bên lau từng giọt từng giọt nước mắt đang lăn xuống cho nàng ấy. ba thị vệ bên người Cơ Lâm Lang, Thượng Võ Trung Võ Hạ Võ đi theo phía sau Cơ Lâm Lang và Quỳnh Chi, sắp xếp cho người mà họ mang đến, lúc này mới đuổi tới Đông Thượng Các.

Vừa nhìn qua liền thấy Đông Phong Nam Phong canh giữ ngoài cửa, lo lắng không thôi, còn có Bích Nguyệt khóc biến thành túi nước mắt. Gương mặt than của Thượng Võ và Hạ Võ đều lộ ra vẻ không thể tin được, Trung Võ thì tùy tiện gào lên, "Các ngươi vẻ mặt này là sao, không phải phu nhân nhà các ngươi thật sự đã xảy ra chuyện chứ? Không phải nói chỉ gạt người thôi sao?"

Không ai trả lời hắn, Trung Võ lại chạy đến bên Bích Nguyệt chọc khuôn mặt vì khóc mà hồng hồng, "Ai tiểu Bích Nguyệt, nén bi thương, khóc thành như vậy sao được... Ai đau đau đau."

Nam Phong hất tay hắn ra, cho hắn ta một ánh mắt uy hiếp, lại tiếp tục cúi đầu an ủi Bích Nguyệt. Trung Võ bẹp bẹp miệng, quay đầu nhìn đến hai huynh đệ sống chết mặc bây của mình, ở dưới ánh mắt tràn đầy áp bách của bọn họ sờ sờ cái mũi hạ giọng nói: "Ta chỉ là muốn làm không khí sôi nổi một chút thôi mà."

Việc đã đến nước này, bọn họ trưng ra bộ mặt mướp đắng cũng vô dụng. Hắn ta từ nhỏ chính là như vậy, xảy ra chuyện gì đều có thể bày ra gương mặt cười hì hì thiếu đánh, cho dù gặp gỡ chuyện thương tâm gì cũng vẫn như thế này, miệng thối nhất thời không đổi được, mặc dù có ý tốt cũng vẫn bị ghét bỏ. Nghĩ như vậy, hắn cũng không trêu chọc Nam Phong và Bích Nguyệt nữa, đi sang một bên ngồi xổm xuống ngắm trăng.

Bên ngoài, trong lòng mỗi người đều lo lắng cho chủ tử nhà mình, bên trong các, không khí còn khẩn trương hơn. Từ lúc Quỳnh Chi vọt vào thăm dò hơi thở Sầm Lan Chỉ sau đó liền quỳ gối ở mép giường khóc, Cơ Lâm Lang đi theo nàng ta tới đây đứng ở một bên, nhìn người trong lòng bên này khóc tê tâm liệt phế, lại nhìn bạn tốt bên kia còn gợn sóng bất kinh uống trà, đứng im tại chỗ làm cây cột.

"Vệ Tứ công tử, chuẩn bị khi nào để tiểu thư nhập mồ vi an." Quỳnh Chi kéo tay Sầm Lan Chỉ, tiếng nói có chút nghẹn ngào hỏi. Trước khi Sầm Lan Chỉ mất tích, nàng ta đã bắt đầu gọi Vệ Cẩn Chi cô gia, nhưng hiện tại lại xưng hắn là Vệ Tứ công tử, đủ thấy Quỳnh Chi đối với cái chết của Sầm Lan Chỉ vẫn giận chó đánh mèo lên Vệ Cẩn Chi.

Chỉ là so sánh với bộ dáng bi thống của nàng ta, Vệ Cẩn Chi bình tĩnh thong dong khác thường, hắn hạ mắt nhìn chén trà, bên môi một mạt ý cười nhạt nhẽo, "Lan Chỉ còn chưa chết, như thế nào có thể nhập thổ vi an."

"Nếu ngươi thích Lan Chỉ, thì đừng để nàng đến chết đều không yên ổn. Nếu sớm biết rằng nàng tuổi trẻ như vậy đã qua đời, ta nhất định sẽ ngăn cản nàng đến Giang Nam, dù cho là gả cho Tam hoàng tử cũng tốt." Quỳnh Chi cũng không biết mình đang nói cái gì, nàng ta sau khi xác định Sầm Lan Chỉ thật sự đã tắt thở, cả người liền có chút không thích hợp.

Bình thường Quỳnh Chi là người không có mấy biểu cảm, lời nói cũng không chứa nhiều hàm ý nội tâm, ngoại trừ đối với Sầm Lan Chỉ, cũng không có bao nhiêu người có thể khiến nàng ấy biến thành bà mẹ già lao tâm lao lực. Nàng ấy coi Sầm Lan Chỉ như người thân duy nhất của mình, lúc còn rất nhỏ chứng kiến tất cả người thân qua đời, được Âm Trì cứu đưa đến bên cạnh Sầm Lan Chỉ.

Tuy rằng nói làm hạ nhân, nhưng trên thực tế Sầm Lan Chỉ vô cùng ỷ lại nàng ấy. Sầm Lan Chỉ cũng không bình thường, nàng đúng là rất thông minh, nhưng phần thông minh này làm người khó thể tiếp thu. Thời điểm Quỳnh Chi cùng nàng ở chung, bất tri bất giác liền coi nàng như trách nhiệm của mình.

Dù cho Sầm Lan Chỉ là kẻ điên cái gì cũng không sợ, nhưng nàng lại giống đứa trẻ cái gì cũng không hiểu ỷ lại Quỳnh Chi. Quỳnh Chi dạy nàng rất nhiều thứ, không ngừng ảnh hưởng nàng, có lẽ đối với Quỳnh Chi mà nói, Sầm Lan Chỉ không chỉ là muội muội của nàng ấy, còn là nơi ký thác ý thức trách nhiệm duy nhất đã biến thành thói quen trong rất nhiều năm qua.

Sầm Lan Chỉ thích Vệ Cẩn Chi, cùng hắn ở bên nhau, mỗi ngày đều thật vui vẻ. Bởi vì Sầm Lan Chỉ yêu sâu sắc Vệ Cẩn Chi, cho nên Quỳnh Chi cũng yêu ai yêu cả đường đi, cũng chịu đựng Vệ Cẩn Chi, cho dù phát hiện đối phương đối với mình bài xích cũng không nói hai lời thuận theo ý tứ của hắn, không hề cùng Sầm Lan Chỉ gần gũi như trước nữa. Tuy rằng trong đó có nguyên nhân Vệ Cẩn Chi cố ý lộ ra hơi thở độc chiếm quá dọa người, nhưng về phương diện khác Quỳnh Chi cũng suy xét thấy Sầm Lan Chỉ đã lớn, hơn nữa không hề cần nàng ấy.

Cái loại tâm tình phức tạp, vui mừng xen lẫn hỗn loạn của nàng ấy còn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt, đã biến thành hối hận tự trách hiện giờ, nỗi bi thương lại lần nữa mất đi thân nhân, làm cả người nàng đều không tự chủ được trở nên gai góc.

Giờ phút này, nàng ấy không chút nào để ý khí thế trên người Vệ Cẩn Chi, cũng bất chấp thân phận của bọn họ, trực tiếp mở miệng nói: "Ta mặc kệ ngươi thế nào, nhưng ta nhất định phải để Lan Chỉ sau khi chết có thể sống yên ổn, mà không phải bị người giữ thi thể muốn làm gì thì làm! Hơn nữa các ngươi hiện tại tính là quan hệ gì? Cái gì cũng không tính."

"Nói xong thì đi đi, sắc trời không còn sớm, ta cùng Lan Chỉ cũng nên nghỉ ngơi." Vệ Cẩn Chi dường như không nghe thấy Quỳnh Chi nói, sắc mặt nửa điểm cũng không thay đổi.

"Ta muốn mang muội muội ta đi."

"Lan Chỉ là thê tử của ta, không ai có thể mang nàng đi."

Khác với Quỳnh Chi, ánh mắt hắn không sắc bén chút nào, Vệ Cẩn Chi nhìn qua quả thực giống như đang cùng bạn tốt vui vẻ nói chuyện phiếm về sông núi. Nhưng Vân Thanh Thu đang ngồi còn có Cơ Lâm Lang đều cảm giác có sự giằng co giữa hai người.

Cơ Lâm Lang thật sự khó xử, một bên là huynh đệ tốt sống chết có nhau, một bên là người trong lòng cùng đồng sinh cộng tử, thật là hai bên đều không thể giúp lại không thể không giúp. Cơ Lâm Lang là người trước nay không biết nói lời hay, lúc này chỉ có thể mặt than không ngừng đem ánh mắt dịch chuyển giữa hai người đang giằng co, cuối cùng thật sự không có biện pháp chỉ có thể xoay đầu đi nhìn

Vân Thanh Thu.

Vân Thanh Thu cũng rất khẩn trương, ông lo lắng nhất chính là nếu ép công tử nhà mình đến nóng nảy, vạn nhất đem hắn bức điên mất thì phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phu nhân qua đời, hiện tại công tử sẽ làm gì, ông thật sự một chút cũng không đoán ra.

Nhưng tình huống này ông không mở miệng cũng không được, suy tư một lát, ông mở miệng khuyên nhủ: "Quỳnh Chi cô nương, công tử nhà ta hiện tại đã không phải Vệ gia Tứ công tử, mà là một phụ tá của thế tử Ẩn Sơn cư sĩ, hơn nữa công tử phân phó ba ngày sau sẽ nghênh thú phu nhân, để nàng danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của chúng ta."

Quỳnh Chi cùng Cơ Lâm Lang nghe vậy đều kinh ngạc, Vệ Cẩn Chi thế nhưng muốn cùng một thi thể thành hôn. Quỳnh Chi đến bây giờ mới bỗng dưng nhận ra, người nam nhân trước mặt này, tình yêu đối với Sầm Lan Chỉ sâu sắc không kém chút nào Sầm Lan Chỉ đối với hắn. Nhưng vậy thì thế nào, người nàng ấy coi là muội muội ruột thịt đã chết, nàng ấy hiện tại chỉ nghĩ để nàng yên nghỉ, mà không phải giống như cha mẹ ruột của nàng ấy trước kia táng thân trong biển lửa ngay cả thi thể đều không tìm thấy, đây cũng coi như một tâm bệnh của Quỳnh Chi.

"Hơn nữa Quỳnh Chi cô nương, hài tử phu nhân sinh ra cũng cần thân phận chính thức. Phu nhân tuy đã đi, nhưng tiểu thư còn nhỏ..." Vân Thanh Thu đem tiểu thư bị mọi người vứt ra sau đầu lôi ra, Quỳnh Chi thế mới biết, hóa ra tiểu thư nhà mình vậy mà còn sinh được một đứa bé. Trong nháy mắt suy nghĩ của nàng ấy đã bị kéo đi, vội vàng truy hỏi, "Hài tử?"

Về chuyện an táng Sầm Lan Chỉ, lúc Vân Thanh Thu nói sang chuyện khác đã không giải quyết được gì. Có lẽ Quỳnh Chi rốt cuộc cũng khôi phục một chút lý trí, cũng có lẽ là bị tin Vệ Cẩn Chi muốn cưới một người chết làm xúc động.

Đám người toàn bộ đều rời đi, Vệ Cẩn Chi đứng lên đi đến mép giường vén lên màn giường, cởi áo khoác, ngủ ở sườn ngoài Sầm Lan Chỉ.

"Theo như lời Lan Chỉ, loại chuyện này, ngẫu nhiên làm ngược lại cũng có chút thú vị." Hắn trong giọng nói mang theo ý cười, vô thanh vô tức ôm cả người Sầm Lan Chỉ vào trong lòng.

Nếu muốn người khác tin tưởng Sầm Lan Chỉ vẫn chưa chết, cũng không phải Vệ Cẩn Chi không làm được, chỉ cần hắn đem những chuyện lúc trước từng trải qua nói sơ qua một lần là được rồi, dù ly kỳ một chút nhưng mức độ đáng tin cũng khá cao, ít nhất sẽ không làm cho bọn họ kích động như vậy nghĩ rằng hắn điên rồi. Nhưng Vệ Cẩn Chi không làm thế, hắn dù không bận cũng chỉ ung dung mở miệng giải thích vài câu Sầm Lan Chỉ chưa chết mà thôi, sau đó ở một bên bình tĩnh xem phản ứng của mọi người.

Vệ Cẩn Chi làm vậy, xét đến cùng, kỳ thật đều là lỗi của Sầm Lan Chỉ.

Khi trước Sầm Lan Chỉ thường xuyên cùng Vệ Cẩn Chi kể chuyện mình lúc bé làm những gì, đều là chuyện nàng tính kế mấy người mạo phạm nàng dùng để chọc cười. Còn có người thân cận nàng, nàng cũng thích đi chọc người ta, trong đó Quỳnh Chi tất nhiên đứng đầu, không biết bị Sầm Lan Chỉ trêu đùa như vậy bao nhiêu lần.

Sầm Lan Chỉ luôn nói nhìn các loại biểu cảm của người khác cực kỳ thú vị, nàng như một người không có nhiều cảm xúc chỉ có thể khiến cho người khác xuất hiện các loại cảm xúc, sau đó cung cấp cho bản thân quan sát nghiên cứu. Kể nhiều rồi, nàng còn muốn dụ Vệ Cẩn Chi bắt đầu đi làm chuyện xấu, chỉ nói đây là cách điều hòa sinh hoạt có thể làm Vệ Cẩn Chi vui vẻ hơn.

Nhưng khi đó Vệ Cẩn Chi có nàng, cũng không cảm thấy hứng thú bao nhiêu, Sầm Lan Chỉ muốn làm chuyện xấu hắn liền ở một bên cười nhìn nàng, bản thân sẽ không nhúng tay. Trên người Vệ Cẩn Chi có loại tính cách đặc biệt kỳ quái, hắn có tâm tử quỷ kế, nhưng đồng thời lại là quân tử đoan chính, có một số việc sẽ không làm, có đôi khi thực sự là người mâu thuẫn.

Nói tóm lại, loại việc cố ý giấu giếm chân tướng đem người chơi đùa xoay vòng vòng, tràn ngập phong cách đùa dai của Sầm Lan Chỉ, Vệ Cẩn Chi trước kia sẽ không làm.

Nhưng đại khái bởi vì thời điểm ở Trì Âm tộc, bị Sầm Lan Chỉ mỗi ngày mất trí nhớ khai quật ra thuộc tính kỳ quái gì đó, lúc này hắn đột nhiên hứng thú muốn học hỏi Sầm Lan Chỉ, vì thế liền làm vậy, tâm tình kỳ diệu lại có chút vui sướng quỷ dị, nhìn vẻ mặt phong phú của mọi người.

Đúng như Sầm Lan Chỉ nói, xác thật có chút thú vị. Vệ Cẩn Chi cảm giác chính mình giống như có được đôi mắt của Sầm Lan Chỉ, ý đồ không ngừng cảm nhận quan sát thế giới trong mắt nàng.

"Làm những chuyện nàng thích nhất như thế, sao còn không nhanh tỉnh lại nhìn xem." Vệ Cẩn Chi đem tay ấn trên trái tim nàng, không cảm giác được một chút nhảy lên, tiếp đó là một tiếng thở dài trầm thấp, "Nếu nàng vẫn không tỉnh, nói không chừng, ta sẽ vì tưởng niệm nàng, cuối cùng biến thành nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top