Chương 42

Nhà giữa núi mang theo hương vị cỏ cây, mùi hương hàn mai hỗn loạn, từ cửa sổ hơi mở thổi vào trong phòng, mang đến cho căn phòng cửa đóng chặt một đêm một chút hơi thở mát lạnh.

Ở một góc lò sưởi đã tàn, nhưng trong nhà vẫn ấm áp như mùa xuân. Mùi hoa thoang thoảng thanh nhã từ lư hương dâng lên khói nhẹ lượn lờ tản ra, tràn ngập mỗi một góc phòng. Trên mặt đất trải da lông thú thật dày, tầng tầng mành trướng dày nặng che khuất giường, làm người chỉ có thể thấy lờ mờ bóng người.

"Ôi, vào đông thật không muốn thức dậy." Sầm Lan Chỉ hai tay ôm lên cổ Vệ Cẩn Chi, mạnh mẽ đem hắn lôi trở lại trong đệm chăn.

Vốn dĩ đã ngồi dậy một nửa Vệ Cẩn Chi bị nàng lôi kéo, lại nằm trở về, tóc dài đổ xuống, vạt áo rộng mở. Sầm Lan Chỉ cả người thuận thế bò lên, tay cũng tiến vào bên trong vạt áo thăm dò ôm chặt eo Vệ Cẩn Chi, mái tóc dài đen nhánh cùng Vệ Cẩn Chi dây dưa bên nhau.

"Lan Đình cũng đừng dậy, nếu thân thể không tốt thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Sầm Lan Chỉ kéo chăn lên đem hai người che lại, ở dưới chăn che lấp làm chút chuyện không thể miêu tả.

Kết quả đến Vô Danh trang ngày đầu tiên, sáng sớm, hai vị này liền không thể thức dậy, nằm luôn trên giường ân ân ái ái.

Thế tử Cơ Lâm Lang đến làm khách vẫn dậy sớm rèn luyện, sau đó bị đầu bếp Vô Danh trang thuyết phục sáng sớm liền tìm quận chúa Cơ Nhã Tự ăn ké, là Vân tổng quản tiếp đãi bọn họ. Thời điểm hỏi đến hai vị Vệ Cẩn Chi và Sầm Lan Chỉ, Vân tổng quản nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy khi đến gọi hai người kia thức dậy, ho khan một tiếng nói: "Công tử thân thể không khoẻ vẫn nghỉ ngơi, phu nhân ở bên chăm sóc công tử."

"Vậy sao? Ta còn rất muốn gặp nhìn xem nữ tử tiểu đệ Lan Đình thích là người như thế nào đây, ngày hôm qua mới gặp mặt, cảm thấy cô bé kia lớn lên thật đẹp mắt, hơn nữa giống như tiểu thư khuê các yếu đuối, không biết có vừa mắt dạng người như ta hay không." Cơ Nhã Tự quận chúa không câu nệ tiểu tiết cười hì hì nói, được nha hoàn hầu hạ, động tác ưu nhã miệng há to ăn thịt. Cũng mệt cho nàng ấy mồm đầy thịt còn có thể nói được rõ ràng như vậy.

Tuy rằng gặp qua Sầm Lan Chỉ, nhưng khi đó trong mắt ngoại trừ Quỳnh Chi, nữ nhân khác đều không nhìn kỹ, Cơ Lâm Lang hoàn toàn không cảm thấy đánh giá này của tỷ tỷ có gì không đúng, nhìn trái ngó phải phát hiện không tìm thấy tung tích Quỳnh Chi, mặt hắn liền lạnh lùng bắt đầu dùng đồ ăn sáng.

Vân tổng quản đã sớm từ các con đường hiểu rõ vị phu nhân công tử nhà mình vừa ý không phải tiểu thư khuê các gì, cũng vô cùng bình tĩnh nói: "Quận chúa đối đãi với mọi người chân thành như vậy, lòng dạ rộng lượng, tất nhiên có thể cùng phu nhân trở thành bạn tốt."

Quận chúa nhìn Vân tổng quản đã hơn ba mươi tuổi mà gương mặt một chút cũng không thấy già, thậm chí nhìn qua so với đệ đệ hai mươi tuổi nhà mình còn trẻ hơn, bỗng nhiên thở dài một hơi lẩm bẩm nói: "Vân tổng quản thật là nam nhân biết nói những câu dịu dàng, nếu con lừa trọc kia có một nửa săn sóc của Vân tổng quản thì tốt rồi."

Vân tổng quản không có tiếp lời này, ngược lại ngữ khí thay đổi nói: "Quận chúa còn có thế tử điện hạ, nếu nhàm chán, không ngại đến núi Mục Phủ bên cạnh đi săn thú, lúc này trong núi gà rừng thỏ hoang hương vị đều không tồi, may mắn còn có thể gặp được nai con gì đó. Đầu bếp trong thôn trang đặc biệt có sở trường làm món thịt hươu nướng than..."

"Đi!" Vân Thanh Thu còn chưa nói xong, quận chúa không thịt không vui ngay lập tức vỗ bàn quyết định. Nàng ấy còn không quên giữ chặt đệ đệ nhà mình đang chuẩn bị ăn xong rời đi, "Đệ đệ, tỷ tỷ tâm trạng không tốt ở đây cùng tỷ tỷ đi săn thú."

Sau đó Cơ Lâm Lang bị tỷ tỷ kéo đi mất, Cơ Lâm Lang còn mang theo ba thị vệ họ Võ bên người, Cơ Nhã Tự ai cũng không mang, trực tiếp thay váy liền hiên ngang cõng cung tên lên núi. Nói đến kiếm pháp, Cơ Nhã Tự đương nhiên không so bằng đệ đệ, nhưng nếu nói đến cung tiễn, Cơ Lâm Lang còn kém tỷ tỷ một đoạn.

Cơ Nhã Tự cũng không phải khuê tú được nuôi lớn theo tiêu chuẩn quận chúa, mà là nữ trung hào kiệt mặc giáp vào có thể lên chiến trường, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện từ hôn rồi trực tiếp xây cái Tịnh Thủy Am để ở, mỗi ngày đi chặn đường hòa thượng. Từ góc độ nào đó, thật ra có chút tương tự Sầm Lan Chỉ.

Chờ Sầm Lan Chỉ chậm rì rì rời khỏi giường, ăn cơm xong lại nhìn Vệ Cẩn Chi uống thuốc, đẩy Vệ Cẩn Chi đã ngồi lại xe lăn đi trên đường núi thưởng thức vài loại hàn mai Vân tổng quản mới trồng, vì vậy gặp được tỷ đệ quận chúa đi săn thú thắng lợi trở về.

Quận chúa khí phách hăng hái, thế tử mặt lạnh như cũ, Thượng Trung Tạ tam Võ mỗi người cõng một con hươu, trong tay xách theo các loại động vật thỏ, gà rừng, chim nhạn.v.v...

Vân tổng quản xuất quỷ nhập thần chỉ huy đám người hầu không biết xuất hiện từ khi nào tiếp nhận những con mồi đó, sau đó đối với Vệ Cẩn Chi nói: "Công tử, bên ngoài có tin tức truyền đến."

Vệ Cẩn Chi gật gật đầu, rất áy náy nhìn Sầm Lan Chỉ, "Lan Chỉ, ta muốn đi xử lý chút việc."

"À, không có việc gì chàng đi đi." Sầm Lan Chỉ không thèm để ý vẫy vẫy tay, dù sao nàng ăn rất no, là "ăn no" theo đủ các loại ý nghĩa, tạm thời tách ra cũng không có gì. Nhưng mà nói như vậy, nàng vẫn cong lưng ôm ấp Vệ Cẩn Chi, ở bên cổ hắn cọ xát một chút, "Lan Đình, ta muốn nuôi thỏ, muốn ở phụ cận trên núi bắt." Nhìn thấy quận chúa săn về thỏ chết, Sầm Lan Chỉ đột nhiên kỳ lạ muốn chơi với thỏ.

"Được, ta xử lý công vụ xong lập tức trở về với nàng." Vệ Cẩn Chi cười đối với Sầm Lan Chỉ nói xong, gõ gõ tay vịn xe lăn, "Đông Phong, ngươi đi núi Mục Phủ bắt cho phu nhân một con thỏ nhỏ còn sống, màu trắng."

Nhìn quen dáng vẻ công tử phu nhân nói gì nghe nấy, Đông Phong từ trong một góc vụt ra, lĩnh mệnh chạy như bay rời đi. Loại chuyện này hắn làm rất quen tay, phu nhân nửa đêm thức dậy muốn ăn bánh bao gạch cua Từ Ký, hắn đi mua; phu nhân bỗng nhiên muốn ăn đường hồ lô mới làm, cũng là hắn đi tìm người đến làm. Còn có một lần phu nhân bỗng nhiên muốn ăn bồ câu nướng đem bồ câu bọn họ dùng truyền tin bắt đi quay, công tử cũng không nói một câu, còn khen phu nhân tay nghề tốt lần đầu tiên nướng bồ câu thế nhưng còn có thể chín.

Vệ Cẩn Chi cùng Cơ Lâm Lang đi làm chính sự, nơi này liền lưu lại hai người Cơ Nhã Tự quận chúa và Sầm Lan Chỉ. Vệ Cẩn Chi rời đi, trong ánh mắt Sầm Lan Chỉ mới có thể nhìn thấy những người khác tỉ mỉ nhìn vị quận chúa này một vòng, bỗng nhiên cười nói: "Hâm mộ sao?" Vị quận chúa này vẻ mặt hâm mộ quá rõ ràng, nàng không chú ý cũng không được.

Cơ Nhã Tự hào phóng gật gật đầu, "Đương nhiên hâm mộ, nhìn các ngươi tình cảm tốt như vậy, còn có thể quang minh chính đại dính ở bên nhau, cái con lừa trọc ta thích căn bản không cho ta gần gũi, ngay cả hôn đều là rất lâu lúc trước nhân lúc hắn ngủ hôn trộm."

Thích người mà không thể thân mật, nói như vậy đúng là thật đáng thương, nhưng mà cô nương có thể hào phóng nói ra như thế, đại khái cũng không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi. Sầm Lan Chỉ cũng nghe nói sở thích nhỏ của vị quận chúa này, lập tức vỗ một chưởng nói: "Không bằng chúng ta hiện tại ở luôn chỗ này nhóm lửa tự mình thịt nướng đi."

Đại khái lúc trước Vệ Cẩn Chi đã dặn dò qua gì đó, Sầm Lan Chỉ vừa nói như vậy, thậm chí còn chưa sai bảo xuống, nhưng trong chốc lát nơi này đã náo nhiệt hẳn. Trong Vô Danh trang, đầu bếp nghe nói có chuyên môn nướng thịt giỏi nhất mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn lại đây, các loại gia vị và thịt do mấy người quận chúa săn về đã xử lý tốt, còn có các loại rau dưa cùng với trái cây khi vào đông nhà bình thường không được ăn, toàn bộ đều bày lên.

Đầu bếp ở cách đó không xa nướng thịt, quả thực là hương bay mười dặm, hắn nướng xong đều có bọn nô tỳ bưng đến trước mặt Sầm Lan Chỉ cùng Cơ Nhã Tự đang ngồi trong đình. Các nàng đương nhiên là không cần tự mình động thủ, chỉ cần chờ ăn là được, liền dời bước tới trong đình này. Trong đình đã treo mành lên, đặt vài cái lò sưởi, để đề phòng các nàng bị gió núi vào đông thổi lạnh.

Các nàng một bên ăn thịt nướng cùng rau dưa, trái cây đã gọt, một bên trò chuyện những đề tài nhỏ giữa các cô nương, ví dụ như "Hòa thượng và nam nhân bình thường có gì khác biệt" "Như thế nào dụ dỗ một hòa thượng" linh tinh.

Hai người vứt bỏ canh nóng hầm hập, người một ly ta một ly, ăn thịt nướng, uống rượu. Rượu này là rượu gạo Vân tổng quản dùng hoa đào nở sớm năm trước ủ, ngửi thấy mùi hương hoa đào nhàn nhạt.

Cơ Nhã Tự nấc một tiếng, biểu cảm rất hưng phấn, nàng ấy lớn như vậy, còn chưa từng cùng một cô nương khác uống rượu như này đâu, nàng ấy lúc trước gặp gỡ những tiểu thư khuê các đó đều là loại yếu đuối mong manh, ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút đều sẽ làm các nàng sợ. Nàng ấy cao hứng vỗ vai Sầm Lan Chỉ, "Không nghĩ tới Lan Chỉ cũng là người có cá tính, ta lúc trước còn tưởng rằng cô là tiểu thư khuê các, bề ngoài này của cô cũng quá dễ lừa gạt người khác."

"Trước khi gặp được Lan Đình, ta cũng là tiểu thư khuê các không hơn không kém." Sầm Lan Chỉ chậm rì rì cảm thán một chút, "Chính là từ khi nhìn thấy Lan Đình, dáng vẻ rụt rè tròn méo ra sao ta đều không nhớ nổi. Lại nói tiếp, lúc này mới ở bên cạnh Lan Đình ngắn ngủn nửa năm, ta gần như đều sắp quên mình ngày trước mười mấy năm thời gian đến tột cùng là trải qua như thế nào."

"Ta thật không nghĩ tới, tiểu đệ Lan Đình sẽ có một ngày tìm được người trong lòng như cô vậy, phải biết rằng thời điểm năm đó đệ đệ giới thiệu hắn cho ta, ta liền cảm thấy gia hỏa này so với con lừa trọc cố chấp của ta còn khó chơi hơn. Thật không nghĩ tới a, ở trước mặt cô Lan Đình tiểu đệ hoàn toàn là bánh bao mềm dễ nói chuyện, cũng không phải vị khiêm khiêm quân tử đối với người xa cách, không có nhân tình mà ta nhận thức ~ nói đến nói đi, vẫn là hâm mộ hai người." Cơ Nhã Tự còn mặc trang phục săn thú chưa thay ra, tư thái thanh thản ngồi ở đó, thời điểm nói chuyện tuy biểu tình tự tại, lại luôn có chút cô đơn ẩn sâu bên trong.

Sầm Lan Chỉ trong tay bưng một chén rượu, uống một ngụm làm vẻ tán thưởng gật gật đầu, thấy bộ dáng Cơ Nhã Tự, cười một tiếng nói: "Cô cùng ta khác nhau, ta không cha không mẹ không có vướng bận, quan trọng nhất cũng chỉ có Lan Đình, Lan Đình cho dù còn rất nhiều chuyện không bỏ xuống được cần phải đi làm, nhưng ta lại là một người rảnh rỗi, có thể không hề áp lực ở bên chàng."

"Nhưng cô là quận chúa, kỳ thật cho dù Văn Tịnh đại sư nguyện ý hoàn tục cưới cô, cô cũng không muốn hoặc nói chính xác là không thể gả đi."

Cơ Nhã Tự ha ha cười, ngửa đầu rót một ngụm rượu, tùy ý quệt miệng, "Thật là một cô nương thông minh, cô nói không sai, ta là cùng cô không giống nhau, cho nên cô ta cũng không hâm mộ được. Sinh ra ở Cơ gia, còn là nhà Vương gia có ý định mưu phản, hôn nhân của ta không cách nào tùy ý. Nếu có một ngày, gia tộc sau lưng ta sắp sửa đối với chủ nhân hiện tại của quốc gia này khởi xướng chiến tranh, như vậy ta cũng không thể đặt mình ngoài cuộc. Nói cách khác, nếu đệ đệ ta chết ở trên chiến trường, ta cũng muốn phủ thêm chiến giáp lên chiến trường giết địch, gánh vác vận mệnh Cơ gia chúng ta."

"Trưởng nữ Cơ gia Nhữ Dương, đường đường Nhã Ninh quận chúa, chỉ có thể dành cho mình thời gian ngắn ngủn như vậy cảm nhận nhi nữ tình trường trước khi khai chiến. Ta từ nhỏ cùng đệ đệ giống nhau học võ học văn, không có một ngày trải qua giống con gái nhà bình thường, cho dù ở Tịnh Thủy Am giấu tài, ta cũng mỗi ngày chăm học không chểnh mảng. Ta chưa từng cảm thấy như vậy không tốt, chỉ là đôi khi ngẫm lại có hơi lo lắng, nếu một ngày ta chết trong cuộc mưu phản này, con lừa trọc kia phải làm sao bây giờ."

"Tên kia sạch sẽ giống như tuyết trắng, thuần túy như dòng suối trên núi, nhìn như không chịu tiến về phía trước một bước trên thực tế lại tình sâu vô cùng... Chỉ nghĩ đến khả năng nếu ta chết mang lại tổn thương cho hắn, ta cảm thấy mình sao có thể nhẫn tâm như thế."

Sầm Lan Chỉ nghe xong lời này của Cơ Nhã Tự cũng không có biểu tình gì, vẫn là dáng vẻ tùy ý cười như trước, "Nhưng cô cũng không hối hận."

Cơ Nhã Tự quay đầu nhìn về phía dãy núi, trong mắt một mảnh nhu tình, "Như thế nào sẽ hối hận, mặc kệ quay lại bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ ở thời điểm mình động tâm, thuận theo tâm ý đem hắn từ trên Phật đàn kéo xuống, rốt cuộc ta chính là nữ tử ích kỷ như vậy. Gặp gỡ ta, con lừa trọc kia chắc hẳn đời trước đã tạo cái nghiệt gì."

"Bần tăng...... Cũng không cảm thấy như vậy."

LLKK: Sau nữ 9, quận chúa là nhân vật mình thích nhất, đáng tiếc...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top