Chương 35

Nam Phong ngồi xổm trên mặt sau nóc nhà, nhìn tình huống hỗn loạn của hai vị kia, cảm thấy mình xuất hiện lúc này thật sự không phải lựa chọn tốt, nói không chừng sẽ bị thế tử thẹn quá hóa giận xử lý, tóm lại vũng nước đục này không thể dính.

Có lẽ hắn nên đi tìm Thượng Võ hoặc Hạ Võ trước, đem sự tình công tử giao phó nói cho bọn họ lại để bọn họ truyền đạt cho thế tử, như vậy hắn sẽ tránh phải chính diện thừa nhận khả năng bị thế tử đe dọa. Nam Phong so với Đông Phong khôn khéo hơn, đánh bàn tính nhỏ, tiến lên tìm kiếm nhóm thị vệ nãy giờ không thấy bóng dáng đâu, ngay cả chủ tử rơi xuống hồ cũng không xuất hiện.

Tuy nhiên nghĩ lại, nói không chừng chính vì thế tử cùng Quỳnh Chi cô nương ở đây ve vãn đánh yêu cho nên ba người kia mới không xuất hiện. Giống như ở U Hoàng Quán, hắn cùng Đông Phong không phải cũng như vậy sao, mỗi lần nhìn thấy phu nhân và công tử có xu thế này lập tức có ánh mắt lui xuống.

Nghĩ như vậy, ở trên nóc nhà người ta chạy một lát Nam Phong phát hiện Bích Nguyệt, trong tay nàng ấy bưng một cái mâm, ở trước một căn nhà nhỏ không biết đang làm gì. Nhìn kỹ lại, trên mâm có một ít điểm tâm, còn nàng ấy đang cầm điểm tâm ném về hướng một cái cửa sổ nhỏ cách hơn 3 mét, trên cửa sổ kia lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Nhìn Trung Võ trong lòng không hề cảm thấy thẹn ngoác miệng rộng, bám chặt lan can, tay miệng cùng sử dụng đi tiếp những miếng điểm tâm nhỏ cỡ ngón cái Bích Nguyệt ném lại, Nam Phong suýt thì lại lần nữa trượt chân. Tuy rằng hắn biết Trung Võ xưa nay đều không biết xấu hổ, nhưng như này cũng thật sự làm người quá ngoài ý muốn, hơn nữa tiểu cô nương Bích Nguyệt ngây thơ thuần khiết như vậy, lúc này mới bao nhiêu ngày không gặp, làm sao cũng trở nên có phong cách của phu nhân cùng Quỳnh Chi cô nương? Nam Phong cũng không biết như vậy tốt hay không tốt, hắn chỉ cảm thấy trước tiên có chút lo lắng cho cuộc sống sau này của mình.

Nhìn Bích Nguyệt phía dưới tựa hồ chơi rất cao hứng, Nam Phong rơi vào rối rắm. Nói như thế nào đây, hắn hiện tại tâm tình rất phức tạp, nếu có thể thuận tiện mà nói, hắn rất muốn đem cục đá trong tay ném vào miệng tên Trung Võ kia, ai kêu hắn ta có thể được Bích Nguyệt đích thân đút điểm tâm.

Nói trắng ra loại tâm tình này của Nam Phong chính là ghen ghét. Tuy rằng Bích Nguyệt cùng Nam Phong không gặp mặt bao nhiêu, nhưng Nam Phong lại ngầm có ý tứ với cô nương này, hơn nữa còn bắt đầu từ rất sớm. Từ khi Sầm Lan Chỉ còn chưa gả cho Vệ Ngũ công tử, mới vừa tiến đến Nam Phổ ở tại Tương Thiên biệt trang. Khi đó, xe ngựa Vệ Cẩn Chi mới từ Vô Danh trang trở lại Vệ gia, trên đường chuẩn bị nghỉ tạm tại Tương Thiên biệt trang, Nam Phong đi trước chuẩn bị. Ở trong hoa viên Tương Thiên biệt trang, hắn lần đầu tiên gặp Bích Nguyệt, khi đó cô nương này đứng đối diện một gốc cây hoa quỳnh dáng vẻ hiếu kỳ.

Nàng ấy còn tò mò chỉ vào vài cành mộc hương hỏi hắn có thể hái mấy đóa hay không, sau đó hắn liền giúp nàng hái mấy chùm, cô nương này lập tức cảm thấy mỹ mãn, vô cùng cao hứng rời đi. Sau này, khi công tử cùng phu nhân thật sự ở cùng nhau, hắn có lẽ là người vui mừng nhất, cho dù nói chuyện vẫn không nhiều lắm, nhưng hắn ngẫu nhiên có thể nhìn thấy nàng, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn.

Hắn là người thích đem mọi chuyện đều đặt trong lòng, việc này cũng chưa từng lộ ra với bất kỳ ai, hắn có tâm giấu giếm, ngay cả bạn bè tốt Đông Phong cùng nhau lớn lên cũng không thể nhìn ra. Nam Phong nghĩ, Bích Nguyệt còn quá nhỏ, hắn có thể chờ thêm mấy năm, chờ Bích Nguyệt bắt đầu tự hỏi loại đại sự cả đời này, hắn lại cùng nàng ấy hạnh phúc ở chung, tranh thủ đoạt ưu ái của nàng. Hiện tại ở một bên trông coi, an tâm chờ tiểu cô nương lớn lên, sau đó là có thể suy tính, đem nàng tính vào danh nghĩa của mình.

Cho đến khi phát hiện Hoàng Oanh chuẩn bị đem Bích Nguyệt dụ dỗ thành chị dâu, hắn lập tức luống cuống, tên Đông Phong kia tuy rằng đối với Bích Nguyệt không có ý tứ, nhưng hắn chính là người em gái nói cái gì chính là cái đó, nếu Hoàng Oanh thật sự muốn tác hợp Đông Phong cùng Bích Nguyệt thì nên làm gì bây giờ? Hắn thường lui tới đều chỉ dám lặng lẽ ở một bên nhìn, ngẫu nhiên rình coi nàng ngủ, ăn điểm tâm, chơi đùa gì đó.

Sau khi phát hiện hành vi của Hoàng Oanh, hắn rốt cuộc không nhịn được ra tay, đặc biệt tìm không ít đồ ăn ngon, nhờ Hoàng Oanh đưa cho Bích Nguyệt cùng nhau ăn, một là vì đem nha đầu gầy gò nuôi béo hơn một ít, hai là nói cho Hoàng Oanh hắn đã coi trọng cô nương này. Bên phía Hoàng Oanh đã giải quyết, chỉ cần Bích Nguyệt ở Chiếu Hoa Viện thêm mấy năm, xung quanh không có người cùng hắn đoạt, hắn nhất định có thể có được trái tim cô nương này, sau đó đem nàng cưới về nhà nuông chiều.

Chính là, hắn còn đang chuẩn bị, đột nhiên tiểu cô nương đã bị cái đồ lưu manh đoạt đi rồi. Thật là người tính không bằng trời tính, Nam Phong trước nay không cảm thấy, gia hỏa Trung Võ này thật quá chướng mắt.

Nam Phong vuốt cằm đôi mắt nheo lại một chút, nếu sớm đoán được sẽ phát sinh loại chuyện lộn xộn này, hắn lần trước nên ở thời điểm tên hỗn đản Trung Võ tới điều tra U Hoàng Quán, hung hăng đánh hắn ta một trận, mà không phải lương thiện chỉ tùy tiện dùng cọc trúc đâm vài cái như thế.

Phía dưới Trung Võ còn đang nhảy nhót, trong miệng kêu: "Tiểu Bích Nguyệt, đến gần một chút đi, ngươi xem lãng phí nhiều điểm tâm như vậy thật đáng tiếc a ~"

Bích Nguyệt cười ha hả lắc đầu, thực ngoan ngoãn trả lời nói: "Quỳnh Chi tỷ không cho ta tới gần, nói ít nhất phải cách ngươi xa như vậy, tỷ ấy còn nói ngươi là ông chú có ham mê kỳ quái."

"Ai, ta còn rất trẻ tuổi đấy, tiểu Bích Nguyệt có thể gọi ca ca ta liền a ~ đến, gọi ta Trung Võ ca ca a ~"

Trung Võ ca ca? Hắn cũng chưa có thể nghe tiểu cô nương gọi ca ca, hỗn đản này quả thực thiếu đánh. Nam Phong cười bẻ vỡ một góc mái hiên bên cạnh, hắn nhìn trái phải từ trên mái hiên nhảy xuống, trên mặt đất cầm chút bùn đất, lặng lẽ tới gần, khi Trung Võ kia lại một lần há miệng chuẩn bị đớp điểm tâm, chuẩn xác đem viên bùn đất trong tay bắn ra bay vào trong miệng hắn ta.

"Điểm tâm của tiểu Bích Nguyệt là ngon nhất...... Khụ khụ, phụt, đây là cái gì?" Đắc ý vênh váo chỉ kém không vẫy đuôi Trung Võ nhai nhai điểm tâm trong miệng, bỗng dưng phát hiện không đúng, bóp cổ phun ra một miệng đất.

"Anh tuấn như ta, cái đồ xúi quẩy nào ám toán ta!" Trung Võ một miệng mùi đất tanh, nhảy dựng lên liền lôi kéo lan can nhìn ra bên ngoài. Tiểu nha đầu Bích Nguyệt không có tâm cơ tùy tiện dỗ hai câu là vui rồi, hắn không tin nha đầu ấy sẽ có hành vi này, hơn nữa lực đạo kia, trực tiếp như đạn bắn vào trong miệng hắn, đây là muốn sặc chết hắn nha, tuyệt đối là kẻ cùng hắn có mối thù giết cha đoạt vợ.

Trung Võ lại vô tình tìm ra một chút chân tướng. Nam Phong cười lạnh một tiếng, khôi phục vẻ tự nhiên như thường đi ra, hắn trước cùng Bích Nguyệt mặt đầy nghi ngờ đứng đó chào hỏi.

"Bích Nguyệt cô nương."

"A! Là Nam Phong, ngươi đến mang ta cùng Quỳnh Chi tỷ trở về sao?" Bích Nguyệt tuy rằng không gặp qua Nam Phong mấy lần, nhưng đối với hắn lại rất có cảm tình, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt hắn giúp nàng ấy hái hoa, sau này hắn lại tới Chiếu Hoa Viện mang Quỳnh Chi tỷ đi U Hoàng Quán vấn an tiểu thư, cũng ngẫu nhiên sẽ mang cho nàng một ít đồ chơi, ở trong lòng Bích Nguyệt, Nam Phong cũng là đại ca ca tốt bụng. Hơn nữa dưới tình huống như vậy, nhìn thấy người quen, luôn làm nàng cảm giác cực kỳ thân thiết, một đôi mắt long lanh nước thẳng tắp nhìn chằm chằm Nam Phong, bên trong tràn đầy chờ mong.

Nam Phong bị nàng ấy hỏi như vậy, không nhịn được có chút buồn rầu, hắn gian nan lắc đầu, sau đó dường như sợ thấy nàng thất vọng, rất nhanh an ủi nói: "Tuy rằng hai người tạm thời không thể trở về, nhưng nơi này không có nguy hiểm, hơn nữa cũng không có nhiều trói buộc như vậy, an tâm ở chỗ này thêm vài ngày là có thể trở về."

Hắn đương nhiên càng hy vọng đem tiểu cô nương mang về, rốt cuộc nơi này còn có lưu manh Trung Võ, thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa hắn không thể thường xuyên trộm đến đây trốn ở một bên nhìn, nói như thế nào cũng không yên tâm. Nhưng lúc này về Chiếu Hoa Viện tựa hồ càng thêm nguy hiểm, cho nên trong lòng Nam Phong đặc biệt khó xử.

"Thật vậy không?"

"Thật sự." Nam Phong gật đầu, nhìn qua đặc biệt đáng tin. Bích Nguyệt xem xét hắn thêm vài lần, cuối cùng hít hít cái mũi nói: "Được đi, ta sẽ đợi ở chỗ này... Chỉ là nơi này không có Hoàng Oanh, cũng không có tiểu thư, còn có người khi dễ ta."

Nam Phong lại híp đôi mắt một chút, hòa ái hỏi: "Lúc ta tới phu nhân dặn dò ta phải chiếu cố thật tốt hai vị cô nương, Bích Nguyệt cô nương bị người khi dễ sao? Nói ra, ta có thể giúp cô hết giận."

Bích Nguyệt lập tức lại cao hứng, chỉ chỉ Trung Võ, ngẫm nghĩ hắn ta đã cho nàng đánh một trận lại dời ngón tay, chỉ hướng hai vị trong phòng tối mặt gần như sắp ngưng tụ thành tượng băng đá Thượng Võ cùng Hạ Võ nói: "Bọn họ lấy lông khổng tước chọc đầu của ta, bảo bọn họ cho ta đánh một chút cũng không muốn, tiểu thư nói, nếu như bị khi dễ nhất định phải đánh lại, nếu không nàng sẽ không cao hứng."

Cho nên Bích Nguyệt sở dĩ cố chấp "cho nàng ấy đánh một chút" như vậy, đều vì Sầm Lan Chỉ ân cần dạy dỗ, ai bảo nàng ấy chỉ là nha đầu ngốc nghe lời nhất.

Ngồi ở trong phòng tối còn bị liên lụy họa từ trên trời rơi xuống, Thượng Võ, Hạ Võ cảm giác tâm thật mệt, nhìn đến Nam Phong ở bên ngoài là gia hỏa cùng chủ tử của hắn giống nhau đều tâm ngoan tay ác lúc này đang cười với bọn họ, hai huynh đệ cảm giác càng không ổn. Mỗi người bọn họ giống như chủ tử, cũng ngầm có giao tình, rốt cuộc thường xuyên cần liên lạc. Mấy người họ cùng hai người Tây Sơn, Bắc Sơn ở chung nhiều hơn, nhưng cùng Nam Phong Đông Phong thời gian giao tiếp cũng không ít, đối với Nam Phong được chủ tử nhà hắn sâu sắc chân truyền cho khả năng buồn không hé răng lại thích bẫy người, bọn họ đều cảm thấy cách xa cho yên ổn.

Chính là hiện tại, nhìn ánh mắt người nọ nhìn tiểu cô nương bên cạnh, người mù mới không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì. Nam nhân rơi vào lưới tình cảm đều đáng sợ, không thể nói lý, giống vị Thước Vương gia anh minh thần võ của bọn họ. Ở bên ngoài dù lợi hại như thế nào, còn không phải chỉ cần về phủ nhìn thấy Vương phi liền biến thành đồ ngốc, Vương phi nói cái gì chính là cái đó, so với con cún con Vương phi nuôi kia còn nghe lời hơn.

Đều do Trung Võ tâm thô sơ ý đem tiểu nha đầu không liên quan mang theo về, không chỉ liên lụy bọn họ bị thế tử giận chó đánh mèo, còn không thể hiểu được chọc phải gia hỏa Nam Phong lòng dạ hẹp hòi.

Trung Võ đang ghé vào cửa sổ nhìn Nam Phong cùng Bích Nguyệt, thật lâu sau hắn bừng tỉnh nhận ra nở nụ cười du côn, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đã bị Nam Phong nhanh tay tinh mắt, lanh lẹ đá một cái đạp xuống ngã vào trong phòng tối.

"Phu nhân nhà ta dặn dò, nàng ấy không thể bị thiệt. Thượng Võ, Hạ Võ, đều là huynh đệ, ta sẽ thủ hạ lưu tình." Nam Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói. Thượng Võ và Hạ Võ mặt không biểu cảm, tay không hẹn mà cùng kéo Trung Võ làm lá chắn, ai tạo nghiệt đương nhiên người đó tới trả lại.

"Oa Nam Phong thật là lợi hại ~ đập tới rồi đập tới rồi, xa như vậy đều đập tới rồi ~" tiểu cô nương Bích Nguyệt hoan hô, cười thật cao hứng.

Cùng lúc đó, đã bị rơi xuống hồ nước ướt sũng. Thân thể thế tử điện hạ tích đủ ưu thương, hối hận, nước mắt rồi, lau nước mắt nhanh chóng đứng lên, cũng không thèm nhìn Quỳnh Chi rời khỏi hiện trường trước khi bị phát hiện. Bóng dáng cao lớn kia có vẻ phá lệ yếu ớt, còn có quần áo ướt nhẹp dán trên người phác họa hình dáng thật sự vô cùng đẹp.

Quỳnh Chi méo miệng, ách một tiếng, "Không thể tưởng tượng được cơ bắp sờ lên còn rất rắn chắc." Sau đó nàng ta cũng không quản thế tử kia vội vàng chạy đi hướng nào, đi thẳng về phòng thay quần áo. Không đem quần áo ướt thay nhất định sẽ cảm lạnh, lúc này sinh bệnh thì không tốt.

Mà nơi xa ở U Hoàng Quán Sầm Lan Chỉ lúc này vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy Vệ Cẩn Chi ngồi ở mép giường đọc sách, lại liếm môi dưới một cái nhào hướng hắn đè xuống.

"Đừng nóng vội." Vệ Cẩn Chi trong lời nói mang ý cười, buông sách trong tay xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top