Chương 3.2
Vị mama trong cung tới họ Phan, cung nữ gọi Tương Lục, hai người giống nhau như đúc, vẻ mặt hiền lành. Còn có nha hoàn Sầm Ngọc Nhiễm đưa tới thay thế Họa Liễu, tên gọi Thu Thủy. Thu Thủy lớn lên là dáng vẻ giai nhân nhu nhược, trong mắt mênh mông nước, không giống như làm nha hoàn, ngược lại giống như một tiểu thư.
Phan ma ma kia còn coi như đúng bổn phận, không quên chính mình chức trách, chỉ có chút ỷ vào là mama trong cung ra, tư thái cao ngạo chút. Sau khi tới sân của Sầm Lan Chỉ, liền bắt đầu dạy dỗ nàng một ít lễ nghi cùng nói một chút chuyện nữ tử khi gả nên biết, còn lại cũng không có khuyên nhủ nhiều.
Sầm Lan Chỉ từng cùng Âm Trì tiên sinh học qua không ít tạp học, nàng bên trong lại là dạng phản nghịch, suy nghĩ, tính tình người bình thường không thể so, biết nhiều thì nhiều rồi, nhưng những loại lễ nghi thông thường các nữ tử nên biết, thật ra nàng lại không quá hiểu biết.
Nàng tâm tư tinh tế lại thông tuệ hơn người, lung tung ứng phó, nghe qua cũng thấy học ra dáng ra hình. Sầm Lan Chỉ thật ra không đồng ý những quy tắc nữ giới phải tuân thủ, không để chúng ước thúc chính mình, rốt cuộc tư tưởng sách vở của nam nhân, dựa vào cái gì dùng tới quyết định cuộc sống nữ tử nên như thế nào. Tuy rằng không có hứng thú đi khiêu chiến loại quyền uy này, nhưng nàng nên sống như thế nào, chỉ có thể do chính nàng quyết định, muốn gì cũng phải do chính mình muốn đi tranh thủ.
Thấy Sầm Lan Chỉ học tốt, Phan ma ma trong lòng đối vị tiểu thư này cũng tính vừa lòng. Mấy ngày nay, tất nhiên bà ta cũng đang âm thầm quan sát vị tiểu thư này, thấy nàng làm người lười nhác lại không quá chú ý lễ tiết, nhìn qua là người không có tâm nhãn. Nếu bị bên trên lựa chọn đi Vệ gia thám thính tình hình, thì vẫn phải cân nhắn lại một chút mới ổn.
Thế gian này, nữ tử nơi nào có thể gây ra sóng to gió lớn gì, Sầm đại tiểu thư cho dù thông minh, cũng là tiểu thư nuôi trong nhà ấm, không biết sầu lo. Vả lại nhà mẹ đẻ nàng ở Ngọc Kinh, một mình đi đến Giang Nam, nếu không ngoan ngoãn nghe bên trên nói, nàng nào có thể dễ chịu. Ở trong mắt Phan ma ma xem ra, thiếu nữ như vậy bản thân mình vẫn là có thể nắm được trong tay.
Phan ma ma đối Sầm Lan Chỉ bước đầu hiểu biết, liền cùng Tương Lục hai người chụm lại, bàn khi nào đem yêu cầu phía trên thoáng lộ cho nàng một ít. Cùng bị ban tới với bà ta, cung nữ Tương Lục cũng biết được mục đích các nàng đi chuyến này, xem như người giúp đỡ Phan ma ma. Tương Lục nhìn qua nhu thuận, chiếu cố Sầm Lan Chỉ, so Quỳnh Chi còn muốn tận tâm tận lực. Lời Phan ma ma sai bảo, nàng cũng chưa từng phản đối qua, dáng vẻ chỉ một lòng toàn tâm toàn ý dựa theo ý tứ Phan ma ma hành sự, mọi chuyện lấy bà ta làm chủ.
Đối với việc này, Phan ma ma tất nhiên vừa lòng, nghĩ chủ tử đối với mình hứa hẹn làm tốt chuyện này sẽ có ban thưởng, cảm giác tự tin gấp trăm lần, trong lòng Phan ma ma không khỏi càng thêm đắc ý.
Ba tháng, trong cung lại ban thưởng một đống đồ coi như của hồi môn của Sầm Lan Chỉ. Nhìn mấy thứ kia, Sầm Lan Chỉ không khỏi cảm thán hoàng đế lần này vì thế tộc Giang Nam hạ đủ công phu, ngay một nhân vật nhỏ như nàng đều phải dùng hết thủ đoạn tới thu mua trấn an.
Sầm phu nhân vốn dĩ cũng không chuẩn bị cho nàng bao nhiêu của hồi môn, chính là nghĩ để nàng gả tới Vệ gia bị người ta xem nhẹ. Vị Sầm phu nhân này hành sự luôn luôn chỉ theo sở thích chính mình, đầu óc cũng không quá thông minh, còn may bà ta có một phụ thân tốt, gặp đại sự gì đều sẽ nhắc nhở bà ta, nhờ điều này mới không làm Sầm phu nhân rước lấy rất nhiều tai họa.
Thượng thư lệnh Vân Nham Thanh đối với chuyện Sầm gia lão gia và phu nhân đổi người được chọn cũng không tán thành, hoàng đế bởi vì tín nhiệm ông mới có thể lựa chọn cháu ngoại gái đến Vệ gia kết thân, tất nhiên không hy vọng bọn họ làm phật ý tứ người. Chính là chờ thời điểm Vân Nham Thanh biết chuyện này, Sầm lão gia đã đem tin tức Sầm đại tiểu thư phải gả đến Vệ gia truyền ra ngoài.
Ván đã đóng thuyền, Vân Nham Thanh chẳng có thể nói gì. Huống hồ, trong lòng ông kỳ thật cũng có chút không nỡ để ngoại tôn nữ mình thật sự gả cho tên ngốc Vệ gia, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt ở trước mặt hoàng đế giúp Sầm gia lừa gạt qua.
Sầm phu nhân còn tự cho là ai cũng không biết thủ đoạn nhỏ của nàng. Kỳ thật nếu không phải Vân Nham Thanh ở sau lưng vì con gái mình giải quyết tốt hậu quả, hoàng đế chỉ sợ đã sớm muốn giáng chức quan của Sầm lão gia.
Xương Nhân Đế là người sẽ không suy xét hậu quả, theo tâm ý mình tứ hôn loạn cho người ta, làm cho tiếng oán than dậy đất hắn cũng không thu liễm. Ngược lại, gặp được đối tượng tứ hôn tỏ vẻ bất mãn, một khi bị hắn biết được, nhẹ thì mất chức quan nặng thì xét nhà, chính là ngự sử ba ngày hai lần dâng tấu hắn đều mặc kệ.
Lúc này, Sầm phu nhân còn không cho Sầm Lan Chỉ mặt mũi, không phân rõ nặng nhẹ như vậy, Vân Nham Thanh liền gọi nữ nhi trở về răn dạy một trận, Sầm lão gia có liên quan đều bị răn dạy đến đầu to một vòng. Bị phụ thân từ nhỏ yêu thương dạy dỗ như vậy, người không ai bì nổi như Sầm phu nhân cho dù khó chịu, vẫn hiếm khi thu liễm tính tình, không có sinh thêm nhiều chuyện.
Tới gần hôn kỳ, trong viện Sầm Lan Chỉ, bốn cái nha hoàn cùng Phan ma ma đều vội vàng thêu của hồi môn cho nàng, một ít vỏ gối vỏ chăn, vốn là muốn để tiểu thư đợi gả tự tay thêu, mục đích chính là lấy điểm lành. Chỉ là Sầm Lan Chỉ hoàn toàn không có tự giác bản thân phải xuất giá, nàng đối với hôn sự này cũng không để ý, càng miễn bàn tự mình thêu mấy thứ này, ngay cả áo cưới đều chỉ cắm hai kim liền toàn bộ giao cho bọn Quỳnh Chi các nàng.
Viện này, vốn có tiểu nha hoàn Bích Nguyệt quét tước, bởi vì Sầm phu nhân nói bên người Sầm Lan Chỉ cần bốn đại nha hoàn, nhưng lại không an bài người cho nàng, trực tiếp đem tiểu nha hoàn Bích Nguyệt trong viện Sầm Lan Chỉ nâng lên.
Bích Nguyệt mới mười bốn tuổi, là cô nương có chút chất phác, nàng là người hầu Sầm phủ, nhưng từ nhỏ có chút ngốc nghếch, chuyện gì cũng đều làm không tốt. Vốn còn có một mẹ già giúp đỡ, sau mẹ già của nàng qua đời, những nơi khác đều không muốn dùng nàng, Sầm phu nhân liền an bài vào sân Sầm Lan Chỉ.
Sầm Lan Chỉ đối tiểu nha đầu Bích Nguyệt tâm tư đơn giản như vậy còn rất thích, ngày xưa đối với nàng ta cũng khá tốt, kể cả Sầm phu nhân không nói, nàng cũng sẽ nói đem Bích Nguyệt cũng cùng mang đi. Nếu không lấy Bích Nguyệt cái dạng này, một mình lưu tại Sầm phủ chỉ sợ cũng bị khi dễ.
Sầm Lan Chỉ kỳ thật có chút bênh vực người mình, cũng có chút tùy tính, đối với người mình có hảo cảm chưa bao giờ bủn xỉn mà đối xử tốt. Nhưng nếu là người không thích, trong tối ngoài sáng đều phải làm người ta không sống tốt, tính tình này nói dễ nghe là chút tùy hứng, không dễ nghe chính là bất thường.
Đầu tháng tư, người Vệ gia tới đón dâu. Bọn họ phải đi thuyền xuôi nam, dọc theo đường đi cho dù là xuôi gió xuôi nước đều mất hơn phân nửa tháng mới có thể đến Vệ gia phía nam.
Trên thuyền ngoại trừ mấy người chủ tớ Sầm Lan Chỉ, còn có một ít hạ nhân Sầm gia đưa đoàn, còn lại đều là người Vệ gia đến đón dâu. Lần này tới đón dâu chính là Vệ gia Tam công tử, Vệ Tín Chi. Sầm Lan Chỉ phải gả chính là Vệ gia Ngũ công tử Vệ Cần Chi, theo lý đường xá xa xôi vốn nên do phu quân đến nghênh đón, nhưng là Vệ gia Ngũ công tử là người ngốc, việc này cũng chỉ có thể nhờ những người khác tới.
Vị Vệ Tam công tử này là ca ca vị hôn phu, chờ Sầm Lan Chỉ gả đến Vệ gia, nên gọi hắn một tiếng Tam bá. Bất luận như thế nào, loại thời điểm này bọn họ cần tránh hiềm nghi, bởi vậy Sầm Lan Chỉ lên trên thuyền mấy ngày đều không có gặp qua Vệ Tam công tử.
Nàng chưa thấy qua, nhưng mấy nha hoàn bên người nhưng thật ra gặp qua. Sau khi, Quỳnh Chi nhìn thấy vệ Tam công tử, lúc trở lại phòng Sầm Lan Chỉ liền tiếc nuối thở dài một hơi, "Nếu tiểu thư gả chính là Vệ Tam công tử thì tốt, đáng tiếc."
Sầm Lan Chỉ đang xem sách, nghe nàng nói như vậy, cười nói: "Có thể được Quỳnh Chi nói những lời này, xem ra Vệ Tam công tử tất nhiên vô cùng ưu tú."
"Nô tỳ cũng thấy được, Vệ Tam công tử lớn lên rất đẹp." Ở một bên vùi đầu thêu thùa may vá Bích Nguyệt ngẩng đầu, mờ mịt nói một câu, nhưng nói xong nàng ta lại bỏ thêm một câu: "Nhưng là không có đẹp bằng tiểu thư."
Sầm Lan Chỉ cùng Quỳnh Chi liếc nhau, đều bị nhữnglời này còn có dáng vẻ mơ hồ kia của nàng ấy làm cho tức cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top