Chương 27

Lúc Quỳnh Chi đang suy xét chung thân đại sự của bản thân, nghĩ tìm chỗ nào có hán tử thích hợp đem mình gả đi, rời xa tiểu thư càng ngày càng khó hầu hạ, thì cũng có người đang hao hết tâm tư trốn tránh hôn sự rơi vào trên người mình.

Khi ý chỉ tứ hôn rơi xuống Kỳ gia cũng là một trong tứ đại thế gia Giang Nam, chỉ ở dưới Vệ gia, Kỳ gia cũng bị chấn động. Lúc trước bọn họ nhìn thấy Vệ gia Ngũ công tử cưới tiểu thư Sầm gia, liền cảm thấy sẽ có một ngày không xa như thế này, nhưng ai cũng không nghĩ ngày ấy sẽ đến sớm như vậy.

Dù hành động này của hoàng đế không hợp tình hợp lý nhưng bọn họ có thể làm thế nào, chẳng lẽ còn có thể kháng chỉ không theo? Cho dù trong lòng nghĩ như vậy cũng không thể quang minh chính đại thể hiện ra, nếu không không phải đưa nhược điểm cho hoàng đế nắm sao. Quan hệ giữa thế gia cùng hoàng đế trong lòng bọn họ biết rõ ràng, nhưng ngoài mặt nhất định không được lưu lại nhược điểm. Bởi vậy về việc này cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù sao chỉ là cưới một nàng dâu mà thôi.

Nhánh chính của Kỳ gia chỉ có hai vị công tử đến tuổi thành niên, đều là con trai đại phu nhân vợ cả. Một vị là Kỳ gia đại công tử Kỳ An Lan, chính là một người trong Ẩn Sơn tứ kiệt. Một vị là Kỳ gia nhị công tử Kỳ An Dung, bởi vì đại ca nhà mình thích du sơn ngoạn thủy hoàn toàn không màng công việc trong nhà, mỗi khi thấy những chuyện đó liền bỏ gánh trốn mất, chạy không thấy bóng dáng, làm người đệ đệ là hắn đành phải khẽ cắn môi cõng việc, không chỉ phải đem chuyện của bản thân làm tốt còn phải lo liệu chuyện của ca ca.

Kỳ gia có vô số cửa hàng, điền trang, bạc trang, biệt viện, vườn trái cây, vườn trà vân vân... đều là một tay Kỳ An Dung kinh doanh. Còn có các chi nhánh Kỳ gia, các tiểu gia tộc bám vào Kỳ gia, đống chuyện đều đè ở trên đầu hắn, tuổi còn trẻ nhưng nhìn qua thật ra so với ca ca mình còn trưởng thành hơn.

Tuy nhiên sự thành thục này cũng chỉ là ngoài mặt, hắn tính tình táo bạo từ nhỏ không cách nào sửa được, nhận được ý chỉ tứ hôn của hoàng đế, mỗi người đều rụt đầu không nói, chỉ có trên trán hắn nổi gân xanh, tức giận vỗ bàn rầm một cái.

Hắn tức giận không phải bởi vì bị hoàng đế dụng tâm kín đáo tứ hôn, dù sao chỉ là một tiểu nữ tử, không dậy nổi sóng to gió lớn gì, nếu thực sự gây ra chuyện gì thì trực tiếp giống như Vệ gia xử lý cái người quý nữ Ngọc Kinh được gả tới kia là ổn. Về chuyện Sầm Lan Chỉ chết, mọi thế tộc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tất nhiên là do phát hiện cái bí mật gì đó của Vệ gia mới bị xử trí. Đương nhiên sự thật có giống bọn họ nghĩ hay còn có điều ẩn dấu cũng không ai để ý.

Kỳ An Dung chân chính tức giận là vì trên thánh chỉ viết chính là tứ hôn cho con vợ cả Kỳ gia, mà không có thêm một chữ "Trưởng". Kỳ An Dung nghĩ tới ca ca mình, cái người phóng đãng không kềm chế, hành sự tùy ý, không có khả năng sẽ ngoan ngoãn trở về chờ hoàng đế nhét một phu nhân cho hắn, vậy việc này cuối cùng sẽ rơi ở trên người ai còn cần phải nghĩ sao? Hoàn toàn không cần nghĩ, khẳng định chính là hắn, đổ lên đầu cái đệ đệ mọc tám đời mốc này.

Chuyện gia tộc vốn là chuyện của ca ca, kết quả hắn phải gánh, hiện tại loại chuyện như cưới vợ này, hắn còn phải cõng, Kỳ An Dung trong lòng thật sự cực kỳ muốn đem ca ca hung hăng đánh một trận, đánh đến huynh ấy đứt tay đứt chân không bao giờ có thể chạy ra ngoài chơi không hình không bóng. Để huynh ấy không còn đi khắp nơi nhàn nhã du sơn ngoạn thủy, không thèm quan tâm đệ đệ tuổi nhỏ phải ở nhà làm lụng vất vả! Hơn nữa mỗi lần trở về còn cười nhạo hắn lại già hơn một ít! Đây đều là ai ép!

Kỳ An Dung rất nóng nảy, ở trên sảnh đường đi hai vòng sau đó hung hăng nói: "Đi, sai người đi tìm đại công tử, tìm được huynh ấy liền nói ta bệnh nặng, bảo huynh ấy trở về chuẩn bị hậu sự!"

Kỳ An Dung lần này bất chấp mọi giá đều phải đem ca ca áp tải về thành thân. Hắn tính toán chờ tiểu thư Hoàng gia đến nơi này ít nhất còn mất vài tháng, đến lúc đó nhất định có thể tìm được ca ca. Trước đó hắn lo lắng nhất chính là chuyện tứ hôn có truyền ra ngoài hay không, nếu truyền tới tai ca ca, người kia tuyệt đối sẽ không trở về.

Nhưng mới vừa phân phó xong, đã có hạ nhân tới báo đại công tử sai người đưa tới một phong thư.

Kỳ An Dung trong lòng dâng lên dự cảm không lành, mở thư ra, nhìn thấy bên trên chỉ viết một câu —— "Đệ đệ tốt, đệ cưới vợ ca ca không thể trở về."

Yên lặng đem thư vò thành cục, ném trên mặt đất dẫm mấy cái, Kỳ An Dung quát: "Đi dán bố cáo, ai có thể tìm được Kỳ gia đại công tử mang về, thưởng năm vạn lượng bạc, từ tư khố của ta bỏ ra!"

"Aiz, có một đệ đệ nóng nảy thật là khiến người đau đầu a." Bị Kỳ An Dung dưới đáy lòng hung hăng đánh mắng không biết bao nhiêu lần Kỳ đại công tử Kỳ An Lan, lúc này đang ở U Hoàng Quán của Vệ gia Tứ công tử, hướng bạn tốt kể tình cảnh bi thảm mình sắp gặp phải.

Hắn ngồi trên ghế đá ngoài sân, tư thế tùy ý nhún nhún vai cười nói: "Ta cho dù không nhìn thấy cũng có thể đoán được đệ ấy lần này khẳng định cực kỳ tức giận, nói không chừng sẽ treo giải thưởng bạc để bắt ta đây, từ bạc thưởng bao nhiêu là có thể nhìn ra đệ ấy đến tột cùng tức giận bấy nhiêu."

"Cho nên huynh bỗng nhiên mới đến nơi này của ta trốn tránh." Tứ công tử Vệ Cẩn Chi ngồi đối diện hắn, cùng vẻ tùy ý của Kỳ An Lan khác biệt, Vệ Cẩn Chi tuy rằng nhìn qua cũng có vẻ tiêu sái, nhưng dáng ngồi lại đoan chính. Hắn nhìn sách trong tay cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Chúng ta chính là bạn tốt, bạn tốt gặp nạn, Lan Đình nếu không giúp không phải quá không đủ nghĩa khí sao. Dù sao chỗ này của huynh trước giờ thanh tĩnh không có người tới, lại chỉ có mình huynh cùng hai người Đông Phong Nam Phong, cho ta ở đây vài ngày cũng không có gì đi."

Kỳ An Lan trước mặt đặt một bầu rượu cùng một cái cái ly, hắn một bên nói một bên tự rót tự uống, uống xong còn chép chép miệng, xoi mói một phen, "Rượu này, Lan Đình đã chôn ở trong rừng trúc bao lâu, có thanh hương của lá trúc già, dư vị dài lâu, không tồi không tồi. Còn nữa hay không? Nhiều thì cho ta mấy vò, cái bầu rượu nhỏ này uống hai ngụm là hết. Huynh xem huynh lại không thể uống, nên cho người yêu rượu mới xem như thành toàn cho rượu ngon, để ở chỗ huynh có bao nhiêu lãng phí."

Vệ Cẩn Chi chỉ có hai vị bạn tốt chí giao, chính là vị hành sự tùy ý Kỳ An Lan Kỳ đại công tử này, cùng với thế tử Thước Vương Cơ Lâm Lang. Ba người bọn họ quen biết ở Ẩn Sơn thư viện, là bạn bè rất nhiều năm. Ngoại trừ Sầm Lan Chỉ, bọn họ cũng là hai người duy nhất có thể may mắn nghe được Vệ Cẩn Chi sáng tác cái gọi là chuyện cười, chỉ là họ đều không thể giống như Sầm Lan Chỉ cảm thấy cái chuyện kia đúng thật là chuyện cười thôi.

Vệ Cẩn Chi lắc đầu, làm như nghĩ tới người nào đó, trong thanh âm chứa ý cười nói: "Ta không uống, nhưng có người thích uống. Chỗ ta gần nhất tới một quỷ rượu, từ sau khi nàng phát hiện ta chôn rượu trong rừng trúc, những vò rượu đó tất cả đều thuộc về nàng. Về sau Nhàn Du nếu muốn uống rượu, huynh phải đi tìm Tiêu Phục." Nhàn Du là tên chữ của Kỳ đại công tử, còn Tiêu Phục là tên chữ của thế tử Cơ Lâm Lang.

"Bằng không, nếu huynh chịu trở về thành thân, ta nghĩ Kỳ nhị công tử tất nhiên bất kể huynh muốn uống cái rượu ngon gì đều sẽ đưa đến trước mặt huynh."

Vừa định hỏi cái tửu quỷ kia là ai, nghe xong lời Vệ Cẩn Chi, Kỳ An Lan liên tục xua tay, một bộ xin miễn cho kẻ bất tài, "Thôi đừng, ta cũng không muốn trở thành người thành thân đầu tiên trong ba chúng ta."

Nói xong hắn lại thở dài, "Ta đến tuổi này trong nhà đã sớm nóng vội, ta mỗi lần trở về đều nhét nha đầu thông phòng vào trong phòng ta, bằng không ta vì sao phải chạy, tự do vẫn là tốt nhất. Chỗ Tiêu Phục ta thấy hắn cũng đang vì việc này mà buồn rầu đây, tính tình Thước Vương phi huynh biết đấy, chỉ sợ mỗi ngày đều kêu gào muốn ôm cháu trai. Nghĩ tới nghĩ lui ba người chúng ta vẫn là huynh tốt nhất, không có ai ép huynh thành gia, huynh muốn ở một mình đến khi nào liền đến khi đó, thật là tự do tự tại làm người hâm mộ a."

"A, ngẫm lại nếu cưới vợ, sau này sẽ có một nữ tử mỗi ngày nhìn chằm chằm ta quản ta, thật sự cảm thấy không rét mà run, Lan Đình huynh nói có phải hay không?"

Vệ Cẩn Chi nhìn sách cười mà không nói, đại khái là nụ cười trên mặt hắn quá mức thần bí, Kỳ An Lan bỗng nhiên có chút tò mò, thò người qua xem sách trong tay hắn. "Huynh nhìn cái gì cười kỳ quái như vậy? Ta nói Lan Đình huynh từ trước đã thích đọc sách, cầm binh pháp thư tịch buồn tẻ linh tinh cũng xem đến thú vị, hiện tại vẫn là thói quen tay không rời sách này."

Kết quả thấy rõ tay Vệ Cẩn Chi cầm đến tột cùng là sách gì lúc sau, Kỳ An Lan một ngụm rượu tất cả đều phun ra. Hắn ta giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm bạn tốt, tựa như lần đầu tiên quen biết hắn, từ trên xuống dưới đánh giá hắn cuối cùng nói: "Ngươi thật sự không phải là Lan Đình đi? Nên khả năng là Lan Đình lại có kế hoạch gì, sau đó tìm người tương tự giả dạng huynh ấy, sau đó tự mình đi nơi bí mật nào đó? Ừ ừ, tuy rằng nghe có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng nếu là Lan Đình mà nói tuyệt đối có thể xảy ra, cho nên ngươi kỳ thật là giả mạo, như vậy liền giải thích được ngươi vì sao sẽ xem loại sách này."

Kỳ An Lan càng nói càng cảm thấy chính mình đoán đúng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Vệ Cẩn Chi rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngày xưa, có một gia đình, ca ca muốn cưới vợ, ngày thành thân ca ca chết, đệ đệ liền thay thế ca ca cưới đại tẩu, kết quả lúc động phòng, hắn xốc lên khăn voan phát hiện tân nương lớn lên có gương mặt giống hệt ca ca."

"Chuyện cười này không buồn cười sao?" Vệ Cẩn Chi híp đôi mắt một chút.

"Ha hả." Kỳ An Lan cười gượng một chút, "Ta hiện tại tin tưởng huynh là Lan Đình. Vậy huynh nói cho ta, huynh vì cái gì bỗng nhiên nổi hứng xem sách yêu cầu chú ý ẩm thực cho thai phụ?"

"Chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi." Vệ Cẩn Chi buông sách đôi tay giao nhau, "Mặc kệ chuyện gì, ta luôn luôn thích trước tiên chuẩn bị tốt."

Cho nên hắn đến tột cùng là trước tiên chuẩn bị cái gì? Kỳ An Lan còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên thấy phòng trong đi ra một nữ tử mạo mỹ không chút phấn son, tóc dài tùy tiện dùng cành trúc búi, mặc áo xanh lục.

Nàng ấy lười biếng ngáp dài ấn huyệt Thái Dương của mình, giống như chưa trông thấy hắn ta, đi thẳng hướng bạn tốt, sau đó không coi ai ra gì ôm cổ hắn, thân mật gọi: "Lan Đình, chàng sao lại thức dậy sớm như vậy ~"

Mà vị bạn tốt của hắn kia luôn luôn coi nữ tử như mây khói, thanh tịnh gần như có thể xưng vô dục vô cầu, thế nhưng không lập tức đem nàng đẩy ra, mà là thuận thế ngẩng đầu ôn nhu hỏi: "Đầu còn đau sao? Sau này trước khi ngủ cũng không thể uống nhiều rượu như vậy."

Kỳ An Lan miệng mở ra liền không khép lại được, nhìn một màn ôn nhu trước mặt đôi mắt đều sắp lồi ra ngoài. Chính là hắn trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu cũng chưa nhìn thấy phía đối diện liếc hắn một cái hay giải thích nghi hoặc cho hắn, chỉ có thể tự mình động thủ khép miệng lại, sau đó nghĩ ngợi nói: "Ta chẳng lẽ là đang nằm mơ? Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp*, ta tất nhiên cũng là mê hoặc vì cảnh trong mộng mà không tự biết."

* Một câu thơ trong bài Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn, dịch nghĩa là Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm. Sách Trang Tử ghi lại những ngôn thuyết của Trang Tử cùng những người cùng phái, chủ trương là mọi việc trên đời như lớn nhỏ, khôn dại, sống chết, v.v. chẳng có gì khác nhau cho lắm; xem vô vi, tự nhiên là đạo đức cao nhất. Thuyết giải về sự khó phân biệt giữa tỉnh và mộng, sống và chết, thiên Tề vật luận trong Trang Tử viết: " Ngày xưa, Trang Chu chiêm bao thấy mình hoá bướm bay nhởn nhơ, tự lấy làm thích chí, quên mình là Chu. Bất giác tỉnh giấc, thấy hình thù mình vẫn là Chu. Không biết Chu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Chu! " Nguồn Thivien.net

Nói xong, Kỳ An Lan đem tay áo che mặt, liền ghé vào trên bàn đá làm bộ muốn ngủ. Vệ Cẩn Chi cầm lên chén rượu của hắn hướng hắn ném qua, Kỳ An Lan đang ghé vào trên bàn đá, trên đỉnh đầu như mọc ra đôi mắt nhảy dựng lên, một tay tiếp được chén rượu ném về phía mình.

"Làm gì muốn đánh người, huynh có hồng nhan tri kỷ, còn không cho ta tỏ vẻ kinh ngạc một chút thể hiện tâm tình kích động sao."

Vệ Cẩn Chi không cùng hắn nói gì, chỉ giới thiệu cho Sầm Lan Chỉ nói: "Lan Chỉ, vị này chính là bạn tốt của ta, Kỳ gia đại công tử Kỳ An Lan, tên chữ Nhàn Du, bình thường thích đi du ngoạn khắp nơi."

Kỳ An Lan trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, ho khan một tiếng nói: "Ta hơn Lan Đình ba tuổi, đệ muội gọi ta một tiếng đại ca là được." Đứng đắn không được một lát, hắn lại tò mò hỏi: "Đệ muội chẳng lẽ là yêu quái gì thành tinh biến thành, ví dụ như trúc tiên hoặc là thư tiên?"

Nói đến cùng, hắn vẫn không tin vị bạn tốt khủng bố Lan Đình sẽ có một ngày yêu thích người nào đó, hơn nữa Sầm Lan Chỉ này dung mạo xuất chúng, rất khó không làm Kỳ An Lan liên tưởng đến những chuyện kỳ nhân quỷ sự. Hắn mấy năm qua du ngoạn các nơi, nghe không ít truyền thuyết chuyện xưa.

Sầm Lan Chỉ nghiêm túc nhìn hắn vài lần, cũng không mở miệng gọi đại ca, đầu tiên là lắc đầu thở dài, "Đáng tiếc, Quỳnh Chi hẳn sẽ không thích loại này."

"Không sao, ta còn có một người bạn tốt." Vệ Cẩn Chi an ủi vỗ vỗ tay nàng.

Kỳ An Lan: "......?"

LLKK: Về vấn đề xưnghô giữa anh Cẩn và anh Lan, anh Lan nhiều tuổi hơn anh Cẩn, đáng lẽ để huynh –đệ,nhưng xưng hô kiểu này cảm giác anh Lan hơn a Cẩn một bối phận, mà giữa 2 ngườicoi nhau như bạn bè thân thiết, nên mình để ta – huynh, nếu giữ nguyên ta –ngươi như convert thì ko đủ tôn trọng, cũng ko đủ thân. Riêng đoạn a Lan nghicó ng đóng giả a Cẩn thì là ta – ngươi. Hơn nữa tính Lan ca trẻ trâu lắm, để a ấyxưng huynh, a Cẩn xưng đệ cứ thấy sao sao, sai sai, ngược ngược  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top