Chương 25
Sau Sầm Lan Chỉ, lại có một vị quý nữ Ngọc Kinh sắp sửa gả vào thế gia Giang Nam.
"Tiểu thư, thật tốt quá, Hoàng Thượng tứ hôn cho người, là công tử Kỳ gia Giang Nam đấy!" Tiểu nha hoàn Song Yến cao hứng cả đường chạy chậm vào một sân viện hẻo lánh, gấp không chờ nổi đem tin tức tốt này nói cho tiểu thư nhà mình.
Hoàng Lương Ngọc đang ở trong viện đóng đế giày, nghe vậy hàm hậu cười nói: "Phải không?"
"Ai nha tiểu thư người sao lại tự mình làm loại việc này, loại việc này để cho nô tỳ làm là được rồi!" Song Yến kêu kêu quát quát đoạt lại việc trong tay nàng ấy, mặt tràn đầy vui mừng.
Hoàng Lương Ngọc cũng không thèm để ý hành động của nàng ta, ngồi ở băng ghế nhỏ tính tình tốt mỉn cười. Nhìn thấy nàng ấy tươi cười có chút ngốc nghếch, Song Yến bỗng nhiên thở dài, "Cho dù là đi khỏi Ngọc Kinh, với tính cách ngây ngốc này của tiểu thư, cũng không biết đến đó có thể trải qua ngày lành không, chỉ ngóng trông cô gia là người tốt, có thể đối xử tốt với tiểu thư."
"Xì ~ còn đang cao hứng đấy, thật là một nha đầu ngốc. Không nghe nói lúc trước Sầm gia tiểu thư kia chưa qua được một năm đã không hiểu sao tự sát à, tiểu thư nhà ngươi gả đi nói không chừng cũng chỉ có thể sống qua mấy tháng, chịu chết còn cao hứng như vậy, không hổ là một đôi chủ tớ ngu ngốc." Một nha hoàn bước vào viện khinh thường nâng cằm, nói xong liền ném xuống hai xấp vải một hộp điểm tâm, "Phu nhân ban thưởng cho đại tiểu thư, mang ơn đội nghĩa đi."
Nàng ta nói xong xoay người liền đi, bộ dáng không muốn ở chỗ này nhiều thêm một giây. Nhìn thấy nha đầu này rời đi, Song Yến tiến lên nhặt đồ vật, vỗ vỗ bụi đất, rồi đặt ở một bên cười nói: "Tuy rằng đồ vật không tốt lắm, nhưng có thể từ trong tay phu nhân keo kiệt kia lấy được chút đồ cũng không dễ dàng, vải này nô tỳ may bộ quần áo cho tiểu thư đi." Dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của nha hoàn kia.
Hoàng Lương Ngọc cũng không thèm để ý mấy câu nha đầu kia nói, ngoại trừ cười vẫn là cười. Nàng ấy là đích trưởng nữ của Hoàng Đãi Trung, phu nhân nguyên phối của Hoàng Đãi Trung mất sớm, chỉ lưu lại một đại tiểu thư. Vị phu nhân cưới về sau này trong nhà có quyền thế, vừa vào cửa đã sinh cho Hoàng Đãi Trung một cậu con trai béo mập, được Hoàng Đãi Trung cực kỳ yêu thích. Vị phu nhân này không thích đích trưởng nữ là nàng ấy, bên ngoài làm bộ đối xử cực tốt, bên trong phủ thì cắt xén đồ vật chẳng quan tâm.
Tới tuổi tác phải gả cho người, nguyên bản không có ý chỉ của hoàng đế, Hoàng Lương Ngọc nói không chừng sẽ bị phu nhân gả cho một lão nhân, thay Hoàng Đãi Trung lót đường. Cho nên dù phải đi Giang Nam hòa thân ở trong mắt người khác đều là đường chết không có một chút điểm tốt, nhưng trong mắt chủ tớ nhà này lại không khác gì nơi trở về cực tốt.
Từ mặt nào đó mà nói, Hoàng Lương Ngọc này cùng Sầm Lan Chỉ có chút giống nhau, chẳng qua nàng ấy không có may mắn như Sầm Lan Chỉ, cũng không có thủ đoạn cùng đầu óc của Sầm Lan Chỉ. Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tranh cái gì, cùng tiểu nha hoàn của mình ở trong Hoàng phủ sinh hoạt thực khổ, so với Sầm Lan Chỉ cuộc sống không biết thê thảm hơn bao nhiêu lần.
"Ăn đi, ngươi vất vả rồi, phải đi theo tiểu thư vô dụng như ta." Hoàng Lương Ngọc cười mở hộp đồ ăn ra, đem điểm tâm bên trong lấy ra đưa cho Song Yến. Tiểu nha đầu Song Yến hai mắt đỏ lên, cắn điểm tâm chung quy vẫn không nhịn được hung hăng nói: "Hỗn đản này, chờ tiểu thư đi Giang Nam, trời cao hoàng đế xa, xem bọn họ còn có thể khống chế tiểu thư hay không!"
Xương Nhân Đế mưu kế tất nhiên hữu dụng, chỉ là ánh mắt hắn thật sự không tốt, vận khí cũng hơi kém một chút, người được chọn kết thân vô tình đều là dạng tình huống này. Triều đình to như vậy, nhưng người Xương Nhân Đế coi là tâm phúc tín nhiệm cũng không nhiều, thật vất vả chọn lựa ra hai người này, tình huống trong nhà lại đều rối loạn mâu thuẫn mà người ngoài không rõ.
Xương Nhân Đế trong lòng còn đang suy nghĩ lần này cần cẩn thận tìm một ma ma hồi môn khôn khéo, ít nhất trước khi chết có thể dò ra chút tin tức hữu dụng, không thể giống lần trước tin lời một phía của Lâm quý phi, chọn một ma ma từ Lâm gia, quả thực hỏng việc. Thám tử ở Giang Nam tuy rằng thăm dò không được tin cơ mật gì, nhưng chuyện bình thường như này vẫn có thể biết được, như chuyện Phan ma ma vô cùng đơn giản đã bị người ta bắt được nhược điểm rồi xử lý. Điều này càng làm cho Xương Nhân Đế thêm tin tưởng lời Trung Thư Lệnh Ninh Tục Hồi* nói, cảm thấy Vệ gia đúng thật là cùng Thước Vương giao hảo, còn có tâm tạo phản.
Nhắc tới vị sủng thần của hoàng đế Ninh Tục Hồi, giờ phút này lại đang ở trong phủ người được xưng lạnh nhạt với quyền thế phú quý, một lòng chỉ làm người rảnh rỗi du sơn ngoạn thủy, Tam hoàng tử Cơ Khánh Phong.
"Tục Hồi, đối với Vệ gia ngươi quá mức nóng vội." Cơ Khánh Phong ở Lâm Thủy các, cầm cây kéo nhỏ tự tu bổ cành lá một chậu bonsai, "Ngươi ngày thường sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy, chính là vì gì mỗi khi gặp chuyện Vệ gia liền có chút thiếu trầm ổn."
Trong lời hắn nói tuy rằng không có ý tứ trách cứ, nhưng sắc mặt Ninh Tục Hồi lập tức biến đổi, cung kính nói: "Là hạ thần lỗ mãng." Tuổi tác Tam hoàng tử so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng mới chỉ một cái nhìn lướt qua của người ở giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên, lại có khí thế khủng bố làm người khác trong lòng giật mình. Tam hoàng tử như vậy, cùng dáng vẻ đạm mạc, tự nhiên, ẩn dật với non nước trước mặt hoàng đế và đại thần, quả thực giống như hai người khác nhau.
"Chỉ cần không trở ngại đến đại kế của chúng ta, ngươi có chút tư tâm cũng không có chuyện gì lớn." Cơ Khánh Phong ngữ khí nhàn nhạt, răng rắc cắt xuống một cành cây. "Chỉ là ta không hy vọng loại chuyện này năm lần bảy lượt xảy ra."
"Vâng, điện hạ." Ninh Tục Hồi mặt ngoài là sủng thần của hoàng đế, không nghiêng về bất kỳ hoàng tử nào, trên thực tế hắn lại là phụ tá của Tam hoàng tử, có thể ngồi trên vị trí hiện giờ, cũng có phần Tam hoàng tử ở sau lưng nâng đỡ, chính vì đem tâm phúc là hắn an bài đến bên người hoàng đế.
Ninh Tục Hồi không phải không nghĩ thoát khỏi Tam hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử cho hắn cảm giác thật sự quá nguy hiểm, giống năm đó còn ở Ẩn Sơn thư viện cùng người kia đánh cờ, làm hắn không dậy nổi tâm phản kháng, cuối cùng thảm bại toán loạn. Còn nữa, hoàng đế đã không còn trẻ tuổi, bên trong các hoàng tử kế nhiệm, hắn xem trọng nhất chính là vị Tam hoàng tử này.
Nếu muốn duy trì phú quý quyền thế của mình càng lâu dài, hắn liền phải ôm chặt lấy đùi Tam hoàng tử, hơn nữa còn phải trợ giúp hắn ta bước lên ngôi vị hoàng đế, mà đối với chuyện này hắn không chút nghi ngờ nào Tam hoàng tử sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
"Tục Hồi luôn luôn kiêu ngạo, ta rất ít khi thấy ngươi sợ hãi điều gì, chính là nói đến Vệ gia ngươi lại luôn có điểm sợ hãi, không bằng cùng ta nói chút nguyên nhân trong đó." Buông cây kéo, Cơ Khánh Phong nhìn về phía Ninh Tục Hồi tinh thần không tập trung.
Trong ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, Ninh Tục Hồi cắn răng một cái nói: "Điện hạ, theo ta thấy, nếu muốn nắm được thế tộc Giang Nam, Vệ gia Tam công tử không đáng sợ, hắn là người một lòng trầm mê thi họa tính tình cao ngạo, lại không có tâm kế. Kỳ gia đại công tử Kỳ An Lan cần chú ý chút, nhưng người này hàng năm du ngoạn khắp nơi, có lòng nhàn vân dã hạc**, cho dù giỏi về tâm kế cũng không phải người nguyện ý ở phương diện này tốn nhiều thời gian. Còn có thế tử Thước Vương, hắn tuy thông tuệ, nhưng luận mưu kế lại không địch lại ta, sở trường của hắn ở trên chiến trường giết địch, nếu lãnh binh sẽ là một đại tướng."
(**hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.)
"Hửm? Ba người này cùng ngươi đều là Ẩn sơn tứ kiệt, nếu bọn họ đều không đủ làm ngươi khó xử, vậy có ai có thể khiến ngươi thất thố?" Cơ Khánh Phong có chút hứng thú.
Ninh Tục Hồi ánh mắt phức tạp, vừa giống thưởng thức lại như sợ hãi, "Chân chính làm ta cảm thấy kiêng kị chính là Vệ gia Tứ công tử Vệ Cẩn Chi, hắn cũng từng là học sinh Ẩn Sơn thư viện, chỉ là thân thể gầy yếu, không chờ học xong đã rời Ẩn Sơn thư viện. Nếu không phải ngẫu nhiên bị ta phát hiện manh mối, ta tất nhiên sẽ không phát hiện còn có người này giỏi về mưu lược."
Hắn nói, trong mắt xuất hiện chút sắc thái không cam lòng, "Cho dù hắn ở Ẩn Sơn thư viện độc lai độc vãng không có tiếng tăm gì, nhưng chưa bao giờ từng bại trong tay ta, hắn không hề phân thắng bại qua loa cho xong việc, vẫn luôn khiến ta canh cánh trong lòng không yên lòng. Không phải chỉ vì không cam lòng, còn bởi người nọ làm ta thời thời khắc khắc đều cảm thấy một loại uy hiếp."
"Nếu điện hạ muốn thu phục thế tộc Giang Nam, Vệ Cẩn Chi kia tất nhiên sẽ là biến số lớn nhất. Huống hồ nếu Vệ Cẩn Chi cùng Thước Vương có liên hệ với nhau, nói không chừng sẽ uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của điện hạ, đây là điều hạ thần lo lắng nhất. Cho dù lúc này không thể dựa vào chuyện này hoàn toàn nhổ bỏ Vệ gia, cũng nên phòng Vệ Cẩn Chi cùng Thước Vương có liên quan." Lúc nói lời này Ninh Tục Hồi không biết được, Vệ Cẩn Chi đã sớm lén lút cùng thế tử Thước Vương có giao tình không cạn.
Cơ Khánh Phong đi đến cạnh án thư, ở trong một đống sách lấy ra một phong thư, đặt ở trước mặt Ninh Tục Hồi, "Đây là tin do thám tử ta phái đi đưa về từ Vệ gia."
Ninh Tục Hồi không rõ nguyên do mở thư ra, nhìn đến một nửa hắn liền thất thanh nói: "Chuyện này không có khả năng!" Trên tin ngoài viết Vệ Tam công tử cùng thế tử Thước Vương giống như có thư từ qua lại, tình huống vài vị công tử còn lại của Vệ gia đều viết một ít, trong đó có tin Vệ Tứ công tử Vệ Cẩn Chi cùng Sầm tiểu thư từ Ngọc Kinh gả đến Vệ gia có tư tình không thể cho ai biết. Hơn nữa còn vì Sầm tiểu thư chết, mà bệnh nặng một hồi, triền miên lâu ngày trên giường bệnh.
Ninh Tục Hồi như thế nào cũng không tin người như vậy sẽ sa vào lưới tình, còn vì thế mà thương tâm sa sút. Hắn đến nay khi nghĩ tới nam nhân ý cười doanh doanh lại từng bước ép sát, trong ý cười đó còn làm cho hắn không hề có cơ hội xoay người, cảm thấy lưng như kim chích, như thế nào cũng không thể đem người đó cùng Vệ Tứ công tử trong tin tức kia liên hệ với nhau, xem xong có loại cảm giác cực kỳ không chân thật.
"Người dù lợi hại nhưng nếu có uy hiếp, liền không đáng sợ." Cơ Khánh Phong rũ mắt vuốt ve viền chậu hoa, ý cười bên miệng cực nhạt.
Ninh Tục Hồi vốn còn muốn khuyên, thấy thế lời sắp sửa nói liền nuốt lại vào. Ngay cả hắn cũng không xác định vị kia hiện giờ còn giống người năm đó khiến hắn sợ hãi hay không, còn có thể nói gì đây. Hay thật sự là từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
Xa ở Giang Nam, Vệ phủ, gợn sóng vì Ngũ thiếu phu nhân chết mà gây ra đã trở lại bình thường, nô tài Chiếu Hoa Viện lại bị điều đi một ít, chỉ còn lại vài người vốn dĩ hầu hạ Sầm Lan Chỉ còn có nha hoàn cũ của nàng. Quỳnh Chi, Bích Nguyệt, Hoàng Oanh, còn có Tương Lục đều tiếp tục ở lại nơi này.
Một địa phương chết liền hai vị chủ tử như vậy, không còn có bao nhiêu người chú ý, do đó lại chết một hai nha hoàn cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
"Công tử, Tương Lục lần trước đưa tin, hôm nay người bên ngoài tới báo tin tức kia là đưa đến phủ Tam hoàng tử, cùng công tử lúc trước dự đoán giống nhau." Đông Phong sùng bái nhìn công tử nhà mình, hắn ta mấy ngày nay ngày ngày ở trong rừng trúc bắt rắn, rõ ràng phơi đen không ít, hàm răng khi cười liền lộ ra trắng lóa.
Vệ Cẩn Chi nghe vậy chỉ tùy ý gật đầu một cái nói: "Nếu nàng ta đã đem điều ta muốn nói đưa ra ngoài cho người nọ, vậy nàng ta tiếp tục tồn tại, khó tránh khỏi dễ gây ra chuyện xấu."
"Nô tài hiểu rõ." Đông Phong vẫn cười như cũ, nhưng hàm răng trắng tinh kia lại như phủ lên một tầng lạnh lẽo, giống dã thú nhe nanh.
Vệ Cẩn Chi đầu cũng không nâng ở trên giấy viết một phương thuốc, hắn hiếm khi có lúc cau mày, luôn cẩn thận cân nhắc mãi lúc sau rốt cuộc buông xuống bút. Đem phương thuốc đưa cho Đông Phong, hắn thận trọng dặn dò nói: "Ngươi tự mình đi bốc thuốc một chuyến. Chuyện xử lý Tương Lục không cần phải gấp gáp, trước lấy thuốc đem về."
"Vâng, công tử."
"Đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ." Vệ Cẩn Chi lại bỏ thêm một câu. Hắn ngày thường trưng ra gương mặt tươi cười ít nói, một mình ở kia đọc sách có thể cả ngày không nói một câu, từ khi Sầm Lan Chỉ tới, nói nhiều hơn không ít. Mà hôm nay lại phá lệ dặn dò mãi một chuyện, là bởi vì —— Sầm Lan Chỉ cảm lạnh sinh bệnh.
* Trong bản convert tên Ninh Tục Hồi là Ninh Tục về, mình ko để ý nên edit sai tên nhân vật này, mình cũng không rõ chữ về trong convert là chữ nào trong tiếng Trung nên dịch là Ninh Tục Hồi, khi chương này được đăng mình đã tìm và sửa lại tất cả các chương có nhân vật này xuất hiện, hic cũng tốn công mò lắm các bạn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top