Chương 17
Nhìn Vệ phu nhân ngồi phía trên sảnh đường, Sầm Lan Chỉ uyển chuyển hành lễ, "Mẫu thân, không biết gọi tức phụ tới có chuyện gì dặn dò?"
Sầm Lan Chỉ bởi vì phu quân tang kỳ còn chưa được trăm ngày, trên người vẫn mặc quần áo trắng thuần, toàn thân trên dưới cũng chỉ có trên tóc cài một cây trâm bạc hình bông hoa trắng, làm toàn thân nàng càng giống như Dao Trì tiên tử, vừa nhìn vừa mỉm cười mềm mại yêu kiều như vậy, tràn đầy khí chất xuất trần.
Mặc kệ Vệ phu nhân đáy lòng đối với người con dâu này thấy thế nào nghĩ thế nào, biểu cảm từ ái trên mặt bà ta cũng thể hiện rất đúng chỗ. Để Hoa ma ma bên cạnh nâng Sầm Lan Chỉ dậy, bà ta vẫy tay gọi Sầm Lan Chỉ tới gần, cầm tay nàng nói: "Mấy ngày nay ta một lòng vì Cần Chi con ta mà thương tâm, khó tránh khỏi chậm trễ bỏ qua con, hài tử ngoan, con hẳn là sẽ không trách cứ nương đi?"
"Tức phụ như thế nào dám trách cứ mẫu thân, không thể vì mẫu thân phân ưu, lại không thể vì mẫu thân giảm bớt đau khổ, mới khiến con dâu cảm thấy trong lòng áy náy." Sầm Lan Chỉ nghe Vệ phu nhân nhắc đến Vệ Cần Chi, nước mắt trong mắt liền lập tức chảy ra, dáng vẻ vô cùng bi thương nhưng phải cố nén. Trong mắt còn xuất hiện chút sắc thái hoảng sợ cùng đau khổ rất thích hợp.
Tuy rằng nàng chỉ thấy Vệ Cần Chi hai lần, một lần Vệ Cần Chi ở trước mặt nàng đem nha hoàn của nàng đánh một trận chết khiếp, một lần ở thời điểm bái đường, tại hiện trường chạy trốn để lại một mình nàng bái đường, khiến nàng đối Vệ Cần Chi thật sự rất khó khơi dậy cảm giác thích thú gì, nhưng nếu Vệ phu nhân muốn diễn trò, nàng liền không thể không diễn cùng, diễn tốt màn mẹ hiền con hiếu này. Từ trước kia ở Sầm gia, nàng cũng thỉnh thoảng cần ở trước mặt Sầm phu nhân diễn một màn như vậy, cho nên hiện tại gặp trường hợp này với nàng mà nói ngược lại cũng quen thuộc.
Lôi kéo Sầm Lan Chỉ an ủi một lúc, Vệ phu nhân lúc này mới nói gọi nàng tới vì có chuyện đứng đắn. Nếu Vệ phu nhân không phải còn có việc cần nàng phối hợp, làm sao còn nhớ tới vị tiểu thư nhu nhược bị bà ta ném vào một góc cho người giám thị.
"Con ngoan, bên cạnh ngươi có vị Phan mama ở thôn trang một thời gian dài chưa trở lại, việc này ngươi biết chứ?"
Sầm Lan Chỉ trên mặt nghi hoặc nhìn Vệ phu nhân nói: "Phan mama không yên lòng Thu Thủy, vốn dĩ khi ở Sầm gia Phan mama đã đối với Thu Thủy rất chiếu cố, còn nói muốn nhận nàng làm con gái nuôi. Phan mama là người có tình có nghĩa, cùng con dâu nói chuyện này, con dâu liền để bà ấy đi thôn trang chiếu cố Thu Thủy. Nha hoàn bên cạnh con dâu mỗi người đều hữu dụng, còn muốn đa tạ mẫu thân vì con dâu suy nghĩ, thay con dâu tìm nhiều người hầu hạ vừa ý như vậy."
Sầm Lan Chỉ thích hợp lộ ra thông tin nào đó, rồi một bên chân thành cảm tạ Vệ phu nhân. Tâm cơ không thấy, chỉ như một tiểu thư nhu nhược vào đời chưa lâu, cùng hình tượng từ Ngọc Kinh tra xét ra vô cùng ăn khớp, một thiếu nữ bị mẹ cả không ưa, tống cổ ở trong tiểu viện cái gì cũng không được dạy dỗ. Vệ phu nhân lại cảm thấy yên tâm hơn một ít, nhưng trên mặt bà lại là vẻ càng thêm nghiêm túc.
"Hôm nay thôn trang báo lên, Thu Thủy chết, là do Phan mama giết, còn có chứng cứ vô cùng xác thực trình báo tới chỗ ta. Hai người đều là nha hoàn hầu hạ bên cạnh ngươi, một người còn do trong cung phái tới, ta không thích hợp ra mặt, cần chủ tử là con tới xử lý, cho nên vi nương mới có thể quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ngươi, gọi ngươi tới thương lượng chuyện này."
"Sao có thể!" Sầm Lan Chỉ bịt kín miệng mình, không thể tin tưởng thấp giọng cả kinh nói, "Giết, giết người? Phan mama vì sao vô duyên vô cớ giết người?" Sầm Lan Chỉ một bên thể hiện vẻ mặt sợ hãi, một bên ở trong lòng khẽ cười. Quả thực như nàng suy nghĩ, cho dù Vệ phu nhân muốn giết Phan mama, cũng sẽ không tự mình động thủ, mà sẽ để nàng đi làm, chỉ có nàng người "mật thám" này giết Phan mama, phía trên mới không thể nói gì.
Vệ phu nhân thở dài một hơi, trên mặt trang điểm tinh xảo mang theo vài phần thương xót, "Hạ nhân tới báo là vì tranh chấp tài vật, thật là làm người không dám tin tưởng, Vệ gia chúng ta luôn luôn hậu đãi nô bộc, không ngờ sẽ phát sinh loại chuyện như mưu sát này. Việc này vốn nên trình báo nha môn, nhưng hai người đều là người hầu hạ bên cạnh ngươi, tin tức truyền ra thanh danh ngươi cũng không dễ nghe. Cho nên vi nương nghĩ, chính ngươi ra mặt định tội Phan mama, rồi sai người ở thôn trang tiễn đưa bà ấy một đoạn đường là được."
Chờ Sầm Lan Chỉ trên mặt còn mang thần sắc sợ hãi không thôi lui xuống, thương xót trên mặt Vệ phu nhân lúc này mới biến mất, đổi thành trầm tư. Từ sau bình phong đi ra một nam nhân thân hình cao lớn, đúng là Vệ gia đại công tử Vệ Nhân Chi. Hoa mama cùng Liên mama lui xuống canh giữ ngoài cửa, để lại Vệ Nhân Chi cùng Vệ phu nhân đơn độc ở chung.
"Nhân Chi, ngươi cảm thấy nha hoàn kia thật sự không đem chuyện đó nói cho Sầm Lan Chỉ sao?" Vệ phu nhân vuốt ve vòng ngọc trên tay mình, vẻ mặt nghi ngờ.
Có tư tình với Vệ Nhân Chi, cùng chuyện đối với con trai ruột chết coi như không thấy, là hai chuyện bà ta không thể mở miệng nhất, bà tuyệt không cho phép người khác biết được. Nếu không cho dù Sầm Lan Chỉ chết sẽ khiến cho triều đình có cớ xử lý Vệ gia, bà ta cũng muốn trừ bỏ Sầm Lan Chỉ. Rốt cuộc việc này một khi bị đâm thủng, vị trí Vệ phu nhân của bà ta đều không làm nổi nữa, không chỉ có thế, còn sẽ liên lụy Thứ Chi con trai nhỏ bà yêu quý nhất, điều này làm cho bà không thể chịu đựng.
Vệ Nhân Chi một tay ôm lấy bả vai bà ta, trên khuôn mặt ôn hoà hiền hậu mang theo mỉm cười, trong miệng lại nói: "Nếu còn lo lắng việc này, chúng ta chỉ cần hoàn toàn nắm Sầm Lan Chỉ trong tay là được. Vì Vệ gia suy nghĩ, Sầm Lan Chỉ trước mắt không thể chết được, nhưng nếu có thể đem nàng khống chế trong tay, đối với chúng ta chỉ có chỗ tốt."
"Cho dù nàng biết được chuyện kia, chúng ta rút đi tất cả những người hữu dụng bên người nàng, cho người của chúng ta mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng, dùng lý do Ngũ đệ chết đem nàng hoàn toàn giam lỏng ở Chiếu Hoa Viện giữ đạo hiếu, nàng cũng không thể gây ra sóng gió gì. Chỉ là một tiểu nha đầu mới từ khuê các ra, còn chưa trải qua sóng gió, Tố Nga không cần lo lắng nhiều, tất cả giao cho ta là được."
Bang một tiếng, Vệ phu nhân đem chén trà trên bàn hất xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy. Đôi tay nàng có chút run rẩy tránh đi cái ôm của Vệ Nhân Chi, môi run run một chút, "Không được, ta còn không yên tâm, cần thiết nghĩ biện pháp ổn thỏa hơn."
Vệ Nhân Chi nhìn tay mình bị hất ra, trong mắt lập tức có chút sắc thái âm trầm. Cho dù ngầm đồng ý hắn khiến Vệ Cần Chi chết đuối, Vệ phu nhân vẫn đối với hắn sinh ra một ít ngăn cách. Rõ ràng là sự tình bọn họ hợp mưu, chuyện tới hiện giờ bà ta lại cảm thấy tâm thần không yên, muốn đem chuyện này đều trốn tránh trách nhiệm đẩy hết cho hắn, thật sự là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Vệ Nhân Chi trong lòng cười nhạo, trên mặt vẫn luôn hiện vẻ ôn nhu.
Hắn vỗ vỗ vai Vệ phu nhân nói: "Không bằng như vậy, nữ nhân nhu nhược như vậy để ý nhất đại khái chính là trong sạch, chúng ta tìm người làm bẩn nàng, ngươi lại mang theo tâm phúc đi bắt gian. Đến lúc đó lấy chuyện này uy hiếp nàng, nàng nếu không muốn thân bại danh liệt, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nàng không phải dựa vào triều đình sao, nếu việc này xảy ra, một nữ tử không giữ phụ đạo cùng người thông dâm không trong sạch như vậy, cho dù là hoàng đế đều không thể công khai bao che nàng."
Dùng biện pháp này, đối với nữ tử thật sự là phương pháp ác độc nhất. Ở thời đại mỗi người đều coi trọng trinh tiết, nữ tử trên người buộc chặt tầng tầng gông xiềng đạo đức, muốn khống chế một nữ tử phương pháp này xác thật là thích hợp nhất.
Vệ phu nhân ánh mắt trầm xuống, chậm rãi gật đầu. "Như thế thì dựa theo ngươi nói mà làm. Mười mấy ngày sau, là lễ tế 99 ngày con trai, sẽ ở lúc đó thúc đẩy việc này. Trước tiên an bài chu đáo, cần phải vạn lần không sai sót."
"Ta biết, người được chọn ta sẽ an bài cẩn thận." Vệ Nhân Chi trong lòng chưa chắc không tính đến bản thân, Ngũ đệ muội kia là một mỹ nhân hiếm thấy, hắn chẳng lẽ không nghĩ nếm thử mỹ nhân một chút sao.
Đang nghĩ tới đây, Vệ phu nhân bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Gian phu kia, nghĩ cách an bài thành Vệ Cẩn Chi, nếu không được, liền hạ dược bọn họ, ta phải dùng chuyện này uy hiếp cả Vệ Cẩn Chi."
"Vì sao là Tứ đệ? Việc này không nên liên lụy quá nhiều người, chọn một người chúng ta có thể khống chế, sau khi sự thành giết là được, hà tất muốn chọc Tứ đệ đồ tăng nhân phiền toái kia." Dù Vệ Cẩn Chi là con ma ốm, Vệ Nhân Chi cũng không đem hắn để vào mắt, nhưng việc này khó mà nói trước, không chừng sẽ phải trừ khử Vệ Cẩn Chi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Vệ gia chết liền hai vị công tử, người khác sẽ đối đãi như thế nào với đại gia chủ như hắn?
Nhưng Vệ phu nhân vô luận như thế nào đều không nghe khuyên bảo, khăng khăng muốn thế. "Hài tử Thứ Chi quá gần gũi Vệ Cẩn Chi, hiện tại ngay cả ta nói cũng không nghe, ta không cho phép loại chuyện như thế này phát sinh, Vệ Cẩn Chi ta cũng muốn khống chế. Vốn nghĩ rằng thân thể hắn như vậy rất nhanh sẽ hồn về tây thiên, không nghĩ tới để hắn kéo dài hơi tàn đến nay."
Vệ phu nhân vẻ mặt âm trầm có thể tích ra nước, trong mắt đều xuất hiện không ít tơ máu. Mấy ngày nay bà ta thường thường mơ thấy con trai đã chết Vệ Cần Chi, mơ thấy hắn mang theo nụ cười ngây ngô gọi bà mẫu thân, sau đó kéo Vệ Thứ Chi cùng chìm vào đáy nước. Còn mơ thấy người đã lâu không nhớ tới, mẹ đẻ Vệ Cẩn Chi, Dao Hoa di nương, mơ thấy bà ấy mang theo tên quỷ nhi tử bệnh lao của bà ta, cùng đi lấy mạng Vệ Thứ Chi, chuyện này làm cho Vệ phu nhân bị dày vò. Con trai của bà ta chỉ còn lại Vệ Thứ Chi, nhất định không thể lại xảy ra cái sai lầm gì.
Nghe bà ta nhắc đến Lục công tử Vệ Thứ Chi, Vệ Nhân Chi nhíu nhíu mày cũng chỉ có thể đồng ý việc này, rốt cuộc hắn cũng không thích thấy Vệ Thứ Chi cùng Vệ Cẩn Chi càng ngày càng thân, có thể nhờ việc này làm Vệ Cẩn Chi chủ động rời xa Thứ Chi cũng tốt.
Vệ phu nhân cùng Vệ Nhân Chi không hiểu được, chuyện hai người bọn họ vừa bàn luận, sau thời gian một chén trà nhỏ liền được trình lên trên bàn Vệ Cẩn Chi. Vệ Cẩn Chi lật xem đến cuối cùng, vẻ mặt không đổi đem kia tờ giấy ném vào chậu than đốt quách cho rồi.
"Nam Phong."
"Dạ, công tử."
Mặc kệ bất luận những người này ở trong lòng từng người có kế sách gì, Sầm Lan Chỉ giờ phút này mang theo hai người Hoàng Oanh, Bích Nguyệt, thừa dịp sắc trời còn sớm ngồi xe ngựa ra khỏi Vệ phủ, đi thôn trang ở nông thôn dành cho nô bộc dưỡng bệnh, nhận lệnh Vệ phu nhân đi xử trí Phan ma ma.
Còn Quỳnh Chi, Sầm Lan Chỉ để nàng ấy ở lại Chiếu Hoa Viện trông coi Tương Lục, đương nhiên quan trọng nhất là Quỳnh Chi kỳ thật say xe ngựa, lúc trước từ bến đò phải ngồi xe ngựa đi Tương Thiên biệt trang đều khiến Quỳnh Chi hôn mê hồi lâu, suýt nữa nôn ra.
Bây giờ dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, Sầm Lan Chỉ để cho nàng ấy ở Chiếu Hoa Viện, cũng coi như là cho nàng ấy nửa ngày nghỉ. Mấy ngày nay, phải theo nàng mỗi ngày phơi nắng đến sau giờ ngọ, Quỳnh Chi đã thích ở trong sân không ra, không biết bao nhiêu lần bày sắc mặt cho nàng xem.
Biệt trang cho nô bộc dưỡng bệnh tuy nói còn tốt, nhưng cùng biệt trang các chủ tử ở so sánh tất nhiên kém hơn, nơi này hiếm khi có chủ tử tới cửa nên quản sự rất ân cần. Cho dù Sầm Lan Chỉ ở Vệ gia gần như được xem là người trong suốt, nhưng tốt xấu cũng là một chủ tử, nhóm nô bộc ở tầng dưới chót không thể ở nhà chính Vệ gia hầu hạ vẫn muốn nịnh bợ nàng.
Sầm Lan Chỉ hình tượng bên ngoài luôn luôn là tiểu thư mảnh mai, sẽ bị gió thổi đến sẽ lung lay, nhìn đến hoa rơi đều sẽ chảy nước mắt cảm khái, cùng dáng vẻ Thu Thủy lúc trước thật ra có vài phần tương tự. Nghĩ đến nghe nói Thu Thủy đã qua đời, Sầm Lan Chỉ bước chân dừng một chút nói: "Đi nhìn Thu Thủy trước."
Sầm Lan Chỉ mang mũ có rèm, được Hoàng Oanh cùng Bích Nguyệt đỡ, phía sau đi theo mười mấy nha hoàn, còn có ma ma Vệ phu nhân đặc biệt sai tới danh nghĩa là hỗ trợ kỳ thật giám thị, đoàn người đi trước nơi để thi thể.
Thu Thủy nằm ở một quan tài mỏng, sắc mặt xanh trắng. Sầm Lan Chỉ thở dài một tiếng, để Hoàng Oanh cho quản sự một ít bạc. "An táng nàng ấy tử tế."
Đối với Thu Thủy, Sầm Lan Chỉ cảm giác duy nhất đại khái chính là thật đáng buồn. Nàng ta một lòng muốn leo lên quyền quý vì báo thù nhà, cuối cùng cái gì cũng chưa làm được, mà nàng cái gì cũng đều không thể giúp nàng ta.
Phan ma ma còn chưa chết, nhưng cũng không khác lắm, nằm ở trên giường không thể cử động cũng không thể nói chuyện, sau khi nhìn thấy Sầm Lan Chỉ tiến vào liền gắt gao nhìn nàng chằm chằm, trong cổ họng phát ra thanh âm nghèn nghẹn, trong mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng. Bà ta cho rằng nàng là tới cứu bà ấy, rốt cuộc Sầm Lan Chỉ lúc trước biểu hiện mọi chuyện đều nghe theo bà, bà ta còn tự cho mình là tất cả chỗ để Sầm Lan Chỉ dựa vào, bà ta làm thế nào biết được Sầm Lan Chỉ tới là để đoạt tính mạng bà.
Sầm Lan Chỉ ở dưới mũ có rèm hơi hơi cong môi một chút, thời điểm gỡ xuống mũ che đã sớm là vẻ mặt vừa phức tạp lại vừa bi thương. "Phan ma ma, Lan Chỉ không nghĩ tới ngươi sẽ làm ra chuyện đến mức này, lần này ta cũng không bảo vệ được ngươi, ngươi an tâm đi thôi, ta sẽ cho người an táng ngươi tử tế." Phan ma ma có phải giết Thu Thủy hay không không quan trọng, quan trọng là Sầm Lan Chỉ cùng Vệ phu nhân đều không hy vọng bà ta tồn tại tạo ra cho bọn họ cái gì phiền toái.
Trên thực tế Sầm Lan Chỉ thật sự rất tò mò, vì sao trong cung lại phái ra một ma ma như vậy đây? Bắt đầu hành động còn tính là có kế hoạch, nhưng về sau hành sự càng ngày càng không đáng tin cậy. Tương Lục so với bà ta đều thông minh hơn chút, ít nhất Tương Lục đến nay còn chưa hành động, cũng chưa bại lộ chủ tử phía sau mình, chính Phan ma ma gấp không chờ nổi tự tìm đường chết. Có lẽ, chuyện này cũng có động tác nhỏ của Tương Lục, mới có thể khiến cho Phan ma ma càng thêm tự đại lỗ mãng. Xem ra, Tương Lục vẫn luôn vô thanh vô tức mới là người cần đề phòng nhất.
"Làm phiền tiễn Phan ma ma một đoạn đường đi." Sầm Lan Chỉ thở dài, tựa như không đành lòng nhìn tiếp mang lên mũ che rời khỏi phòng. Vốn dĩ mục đích chính là đi ngang qua sân khấu, như vậy cũng đủ rồi.
Đứng ở ngoài cửa nghe bên trong dần dần không còn tiếng động, Sầm Lan Chỉ bỗng nhiên bật cười nâng một chút mũ có rèm thấp giọng nói: "Ta thật sự không phải người tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top