Chương 13
Đông Phong vẻ mặt đau khổ đi vào U Hoàng Quán, nhìn thấy Nam Phong bưng chén thuốc không từ trong phòng công tử ra ngoài. Vừa thấy Đông Phong đến, Nam Phong vẫy tay, chờ hắn đi qua sau đó nói: "Từ từ, chờ ta đem chén thuốc để lại phòng bếp, sau đó chúng ta cùng đi gặp công tử."
U Hoàng Quán lớn như vậy, bên trong chỉ có hai người bọn họ cùng công tử, còn có hai gã sai vặt tới sớm quét tước, quét xong liền rời đi. Nhiệm vụ của hắn cùng Nam Phong chính là chiếu cố chủ tử, ngẫu nhiên làm một ít việc vặt, phụ trách ở bên ngoài đi lại liên lạc chính là hai người Tây Sơn cùng Bắc Sơn.
So sánh với Tây Sơn Bắc Sơn, hắn cùng Nam Phong có thể nói trải qua những ngày tháng thực sự nhàm chán. Hiện tại có nhiệm vụ nghe trộm Ngũ thiếu phu nhân, Nam Phong coi như nghe chuyện vui, mỗi ngày thời điểm hướng công tử báo cáo đều bắt hắn chờ để thuận tiện ở một bên nghe ké.
Hôm nay, Vệ Cẩn Chi hiếm khi không có việc, ngồi ở bên cửa sổ xem một quyển sách giải trí. Thấy Đông Phong và Nam Phong cùng nhau đi đến, trong tay Đông Phong còn ôm một cái bình bạch ngọc cao cổ, trong bình cắm một nụ hoa sen hồng nhạt đang nở, hắn thoáng trầm ngâm liền nói: "Hoa này là Ngũ đệ muội cho người đưa tới."
Đông Phong còn không kịp nói, đã nghe thấy công tử đoán ra. Hắn cung kính gật đầu nói: "Là nha hoàn Quỳnh Chi bên người Ngũ thiếu phu nhân đưa tới." Hắn đem cái bình trong tay đặt trên bàn sách, nơi đó đã từng đặt một cành quảng ngọc lan, sau khi héo tàn mới bị hắn mang đi.
"Hôm nay có thu hoạch gì, Ngũ đệ muội cùng người ngoài phủ có tiếp xúc sao?" Vệ Cẩn Chi thoáng nhìn qua cành hoa sen kia liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
Đông Phong mỗi ngày nghe góc tường đương nhiên không chỉ nghe Ngũ thiếu phu nhân đối công tử nhà mình bày tỏ tình yêu, Vệ Cẩn Chi muốn biết chính là quân cờ vị ở Ngọc Kinh kia an bài ở Nam Phổ Giang Nam. Tuy rằng phần lớn đã bị hắn biết được nắm giữ, nhưng còn có một bộ phận bí mật dấu quá sâu làm hắn không phát giác được, Vệ Cẩn Chi muốn thông qua Ngũ đệ muội tìm ra những người đó.
Đây là mục đích ban đầu của hắn, nhưng mà hiện tại hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo của mục đích vốn có ban đầu, cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì, không người nào biết trước được.
Đông Phong từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đem hết toàn bộ đều chuyển đạt cho Vệ Cẩn Chi, mặc dù trong lòng hắn ta đối với Ngũ thiếu phu nhân cùng mấy nha hoàn của nàng cảm giác rất rối rắm, nhưng thời điểm báo cáo đều dùng loại ngữ điệu không hề có chút cảm tình, không mang một chút yêu ghét cá nhân ở trong đó.
Mỗi lần nghe xong, Vệ Cẩn Chi lại trầm tư một lúc, hiện tại cũng không ngoại lệ. Hắn tự hỏi trong chốc lát rồi nói: "Bị Ngũ đệ muội từ bỏ, như vậy vị Phan mama từ trong cung ra hẳn cũng vô dụng, từ điểm này nhìn ra, Ngũ đệ muội chắc đã nắm giữ những tuyến tin tức. Có lẽ nên từ chỗ Ngũ đệ muội xuống tay, sẽ có được một ít manh mối."
Nam Phong vẫn luôn không nói gì, lúc này rốt cuộc nhịn không được xen mồm nói: "Ngũ thiếu phu nhân tuy rằng có vẻ cái gì cũng nói, nửa điểm cũng không giấu giếm nha hoàn hầu hạ bên cạnh kia, nhưng nhiều ngày theo dõi tới nay, kỳ thật tin tức trọng yếu nàng trước nay đều không nhắc tới một câu, ta nghĩ Ngũ thiếu phu nhân hẳn sẽ không dễ dàng nói ra mấy tin tức quan trọng như vậy."
"Ngươi nói không sai, mấy tin tức này coi như là nền tảng để nàng đứng vững ở Vệ gia, chỉ cần nàng có thể liên hệ những người đó, thì cho dù Vệ phu nhân cùng đại công tử cũng sẽ không đơn giản khiến nàng "chết bệnh". Nàng là người thông minh, không có khả năng đơn giản tiết lộ loại này tin tức." Vệ Cẩn Chi nhìn rừng trúc thâm sâu ngoài cửa sổ, ở trong đầu tự hỏi biện pháp thám thính tin tức.
Nam Phong lúc này lại đổi ngữ khí nói: "Kỳ thật nô tài cảm thấy, nếu là công tử đi hỏi, nói không chừng Ngũ thiếu phu nhân nguyện ý nói."
Vệ Cẩn Chi còn chưa nói gì, Đông Phong liền giơ tay gõ Nam Phong một cái, "Ngươi đây là cái chủ ý ngu xuẩn gì, bắt công tử đi dùng mỹ nhân kế, đây là có bao nhiêu nguy hiểm! Nói không chừng thành bánh bao thịt đánh chó vừa đi là không còn nữa!" Đông Phong nói xong mới bỗng dưng sực tỉnh, hắn hình như nói sai rồi.
Lại ngẩng đầu nhìn công tử nhà mình, chỉ thấy hắn vẫn mỉm cười ngắm trúc xanh ngoài cửa sổ, giống như không chú ý hắn ta nói cái gì. Chắc không chú ý hắn ta nói gì đâu? Đông Phong có chút chột dạ nghĩ.
"Bên ngoài rừng trúc, lá trúc rơi hơi nhiều, Đông Phong Nam Phong, các ngươi tạm thời đi dọn dẹp một chút." Vệ Cẩn Chi nói xong những lời này, lại một lần nữa cầm lấy sách trên án an tĩnh xem.
Đông Phong Nam Phong hai người đồng thời suy sụp, đáp tiếng vâng, song song không nói gì đi ra ngoài. Bên ngoài trong rừng trúc những lá trúc đó không biết đã tích bao nhiêu năm, lúc trước công tử cảm thấy hoang vắng tiêu điều như vậy có một tư vị khác, nên không cho người dọn dẹp. Hơn nữa trong rừng trúc sao có thể không có lá rụng, như vậy rõ ràng công tử vì bọn họ nói sai mà đang khiển trách bọn họ.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang của ngày hè, hoạt động chút đều sẽ cảm thấy nóng, Đông Phong cùng Nam Phong lại không giống như Vệ Cẩn Chi, lúc trời nóng nực còn có thể mặc xiêm y thật dày. Chịu thương chịu khó dọn dẹp lá trúc, hai người chỉ chốc lát sau mồ hôi đã chảy như mưa, toàn thân trên dưới đổ mồ hôi đầm đìa, như là mới từ trong nước vớt ra.
Trải qua giáo huấn này, Đông Phong Nam Phong đều âm thầm nhủ trong lòng, bọn họ cũng không dám cùng công tử nói linh tinh cái gì mà dùng mỹ nhân kế nữa. Người như công tử, đừng nói là vì nguyên nhân nào đó hạ mình đối với người khác dùng mỹ nhân kế, chính là chỗ tốt bằng trời bày ra trước mặt hắn, chỉ cần trong lòng hắn không muốn, thì đến mí mắt cũng không muốn nhếch một chút.
Hiện giờ chỉ là một chút tin tức, dù sao lấy thông minh tài trí của công tử, biết được những tin đó chỉ là chuyện sớm hay muộn, hoàn toàn không cần hắn phải hạ mình hy sinh sắc đẹp bản thân.
Đông Phong cùng Nam Phong tự giác suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, quyết định về sau không bao giờ vội vàng đi trêu chọc công tử nhà mình, bọn họ chỉ cần an tĩnh chờ công tử dùng mưu lược của mình đạt được thắng lợi cuối cùng.
Chính là về sau bọn họ phát hiện họ quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không nhìn ra tâm tư sâu như biển của công tử mà mình hầu hạ nhiều năm.
Công tử đối với việc dùng mỹ nhân kế một chút hứng thú cũng không có vì cái gì ba ngày sau bỗng nhiên ra khỏi U Hoàng Quán, còn đặc biệt chờ ở một góc yên lặng trên con đường Ngũ thiếu phu nhân đi Chiếu Hoa Viện nhất định phải đi qua? Về vấn đề này, Đông Phong cùng Nam Phong đều cảm thấy bản thân không thể nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ xảy ra vấn đề. Ví dụ như bọn họ sẽ không nhịn được suy đoán công tử đối với Ngũ thiếu phu nhân có phải có một chút ý tứ hay không, bằng không vì sao người hành động khác thường như vậy.
Chủ động ra U Hoàng Quán chờ người, chuyện này lúc trước tuyệt đối chưa từng có. Chỉ cần ở nhà chính Vệ gia, ngoại trừ mỗi năm gia yến đón giao thừa có thể làm Tứ công tử thân thể suy yếu này động đậy, thời điểm còn lại số lần hắn ra khỏi U Hoàng Quán một bàn tay đều có thể đếm hết.
Mặc kệ trong lòng hai gã sai vặt nghi hoặc khó hiểu như thế nào, Vệ Cẩn Chi vẻ mặt tao nhã dựa bên cạnh một gốc cây mộc tú cầu, không biết suy nghĩ cái gì. Mùa hè đại khái là mùa duy nhất Vệ Cẩn Chi không thường xuyên cần sử dụng xe lăn, lúc này hắn có thể tự đứng dậy khỏi xe lăn đi lại một chút. Chỉ có điều khi tất cả mọi người ăn mặc trang phục nhẹ nhàng thông khí, hắn lại một thân áo dài dày nặng thực sự hơi thu hút sự chú ý.
Thời điểm Sầm Lan Chỉ mang theo Quỳnh Chi đi qua, liền thấy được người mà mình mỗi ngày mở miệng nhắc mãi, Vệ Tứ công tử. Nàng xem như thấu hiểu cái gì gọi là trời đất cảnh đẹp đều vì người mà thất sắc, bởi vì khi nhìn thấy hắn, tất cả cảnh đẹp xung quanh đều trong nháy mắt phai màu, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh xanh nhạt, hấp dẫn ánh mắt nàng.
Giờ này khắc này, trong đầu nàng chỉ còn lại một loại xúc động muốn tiến lên đối hắn động tay động chân.
Hắn lần này không ngồi trên xe lăn, nhìn qua dáng vóc so với nàng còn cao hơn một cái đầu, mặc không dày như lần trước, nhưng như cũ đem cả người đều bọc kín mít.
Có thể do sắc mặt hắn quá nhợt nhạt làm nhìn qua thực mát mẻ, Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình đang rất muốn tiến lên sờ xem hắn có phải thật sự lạnh lẽo thoải mái như trong tưởng tượng của nàng hay không. Có thể nói, nàng còn muốn ôm vị này ngủ một giấc ngủ trưa, nhưng hiện tại nguyện vọng này trước mắt chỉ có thể tồn tại trong mộng.
Sầm Lan Chỉ trong lòng tiếc nuối, không có lập tức tiến lên, mà nhìn trái xem phải cuối cùng ở bên cạnh hái được mấy cành hoa nhài. Bông hoa nhỏ trắng như tuyết ở trên đầu cành tỏa hương thơm, làm rung động lòng người.
Nàng cầm mấy cành hoa nhài đó trực tiếp đi tới trước người Vệ Cẩn Chi, đưa hoa về phía trước một đoạn, "Tặng cho huynh."
"Đa tạ." Vệ Cẩn Chi trên mặt không có vẻ ngoài ý muốn, duỗi tay tiếp nhận.
Một người đưa một người nhận, hai người đều biểu hiện cực kỳ tự nhiên. Nếu không suy xét mặt khác, chỉ nhìn công tử như trúc trường thân ngọc lập, mỹ nhân như họa dung mạo động lòng người, trăm hoa phía sau làm nền, giống như bức tranh phong cảnh tươi đẹp.
Không chú ý một cái liền nhìn thấy tiểu thư tiến lên tặng hoa, tuy rằng xung quanh không có người thấy hẳn là không ngại, nhưng làm một nha hoàn xứng chức, vẫn nên qua nhắc nhở một chút tiểu thư không cần quá dũng mãnh, miễn cho dọa đến vị Vệ Tứ công tử nhìn qua như sứ trắng thanh thấu, dễ vỡ này thì tốt hơn.
Quỳnh Chi nghĩ như vậy, vừa mới chuẩn bị tiến lên nhắc nhở, đã thấy tiểu thư nhà mình tặng hoa xong liền xoay người hướng bên phải đường đi, dứt khoát lưu loát lạ thường. Quỳnh Chi cứng mặt đối với Vệ Cẩn Chi hành lễ một cái, vội vàng đuổi theo Sầm Lan Chỉ.
"Tiểu thư, người từ từ chờ nô tỳ!" Mắt thấy đã rời đi tầm mắt của Vệ Tứ công tử, Quỳnh Chi không kìm nữa nhỏ giọng hô. Sầm Lan Chỉ đột nhiên dừng lại, tự nắm tay mình đứng ở đó không có động, không biết suy nghĩ cái gì.
Quỳnh Chi ách một tiếng nói: "Tiểu thư, người đi nhanh như vậy, chẳng lẽ là thẹn thùng?"
"Vừa rồi ta thừa dịp tặng hoa, sờ tay hắn một cái, thật sự là quá thanh lãnh mát mẻ, không biết trên người có phải cũng thoải mái như vậy." Sầm Lan Chỉ không nghe thấy Quỳnh Chi nói gì, nàng chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra chút say mê cọ một chút tay mà mình vừa mới sờ qua Vệ Cẩn Chi.
"Tiểu thư...... Người, lộ hết nguyên hình."
Sầm Lan Chỉ không chú ý sự xem thường của Quỳnh Chi, bỗng nhiên lại nâng tay lên đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, khẳng định nói: "Hình như, còn có loại thanh hương của cây trúc."
Lúc nàng giống con cún con ngồi xổm ở đó ngửi tay mình, Quỳnh Chi nhịn không được che mặt lùi ra phía sau hai bước, ý đồ cách xa nàng một chút. Nàng quả nhiên vẫn giống lúc vừa mới gặp, những năm gần đây dáng vẻ càng ngày càng bình thường căn bản chính là biểu hiện giả dối bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top