Chương 93: Đoạn tuyệt

Trong thế giới người trưởng thành, chẳng ai giúp ai vô điều kiện.

Bất luận họ bỏ công làm gì, cũng muốn đối phương báo đáp lại.

"Hoàng hậu nương nương vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ trong hậu cung, nhắc đến chuyện nắm quyền quyết định, chỉ có nương nương và Nhàn quý phi." Ngọc Hồ suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Lần này, thay vì nói Nhàn quý phi ban ân cho người, chẳng bằng nói là... nắm được nhược điểm của người."

Thuần phi thở dài: "Đúng vậy. Chỉ trách bản cung nóng vội, mới dâng tận tay cô ta nhược điểm lớn như vậy."

Ngọc Hồ thương cảm nhìn chủ tử: "Nương nương, chẳng qua chỉ là một nô tỳ ở Tân Giả Khố, người hà tất phải tốn công đối phó cô ta như vậy?"

"Đối với ngươi mà nói, Ngụy Anh Lạc chỉ là nô tỳ Tân Giả Khố." Thuần phi cười lơ đãng, "Nhưng với Phó Hằng, cũng không phải..."

Tuy có dung nhan tuyệt thế, nhưng trong mắt mọi người, cảm giác tồn tại của Thuần phi không cao mấy. Dù sao, nàng vẫn luôn đi theo Hoàng hậu, yên tĩnh giống như cái bóng. Hoàng hậu tán thành cái gì, nàng cũng tán thành cái đó, Hoàng hậu phản đối cái gì, nàng cũng bắt chước phản đối theo.

Cứ thế, dù nàng nỗ lực vì Hoàng hậu bao nhiêu, cũng không nhận được đền đáp nào xứng đáng.

Thậm chí, sau khi Hoàng hậu hôn mê, vẫn cẩn trọng trông coi Trường Xuân cung giúp Hoàng hậu.

"Thuần phi đúng là một thánh nhân."

Có người âm thầm nhận xét như vậy.

Không, nàng không phải là thánh nhân gì đâu.

Thánh nhân không giống như nàng, trước đó vài ngày, ngay khi biết tin, lòng nóng như lửa đi tìm Phó Hằng, chất vấn: "Phú Sát thị vệ, vì sao ngài phải cưới Nhĩ Tình?"

Phó Hằng ngây ra một lúc, trả lời: "Đây là ý chỉ của Hoàng thượng."

"Không!" Thuần phi nói toạc ra, "Vì muốn cứu Ngụy Anh Lạc, giúp cô ta rửa sạch tội danh, ngài mới đồng ý hôn sự này! Phú Sát Phó Hằng, ngài điên rồi phải không? Vì một tiện tỳ ở Tân Giả Khố, có đáng để ngài làm vậy không?"

Sắc mặt Phó Hằng lập tức chuyển lạnh: "Đây là chuyện riêng của ta, không cần nương nương bận tâm."

"Sao ngài có thể nói như vậy?" Thuần phi gấp đến độ kéo cánh tay hắn, "Ngài biết rõ ta..."

Phó Hằng vội tránh tay Thuần phi: "Nương nương, xin tự trọng."

"Tự trọng?" Thuần phi sững sờ, biểu cảm cô đơn không thành lời, "Lúc trước, ngài đâu có đối xử với ta như thế này..."

Lúc trước? Phó Hằng không nhớ bản thân với Thuần phi đã trải qua chuyện gì, liên quan gì đến nhau. Thối lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách nam nữ tương đối an toàn, hắn hơi đề phòng nói: "Thuần phi nương nương, xin cẩn trọng lời nói. Tuy nương nương là khuê mật của gia tỷ, nhưng nam nữ khác biệt, Phó Hằng và người cũng không có quen thân..."

Lời nói của Phó Hằng thốt ra từ lòng tốt, nhắc nhở đối phương cẩn thận ngôn từ, nếu không, nhỡ bị người ngoài nghe được, khó tránh khỏi việc gây hiểu lầm.

Ai ngờ ý tốt này rót vào tai Thuần phi, lại làm khuôn mặt nàng thoáng cái trắng bệch.

"Cũng không có quen thân..." Thoáng chốc, Thuần phi lung lay tựa sắp ngã, bỗng nhiên ánh mắt rũ xuống, rơi vào dây đeo tuệ tử bên hông hắn, "Nếu lòng ngài không có ta, thì sao vẫn luôn mang dây tuệ tử ta tự tay bện này?"

Phó Hằng khẽ giật mình, ánh mắt rơi xuống dưới, bên hông hắn treo một miếng ngọc bội, ngọc bội này đeo từ nhỏ đến lớn, buộc lên huệ tử đã cũ kỹ. Nhíu mày lại chốc lát, Phó Hằng tiếp lời: "Đây chẳng phải là tỷ tỷ tặng ta sao?"

"Sao tỷ tỷ ngài tặng cái này được?" Thuần phi vội nói, "Là ta... Ngày đó ở nội viện, nhân lúc ngài không có ở đó, thấy binh thư của ngài được đặt trên bàn đá, ta đã kẹp tuệ tử vào sách..."

Thanh âm của nàng chợt im bặt.

Trước mắt, Phó Hằng dùng tay giật xuống tuệ tử, đặt trên ghế ngồi bên cạnh hành lang, thần sắc thản nhiên nói: "Thì ra là thế, là Phó Hằng hiểu lầm, tưởng rằng tỷ tỷ làm nên mới luôn mang theo người, bây giờ trả lại cho nguyên chủ. Nương nương, cáo từ."

Nhớ đến tận đây mà tâm như chết lặng.

"Nương nương..." Ngọc Hồ cẩn trọng nhìn nàng, "Người không sao chứ?"

Thuần phi chậm rãi mở mắt, hai mắt mông lung đẫm lệ, từ vạt áo lấy ra một tuệ tử cũ kỹ, đưa Ngọc Hồ xem: "Ngọc Hồ, ngươi còn nhớ nó không?"

Ngọc Hồ vừa nhìn liền biến sắc.

"Sợ ngài ấy nhận tuệ tử, lại không biết người tặng là ai, không biết tâm ý của người tặng thế nào, vì vậy bản cung đã sai ngươi đưa ngài ấy một lá thư." Thuần phi nhìn Ngọc Hồ chằm chằm, "Lá thư đó... ngươi đưa chưa?"

Ngọc Hồ chần chừ giây lát, đột ngột hướng Thuần phi quỳ xuống.

Đáp án bày ra trước mắt, đôi vai Thuần phi run rẩy, bỗng nhiên giáng một bạt tai vào mặt đối phương: "Được lắm, được lắm, ngươi làm việc kiểu vậy sao, ngươi hại bản cung phải đau khổ chịu đựng!"

"Nương nương!" Ngọc Hồ bụm mặt nức nở nói, "Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người thôi!"

"Tốt cho ta?" Thuần phi cười ha ha, nước mắt thuận theo hai bên má chảy xuống, "Ta luôn cho rằng, ngài ấy nhận tuệ tử vì có tình ý với ta! Chỉ vì ta vào Bảo Thân Vương phủ, trở thành cách cách, ngài ấy mới cố tình xa lánh. Hóa ra... bức thư giãi bày tình ý ấy, chưa hề đến được tay ngài ấy! Tốt cho ta... thế mà ngươi vẫn dám nói là tốt cho ta sao?"

"Nương nương, lão gia sớm đã nói muốn dâng người cho Bảo Thân Vương, người nhất định phải vào vương phủ!" Ngọc Hồ buồn bã nói, "Nếu thật sự gửi lá thư đó đi, thì đó mới là hủy hoại người, hủy hoại Tô gia!"

"Cuối cùng vẫn là vì Tô gia." Thuần phi cười cười tự giễu: "Vì vậy, ngươi cứ trơ mắt nhìn ta, từng bước từng bước lún càng sâu, lừa gạt chính mình hết lần này đến lần khác, sau đó trước mặt ngài ấy, một chút tự tôn cuối cùng cũng không còn!"

Ngọc Hồ vốn là đầy tớ nhà Tô gia, toàn bộ phụ mẫu huynh đệ đều làm việc cho Tô gia, đương nhiên một lòng hướng về Tô gia, nhưng quyết không thể thừa nhận, nếu không, tương lai sau này, cô ta biết phải sống chung với Thuần phi như thế nào? Vì thế, bấy giờ Ngọc Hồ vội vàng giải thích: "Nương nương, người si luyến (si mê lưu luyến) Phú Sát Phó Hằng, đối với chuyện vào phủ, hận không thể dùng cái chết để chống đối! Đến khi người biết đại tiểu thư Phú Sát gia sắp trở thành phúc tấn, người mới đồng ý vào phủ! Người nói muốn thay Phó Hằng trông coi phúc tấn, bảo vệ phúc tấn! Nô tỳ thấy người phấn chấn trở lại, sao nỡ lòng nào nói ra chân tướng?"

Nghe đến đó, Thuần phi nở nụ cười, cười chính mình si tâm vọng tưởng, cười bản thân tự mình đa tình.

"Chỉ nguyện tình chàng như ý thiếp, mãi nhớ về nhau trọn kiếp người (*)... Ta thấy ngài ấy luôn đeo bên mình tuệ tử đó, còn tưởng ngài ấy cũng có tình cảm với mình. Ta không cần nhiều, chỉ cần ngài ấy vẫn mang theo tuệ tử, ta nguyện vì ngài ấy mà trả giá hết thảy, làm cái bóng của Hoàng hậu, bảo vệ Hoàng hậu, thậm chí không tiếc tránh sủng. Cuối cùng, ta được cái gì?" Thuần phi rơi lệ đầy mặt, "Ngài ấy nói, 'Phó Hằng và người cũng không có quen thân' ..."

(*) Nguyên văn: “Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý”, trích từ bài thơ Bốc toán tử của Lý Chi Nghi

Cố gắng tất cả, đổi lại chỉ một bên tình nguyện.

Chân tình gìn giữ, nghiễm nhiên trở thành trò chê cười.

"Tấm lòng trong sáng tựa ngọc quý (Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ)." Ngọc Hồ lồm cồm bò đến cạnh nàng, cẩn thận giật nhẹ váy đối phương, "Tên này do người đặt cho, nô tỳ tự cải đích danh, thế nhưng nương nương, tấm lòng chân thành của nương nương, căn bản không có người quý trọng. Là nô tỳ sai, hại người hồ đồ suốt mười năm. Bây giờ... người nên tỉnh ngộ thôi."

Sau nửa ngày, Thuần phi chẳng nói gì thêm.

Kính lăng hoa soi sáng một bên mặt Thuần phi. So về dung mạo, nàng không hề thua kém Tuệ quý phi. Xuân lan thu cúc, Ngọc Hoàn Phi Yến (**), Thuần phi xinh đẹp ở nét điềm đạm đáng yêu, như Tây Tử phủng tâm (***), lại như Đại Ngọc chôn hoa (****). Nếu nam nhân vừa thấy sẽ sinh lòng thương cảm, cầm lòng không đặng muốn vươn tay giãn đôi lông mày cau có ấy, khiến nàng vì chính mình lộ ra vẻ tươi cười.

(**) Dương Ngọc Hoàn và Triệu Phi Yến, hai đại mỹ nhân nổi tiếng của Trung Quốc xưa
(***) hình dung dáng vẻ yểu điệu của mỹ nữ. Tương truyền ngày xưa Tây Thi thường đau lòng mà ôm tim nhíu mày, nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp
(****) nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Ở hồi thứ 27 cuốn tiểu thuyết, Đại Ngọc vừa chôn hoa, vừa khóc vừa làm thơ tưởng nhớ cánh hoa rơi

Vì thế, dù nàng cố ý tránh sủng, vẫn như cũ được phong lên vị phi.

Một người như vậy, nếu nàng chịu tranh sủng thì sao?

"Ta vốn là người theo Hoàng hậu, bây giờ... chỉ có thể đoạn tuyệt với nàng." Thuần phi nhìn gương thở dài, "Nỗ lực nhiều năm như vậy, không thể không có một xíu hồi đáp nào."

Nói xong, nàng quay đầu cười với Ngọc Hồ, tâm chết thành tro, lại bừng lên một tia lửa hận: "... Chắc hẳn, đây là điều mà Nhàn quý phi mong muốn."

Tỷ muội ngày xưa, đảo mắt thành thù.

Yêu bao nhiêu năm, liền muốn hận bấy nhiêu năm.

"Không, không... Không!"

Ở Trường Xuân cung, một tiếng thét từ bên trong tẩm điện truyền ra.

Bước chân lộn xộn, một đám cung nhân xô cửa ập vào, tất nhiên dẫn đầu là Đại cung nữ Minh Ngọc, trong tay nàng còn bưng một chậu nước, trông thấy tình cảnh trong phòng, hét lớn một tiếng, chậu nước rời tay văng tung toé, mừng rỡ đến độ nói không lưu loát: "Nương nương, nương nương tỉnh rồi, người đâu! Người đâu, nương nương tỉnh rồi! Từ từ, nương nương muốn làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top