Chương 86: Thăm bệnh【Thượng】

Tuệ quý phi hoăng thệ, đối với một số người là tin xấu, nhưng đối với một số khác lại là tin cực tốt.

Trong nhà kho Tân Giả Khố, Viên Xuân Vọng vừa đút thuốc cho Ngụy Anh Lạc vừa nói: "Hoàng thượng hạ chỉ nghiêm khắc thẩm tra, nhưng đám thợ đó vẫn luôn miệng nói không biết. Vạn tử thiên hồng là thọ lễ chuẩn bị cho Thái hậu, hơn nữa Tuệ quý phi đã hoăng thệ, cả hai tuyệt đối không thể dính máu tanh, nên giữ lại cũng chẳng giải quyết được gì, đành phải trả tự do cho bọn họ. Họ an toàn rồi... Muội cũng an toàn."

"Tuệ quý phi qua đời thật sao?" Ngụy Anh Lạc không ngờ nữ nhân ngang ngược đó chỉ vì một lần bị thương mà qua đời, đúng là thế sự vô thường. Nàng không khỏi nhíu mày, sốt ruột lo lắng nói, "Không biết Hoàng hậu nương nương thế nào rồi..."

Viên Xuân Vọng múc thuốc chặn miệng nàng lại: "Có thời gian quan tâm người khác, chi bằng tự lo cho chính mình, an tâm dưỡng bệnh đi!"

Ngụy Anh Lạc sặc một cái, tức giận nói: "Ta không chết được!"

"Muội đương nhiên không chết được." Viên Xuân Vọng tiếp tục đút thìa thuốc, "Ta đây là người rất thực tế. Mỗi một thìa thuốc muội uống, ta đều sẽ đòi lại hết. Vì vậy, chưa báo đáp xong thì muội đừng hòng chết nhé!"

Ngụy Anh Lạc vừa bực bội vừa buồn cười: "Hiện giờ huynh đã thăng chức làm quản sự rồi, còn cần ta báo đáp sao?"

Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng, quấy thìa trong chén: "Tám quản sự lớn nhỏ trong Tân Giả Khố này, muội cho rằng ta chỉ dừng bước ở đây sao?"

Ngụy Anh Lạc liếc mắt: "Ca, ca đúng là dã tâm bừng bừng."

Viên Xuân Vọng: "Đó là đương nhiên —— muội mới vừa gọi ta là gì?"

Ngụy Anh Lạc lập tức lảng sang chuyện khác: "Đây là thuốc gì vậy? Thật đắng mà!"

Viên Xuân Vọng nhìn nàng chằm chằm, cố chấp muốn một đáp án: "Muội vừa gọi ta là gì?"

Hắn nhiều lần gặng hỏi vấn đề này, thề nhất quyết không bỏ qua, Ngụy Anh Lạc hết cách đành thở dài: "Huynh mạo hiểm tính mạng che giấu giúp ta, một tiếng ‘ca ca’ này, ta cam tâm tình nguyện gọi. Từ nay về sau, ta sẽ là nghĩa muội của huynh, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"

Viên Xuân Vọng nheo mắt lại, ‘chậc chậc’ hai tiếng: "Người ta kết nghĩa kim lan thì phải bái thiên địa, muội cứ như vậy tống cổ ta?"

Ngụy Anh Lạc trừng liếc hắn: "Phu thê mới bái thiên địa, kết nghĩa kim lan thì dâng hương khấu bái!"

Viên Xuân Vọng cười nói: "Tóm lại hoán đổi thiếp (*) trước đã, ta muốn biết bát tự sinh thần của muội để lập bài vị thiên địa!"

(*) thời xưa khi muốn kết nghĩa, hai bên sẽ trao đổi thiếp, trên thiếp đó viết tên họ, tuổi tác, quê quán, gia thế

Ngụy Anh Lạc: "Chúng ta đều lưu lạc đến nước này rồi. Giản lược, giản lược."

"Giản lược gì chứ?" Viên Xuân Vọng búng nhẹ mi tâm nàng, "Cả đời này ta chỉ nhận muội làm muội muội, không thể sơ sài được. Lát nữa muội viết thiếp canh (**) nha!"

(**) thiếp này là ghi tên tuổi của cô gái để trao cho nhà trai khi hỏi vợ

Ngụy Anh Lạc che lấy mi tâm: "Ca, đó không gọi là thiếp canh, phải gọi là thiếp kim lan!"

[Editor: cha này gài ghê thần=))))]

Viên Xuân Vọng cười như không có việc gì, không nhanh không chậm lại đút nàng một thìa thuốc: "Ta nói thiếp canh chính là thiếp canh, muội uống xong phải ghi đó!"

Chẳng biết tại sao hắn lại để tâm chuyện này như vậy, xế chiều hôm đó cương quyết tìm giấy bút, đồng ý giống nhau, buộc Ngụy Anh Lạc viết thiếp canh cho hắn... Không, là thiếp kim lan. Ngụy Anh Lạc không còn cách nào đành phải viết, thuận miệng hỏi luôn tình hình Hoàng hậu gần đây, Viên Xuân Vọng chỉ nói coi như cũng được.

Coi như cũng được là ý gì? Rút cuộc sức khỏe Hoàng hậu là tốt hay không tốt? Trong đêm tối, Ngụy Anh Lạc lật qua lật lại không ngủ được, cuối cùng cắn răng quyết định, bò dậy khoác thêm quần áo, cẩn thận từng li từng tí ra Vĩnh Hạng, hướng thẳng một đường đến Trường Xuân cung.

Vì là người từng ở Trường Xuân cung, nên rất quen thuộc với mọi thứ bên trong.

Thí dụ như người tối nay chịu trách nhiệm gác đêm, là Trân Châu.

"Thiệt tình, cô đó nha." Ngụy Anh Lạc lướt qua người Trân Châu, bất đắc dĩ thở dài, "Lúc nào cũng chưa đến canh hai đã ngủ mất tiêu!"

Sau khi né qua Trân Châu, Ngụy Anh Lạc đi tới cửa sổ ngoài tẩm cung, bật chân nhảy lên. Mặc dù người đã bay qua cửa sổ, nhưng lại khó xuống, một chân lơ lửng hồi lâu vẫn chưa thể tiếp đất.

Đến khi đôi tay hữu lực từ phía sau duỗi ra, như là tiếp được bông hoa rơi giữa khoảng không, vững vàng ôm chặt eo nàng, đỡ nàng từ không trung đáp xuống mặt đất.

Ngụy Anh Lạc kinh ngạc quay đầu: "... A, thiếu gia."

Phó Hằng tươi cười rạng rỡ dưới ánh trăng tỏa sáng: "Nàng từng là Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, đến thăm chủ tử cũ là không quên gốc rễ, hoàn toàn có thể đường đường chính chính đi cửa lớn, tại sao phải lén lút trèo cửa sổ như vậy?"

Ngụy Anh Lạc do dự: "Ta..."

Một ngón tay ấm áp dán lên môi nàng, Phó Hằng thấu hiểu lòng người nói: "Được rồi, mặc kệ là như thế nào, nếu đã bị ta bắt được thì đừng lén lén lút lút nữa, cứ quang minh chính đại mà đến!"

Ngụy Anh Lạc có chút tức giận, quay mặt sang chỗ khác: "Ta không tới nữa."

Nàng thật không muốn quan hệ dây dưa với đối phương, vì vậy xoay người rời đi, vừa mới leo lên cửa sổ, lại bị hắn ôm trở về, không khỏi vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nói: "Phú Sát Phó Hằng, rút cuộc ngài muốn làm gì?"

Phó Hằng bỗng nhiên khom lưng ghé tai nàng, thấp giọng nói: "Sau này khi thấy Minh Ngọc canh gác, giờ Tý không ai đến tẩm điện, nàng có thể tới thăm Hoàng hậu."

Ngụy Anh Lạc sửng sốt.

Phó Hằng: "Nhớ kỹ, chỉ có giờ Tý. Được rồi, nàng trèo ra ngoài đi!"

Ngụy Anh Lạc chán nản, tựa như khỉ con leo lên bệ cửa, nhưng chốc lát đã hối hận, quay đầu nói: "Hừ, ta thật vất vả mới đến thăm nương nương, cũng phải nhìn một cái rồi đi chứ!"

Một cánh tay vươn sẵn sau lưng nàng, tựa hồ sớm đã dự liệu nàng sẽ nói vậy, sớm đã dự liệu nàng sẽ quay đầu.

Ngụy Anh Lạc chần chờ, cúi đầu nhìn cánh tay kia.

"Còn muốn ta đợi bao lâu đây?" Phó Hằng ôn nhu nói, "Nàng không muốn đi diện thánh, ta không ép nàng. Nàng nguyện ý ở lại Tân Giả Khố, ta chờ nàng, chờ nàng có thể dứt bỏ ân oán, trút được gánh nặng. Bất luận bao lâu, dù là cả cuộc đời này, ta đều sẽ chờ."

Nếu hắn không nói những lời này, Ngụy Anh Lạc chưa biết chính xác liệu có thể nắm tay hắn không. Bây giờ nghe hắn tỏ tình, Ngụy Anh Lạc chợt cảm thấy toàn thân phát nhiệt, tay kia trong mắt lại càng nóng bỏng, chỉ nhìn đã khiến mặt nàng nóng rần, nếu như nắm lấy, chẳng phải sẽ hun đốt cả người nàng sao?

"... Nói, nói cái gì đó? Ta đi đây." Nàng mất tự nhiên quay mặt đi, hấp tấp vội vàng nhảy cửa sổ chạy trốn.

Phó Hằng nhìn qua bóng lưng nàng, lắc đầu bật cười.

Rèm che đong đưa, Minh Ngọc ló mặt bước ra: "Phú Sát thị vệ..."

Phó Hằng quay người lại: "Minh Ngọc cô nương, đa tạ cô!"

Minh Ngọc khẽ cắn môi: "Ngài không cần cảm ơn ta, nhưng mà... Chuyện của Quý phi, quả nhiên là cô ấy..."

"Minh Ngọc cô nương!" Phó Hằng bỗng nhiên mở miệng cắt ngang, sau đó lắc đầu với đối phương.

Minh Ngọc: "Được được được, ta không hỏi nữa! Cô ấy có thể đến thăm Hoàng hậu, coi như còn có lương tâm. Sau này mỗi khi đến phiên trực, ta sẽ lặng lẽ cho cô ấy vào. Ngài không cần lo lắng."

Hai người hàn huyên thêm đôi câu, Minh Ngọc liền trở về phòng tiếp tục chăm sóc Hoàng hậu, còn Phó Hằng đứng bên mép giường, nhìn khung cửa sổ Ngụy Anh Lạc vừa đi, thần sắc sầu lo.

Vầng trăng trước cửa lặn dần, mặt trời ngoài cửa ló dạng, lại một ngày mới bắt đầu.

  Việc Tuệ quý phi hoăng thệ thì có người vui kẻ buồn. Còn Hoàng hậu mãi không tỉnh cũng có người buồn kẻ vui.

Nội viện Thừa Càn cung đầy người quỳ đất, thái giám truyền chỉ mở chiếu thư, dõng dạc hô: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nhàn phi Na Lạp thị, ôn nhu dịu dàng, tư chất tốt đẹp, nay phong thành Quý phi, theo chiếu mà làm. Khâm thử."

Nhàn phi cúi người thật sâu, môi vẽ nét cười: "Tạ Hoàng thượng long ân."

Thái giám truyền chỉ thu hồi chiếu thư, khuôn mặt lấy lòng: "Chúc mừng Nhàn phi nương nương!"

Nhàn quý phi nhẹ nhàng gật đầu, Trân Nhi lập tức tiến lên xem thưởng, nhét mấy thỏi bạc vào tay áo đối phương, thái giám truyền chỉ càng cười rạng rỡ: "Tạ Nhàn quý phi ban thưởng. Đúng rồi, Hoàng thượng còn đặc biệt bảo ngự y viện chế tạo thuốc mỡ hổ phách ngọc nhan, nghe nói là dùng mạt hổ phách phối với chu sa, tuỷ sống bạch lạt chế thành, mỗi ngày bôi lên, miệng vết thương sẽ rất nhanh khép lại, còn có tác dụng mờ sẹo, chắc hẳn sẽ mau chóng được đưa tới. Hoàng thượng thật đúng là quan tâm nương nương."

Quả nhiên không lâu sau, một đội thái giám truyền chỉ khác tiến vào Thừa Càn cung, mang đến đồ vật Hoằng Lịch ban thưởng —— thuốc mỡ hổ phách ngọc nhan.

Chờ đưa tiễn xong thái giám, Trân Nhi cực hưng phấn nói với Nhàn quý phi: "Nô tỳ nghe người ta nói, vì người mà đích thân Thái hậu đã đề cập chuyện thăng vị phần."

"Phải không?" Nhàn quý phi như cười mà không cười.

"Vâng, hơn nữa Hoàng thượng không nói hai lời liền đáp ứng! Có thể thấy được địa vị của người trong lòng bọn họ đã khác xa hơn trước! Hiện giờ Quý phi không còn nữa, Hoàng hậu lại hôn mê bất tỉnh, toàn bộ sự vụ hậu cung đều do một tay nương nương làm chủ, nên người càng phải yêu quý bản thân nhiều hơn." Trân Nhi vừa nói vừa vặn mở nắp hổ phách ngọc nhan, "Nương nương, bôi thuốc đi."

Ai ngờ Nhàn quý phi chợt duỗi tay chộp lấy lọ thuốc, tùy ý đổ vào bồn hoa bên cạnh.

Trân Nhi kinh hô: "Nương nương! Thuốc mỡ hổ phách ngọc nhan này cực kỳ trân quý, sao người có thể đổ bỏ như vậy? Lỡ sau này thật lưu lại sẹo thì hối hận cũng không kịp!"

Đất trong bồn hoa giống như cái miệng tham lam, từng chút từng chút hút khô nước thuốc. Nhàn quý phi cúi đầu chứng kiến cảnh này, cười nói sâu xa: "Bản cung chính là muốn lưu lại sẹo, tốt nhất hãy khắc thật sâu trong lòng Hoàng thượng, để người vĩnh viễn không quên được, bản cung bị thương là vì người!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top