Chương 44: Xử trí

"Gâu gâu, gâu gâu!"

Lý Ngọc lấy tay đè xuống, đem tiếng sủa cùng đầu con chó trắng mượt đang thò ra ngoài quay về trong giỏ.

"Tác Luân thị vệ." Hắn nhét giỏ xách vào tay thị vệ trước mặt, "Hoàng thượng ra lệnh cho ngài xử trí con chó này."

Sau khi đưa mắt nhìn hắn rời đi, Hải Lan Sát xì một tiếng khinh miệt: "Cái gì mà lệnh của Hoàng thượng, tám phần là chủ ý của ông, sợ Tuệ quý phi sau này tính sổ nên sốt sắng ném củ khoai nóng bỏng tay này cho lão tử! Đoạn tử tuyệt tôn con chó này!"

Lúc nãy có mặt đại thái giám, hắn không dám phàn nàn nửa lời; người vừa đi, hắn lại hùng hùng hổ hổ châm chọc.

"Tác Luân thị vệ."

Hải Lan Sát lắp bắp kinh hãi: "Ai? Ai ở đằng kia nghe lén ta nói chuyện?"

Chỗ rẽ xuất hiện một nữ tử mặc xiêm y vàng sam. Nghe xong lời hắn nói, nữ tử ấy hơi sững sờ: "Ta mới tới thôi. Ngài vừa nói gì sao?"

Thấy biểu hiện của đối phương không giống như làm bộ làm tịch, lúc này Hải Lan Sát mới nhẹ nhàng thở ra, lại 'ồ' lên một tiếng, cảm thấy tướng mạo đối phương có chút quen mắt: "Ngươi là... người lần trước ở Vĩnh Hòa cung..."

"Ta tên Ngụy Anh Lạc, là cung nữ của Trường Xuân cung." Ngụy Anh Lạc tự giới thiệu.

"Ta vẫn nhớ." Hải Lan Sát nở nụ cười, "Ngươi ra tay tàn nhẫn thật đó, không có thị vệ mà một thân một mình vẫn giết được tên tiểu thái giám kia."

"Vì tự vệ nên bất đắc dĩ thôi, xin đại nhân lượng thứ." Ngụy Anh Lạc cười cười, không muốn cùng hắn thảo luận chủ đề này, nên trực tiếp đi vào trọng tâm, "Vì Tuyết Cầu tổn hại Du quý nhân, phá hỏng yến hội của Hoàng hậu, còn hại ta phải chịu phạt, nên hôm nay ta đến là muốn mang con chó này về."

"A?" Hải Lan Sát nhíu lông mày lại, "Ngươi muốn xử trí thế nào?"

Ngụy Anh Lạc trên mặt cười cười, tựa như gió xuân phả vào mặt, nhưng lời nói tiếp theo lại giống gió đông rét thấu xương: "Đương nhiên là xả hận một chập trước, sau đó làm thịt, lột da đưa đến cho ngài, để ngài có bằng chứng báo cáo kết quả với cấp trên."

"Một tiểu cô nương như ngươi có xuống tay nổi không?" Hải Lan Sát vừa hỏi xong, trong lòng đã tự có đáp án, đương nhiên là xuống tay được, nàng còn có thể đánh một người ác liệt như vậy, với chó lại càng dễ dàng. Hắn thoáng do dự một chút, sau đó mới đưa giỏ tới trước, "Được, vậy giao cho ngươi! Nhưng mà nhỡ sau này có người tới hỏi..."

Ngụy Anh Lạc tiếp nhận giỏ xách, ngầm hiểu nói với hắn: "Đại nhân yên tâm, Anh Lạc sẽ giữ kín như bưng, không khiến cho ngài khó xử."

Hải Lan Sát lúc này mới yên tâm thả tay ra, để nàng xách giỏ rời đi.

Chờ đến khi bóng lưng Ngụy Anh Lạc biến mất tại khúc ngoặt hành lang, Hải Lan Sát mới thở ra một hơi, tựa người bên cây cột lẩm bẩm: "Phù, có thể ném củ khoai này đi được rồi..."

"Hải Lan Sát!"

"Lại là ai?" Hải Lan Sát cả kinh quay đầu lại. Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế? Sao khắp nơi đều có người nghe lén hắn nói chuyện vậy?

Từ sau cây cột hiện ra một nhân ảnh. Người đó mang trên mình từ trang phục thị vệ đến bội đao bên hông giống Hải Lan Sát như đúc, nhưng nếu so sánh tổng thể, khí chất người này càng thêm ung dung phong nhã, phảng phất như đi tới đâu hoa nở rộ đến đấy.

Rõ ràng là Phú Sát Phó Hằng.

"Ngươi thật to gan." Sắc mặt Phú Sát Phó Hằng vô cùng khó coi, "Dám đùn đẩy trách nhiệm mà Hoàng thượng giao phó cho một tiểu cung nữ làm thay."

"Coi ngươi nói kìa." Hải Lan Sát vội vàng phủ nhận, "Ta đâu có ép buộc dúi vào tay cô ấy? Là cô ấy chủ động yêu cầu mà."

"Ngươi có thể cự tuyệt." Chân mày Phó Hằng càng nhíu chặt hơn, "Nhưng ngươi không làm, vì cũng sợ Tuệ quý phi hồi thần lại sẽ truy cứu vụ chó cưng bị giết..."

"Đúng vậy. Tuệ quý phi không thể gây sự với Hoàng thượng, không lẽ lại không làm gì được thị vệ?" Hải Lan Sát vung một tay ra, thẳng thắn thừa nhận trước mặt bằng hữu, "Nữ nhân khi mà đã nổi giận thì rất đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân có thực quyền."

"Biết thế sao ngươi còn đẩy cho Ngụy Anh Lạc?" Phó Hằng hơi bực tức vặn lại.

"Cô ấy là cung nữ của Trường Xuân cung. Trường Xuân cung và Trữ Tú cung vốn là hai phe không đội trời chung, thù càng thêm thù, sợ gì chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại..." Hải Lan Sát trầm tư nhìn người con trai anh tuấn trước mắt, "Ngươi quan tâm cô ấy quá nhỉ? Lại vì cô ấy mà phát hỏa với ta..."

Phó Hằng hốt hoảng xoay mặt sang chỗ khác: "Làm gì có chuyện đó... Chẳng qua cảm thấy Ngụy Anh Lạc cũng chỉ là một nữ hài tử, sợ cô ấy không dám xuống tay, một hồi vòng vo không phải lại quay về tay ngươi sao?"

Vài ngày sau, Ngụy Anh Lạc tìm gặp Hải Lan Sát lần nữa để đưa cho hắn một miếng da lông trắng.

"Đây là..." Hải Lan Sát ngắm nghía da lông trong tay, rồi lại ngước lên nhìn nàng, "Giết thật rồi hả?"

"Đương nhiên." Ngụy Anh Lạc ôn nhu cười nói, "Trước đánh một trận, sau đó đem đi giết, lột da rồi mang đến cho ngài đây. Còn dư lại thịt vốn định đưa tới Ngự Trà Thiện phòng, kết quả nghe nói Đại Thanh trước lúc nhập quan, người Bát Kỳ (*) đều sống bằng nghề săn bắn, bầu bạn với chó săn trong rừng. Từ thời Thái tổ đã lập ra quy củ cấm ăn thịt chó, tuy Tuyết Cầu đã bị phụng chỉ giết nhưng vẫn không được ăn, nên ta chỉ còn cách đem đi chôn."

(*) Người Bát Kỳ thuộc dân tộc Mãn của Trung Quốc.

Hải Lan Sát đường đường là một nam tử hán chân chính, nhưng khi nghe những lời ấy cũng lạnh toát sống lưng, vội nói: "Được rồi được rồi, để da chó lại cho ta. Ngươi quay về Trường Xuân cung hầu hạ Hoàng hậu tiếp đi."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy liền cúi chào tạm biệt Hải Lan Sát, sau đó quay trở về Trường Xuân cung.

Bóng lưng nàng vừa biến mất, Hải Lan Sát lập tức xoay người ném da chó về phía cây cột đối diện.

Một bàn tay từ sau cây cột vươn ra tiếp được miếng da lông.

"Ngươi còn mạnh miệng bảo cô ấy không dám giết à." Hải Lan Sát khoanh tay cười nói với đối phương, "Nhìn đi, so với ta và ngươi thì lòng dạ cô ấy còn độc ác hơn nhiều."

Phó Hằng cau mày, cúi đầu xem xét da lông trong tay.

"Nếu sau này ta muốn tìm một nữ nhân, nhất định sẽ không dây vào người độc ác như vậy, bằng không lỡ có quen ai ở bên ngoài, về đến nhà, chỉ sợ chờ ta không phải là cơm canh nóng hổi, mà là một thanh dao phay mất... Ai nha! Ngươi đi đâu đấy?" Hải Lan Sát hét với bóng lưng từ phía sau.

Phó Hằng mắt điếc tai ngơ trả lại da lông cho Hải Lan Sát, sau đó một mình chạy vụt theo phương hướng Ngụy Anh Lạc vừa rời đi.

Cũng không biết là bước chân hắn nhanh, hay Ngụy Anh Lạc cước bộ chậm, hoặc cũng có thể Ngụy Anh Lạc đang cố ý đợi hắn, nên chỉ trong chốc lát hắn đã đuổi kịp đối phương.

Vươn người kéo mạnh cánh tay của đối phương, Phó Hằng lạnh lùng chất vấn: "Tại sao phải lừa gạt Hải Lan Sát?"

Ngụy Anh Lạc xoay người lại, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hắn: "Thiếu gia, ngài đang nói gì vậy?"

"Ngụy Anh Lạc, đừng giả vờ giả vịt nữa!" Phó Hằng theo bản năng càng siết chặt tay hơn, "Phần đuôi của miếng da chó mà ngươi đưa tới có một đốm đen. Nhưng theo ta nhớ thì cả người Tuyết Cầu đều là màu trắng! Vì sao ngươi phải đưa miếng da giả đó cho Hải Lan Sát để hắn báo cáo cấp trên? Người nào sai khiến ngươi làm thế? Có phải ngươi muốn hại Hải Lan Sát?"

Cũng không hề quái lạ khi Phó Hằng tuôn một tràng nghi ngờ như vậy. Trong cung 'ngươi lừa ta gạt' tồn tại rất nhiều, có đôi khi chỉ nói sai một câu hay dâng nhầm một món ăn, liền đã định trước nửa đời sau sẽ lận đận, thậm chí còn sa vào trầm luân.

Hải Lan Sát là bằng hữu của hắn, nên hắn không thể trơ mắt nhìn người bạn tốt rơi vào cạm bẫy được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn vẫn chưa được nghe lời giải thích từ Ngụy Anh Lạc, nàng chỉ ngửa đầu nhìn lên hắn, trong mắt dần dần phủ lên một tầng sương mù.

"Gâu!"

Một tiếng chó sủa đột nhiên phá vỡ yên tĩnh đang bao trùm giữa hai người.

Phó Hằng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hoa lá chập chờn một hồi, một con chó trắng từ sau lùm cây chui ra, hướng bọn họ sủa 'gâu gâu' hai tiếng.

"Tuyết Cầu?" Phó Hằng ngạc nhiên thốt lên.

Theo lý thì nó nên bị xử trí rồi mới phải, sao vẫn còn sống thế này?

Tuyết Cầu vừa sủa 'gâu gâu' vừa cất bước nhỏ chạy đến cạnh chân Ngụy Anh Lạc, trên cổ còn đeo một đoạn dây thừng dài.

"Đứa nhỏ này, không ngoan ngoãn chờ trong phòng thì thôi, sao còn chạy loạn khắp nơi thế này?" Ngụy Anh Lạc thở dài, chợt nói với Phó Hằng, "... Có thể buông tay được chưa?"

Phó Hằng 'a' một tiếng, lập tức thả lỏng tay ra.

Năm dấu tay đỏ ửng y như que hàn in lên cổ tay trắng nõn, trông giống một nam nhân ích kỷ muốn đóng dấu chủ quyền lên người thương trong lòng.

Ánh mắt phức tạp nhìn nàng đùa giỡn Tuyết Cầu, còn thấy nàng lấy túi thơm từ trên người xuống trút đồ ăn cho nó, Phó Hằng đột nhiên hỏi: "Ngươi lén nuôi nó ở đây?"

"Vâng." Ngụy Anh Lạc trầm thấp lên tiếng, "Chó đâu phân biệt được đúng sai, nó chỉ biết nghe lời chủ nhân, chủ nhân kêu nó giữ nhà, nó liền giữ nhà, chủ nhân sai nó hại người, nó liền hại người."

Phó Hằng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu chứng kiến một người một chó, ánh mắt nghi kỵ dần dần nhạt đi, như là mùa đông băng giá được gió xuân hòa tan mất hút.

"... Thiếu gia, ngài còn chuyện gì không?" Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ngửa đầu nhìn hắn, "Nếu không còn gì nữa, ta mang nó trở về trước, miễn cho bị người khác nhìn thấy..."

Không cẩn thận khéo lại tố nàng phạm tội khi quân.

Phó Hằng trong lòng nhảy dựng, một câu cơ hồ không được đại não xử lý đã thốt ra: "Giao nó cho ta."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ, sau một khắc như gà mẹ dang cánh che chở con mình, ôm chặt Tuyết Cầu vào trong lòng.

"... Ta không có ý định giết nó." Phó Hằng giống như đi guốc trong bụng nàng, cười khổ một tiếng, nói, "Tử Cấm Thành này rộng lớn cỡ nào chứ, lỡ bị người phát hiện, tới lúc đó ngươi phạm tội khi quân rồi... Không bằng để ta đưa nó xuất cung, tìm một nhà khá giả để thu dưỡng."

Làm hắn cảm thấy cao hứng chính là, Ngụy Anh Lạc tựa hồ cực kỳ tín nhiệm hắn, hắn chỉ vừa dứt lời, nàng liền giãn lông mày ra, luyến tiếc vuốt ve Tuyết Cầu, sau đó mới ôm nó đưa cho Phó Hằng, ôn nhu nói: "Cảm ơn thiếu gia."

Phó Hằng tiếp nhận Tuyết Cầu từ tay nàng, ánh mắt lại không tự chủ rơi trên cổ tay hằn vết đỏ kia.

"... Tí quay lại ta sẽ đem thuốc tới cho ngươi." Hắn áy náy nói.

"Vết thương cũng đâu to tát gì, ngay cả da cũng không tróc miếng nào, chỉ hơi đỏ chút thôi, ta thổi một chút sẽ hết liền." Tựa hồ như đã giải quyết ổn thỏa chuyện Tuyết Cầu, tâm tình Ngụy Anh Lạc vô cùng tốt, còn thích thú giỡn với hắn vài câu, sau đó tự nâng cổ tay thổi thổi vài cái, chợt hai mắt có chút giảo hoạt nhấc lên nháy nháy với hắn, "Thiếu gia nhìn chằm chằm ta chi vậy? Hay là muốn thổi giúp ta?"

Dứt lời liền vươn người đem cổ tay trắng mịn đưa đến trước mặt Phó Hằng, cách môi hắn vừa đúng một nụ hôn.

Phó Hằng cả kinh thối lui vài bước, gò má ửng lên hai rặng mây đỏ, cuống quýt cúi đầu nói: "Thời gian có chút gấp, ta đi xử lý chuyện Tuyết Cầu trước đây..."

Tiếng cười của Ngụy Anh Lạc vang lên phía sau, Phó Hằng càng bước vội vã hơn, trong lòng có chút ảo não xen lẫn nghi hoặc, đây là lần thứ mấy hắn gặp nàng rồi? Lại là lần thứ mấy chạy trối chết trước mặt nàng thế này?

Rõ ràng chỉ cần một tay hắn cũng có thể giết nàng chết mười lần...

Nhưng cuối cùng người thắng cuộc vẫn là nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top