Chương 43: Lệ chi loạn
Một hàng dài thức ăn được chế biến từ vải như nước chảy nhấp nhô tiến vào buổi tiệc.
Món chính bao gồm vải nhồi tôm, gà nấu trái vải, rau trộn vải kèm vịt nướng, cuốn vải đỏ thẫm, thịt viên nhân vải, v.v. Hoàng hậu múc một muôi nước dùng, nước canh ngọt thanh và trong như vải trắng, tô điểm thêm những viên cẩu kỷ đỏ tươi, trắng trong hòa chung với sắc đỏ, như đóa hồng mai tung bay giữa tuyết, trông rất đáng yêu.
"Nương nương, đây là bạch tuyết hồng mai mà ngự trù cố tình chuẩn bị." Nhĩ Tình thấy Hoàng hậu biểu lộ hiếu kỳ, nên đứng một bên giải thích, "Vải có tính nóng, vì vậy phải ngâm qua nước muối ấm, còn cố ý phối thêm cẩu kỷ để trung hoà."
"Ngự Trà Thiện phòng đúng là có lòng, chỉ dáng vẻ này thôi cũng đã thập phần tao nhã rồi." Hoàng hậu cười nói, "Hoàng thượng, mời người nếm thử."
Bộ dáng Hoằng Lịch không tập trung, ánh mắt băn khoăn khắp nơi, cũng không biết là đang tìm ai trong đám người. Thẳng đến khi bạch tuyết hồng mai được dâng đến trước mặt, hắn mới mỉm cười với Hoàng hậu: "Hoàng hậu có lòng rồi."
Trong mắt Tuệ quý phi lóe lên một tia ghen tuông, vừa vuốt móng tay đồi mồi vừa cười nói: "Dùng vải chế biến đồ ăn cũng thường thôi, dù sao hàng năm đều có vải khô đưa tới, nhưng nếu bỏ thêm hương liệu vào thì lại làm mất đi mùi vị ban đầu! Người thật sự biết thưởng thức vải chỉ cảm thấy hứng thú với vải tươi thôi. Hoàng hậu nương nương, không phải người nói hôm nay muốn đích thân hái sao? Sao đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì vậy?"
Hoàng hậu cũng thấy kỳ quái, theo lý mà nói, cây vải hiện giờ đã nên có mặt ở đây rồi mới phải, nhưng chẳng biết tại sao vẫn chưa thấy người nào khiêng đến.
"Lại nói tiếp, người phụ trách làm việc này là..." Tuệ quý phi cười với thâm ý khác, "Thần thiếp nhớ là cung nữ tên Ngụy Anh Lạc đi."
Hoằng Lịch đang gắp thịt vải trong tay đột nhiên đứng hình.
Hoàng hậu cũng cảm giác có gì đó không ổn, nhìn thấy nụ cười này của Tuệ quý phi mà nhíu mày. Hai bên luôn công kích lẫn nhau trong thời gian dài, từ lâu đã trở thành kẻ thù, Hoàng hậu có thể tự nhận mình là người hiểu rõ tính tình Tuệ quý phi nhất trên đời, nụ cười này rõ ràng không có ý tốt đẹp gì. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Nàng ta có thể làm gì?
"Thời gian cũng không còn sớm nữa." Hoằng Lịch bỗng nhiên mở miệng, "Cho gọi cô cung nữ tên là... Ngụy Anh Lạc gì đó đem cây vải lên đây đi."
Hoàng hậu trong lòng cả kinh, mặc dù thâm tâm có chút bất an, nhưng nếu Hoàng đế cũng đã mở lời, đâu thể ngay trước mặt mọi người mà từ chối, chỉ đành phải nói: "Anh Lạc đâu rồi? Kêu cô ấy dâng cây vải lên đi."
Lời nói truyền xuống, nhưng lại chậm chạp không thấy ai xuất hiện.
Thời gian dần trôi qua, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
"Ơ, Ngụy Anh Lạc kia cũng thật phách lối, lại dám để Hoàng thượng và nhiều phi tần chờ đợi một hạ nhân như cô ta." Tuệ quý phi ý cười càng sâu, "Thì ra Hoàng hậu có thể dạy ra một hạ nhân như thế ở Trường Xuân cung, ha ha ha."
Hoàng hậu nhướng mày, nàng hiểu Anh Lạc rất rõ, đang yên đang lành Ngụy Anh Lạc sẽ không bao giờ tự mình chuốc rắc rối, thất lễ với nhiều quý nhân như vậy trong cung, đối với nàng mà nói đâu có ích lợi gì? Nhất định đã xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn rồi.
Khóe mắt quét về phía Tuệ quý phi, gặp đối phương đang có bộ dáng chờ xem kịch hay, Hoàng hậu rùng mình một cái: "Chỉ sợ việc này có liên quan đến nàng ta..."
Hoàng hậu rất muốn qua loa tắc trách chuyện này, nhưng tên đã căng dây không thể không bắn. Hoàng đế, Tuệ quý phi, Gia tần... nhiều ánh mắt như thế nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng cho ra một câu trả lời thuyết phục.
Nàng nên trả lời thế nào đây...
"Nương nương!" Hoàng hậu đang trên ranh giới sứt đầu mẻ trán, thanh âm Nhĩ Tình chợt vang lên bên tai, "Là Ngụy Anh Lạc! Cô ấy đến rồi!"
Ngụy Anh Lạc đến rồi?
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, đều muốn xem cô cung nữ cả gan làm loạn này có bộ dạng như thế nào.
Liếc mắt lần đầu, quần áo và trang điểm của nàng cùng các cung nữ bình thường không có gì khác biệt.
Liếc mắt lần hai, lại cảm thấy nàng so với những cung nữ khác có gì đó không giống.
Vóc dáng này, cùng với dung mạo xinh đẹp này... có phần quá mức tiêu chuẩn một chút.
Thổ khí như lan, thanh thuần như sen. Đừng nói đến cung nữ, ngay cả tú nữ được tuyển chọn tầng tầng lớp lớp cũng không có mấy người có thể cùng nàng so đấu về tướng mạo. Tấm lòng Hoàng hậu cũng thật vĩ đại, lại có thể để một mỹ nhân như vậy hầu hạ bên cạnh, cũng không sợ bị Hoàng thượng nhìn trúng sao?
Đối lập bên cạnh là một nữ tử được Ngụy Anh Lạc dìu dắt. Sắc mặt nàng ấy ảm đạm, tiều tụy như một đóa hoa thua cuộc, thứ duy nhất có thể so sánh được với Ngụy Anh Lạc chính là xiêm y trên người dành cho chủ tử.
"Du quý nhân, sao muội lại đến đây?" Hoàng hậu kinh ngạc hỏi.
Nữ tử được Ngụy Anh Lạc dìu đến, đúng là Du quý nhân vốn nên dưỡng thai ở Vĩnh Hòa cung.
Nàng hướng Hoàng hậu cười nói: "Hoàng hậu nương nương thiết yến, thần thiếp theo lý phải trình diện. Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp càng không nên lười biếng."
Ánh mắt Hoằng Lịch từ trên mặt Ngụy Anh Lạc chậm rãi dời qua Du quý nhân: "Du quý nhân, sức khỏe nàng có khá hơn chút nào chưa?"
Du quý nhân vội vàng hướng hắn cúi chào: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, sức khỏe thần thiếp đã tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt. Nàng nhớ giữ gìn thân thể, để tránh Hoàng hậu cũng như nàng sẽ lo lắng dẫn đến mệt mỏi." Hoằng Lịch gật gật đầu, "Ngồi đi."
Du quý nhân lúc này mới an vị tại vị trí của mình. Lúc ngồi xuống, nàng trao đổi một ánh mắt hữu ý với Ngụy Anh Lạc.
Cơ hồ là cùng thời khắc đó, Tuệ quý phi cũng trao đổi ánh mắt với Gia tần. Gia tần mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương, bây giờ bắt đầu hái vải được chưa? Thần thiếp thèm ăn, còn đang chờ được nếm thử vải tươi có đủ cả sắc hương vị đây!"
Hoàng hậu ngẩn người, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
"Khiến cho các chủ tử phải đợi lâu rồi." Ngụy Anh Lạc cười cười trấn an với nàng, sau đó lớn tiếng hô, "Đưa lên đây!"
Vừa dứt lời, hai tiểu thái giám hợp lực khiêng một thùng gỗ đi lên, trên đỉnh phủ một mảnh lụa đỏ che kín cây vải từ đầu đến đuôi.
"Hoàng hậu nương nương." Ngụy Anh Lạc dâng khay đựng một cây kéo bằng vàng, "Xin nương nương tự mình đến hái."
Lúc này Hoàng hậu đã nhìn ra bất thường, nàng nhất thời vẫn nghĩ không ra chủ ý ứng đối nào thích hợp, nhưng nàng tin tưởng Ngụy Anh Lạc đã nghĩ ra thay mình, thế là vừa cười vừa tiếp nhận kéo vàng, từng bước một đi về phía thùng gỗ, sau đó chậm rãi đưa tay kéo mảnh lụa đỏ...
"Gâu!"
Hoàng hậu cả kinh thối lui một bước, chờ nhìn rõ ràng tình huống trước mắt, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: "Cái này, đây là..."
Chỉ thấy phía dưới lụa đỏ là một cây vải cành lá lụi tàn, trái vải không còn dư thừa nhiều nữa, đại đa số đều đã rụng vào chậu bùn. Nhìn kỹ lại, trên thân cây còn có vết cào chồng chất, hiển nhiên đầu sỏ gây chuyện là...
Mọi người đồng loạt hướng mắt nhìn về nhúm lông trắng muốt đang ngồi phía dưới cây vải kia.
Giống như cảm giác được ánh mắt bất hảo từ bọn họ, nhúm lông kia lại ẳng ẳng sủa vài tiếng, sau đó nhanh chóng từ trên chậu nhảy xuống phóng về phía Tuệ quý phi.
"A!!!" Du quý nhân bỗng nhiên gào lên một tiếng, mãnh liệt ôm chặt cánh tay Ngụy Anh Lạc đứng cạnh, trốn sau lưng đối phương tránh né không ngừng, "Đừng tới đây, đừng cắn ta, đừng cắn ta!"
Nàng hét đến tê tâm liệt phế, phảng phất y như hàm răng con chó kia đã ngoạm lấy cổ họng nàng mà cắn nhai máu thịt.
Hoằng Lịch nhìn nàng một cái: "Người đâu, bắt lấy con chó kia."
Bọn thái giám ba chân bốn cẳng nhào tới, cuối cùng cũng tóm được nhúm lông này. Cục bông này lộ vẻ nuông chiều từ bé đã quen, ít khi bị người khác đối đãi thô bạo như thế, lập tức ủy khuất nức nở vài tiếng, sau đó hướng về một nơi mà sủa ẳng ẳng thật to.
"Các ngươi nhẹ tay chút..." Tuệ quý phi sắc mặt khó coi nhìn về Hoằng Lịch, "Hoàng thượng..."
Không chờ nàng xin tha cho Tuyết Cầu, Du quý nhân đã nghẹn ngào khóc rống: "Tuệ quý phi, một lần chưa đủ còn có lần thứ hai, người quyết tâm muốn lấy mạng thần thiếp sao?"
Hoằng Lịch nhướng mày: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng." Ngụy Anh Lạc một bên vỗ lưng Du quý nhân, một bên cung kính ngoan ngoãn trả lời, "Một tháng trước ở Ngự hoa viên, chó này có tên Tuyết Cầu đột nhiên xông ra dọa Du quý nhân. Vì lúc đó không ai bị thương, Hoàng hậu nương nương khoan hồng không truy cứu, chỉ khổ Du quý nhân mỗi ngày phải uống áp kinh hoàn mới có thể ngủ. Hôm nay tinh thần mới ổn được một chút thì lại chạm phải!"
"Nô tỳ to gan!" Tuệ quý phi lạnh lùng nói, "Ngươi nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi bản cung sai khiến súc sinh kia hại người sao?"
Để bảo toàn bản thân, nàng không thể gọi là tiểu Tuyết Cầu được, đành phải đổi giọng hô nó là tiểu súc sinh.
"Nô tỳ không dám." Ngụy Anh Lạc gục đầu xuống, "Nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật."
Du quý nhân bỗng nhiên thoát khỏi người nàng, nhào đến dưới chân Hoằng Lịch nghẹn ngào: "Hoàng thượng cứu mạng, Hoàng thượng cứu thần thiếp với! Cứ tiếp tục như vậy, thần thiếp chống đỡ không nổi nữa, e là sẽ rơi vào kết cục một xác hai mạng mất!"
Tròng mắt Hoằng Lịch nhìn nàng một cái, tựa như thần Phật trên miếu thờ đang quan sát phàm nhân quỳ cúi trên mặt đất.
"Người đâu, tới đỡ Du quý nhân đứng dậy." Hắn chậm rãi nói, "Yên tâm, việc này trẫm sẽ vì nàng làm chủ."
"Hoàng thượng!" Tuệ quý phi vội vàng nói, "Chẳng lẽ người thực sự tin lời ma quỷ của cô ta? Người nhìn kỹ cây vải một chút đi, rõ ràng là bị nước nóng tưới chết, nhưng sao lại cho là móng vuốt của chó cào cho chết chứ..."
Bị nước nóng tưới chết?
Hoàng hậu sáng tỏ trong lòng, tốt lắm, ngươi chẳng hề nhìn đến cái cây lại biết cây bị nước nóng tưới chết? Chỉ sợ là ngươi ngầm lén sau lưng sai người hạ thủ đi?
"Tuệ quý phi!" Hoàng hậu không cho nàng ta cơ hội giải thích, lúc này nghiêm khắc nói, "Ngươi nhiều lần quấy nhiễu Du quý nhân, nhưng ngại chưa đủ còn lợi dụng bản cung mở lệ chi yến đến cố ý quấy rối, làm kinh sợ Du quý nhân lần nữa. Rốt cuộc là ngươi muốn gì?"
"Tuyết Cầu tính tình ngoan ngoãn, trước nay chưa từng gây họa!" Tuệ quý phi cắn răng nói, "Tình huống này, e là có người cố ý vu oan giá họa, lợi dụng nó để hãm hại thần thiếp!"
"Vu oan giá họa?" Hoàng hậu lắc đầu, "Lần trước con chó dữ này hù dọa Du quý nhân ở Ngự hoa viên. Tuy hôm nay nó không cắn người, nhưng lại nhắm vào cống phẩm của Phúc Kiến, món quà mà Hoàng thượng tặng bản cung!"
Tuệ quý phi á khẩu không đáp lại được.
Nếu không có chuyện tập kích ở Ngự hoa viên lúc trước, mọi người có lẽ còn tin lời nàng.
Nhưng chuyện đó đã thực sự xảy ra, cho nên con chó dữ ấy sao có thể giống như nàng miêu tả, ngày thường nhu thuận không gây rắc rối?
"Quý phi." Hoằng Lịch quét ánh mắt hờ hững tới, "Nàng còn muốn giải thích gì không?"
Nếu muốn tồn tại lâu dài trong cung, nhất định phải học được cách xem sắc mặt người khác, nhất là của Hoàng đế.
Tuệ quý phi 'bịch' một tiếng quỳ gối dưới chân Hoằng Lịch, khóc ròng nói: "Đều do súc sinh Tuyết Cầu này, thần thiếp sẽ về lột da nó..."
"Hổ tự xuất vu hạp, quy ngọc hủy vu độc trung, là ai vượt quá giới hạn?" Hoằng Lịch chợt cắt ngang nàng.
"Hổ và tê giác chạy ra khỏi lồng, mai rùa và ngọc quý bị hủy trong tráp, đương nhiên là sai lầm của người trông coi." Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên quỳ xuống một bên, "Hôm nay lúc vận chuyển cây vải, Tuyết Cầu đã chạy lòng vòng dưới chân, nhưng vì nó là ái khuyển của Quý phi nương nương, nên các nô tài đều không dám xua đuổi, kết quả tạo nên chuyện như vậy, là nô tài trông coi không tốt, cam nguyện chịu phạt! Chỉ là..."
Khóe mắt nàng liếc qua Du quý nhân đang thút khít khóc, thấp giọng hỏi: "Nô tài cả gan hỏi thay một câu cho Du quý nhân. Người trông coi cây vải đã phạt, vậy phá hoại cây vải thì sao?"
"Láo xược!" Gia tần đập bàn, "Nơi đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?"
"... Cô ấy là vì thần thiếp mới hỏi." Du quý nhân thở dài yếu ớt, ngẩng lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Người có thai bình thường đều béo múp lên, riêng mình nàng chẳng những không có thịt thừa, hai bên gương mặt còn hõm xuống, giống như một bộ xương khô, "Thần thiếp cũng muốn biết, chính mình còn chốn nào dung thân trong cung này không?"
Gia tần nhất thời ngậm miệng.
"Hoàng hậu nương nương nhân từ, Hoàng thượng nhân từ, xin thứ cho nô tỳ vô lễ!" Ngụy Anh Lạc ngang nhiên mở miệng, "Du quý nhân mang thai long tự, thân phận quý trọng; cây vải là tuế cống của Phúc Kiến, thiên tử ngự ban; Hoàng hậu khoan dung độ lượng, địa vị tôn sùng còn không chịu được một đòn khiêu khích! Những chuyện này đều có liên quan đến Tuyết Cầu, nhưng dù sao nó cũng chỉ là súc vật, không hiểu lễ nghi, không hiểu quy củ. Nếu muốn trách, phải trách chủ nhân của nó, vừa không quản giáo, lại không trói buộc, cứ để nó liên tục gây rắc rối! Nô tài cả gan, xin Hoàng thượng thánh tài!"
Hoằng Lịch nhìn xuống cô gái đang quỳ trước mặt mình hồi lâu, sau đó chậm rãi quay đầu, thanh sắc nhàn nhạt, nhưng mang phong thái của một bậc đế vương, uy nghiêm khó có thể cự tuyệt: "Tuệ quý phi."
Thanh âm kia không có thích, không có phẫn nộ, không có trách cứ, nhưng lại khiến thân thể Tuệ quý phi nhẹ nhàng run rẩy.
"... Là lỗi quản giáo Tuyết Cầu không nghiêm." Hai tay Tuệ quý phi nắm chặt thành quyền, đột nhiên hô lên, "Gia tần! Còn không mau ra đây thỉnh tội với Hoàng thượng!"
Khí xa bảo suất! (*)
(*) Trong cờ tướng, bỏ con xe để bảo vệ con tướng. Ý chỉ hy sinh người dưới để bảo vệ người trên.
Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên bốn chữ ấy.
Bao gồm cả Gia tần.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, biết rõ bản thân chạy không thoát chuyện này, dù sao cũng tự mình đề ra chủ ý cho Tuệ quý phi, rồi chính mình lại làm hư chuyện.
"Hoàng thượng, đều là lỗi sai của thần thiếp." Gia tần đứng dậy rồi hướng Hoằng Lịch quỳ xuống, "Quý phi nương nương biết Tuyết Cầu ngỗ nghịch, sợ phá hủy yến tiệc của Hoàng hậu nương nương, nên cố ý dặn dò thần thiếp trông chừng Tuyết Cầu, là thần thiếp quá sơ suất nên mới gây ra đại tội, toàn bộ không có liên quan gì tới Quý phi nương nương! Hoàng thượng muốn phạt hãy phạt thần thiếp đi!"
Ngón tay Hoằng Lịch gõ gõ trên mặt bàn, hắn không tin tưởng lời Gia tần lắm, nhưng sau lưng Tuệ quý phi có gia thế hiển hách, không thể bởi vì cái cây này mà phạt nặng nàng. Nếu tất cả đều quy tội lên đầu Gia tần, cũng khiến mọi người đều vui vẻ, thế là thản nhiên nói: "Cây vải này là tuế cống của Phúc Kiến, ngàn dặm xa xôi chuyển đến kinh sư, trẫm tự mình đưa tới cho Hoàng hậu, chính là muốn để Hoàng hậu cao hứng, nhưng chỉ vì sơ sẩy của nàng, khiến cho mọi nỗ lực của trẫm đều trôi theo dòng nước. Hiện tại nàng không nên cầu trẫm xin tha thứ, mà nên xin lỗi Hoàng hậu nương nương mới phải!"
"Vâng!" Gia tần cắn chặt răng, quỳ gối hai bước, hướng Hoàng hậu dập đầu lên xuống: "Thần thiếp vô dụng, quản giáo tắc trách, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!"
Gây ra họa lớn như vậy, sao có thể chỉ vì mấy câu ấy mà dễ dàng bỏ qua cho nàng?
Thấy Hoàng hậu vẫn giữ im lặng, Gia tần không còn cách nào khác ngoài tiếp tục dập đầu, trong lúc nhất thời bầu không khí chỉ còn âm thanh 'bịch bịch' phát ra từ người Gia tần.
"... Được rồi." Sau khoảng mười mấy lần như vậy, cuối cùng Hoàng hậu cũng đã mở miệng, "Thứ bản cung bị hủy cũng chỉ là một buổi yến hội, nhưng lần này Du quý nhân bị kinh hãi lớn như vậy! Ngộ nhỡ có bất trắc gì làm đả thương long tự, ngươi định bồi thường thế nào?"
Ý Hoàng hậu muốn nàng chẳng những dập đầu với chính mình, còn muốn quỳ cúi nhận sai với Du quý nhân.
Gia tần cảm thấy bị lăng nhục. Dập đầu thỉnh tội với Hoàng hậu không tính là gì, dù sao Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, có ai đứng trước mặt người mà không hạ mình ba phần. Nhưng Du quý nhân kia là loại người nào? Cũng xứng để nàng luồn cúi sao?
"Sao vậy?" Hoàng hậu lạnh lùng gằn từng tiếng, "Chẳng lẽ trong lòng ngươi có oán, không chịu hối cải?"
"... Thần thiếp không dám." Tình thế quá mức ép buộc, việc đã đến nước này, Gia tần chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, đi tới dập đầu bên dưới Du quý nhân, "Du quý nhân, là tỷ tỷ nhất thời sơ sẩy suýt gây họa lớn, mong muội đại nhân đại lượng mà tha thứ tỷ tỷ!"
Cái dập đầu xuống đất này, giống như bát nước hắt đi, khó thu hồi lại.
Từ nay về sau, phàm là người trong cung có chút tin tức linh hoạt đều sẽ biết, Gia tần nàng đã từng quỳ xuống dập đầu với Du quý nhân trước mặt bao người.
Du quý nhân ngó xuống nữ nhân đang quỳ trước người, tiếp theo ánh mắt giống như nhìn Gia tần, lại như nhìn về Tuệ quý phi ở phía sau, nói: "Chỉ mong là tỷ thật tâm ăn năn, đừng dung túng cho ác khuyển hại người nữa!"
"Gâu gâu, gâu gâu!" Tuyết Cầu tựa hồ cảm giác được có người nhắc đến nó, liền sủa vài tiếng thật to.
"Được rồi, trẫm không muốn nhìn thấy con chó này nữa!" Hoằng Lịch chán ghét lườm nó một cái, cuối cùng giọng điệu nghiêm nghị, "Gia tần nhất thời hồ đồ, gây ra đại họa, giáng làm Quý nhân, cấm túc ba tháng! Tuệ quý phi thân là chủ vị Trữ Tú cung, nhưng cả người lẫn chó đều quản không tốt, thật sự vô dụng cực hạn, phạt bổng lộc một năm, hãy đóng cửa tự kiểm điểm đi!"
Nói xong, không muốn nhìn đám nữ nhân này ngươi lừa ta gạt một lần nào nữa, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
Chẳng biết có phải Ngụy Anh Lạc gặp ảo giác không, ngay trước khi rời đi, Hoằng Lịch tựa hồ như quay đầu nhìn nàng một cái, thần sắc có chút phức tạp, Ngụy Anh Lạc không rõ ý tứ trong đôi mắt ấy là gì.
Sau khi Hoằng Lịch rời khỏi, những người còn lại cũng không còn tâm trạng, bắt đầu nảy ý muốn đi. Hoàng hậu thu vào trong mắt, cũng không miễn cưỡng bọn họ, sau khi kính nhau vài chén rượu, liền kết thúc bữa tiệc lệ chi yến này tại đây.
Lẻ tẻ từng người cuối cùng cúi chào hành lễ, chỉ còn một mình Du quý nhân ở lại.
Biết rõ nàng có chuyện muốn tâm sự với mình, nên sau khi sai người chuẩn bị một chỗ ngồi, dâng thêm vài dĩa trái cây cùng chút trà lên bàn, Hoàng hậu mới cười nói với nàng: "Sao hôm nay muội lại đến đây? Không phải nên ở lại Vĩnh Hòa cung dưỡng thai à?"
Dưỡng thai chẳng qua là lý do ngoài mặt, trong lòng hai người đều biết rõ, sở dĩ Du quý nhân không đến là vì sợ hãi đối mặt trực tiếp với Tuệ quý phi.
"Là Anh Lạc cầu muội tới đây. Cô ấy thuyết phục muội, nếu muội càng sợ Tuệ quý phi, Tuệ quý phi càng muốn tra tấn muội, coi như không phải vì chính mình, thì cũng nên vì Di tần đã trút hơi thở cuối cùng..." Du quý nhân vuốt ve bụng mình đã có hơi phồng lên, cười nói, "Coi như lời nói của mình muội không đủ trọng lượng, nhưng nếu có thêm đứa bé này, thì miễn cưỡng cũng đã đủ rồi..."
Hai người rảnh rỗi hàn huyên chút việc trong cung, có thể vì đang mang thai nên trên mặt Du quý nhân rất nhanh hiện lên mệt mỏi. Hoàng hậu thấy vậy liền sai Nhĩ Tình đưa nàng hồi cung nghỉ ngơi. Đợi người vừa khuất sau cửa, Anh Lạc 'bịch' một tiếng quỳ gối bên cạnh nàng: "Nô tài tự tiện chủ trương, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội."
Thế nhưng Hoàng hậu một chút cũng không có ý trách móc nàng, ngược lại còn thân mật duỗi ngón trỏ đè lên trán của nàng: "Ngươi nha ngươi nha, chủ ý như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Trước đây Tuệ quý phi lợi dụng Tuyết Cầu làm kinh sợ Du quý nhân, món nợ chưa thanh toán chuyển đến hôm nay tính, cũng không coi là oan uổng nàng ta."
Ngụy Anh Lạc thành khẩn bẩm báo nàng: "Nô tỳ nhận tội bị phạt là chuyện nhỏ, nhưng hành động của Tuệ quý phi và Gia tần, chính là muốn làm mất hết thể diện của nương nương, sao có thể để họ được toại nguyện? Nô tỳ trông coi bất lực, cây vải bị hủy vốn là chuyện lớn, nhưng nếu so với việc Tuệ quý phi sau lưng xúi giục chó dữ tổn thương Du quý nhân, phá hoại tuế cống của Phúc Kiến, làm hỏng yến hội của Hoàng hậu, dĩ nhiên là nhẹ hơn nhiều rồi."
Hoàng hậu chợt cười nói: "Ngươi cũng nên biết, Hoàng thượng đã nhìn thấu ngươi đang lợi dụng người rồi."
Ngụy Anh Lạc chấn động, cơ hồ là lập tức ngẩng đầu tròn mắt nhìn Hoàng hậu.
Mặt nàng ngốc nghếch tựa hồ muốn lấy lòng Hoàng hậu. Hoàng hậu vui tươi hớn hở cười nói: "Nhưng ngươi không cần lo lắng quá. Nếu Hoàng thượng đã nhìn ra, còn để im cho ngươi lợi dụng, điều đó chứng tỏ người cũng hiểu được Tuệ quý phi làm càn quá mức, nên mượn việc này để chỉnh luôn nàng ta."
Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
"Anh Lạc." Hoàng hậu chợt hỏi nàng, "Ngươi cảm thấy vạn tuế gia của chúng ta ngày thường là người thế nào?"
Ngụy Anh Lạc không biết vì sao nàng lại hỏi mình như vậy, suy nghĩ một lát, mới cho ra một câu trả lời tiêu chuẩn: "Cần chính thương dân."
Hoàng hậu lắc đầu: "Bản cung không hỏi cái này, bản cung muốn hỏi ngươi tính tình của người."
Ngụy Anh Lạc liên tiếp nói ra nhiều đáp án, Hoàng hậu đều lắc đầu, thẳng cho đến khi nàng ấp a ấp úng nói ra một câu: "Sát phạt quyết đoán?"
"Đúng vậy!" Hoàng hậu như tiểu hài tử vỗ tay vui mừng, "Hoàng thượng là người thế nào chứ? Rõ ràng là bậc Đế vương cao cao tại thượng, đứng đầu thiên hạ, chỉ cần người nhìn không vừa mắt, răng rắc một cái, đầu rơi xuống đất, như thế là xong xuôi rồi! Sao người còn muốn lưu lại mạng sống, cái này chẳng phải tự mình tìm đến tức giận sao?"
Ngụy Anh Lạc lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, mồ hôi quả thực như thác nước đổ trọn lưng nàng, nàng mới miễn cưỡng cười nói: "Cái này... Có lẽ Hoàng thượng có gì đó còn băn khoăn?"
"Không thể!" Hoàng hậu quả quyết như chém đinh chặt sắt, "Hoàng thượng còn có gì phải băn khoăn? Có bao nhiêu ngạc thiện được nhận ân sủng, bao nhiêu quan viên xin tha, nói giết liền giết, mắt cũng không buồn chớp một lần!"
"Cái kia... Cái kia..." Vẻ mặt Ngụy Anh Lạc buồn rười rượi, "Nương nương, lần tới Hoàng thượng thật sự sẽ tính sổ đầu nô tỳ sao?"
Trông bộ dạng nàng thật đáng thương, phảng phất như một con mèo gây họa, chuẩn bị nhảy lên đầu gối nữ chủ nhân làm nũng, lăn qua lăn lại kêu meo meo, cầu nữ chủ nhân hãy bảo hộ nó.
"Yên tâm, ngươi sẽ không sao đâu." Đã thấy Hoàng hậu thâm ý cười nói, "Ngươi là nữ hài tử, một nữ hài tử xinh đẹp duyên dáng."
Tuy rằng nàng không nói thêm gì cả, nhưng nghe ẩn ý phía dưới câu nói kia, Ngụy Anh Lạc chỉ cảm thấy đằng sau không chỉ có lưng mình, mà còn vác thêm một tảng băng lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như sắp rơi vào một giếng sâu không thấy đáy.
P.s: Ôi ôi cái chương này bằng hai chương bình thường cộng lại, tốn 9 trang Word của mình :v Dịch ói máu giờ mới xong :v
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top