Chương 184 + 185 + 186

Chương 184: Thật lòng 

"Đây là gì thế?" Trầm Bích mở túi thơm trước mắt ra, cầm lấy một bông hoa chi tử đã được ép khô.

Di Châu nói: "Nương nương, Diên Hi cung phái người đưa tín vật này đến Dưỡng Tâm điện, trên đường đi bị nô tài chặn lại lấy được. Tiện nhân kia muốn Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, người không thể không đề phòng!"

Trầm Bích vuốt ve cánh hoa chi tử, nghiền ngẫm cười cười.

Di Châu: "Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không tương lai hậu hoạn khôn lường. Chủ tử, người hãy sớm hạ quyết tâm đi!"

Trầm Bích: "Tất cả mọi người đều cho là ta muốn giết Lệnh phi, đến cả ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Di Châu ngây người.

"Huống hồ, vật này có phải của Diên Hi cung đưa đến hay không cũng còn khó nói lắm." Trầm Bích vo tròn hoa chi tử trong tay, ánh mắt xuyên qua lan can cửa sổ nhìn về phía Diên Hi cung.

Hoa chi tử trong Diên Hi cung hết nở lại rơi, đã từng ở trên cành cao thì nay bị nghiền nát trong bụi bặm.

Ngụy Anh Lạc ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, nàng dùng ánh mắt khát vọng nhìn ấm trà trên bàn, cố gắng hết sức ngồi dậy, thân thể chao đảo từ trên giường ngã lăn xuống mặt đất, từng chút từng chút bò qua, khó khăn lắm mới lết được đến chiếc bàn, gấp gáp ôm ấm trà vào lòng.

Mở nắp nhìn vào trong, hoàn toàn trống trơn.

Ngụy Anh Lạc vô lực nằm rạp ngay trên đất, nhìn giống như đã chết, chẳng có chút tiếng động nào.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một đôi tay xuất hiện đỡ nàng đứng lên, lại đưa một ly nước tới miệng nàng. Bờ môi Ngụy Anh Lạc sớm đã khô nứt, vừa tiếp xúc với nước mát tựa như ruộng đồng hạn hán lâu ngày được gặp sương ngọt, chỉ trong nháy mắt đã uống cạn ly nước.

"Khá hơn chút nào chưa?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Ngụy Anh Lạc nhận ra chủ nhân giọng nói này, nàng âm u trợn mắt: "... Cô tới đây làm gì?"

Ngồi xổm trước mặt nàng đúng là Trầm Bích. Chính cô ta đã hại nàng rơi vào bước đường này, thế mà gương mặt vẫn mang theo vẻ ngây thơ vô hại như cũ: "Ta tới để giúp cô đây."

Ngụy Anh Lạc cảm thấy nực cười vô cùng: "Giúp ta? Hay cô chỉ muốn đến xem ta sống có thảm hay không?"

"Tìm đường sống trong cõi chết." Trầm Bích nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc, "Nếu không ép cô đến đường cùng, sao cô có thể chịu buông tha cho cuộc sống bây giờ?"

Ngụy Anh Lạc hồ nghi nhìn nàng.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trầm Bích dìu nàng quay về giường, thấy nàng ngồi không vững liền thân thiết chèn gối sau lưng để nàng dựa vào, giọng nói ôn nhu, "Tử Cấm Thành nổi tiếng danh lợi phú quý, nhưng những thứ ấy đều như gió thoảng mây bay, bao gồm sự sủng ái của Hoàng thượng. Nhìn như Hoàng thượng rất thương cô, nhưng chỉ cần ta thực hiện chút kế nhỏ thì Hoàng thượng liền hoài nghi cô, chán ghét cô. Có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng, cô cũng chỉ là một món đồ chơi, tùy thời có thể bị đồ chơi tốt hơn thay thế."

Ngụy Anh Lạc bị nàng nói khiến sắc mặt trắng bệch, lập tức muốn phản bác, nhưng trong thời gian ngắn chưa thể tìm ra lời nào phản bác được.

Tích nước không tiến, một thước không dính. Nàng chịu đựng giày vò đến hôm nay, nhưng cũng không thấy hắn đến liếc nàng một cái, trong lòng hắn... thật sự còn nàng sao?

"Anh Lạc, tất cả những việc ta làm đều vì cô, giúp cô nhìn rõ Tử Cấm Thành, hiểu rõ Hoàng đế của Đại Thanh." Trầm Bích vắt khăn tay đã nhúng nước trước đó, đắp lên trán Ngụy Anh Lạc đang nóng hổi, "Hoàng thượng là một nam nhân dối trá, ích kỷ, vô tình, không đáng để cô lãng phí cả đời."

Ngụy Anh Lạc đẩy tay nàng ta ra, lạnh lùng nói: "Cuối cùng cô muốn làm gì?"

"Ta muốn báo ơn." Trầm Bích thành kính nhìn nàng, như là tín nữ đang bộc bạch tâm nguyện của bản thân với Phật tổ, "Báo đáp cô vì đã bảo vệ ân tình của ta, cũng như báo đáp ơn cứu mạng của Phú Sát đại nhân."

Ngụy Anh Lạc ngẩn người, không ngờ từ miệng nàng lại nhảy ra cái tên Phó Hằng.

"Trên đường đến Kinh Thành ta đã từng ngã xuống vách núi, nếu không có Phú Sát đại nhân thì hiện giờ ta đã là một cỗ xương khô rồi." Trầm Bích nói, "Ngài ấy là một người tốt, anh tuấn trẻ tuổi, ôn nhu săn sóc. Ta vẫn luôn muốn báo đáp ngài ấy, nhưng không biết phải làm sao, cho đến khi ta phát hiện ngài ấy yêu cô."

Ngụy Anh Lạc: "Đó đều là chuyện đã qua!"

Trầm Bích: "Nhưng ngài ấy đối với cô vẫn nhớ mãi không quên, chưa từng thay đổi!"

Dáng vẻ thề thốt son sắt của đối phương khiến Ngụy Anh Lạc nghi ngờ nàng ta đã từng chạm mặt Phó Hằng rồi. Phó Hằng ơi là Phó Hằng, ngài cũng biết nàng ta là dạng nữ nhân gì mà vẫn hợp tác với nàng ta, không khác gì bảo hổ lột da.

"Vì chuyện của Minh Ngọc mà cô vẫn không tin ta sao?" Trầm Bích dò xét cẩn thận sắc mặt của nàng, thở dài, "Cho tới bây giờ, ta không những không hối hận mà còn rất vui, bởi vì cái chết của cô ấy giúp cô bỏ bớt một gánh nặng... Anh Lạc, cô không thể bị ơn nghĩa trói buộc cả đời, cô còn phải nghĩ tới bản thân nữa."

Nói xong, nàng lấy bông hoa chi tử ép khô ra đưa đến trước mặt Ngụy Anh Lạc.

"Có người mượn danh cô đưa bông hoa chi tử này đến Dưỡng Tâm điện, may là ta bắt gặp được." Trầm Bích hỏi, "Cô đoán người này là ai?"

Còn có thể là ai đây? Ngụy Anh Lạc chém đinh chặt sắt nói: "Hoàng hậu."

Đây cũng là thủ đoạn thường dùng của Kế hậu.

Nếu Kế hậu muốn hại một người thì không bao giờ tự mình động thủ, mà sẽ trăm phương ngàn kế khiêu khích người bên ngoài động thủ.

Bất luận ai thắng ai thua thì mười ngón tay Kế hậu vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không dính một giọt máu tanh nào.

Lần này cũng thế, Kế hậu mượn danh nghĩa Ngụy Anh Lạc đưa một bông hoa chi tử ép khô đến Dưỡng Tâm điện, nhưng trên đường lại cố ý để cho người Bảo Nguyệt lầu chặn lại.

Nếu như Trầm Bích thật sự có tâm cơ tranh sủng, chỉ sợ sẽ tiếp nhận lời đề nghị của Di Châu ngay lập tức, che giấu bông hoa kia đi, sau đó thừa dịp Ngụy Anh Lạc đang bệnh mà giết chết nàng.

—— năm xưa chẳng phải Thuần quý phi cũng bị tính kế như vậy, sau đó thay Kế hậu ra tay hại chết Tiên Hoàng hậu đấy sao?

Chỉ là lúc này đây, sự tình đã lệch hướng ngoài ý muốn.

Hoặc có thể nói, Ngụy Anh Lạc không rõ Trầm Bích là hạng người gì, ngay cả Kế hậu cũng không thể thấy rõ.

Kế hậu nhất định không ngờ đến, Trầm Bích lại gọn gàng dứt khoát chạy đến chỗ Ngụy Anh Lạc đưa hoa chi tử ra, nói thẳng suy đoán của mình: "Đúng, là Hoàng hậu. Nàng muốn mượn tay ta chấm dứt triệt để tính mạng của cô, nhưng không có ta, nàng cũng có thể mượn tay người khác. Thế nên nếu cô còn không đi thì chắc chắn sẽ mất mạng ở Tử Cấm Thành mất!"

Chuyện Trầm Bích nói không đe dọa được nàng.

Nếu muốn đối phó Ngụy Anh Lạc, bây giờ là thời cơ tốt nhất.

Nhưng không ai vấp ngã hai lần cùng một chỗ. Sau bài học xương máu đó, nhất định Ngụy Anh Lạc sẽ đề cao cảnh giác với Kế hậu, với Trầm Bích, với tất cả mọi người xung quanh, không bao giờ dễ tin người lần nữa, cũng sẽ không khiến bản thân lưu lạc tới tình cảnh thế này.

Những người khác muốn đối phó nàng cũng khó, vì Ngụy Anh Lạc đã không còn nhược điểm nào —— nàng chỉ có vẻn vẹn một nhược điểm, Minh Ngọc, đã đi mất rồi.

Đứng trước mặt mọi người sẽ là một Ngụy Anh Lạc hoàn mỹ với ý chí sắt đá và không có một nhược điểm nào.

"... Cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì sao có thể trốn ra đây?" Ví dụ như hiện tại, Ngụy Anh Lạc cũng không có ý định phản đối đối phương, chỉ qua loa nói, "Bước vào cửa cung sâu tựa như biển, chẳng lẽ cô có cách nào sao?"

"Ta có." Không ngờ Trầm Bích lại nói, "Ta có cách giúp cô chạy trốn."

Ngụy Anh Lạc nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ như muốn xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này để nhìn thấu trái tim phía dưới đó.

"Anh Lạc, ta bị coi là cống phẩm dâng lên cho Hoàng thượng, vốn đã mất đi máu mủ ruột thịt, mất đi tự do cá nhân. Mỗi ngày soi gương nhìn thấy trang phục phụ nữ Mãn Thanh này, ta đều thống khổ đến tột đỉnh! Ta đi không được... Bởi vì trên người ta đang gánh vác bao kỳ vọng lẫn hòa bình của người trong tộc, ta chỉ có thể chịu đựng ở nơi này, đến khi huyết nhục hư thối, xương cốt thành tro." Chợt Trầm Bích cầm chặt tay nàng nói, "Nhưng cô thì khác, cô vẫn còn có cơ hội!"

Ánh mắt nàng nhìn Ngụy Anh Lạc thật giống với ánh mắt Ngụy Anh Lạc khi nhìn Minh Ngọc.

Đều ký thác giấc mộng của mình lên người đối phương bằng vẻ tha thiết mong mỏi, hy vọng đối phương có thể thay mình chạm đến hạnh phúc.

Ngụy Anh Lạc ngơ ngác nói không nên lời.

"Đáp ứng ta, rời khỏi đây đi." Trầm Bích sờ gò má nàng, thanh âm như mê như hoặc, "Trước khi quái vật khổng lồ Tử Cấm Thành này nuốt chửng cô, hãy chạy ngay đi..."

Chương 185: Thuận tiện hành động

Trầm Bích này thật khó mà phân biệt.

Câu nói từ miệng nàng ta nửa thật nửa giả, cho đến cuối cùng, căn bản vẫn không biết lời nàng nói cái nào là thật, cái nào là giả.

Phó Hằng không cách nào phân biệt được lời nàng ta nói là thật hay giả, cho nên đơn giản... không tin câu nào.

"Đức Thắng." Phó Hằng vội vàng đi đến Dưỡng Tâm điện, "Giúp ta bẩm báo một tiếng, ta muốn gặp mặt Hoàng thượng!"

Không chờ Đức Thắng trả lời, một chuỗi tiếng chuông vang lên sau lưng Phó Hằng.

Trong hậu cung, bước chân phát ra âm thanh này chỉ có một người duy nhất.

"Phú Sát đại nhân vội vã như vậy, có chuyện gì không?" Trầm Bích đinh đinh đang đang tiến đến, nét mặt tươi cười rạng rỡ đi vào nội viện, ôn nhu cười nói: "Đức Thắng, phiền ngươi thông báo một tiếng, ta cũng có việc muốn gặp mặt Hoàng thượng."

Đức Thắng đáp dạ một tiếng, xoay người tiến vào Dưỡng Tâm điện.

Ngoài cửa, Trầm Bích nghiêng đầu nhìn mặt Phó Hằng, châm chọc cười nói: "Xem ra Phú Sát đại nhân đã chọn lý trí thay vì nghe con tim, dù có trơ mắt nhìn cô ấy chết thì cũng phải thuần phục dưới gối chủ tử của mình nha."

Phó Hằng quay lưng đi, không muốn để ý tới nàng ta, nhưng sau một khắc, đột nhiên Trầm Bích đứng chặn trước mặt hắn, nhấc bàn tay lên, một khuyên tai hồng bảo thạch hình hoa chi tử lắc lư trước mắt hắn, ánh sáng lấp lánh hòa tan tiến vào đôi đồng tử.

Trầm Bích vừa cầm khuyên tai vừa tươi cười nhìn hắn: "Cô ấy đã đáp ứng."

Chỉ vẻn vẹn năm chữ mà như có sấm sét nổ vang bên tai Phó Hằng khiến da đầu hắn run lên, thính giác, thị giác, thậm chí năng lực ngôn ngữ cũng chớp mắt biến mất.

Mạnh mẽ nhét khuyên tai lấy được từ chỗ Ngụy Anh Lạc vào lòng bàn tay hắn, Trầm Bích hạ giọng nói: "Phú Sát Phó Hằng, ngài đã phụ bạc cô ấy một lần, chẳng lẽ còn muốn phụ bạc cô ấy lần thứ hai sao?"

Phó Hằng cúi đầu nhìn khuyên tai trong lòng bàn tay như đang nhìn một trái tim từ ngực móc ra, thật lâu không nói gì.

"Dung phi nương nương." Cửa đột nhiên mở, Đức Thắng từ bên trong bước ra, nói với hai người bên ngoài, "Hoàng thượng nói còn có chuyện phải làm, mời nương nương quay về Bảo Nguyệt lầu trước, buổi trưa người rảnh nhất định sẽ đến tìm nương nương. Phú Sát đại nhân, mời đi lối này."

Phó Hằng liếc nhìn thật sâu vào Trầm Bích, xoay người tiến vào Dưỡng Tâm điện.

Sau lưng, Di Châu tỏ vẻ bất an, hạ giọng hỏi Trầm Bích: "Chủ tử, ngài ấy có nói ra không? "

"Danh lợi tài phú, quyền thế địa vị, hắn cái gì cũng đều có, nhưng vẫn không vui." Đôi chân Trầm Bích nhẹ bước giống như nai con, ánh nắng mặt trời tươi đẹp chiếu trên mặt nàng, nàng thoải mái cười nói, "Trên đời này, thứ duy nhất có thể khiến hắn vui vẻ cũng chỉ có... một người."

Trong Dưỡng Tâm điện.

Phó Hằng hành lễ xong, nói: "Hoàng thượng, nô tài đến đây để báo cáo quân tình ở bộ tộc Hoắc Lan."

"Chuyện này trẫm biết." Hoằng Lịch nói, "Trẫm đã ra lệnh cho Hải Lan Sát dẫn binh, hiệp trợ Triệu Huệ tướng quân dẹp loạn. Còn chuyện gì không?"

Phó Hằng: "Nếu Hoàng thượng đã an bài thỏa đáng, tất nhiên thần không còn chuyện gì nữa."

Hoằng Lịch: "Vậy lui xuống đi."

Hoằng Lịch nhìn theo bóng lưng Phó Hằng rời đi, như có điều gì suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Hải Lan Sát, trí nhớ của Phó Hằng thế nào?"

Hải Lan Sát: "Đã gặp sẽ không thể quên được."

"Một người đã gặp sẽ không thể quên được, nhưng lại quên mất đêm qua đã dâng tấu chương nói về chuyện này sao?" Hoằng Lịch vuốt ve quyển tấu chương trên bàn, trong đầu hiện ra cảnh đêm qua Phó Hằng dâng sớ báo cáo quân tình Hoắc Lan. Suy nghĩ một lát, Hoằng Lịch chợt hạ lệnh, "Hải Lan Sát, còn có một chuyện quan trọng khác trẫm muốn khanh làm!"

Con ngựa chở Hải Lan Sát phi ra ngoài cửa, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Trong Dưỡng Tâm điện, Hoằng Lịch một tay cầm sách, một tay để sau lưng, cả người dựa vào giá sách bên cạnh, sách trong tay cả buổi cũng không lật sang trang, cho thấy tâm hồn người đọc đã bay đi đâu mất.

"Hoàng thượng." Lý Ngọc tiến vào bẩm báo, "Diên Hi cung đã cho mời thái y rồi."

Hoằng Lịch đưa lưng về phía hắn nói: "Trẫm khi nào bảo ngươi chú ý động tĩnh bên Diên Hi cung hả? Tự tiện chủ trương!"

Lý Ngọc: "Nô tài biết tội."

Hắn đứng trong phòng hồi lâu, quyển sách trên tay Hoằng Lịch vẫn ở trang đó như cũ.

"... Bệnh gì?" Hoằng Lịch bất thình lình hỏi.

Lý Ngọc phục hồi tinh thần, vội vàng trả lời: "Lệnh phi quanh năm vốn thế, ăn không đúng bữa khiến bệnh đau dạ dày tái phát. Thái y viện đã kê đơn thuốc, nhắc nhở mỗi sáng ăn cháo dưỡng dạ dày, chậm rãi điều trị."

Thấy không có gì đáng ngại, rốt cuộc Hoằng Lịch cũng lật sang trang khác, lạnh lùng nói: "Thường nói tai họa lưu lại nghìn năm, trẫm biết rõ nàng ấy không dễ chết vậy đâu!"

Hắn không chủ động đề cập tên Ngụy Anh Lạc, cũng không đi đến Diên Hi cung thăm nàng, thoạt nhìn như đối với nàng không thèm quan tâm.

Nhưng hắn không quan tâm, không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm.

Bên trong Thừa Càn điện, Trân Nhi đang báo cáo tin tức với Kế hậu: "Nương nương, hôm nay Dung phi đã tới Diên Hi cung, nhưng khi cô ta rời đi thì Lệnh phi vẫn còn sống."

Kế hậu đang tập pha trà. Nước trà nóng hổi, hơi nước như sương, mờ mịt như hoa như lá, lại giống như chim như cá, không cần uống trà, chỉ cần xem cũng đã là hưởng thụ.

Cuộc sống sau này còn dài, Kế hậu tự biết bản thân không có sắc đẹp động lòng người, nên chỉ có thể dùng nhiều cách khác hấp dẫn Hoằng Lịch, vì thế đã học hỏi rất nhiều thứ, trà nghệ là một trong số đó.

Chỉ là sau này thì để sau này làm, hiện giờ còn có việc khác cần đáng lo hơn.

"Thì ra là thế." Kế hậu nở nụ cười.

Trân Nhi sững sờ: "Nương nương cười gì vậy ạ?"

Kế hậu cười nói: "Bổn cung có thể mượn đao giết người, tự nhiên Dung phi cũng có thể."

Trong lúc Trân Nhi đang hoang mang, Viên Xuân Vọng từ bên ngoài tiến vào, cúi người thì thầm với Kế hậu vài câu, Kế hậu lập tức nở nụ cười: "Nhìn xem, không phải thời cơ đã tới rồi sao... Viên Xuân Vọng, ngươi biết bây giờ nên làm gì rồi chứ?"

"Vâng." Viên Xuân Vọng cung kính cúi đầu, "Đến lúc đó, nô tài sẽ rút hết đám người Diên Hi cung, thuận tiện để Dung phi hành động."

Chương 186: Bỏ trốn

Gió lớn thổi hoa, trăng treo đồi núi. Phó Hằng ngồi một mình trước bàn đọc sách, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ khuyên tai hồng bảo thạch hình hoa chi tử trong lòng bàn tay hắn.

Bảo thạch bên trong lấp lánh ánh sáng, giống như ánh mắt của nàng đang im lặng nhìn hắn.

Bên tai hắn vang lên câu nói lúc sáng của Trầm Bích: "Ngày mai Thái hậu sẽ đến miếu Dược Vương dâng hương, hơn phân nửa thị vệ sẽ đi theo, thủ vệ trong cung được nới ra, đây chính là cơ hội duy nhất. Nếu ngài thật sự có ý muốn cùng cô ấy cao chạy xa bay thì hãy chuẩn bị một xe ngựa thật tốt, sau đó đợi cô ấy bên ngoài cửa Tây Trực..."

Thở dài, giống như hắn đã hạ quyết định, dùng sức nắm chặt khuyên tai trong tay.

Không chỉ một mình Phó Hằng, bên trong Diên Hi cung, Ngụy Anh Lạc nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chậm rãi giang tay ra, trong lòng bàn tay cũng là một chiếc khuyên tai hồng bảo thạch hình hoa chi tử.

Bên tai cũng vang lên câu nói của Trầm Bích lúc sáng: "Sáng sớm mỗi ngày thường có đoàn xe chở nước đi qua cửa Thương Chấn gần Diên Hi cung, cũng là cơ hội duy nhất của cô."

Trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc Ngụy Anh Lạc thở dài, từ trên giường ngồi dậy.

Là ảo giác của nàng sao? Tối nay tựa hồ đặc biệt yên tĩnh.

Viên Xuân Vọng không có ở đây, ngay cả Tiểu Toàn Tử cũng không thấy bóng dáng. Ngụy Anh Lạc chỉ ngồi trên giường một lát, tay chân rón rén bước xuống giường, đẩy cửa tính thăm dò.

Két một tiếng ——

Cửa mở, ánh trăng xuyên qua khe cửa thẳng tắp, soi trên mặt nàng.

... Ngay cả thái giám gác đêm cũng không có, mọi người đi đâu cả rồi?

Bất kể là đi đại tiện hay là lười biếng chạy đi ngủ thì điều này cũng là một cơ hội tốt cho Ngụy Anh Lạc, cũng là cơ hội duy nhất của nàng.

Một đôi giày thêu từ phía sau cửa bước ra.

Sau đó từ tẩm điện đi thẳng vào hậu viện.

Trong nội viện giả sơn quái lạ, hoa thơm cỏ quý, nhưng lại có một vật không phù hợp với nơi đây xuất hiện —— một thùng nước cỡ lớn.

Ngụy Anh Lạc không hiểu thùng nước này từ đâu mà có, giống như nàng không biết thái giám gác đêm trong cung đã đi đâu.

"Chắc là Trầm Bích đã động tay động chân rồi." Nàng thì thào nói nhỏ một câu, sau đó đi đến bên cạnh thùng nước, mở nắp thùng ra, chúi đầu xuống nhìn ngó...

Hôm sau là ngày Thái hậu xuất cung tham dự lễ Phật.

Tiếng sáo vui tai, đàn ca réo rắt. Bên trong Bảo Nguyệt lầu, Trầm Bích vui mừng nhảy múa. Trong lúc khom lưng thoáng nhìn về phía Hoằng Lịch, nàng bắt gặp hắn đang thất thần chống tay lên cằm, mặc dù ánh mắt đang nhìn nàng nhưng tâm trí lại không biết bay đến nơi nào rồi.

"Á!"

Hoằng Lịch phục hồi tinh thần, đứng dậy đi tới chỗ Trầm Bích ngã nhào trên đất: "Sao lại không cẩn thận như vậy? Lý Ngọc, truyền thái y!"

Lý Ngọc dạ một tiếng, vội vàng rời đi.

"Múa thế nào lại mất tập trung thế hả?" Hoằng Lịch bế ngang Trầm Bích đặt lên giường, "Đợi tí nữa đến giờ Thái hậu đến miếu Dược Vương, nếu chân bị thương thì nàng muốn nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ đi được, cứ ở lại Bảo Nguyệt lầu ngẩn người đi."

Thấy khuôn mặt Trầm Bích hiện lên vẻ lo lắng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, vươn tay sờ sờ mũi nàng.

"Trẫm cũng sẽ ở lại." Hắn cười nói, "Cùng ngẩn người với nàng, được không?"

Trầm Bích hơi giật mình nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên từ trên giường bước xuống quỳ trước mặt hắn, nước mắt cuộn trào nói: "Hoàng thượng, thần thiếp giấu trong lòng chuyện này đã lâu, vẫn luôn không dám bẩm báo, nhưng Hoàng thượng lại đối tốt với thần thiếp như vậy, nếu thần thiếp còn không nói thì thật không nỡ chút nào!"

Hoằng Lịch ngây người: "Nàng muốn nói gì?"

Trầm Bích mấp máy môi, giống như vừa trải qua giao chiến một phen, ngập ngừng cắn răng nói: "Hoàng thượng, Anh Lạc cô ấy..."

Trên bàn có ánh nến đốt cháy, nhưng lại không mang đến một chút hơi nóng nào.

Lúc Lý Ngọc dẫn thái y vội vàng đến đây thì chứng kiến gương mặt Hoằng Lịch hóa băng, khiến toàn bộ Bảo Nguyệt lầu như đang giữa mùa đông, ai nấy cũng đều lạnh run cả người.

"Hoàng thượng!" Trầm Bích bỗng nhiên hô lên, sau đó khập khiễng đuổi theo phía sau lưng, "Người muốn đi đâu? Người... người đã đáp ứng thần thiếp, sẽ không làm khó Anh Lạc mà!"

Nhưng Hoằng Lịch đâu còn nghe lọt lời nàng nói, hắn bước nhanh ra cửa đi đến Diên Hi cung.

Diên Hi cung sớm đã vườn không nhà trống.

Nhìn chiếc giường trước mắt trống rỗng, Hoằng Lịch bỗng nhiên mở miệng: "Lý Ngọc."

"Có nô tài!" Lý Ngọc bước lên phía trước.

"Truyền chỉ." Hoằng Lịch lạnh lùng nói, "Phong tỏa cửa Thần Vũ."

Lý Ngọc sững sờ nói: "Hôm nay Thái hậu sẽ đi miếu Dược Vương, nếu bây giờ phong tỏa cửa thì khó tránh khỏi kinh động đến Thái hậu —— "

Hoằng Lịch: "Phong tỏa!"

Lý Ngọc quỳ xuống: "Dạ!"

Hai tiểu thái giám điều khiển một cỗ xe dần dần tiến gần đến cửa Thần Vũ.

Trên xe có để mấy thùng nước được một tấm bạt lớn che lại, kiểu dáng thùng nước nào cũng giống nhau, bất ngờ là cũng cùng kiểu dáng với thùng nước trong hậu viện của Ngụy Anh Lạc.

Một tiểu thái giám ngáp dài nói: "Mỗi ngày canh ba phải đến núi Ngọc Tuyền chở nước rồi sau đó quay lại Tử Cấm Thành có thể khiến người sống mệt chết mất! Nước giếng trong cung có khác gì so với nước ở núi Ngọc Tuyền đâu chớ, chẳng phải cũng đều là nước sao?"

Tiểu thái giám còn lại dùng cùi chỏ thúc người hắn, ý bảo hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Tiểu thái giám kia méo miệng đáp: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, tất nhiên Hoàng thượng và Thái hậu phải uống loại nước tốt nhất trên đời này! Nước ở núi Ngọc Tuyền vừa ngọt lại vừa trong, sao có thể so với nước giếng được đây?"

Hai người vừa tán gẫu vừa điều khiển cỗ xe đến trước cửa lớn.

Rầm rập, tiếng vó ngựa từ xa tới gần, Lý Ngọc cưỡi một con ngựa cao lớn, xa xa chỉ một cái xe ngựa: "Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa cửa Thần Vũ —— Mau! Mau chặn chiếc xe kia lại!"

Cho dù đám hộ quân giữ cửa không biết hắn là ai, nhưng cũng nhận ra y phục trên người hắn —— nhất định chính là Đại công công trong cung, huống chi phía sau hắn còn có rất nhiều thị vệ nội cung như thế.

Vì vậy hộ quân cầm giáo mác tiến lên chặn đường chiếc xe này lại, hai tiểu thái giám không biết làm sao, nơm nớp lo sợ đứng phía trước xe.

Lý Ngọc trở mình xuống ngựa, đi theo bên cạnh là Viên Xuân Vọng. Viên Xuân Vọng bước nhanh đến trước cỗ xe, mắt phượng hẹp dài hướng về thùng nước cao nửa người kia, cười lạnh nói: "Trong cung có trân phẩm quý giá bị trộm mất, nghi ngờ có kẻ đã giấu trong số thùng nước này. Người đâu, áp giải tất cả đi!"

Vì vậy dưới sự giám sát của một đoàn người hùng hậu, chiếc xe bị áp giải đến trước Dưỡng Tâm điện.

Hoằng Lịch đã sớm chờ ở đó.

Viên Xuân Vọng cúi đầu hành lễ: "Hoàng thượng, cả người lẫn xe đều đã truy hồi rồi."

Hoằng Lịch tức giận đến mức tay phát run, cố gắng bình tĩnh lại: "Lý Ngọc!"

Lý Ngọc phất phất tay.

Khóe miệng khẽ nhếch, Viên Xuân Vọng dẫn mọi người lui ra, ở đây chỉ còn lại Hoằng Lịch, Trầm Bích, Lý Ngọc và bốn thị vệ tâm phúc áp giải cỗ xe chuyển nước.

"Hoàng thượng." Trầm Bích ôm cánh tay hắn, buồn bã khẩn cầu, "Anh Lạc xưa nay tâm cao khí ngạo, đâu thể chịu được sự lạnh lẽo ở Diên Hi cung. Van xin Hoàng thượng hãy tha cho cô ấy một mạng! Thật sự thần thiếp không đành lòng, lại thiếu Phú Sát đại nhân ơn cứu mạng, nên mới đồng ý giúp đỡ bọn họ bỏ trốn."

Chỉ cần dăm ba câu mà Trầm Bích đã đổi trắng thay đen.

"Thần thiếp sai rồi, Anh Lạc cũng sai rồi." Bộ dáng nàng ta rơi lệ vừa ngây thơ lại tốt đẹp, lời nói thốt ra như là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho người khác, "Cầu xin Hoàng thượng nể tình trước đây mà tha cho cô ấy một mạng được không?"

Nhưng nghe xong lời nàng ta nói, Hoằng Lịch chỉ càng thêm phẫn nộ. Hắn không để ý đến Trầm Bích bước nhanh đến trước cỗ xe, vươn tay nắm lấy tấm bạt phủ thùng nước, nhưng lại chậm chạp không chịu xốc lên.

Lý Ngọc thấp thỏm hỏi dò: "Hoàng thượng?"

Cả năm ngón tay đều phát run, Hoằng Lịch hít sâu một hơi: "Ngươi mở đi!"

Lý Ngọc: "Dạ."

Hoằng Lịch lui về phía sau nửa bước, nhắm mắt lại.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Lý Ngọc xốc tấm bạt lên, đang định mở thùng nước ra, ai ngờ thùng nước lay động hai cái, từ trên xe ầm ầm lăn xuống.

Thùng nước lăn vài vòng trên mặt đất, nắp thùng mở ra, một người từ trong thùng nước chui ra ngoài.

"Ngươi... Ngươi..." Lý Ngọc chỉ vào đối phương, cả buổi không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Hoằng Lịch vẫn luôn nhắm mắt không đành lòng xem, cho đến lúc này mới chậm rãi mở to mắt, chờ nhìn rõ ràng mặt mũi của đối phương cũng sững sờ, bật thốt lên: "Thế nào lại là ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top