Chương 170: Trầm Bích

Có lúc, Ngụy Anh Lạc không thể không thấm thía câu nói "gừng càng già càng cay". Ngay chính bản thân nàng còn chưa hiểu rõ lòng mình thì Thái hậu đã nhìn thấu rõ ràng, cho nên mới lấy cớ ra lệnh nàng phải viết thư cho Hoằng Lịch.

Nhưng cũng chính vì thế, Hoằng Lịch càng không thể tha thứ cho nàng, nàng cũng không có khả năng tha thứ bản thân, chỉ đành ký thác vào bức gia thư này để duy trì kết nối giữa hai bên.

Thái hậu cũng không để nàng được như ý.

Gần đến cuối tháng, Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần trên xích đu bỗng sai người cho gọi nàng. Lưu cô cô đang quỳ ở một bên đấm bóp chân Thái hậu, Thái hậu đột nhiên hỏi: "Lệnh phi, đã bao lâu Hoàng thượng chưa hồi âm cho con rồi?"

Ngụy Anh Lạc sững sờ.

Thái hậu: "Minh Ngọc, ngươi nói thử xem."

Minh Ngọc là một người trung thực, vì vậy đã thành thành thật thật trả lời: "Ba tháng trước, Lệnh phi nương nương sai người đưa một phong thư gửi vào cung, từ đó không còn nhận được thư hồi âm nữa."

"Lệnh phi, cuộc sống của con trôi qua quá thoải mái rồi." Thái hậu có hàm ý nói, "Con thử nghĩ xem, vì sao Hoàng thượng không gửi thư hồi âm nữa?"

Trên đường từ tẩm điện Thái hậu trở về, Minh Ngọc an ủi: "Đừng lo lắng quá, nhất định là vì Hoàng thượng gần đây bận rộn thôi..."

"Ta có gì phải lo lắng?" Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng nói, "Ta đã sớm đoán được Hoàng thượng sẽ không chờ đợi ta, nhất định sẽ có một cô nương khác trẻ tuổi hơn ta, xinh đẹp hơn ta thay thế vị trí của ta..."

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.

Trở về phòng mình, giấy trắng viết thư phủ kín mặt bàn. Đến khi đuốc đốt thành tro, đêm đen chuyển sang sáng tỏ, Ngụy Anh Lạc mới đặt bút lông đã khô mực xuống, nói: "Đi thôi."

Minh Ngọc cùng thức với nàng cả đêm hỏi: "Đi đâu?"

"Tới chào từ biệt Thái hậu." Dừng một chút, Ngụy Anh Lạc xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn qua Minh Ngọc, "Cô có trách ta không? Ta đã từng hứa với Hoàng hậu nương nương sẽ không trở thành phi tử của Hoàng thượng..."

Minh Ngọc lắc đầu cầm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: "Ta tin tưởng cô. Nếu như nương nương vẫn còn sống, thì dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không trở thành phi tử của Hoàng thượng."

Ngụy Anh Lạc cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã.

Thái hậu lớn tuổi hơn nhưng lại thức dậy rất sớm. Lúc Ngụy Anh Lạc đến vấn an thì Thái hậu đang dùng điểm tâm, trên bàn bày biện vịt nướng kèm tổ yến, gà xào măng mùa xuân, đậu hũ Huy Châu thượng hạng, cháo đậu đỏ, vân vân... sắc hương vị đều có đủ. Tiếc là hôm nay hình như khẩu vị của Thái hậu không được tốt, phần lớn món ăn không được động đũa mấy mà chỉ chậm rãi ăn từng miếng quýt mọng nước. Sau khi biết được mục đích đến đây của Ngụy Anh Lạc, Thái hậu thản nhiên nói: "Đáng lẽ con nên đến sớm hơn mới phải. Không sao, hiện tại nói ra cũng không tính quá muộn, không đến mức khiến ta quá thất vọng."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy ngẩn người.

"Lệnh phi, con thật có bản lãnh, có thể khiến Hoàng thượng nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên." Đôi mắt Thái hậu tinh tường nhìn nàng, "Nhưng từ hôm nay trở đi, con hãy chuẩn bị tinh thần rằng mình không còn là người đặc biệt nhất trong lòng Hoàng thượng nữa! Ba tháng qua, Hoàng thượng chưa từng nhớ tới con! Có lẽ cuộc sống quá an nhàn ở Viên Minh Viên đã tê liệt giác quan của con, hoặc con đã quá tự tin, tự tin đến nỗi hoàn toàn quên mất một câu nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" (*)"

(*) Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn

Ngụy Anh Lạc rùng mình trong lòng, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi Thái hậu, vị "nhân ngoại nhân, thiên ngoại thiên" này rút cuộc là ai?"

"Hòa Trác thị Y Mạt Nhĩ Hãn." Thái hậu nhàn nhạt đáp, "Đích thân Hoàng thượng đặt cho Hán danh, gọi là Trầm Bích."

Một dải khói trắng, trăng sáng ngàn dặm, sắc trong ánh vàng, ngọc chìm (trầm bích) cảnh tĩnh, ngư ca đáp nhau, vui biết chừng nào! (**)

(**) nguyên văn "Trường yên nhất không, hạo nguyệt thiên lý, phù quang dược kim, tĩnh ảnh trầm bích, ngư ca hỗ đáp, thử nhạc hà cực", trích từ bài "Nhạc Dương lâu ký" của Phạm Trọng Yêm

"Trầm Bích..." Ngụy Anh Lạc chậm rãi lặp lại cái tên này.

Nếu một nam nhân đặt tên như thế cho một nữ nhân, hẳn là nàng ta thật sự khiến hắn cảm thấy vui vẻ, nên chắc là hắn... thích nàng ta nhiều lắm.

Vì vậy một đêm mất ngủ. Hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Ngụy Anh Lạc đã rời giường rửa mặt, mang theo Minh Ngọc trở về Tử Cấm Thành.

Ban đầu cứ tưởng sẽ phải tốn một ngày trời để sửa sang lại Diên Hi cung hoang phế đã lâu, nào ngờ vừa mới tiến vào đã thấy trong cung sáng sủa sạch sẽ, hết thảy đã được dọn dẹp ngăn nắp.

Tất cả cung nữ thái giám từng hầu hạ trước kia cũng đều đồng loạt cung kính hành lễ Ngụy Anh Lạc, giống như nàng chưa hề rời khỏi đây, chưa bao giờ bị thất sủng, vẫn là Lệnh phi được sủng ái như mặt trời ban trưa của năm đó.

"Tiểu Toàn Tử, lần này làm việc tốt lắm." Minh Ngọc vỗ lưng Tiểu Toàn Tử một cái, "Bảo ngươi sớm chạy về an bài, nhanh như vậy đã thu xếp thỏa đáng!"

Tiểu Toàn Tử cười làm lành nói: "Nô tài cũng không dám kể công. Lúc quay về Diên Hi cung, bọn họ đã chuẩn bị xong cả rồi!"

Ngụy Anh Lạc nghe xong im lặng nhíu mày, nhưng sắc mặt Minh Ngọc lại khó nén nổi vui mừng, bắt lấy tay nàng nói: "Anh Lạc, thì ra Hoàng thượng vẫn luôn nhớ nhung cô. Cô còn chưa trở về, Hoàng thượng đã sai người chuẩn bị xong hết rồi..."

Không chờ Minh Ngọc nói hết câu, bên ngoài đã vang lên một giọng nói thanh lãnh: "Lệnh phi nương nương có hài lòng với bố trí hiện giờ của Diên Hi cung không?"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người dung mạo diễm lệ đang đứng trước cửa, thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều thái giám của các phi tần khác, ánh mắt lướt qua mọi người, hướng Ngụy Anh Lạc mỉm cười: "Nô tài thỉnh an Lệnh phi nương nương."

—— là Viên Xuân Vọng.

Ngụy Anh Lạc cười đáp lại, giọng điệu rõ ràng thanh lãnh: "Viên tổng quản, lâu rồi không gặp."

Viên Xuân Vọng gục đầu xuống, che giấu vẻ phức tạp nơi đáy mắt, cung kính nói: "Hoàng hậu chờ đợi đã lâu, mời Lệnh phi nương nương di giá."

Trong lương đình bên Ngự hoa viên, kẻ thù ngày xưa nay lại tụ họp.

Ngụy Anh Lạc quét mắt qua bàn đá, bánh phù dung xốp giòn, bánh hoa hồng, rượu nho và trái cây tươi đều là những món nàng thích ăn, sao Hoàng hậu biết được? Ngụy Anh Lạc nhìn Viên Xuân Vọng đang đứng sau lưng Kế hậu. Có người này bên cạnh, dĩ nhiên Hoàng hậu hiểu nàng rõ như lòng bàn tay rồi.

Kế hậu mỉm cười: "Bản cung vừa nghe tin muội muốn hồi cung liền lập tức phái người đi chuẩn bị rồi, chỉ là không biết muội có thích cách bố trí đó hay không. Nếu còn cần gì khác, cứ trực tiếp phân phó Viên tổng quản là được."

Ngụy Anh Lạc liếc nhìn Kế hậu bằng ánh mắt kỳ quái.

Ban đầu nàng cứ nghĩ mình đi rồi, Diên Hi cung sẽ người không nhà trống, rất nhanh trở thành nơi hoang tàn. Ai ngờ trở về nhìn qua, trong phòng cực kỳ sạch sẽ, nội viện không thấy cỏ dại, nghĩa là có người chuyên quét dọn hằng ngày. Nhưng tại sao lại thế?

"Thế nào?" Kế hậu cười hỏi, "Muội không hài lòng với sự an bài của bản cung?"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu, nói: "Không. Thần thiếp chỉ đang nghĩ, Hoàng hậu thân là chủ lục cung, vào năm Càn Long mười bảy sinh hạ Thập nhị a ca, năm nay lại sinh thêm Thập tam a ca, toàn bộ hậu cung đều nằm trong sự khống chế của người. Rút cuộc là nữ nhân nào mới tiến cung ba tháng lại có thể khiến cho Hoàng hậu nương nương đứng ngồi không yên thế này?"

Kế hậu vốn đang ngạc nhiên chợt bật cười, bưng ly rượu nho lên nhấp một hớp, sau đó nói đầy thâm ý: "Nếu muội nhìn thấy nàng ta thì cũng sẽ mang lòng kiêng kị giống bản cung. Không, không phải kiêng kị, mà là sợ hãi."

Lời này khiến Ngụy Anh Lạc giật mình. Trong mắt nàng, Kế hậu đã là thợ săn đáng sợ nhất rồi, thế mà đối thủ lần này còn khiến một người đáng sợ như Kế hậu cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc đó là dạng nữ nhân như thế nào? Ngụy Anh Lạc nhịn không được hỏi: "Trên đời lại có một mỹ nhân như vậy? So với Tuệ quý phi năm đó như thế nào?"

Tuệ quý phi khuynh quốc khuynh thành có danh xưng là Mẫu đơn quốc sắc. Bất luận là trước hay sau khi Tuệ quý phi mất, Ngụy Anh Lạc đều chưa từng thấy qua người thứ hai có tư sắc sánh bằng Tuệ quý phi. Nhưng Kế hậu chỉ cười nhẹ, giống như không để đối phương vào mắt: "Hoàng thượng từng chứng kiến vô số mỹ nhân sắc nước hương trời, sao có thể bị một khuôn mặt mê hoặc đây? Theo bản cung thấy, có mười Tuệ quý phi cũng không bằng một Dung quý nhân."

Ngụy Anh Lạc nhẹ cau mày: "Hoàng hậu nương nương, cho dù Dung quý nhân là mỹ nhân tuyệt thế được Hoàng thượng sủng ái đi chăng nữa cũng không thể uy hiếp được địa vị của người. Thần thiếp vẫn không hiểu, rốt cuộc là vì lý do gì mà khiến người có địa vị cao như Kế hậu lại nhân nhượng và lấy lòng kẻ có địa vị thấp như thần thiếp đây?"

Viên Xuân Vọng vốn vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Lệnh phi nương nương, hiện giờ Dung quý nhân đã được tấn phong thành Dung tần."

Anh Lạc sửng sốt.

Kế hậu đứng dậy. Ngoài đình trăm hoa khoe sắc như giai nhân hậu cung, đẹp nhất là hoa cây tử đằng. Giữa đám dây leo ngoằn ngoèo mới có một đóa hoa nở rộ. Kế hậu nâng tay bẻ một đóa hoa tử đằng, vân vê giữa những đầu ngón tay, chậm rãi nói: "Nàng ta là nữ nhi của bộ tộc Thai Cát Hòa Trát Mạch, huynh trưởng Đồ Nhĩ Đô muốn tỏ ý hữu hảo cầu hòa lập đại công nên đã cố ý cống nạp muội muội ruột Y Mạt Nhĩ Hãn nhập cung. Hoàng thượng tự mình ban tên—— Trầm Bích, hết mực sủng ái, hơn xa muội lúc xưa!"

Nàng chợt xoay người lại, cầm hoa tử đằng trong tay đưa về phía Ngụy Anh Lạc, trịnh trọng nói: "Vì vậy, chúng ta cần phải liên thủ chống địch! "

Ngụy Anh Lạc nhìn Kế hậu đưa hoa tới, sau nửa ngày lắc đầu: "Hảo ý của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã lĩnh giáo rồi. Lần hợp tác này vẫn là miễn đi."

Hợp tác với Kế hậu chẳng khác nào bảo hổ lột da, cho dù Ngụy Anh Lạc có tranh chấp với Trầm Bích đi nữa cũng sẽ không mượn tay Kế hậu. Không động trái cây trên bàn, Ngụy Anh Lạc nói cáo lui, vừa mới xoay người muốn đi chợt nghe thấy Kế hậu ở sau lưng nàng hô lớn một tiếng: "Lúc nàng ta tiến cung đã hai mươi bảy tuổi!"

Ngụy Anh Lạc đang bước bỗng dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top