Chương 168 + 169
Chương 168: Rời đi
Thái hậu phái thuộc hạ tìm người thị vệ tên là Vương Thiên Nhất.
Tiến vào Dưỡng Tâm điện, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ, thế nhưng cố gắng hồi lâu cũng không thể uốn cong đầu gối được, vì vậy mồ hôi chảy đầy trán, đau đớn nhe răng trợn mắt.
Hoằng Lịch thấy được nhíu mày, thẳng đến khi Lý Ngọc tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Vương đại nhân vì bảo vệ tiên đế nên đầu gối từng trúng qua hỏa khí, đến lúc lớn tuổi thì vết thương cũ tái phát nhiều lần..."
Nhìn hai bên tóc mai hoa râm của lão nhân, Hoằng Lịch âm thầm thở dài, nói: "Ban ngồi."
Lý Ngọc tự mình bưng ghế đến cho Vương Thiên Nhất. Vương Thiên Nhất cẩn thận ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi một phần ba ghế ngồi để tùy thời còn có thể đứng lên quỳ xuống: "Tạ Hoàng thượng."
"... Đích thân khanh đã dạy cho trẫm cỡi ngựa bắn cung, cũng coi như là sư phó của trẫm. Bây giờ trẫm có việc cần hỏi khanh, khanh nhất định phải thành thật trả lời." Hoằng Lịch đã điều tra qua thân phận của đối phương, vô tình phát hiện cả hai cũng từng đã quen biết nhau, "Năm đó tiên đế vi hành Sơn Tây, Tiền thị phu nhân đi theo, khanh có biết chuyện này không?"
Vương Thiên Nhất chần chờ một lát mới trả lời: "Hoàng thượng, đúng là có chuyện này."
Hoằng Lịch nhịn không được siết chặt tay: "Vậy lúc khanh nghênh đón, tiên đế có dẫn Tiền thị phu nhân cùng nhau trở về không?"
Vương Thiên Nhất: "Có ạ."
Hoằng Lịch đột nhiên giận dữ, đập mạnh tay xuống bàn: "Thái hậu dám lừa gạt trẫm!"
Ngay lập tức Vương Thiên Nhất bổ nhào về phía trước quỳ xuống, bởi vì động tác quá mau nên đầu gối phát ra âm thanh rắc rắc vô cùng đau đớn, đau đến nỗi hắn phải lấy tay xoa đầu gối phải, mồ hôi nhỏ xuống như mưa, hơn nửa ngày sau mới tìm lại được âm thanh của mình, khàn giọng nói: "Xin Hoàng thượng bớt giận..."
Lúc này Hoằng Lịch đã từ đằng sau bàn đọc sách phóng nhanh đến bên cạnh hắn, một tay dìu hắn đứng dậy, ánh mắt khẩn thiết: "Vương am đạt (*ý chỉ thầy dạy học), khanh đã đi theo tiên đế mấy chục năm, lúc trẫm còn nhỏ khanh còn cõng trẫm trên lưng chạy khắp nơi trong sân... Khanh hãy nể tình cảm lúc trước mà..."
Hắn dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên lộ ra tia lạnh lẽo: "Nói cho trẫm biết, có phải Tiền thị phu nhân... bị Thái hậu giết chết?"
Vương Thiên Nhất ngây người một lúc, vừa mới đứng lên lại quỳ xuống lần nữa.
Hoằng Lịch im lặng không nói, Lý Ngọc cũng im lặng theo. Bọn họ đều đang đợi Vương Thiên Nhất mở miệng.
Có thể nói lão nhân với mái tóc hoa râm đi đứng không tiện này, ngay tại giờ phút này, là vị chúa tể đang nắm quyền sinh tử trong tay. Vì chỉ cần một câu nói của hắn có thể quyết định vận mệnh Thái hậu, quyết định vận mệnh rất nhiều người...
"Hoàng thượng..." Vương Thiên Nhất rơi nước mắt nói, "Tiền thị phu nhân vì cứu tiên đế nên đã bị thổ phỉ chiếm đoạt, danh tiết bị tổn hại khiến tiên đế mất mặt. Người... là bị tiên đế ban chết!"
Hoằng Lịch nghe vậy cứng đờ.
Bên tai hắn vang lên tiếng 'ong ong', sau đó Vương Thiên Nhất có nói gì hắn cũng chẳng nghe lọt được nữa.
Thực ra lúc lắng nghe Lục Vãn Vãn kể câu chuyện tiết nghĩa xưa, trong lòng hắn đã mơ hồ hiện ra đáp án, nhưng bởi vì Tiền Chính Nguyên chết quá đột ngột, còn có Kế hậu cản trở bên trong nên thành kiến dần trở nên đậm sâu, cho nên hắn vẫn luôn nghi ngờ Thái hậu đầu tiên.
Nhưng nếu phủi nhẹ thành kiến đó đi, đáp án... chẳng phải đã rất rõ ràng sao?
Ngươi muốn một phu nhân bị thất tiết phải sống trong hậu cung thế nào? Sống ung dung mặc kệ miệng lưỡi thế gian sao?
Nếu để bà ấy sống sót, vậy sau này bà ấy phải trải qua thế nào? Con của bà ấy phải sống thế nào?
Hoằng Lịch vô tình nhớ lại câu nói của Thái hậu lúc trước —— "Trước lúc qua đời, cô ấy cứ lôi kéo tay ta, chậm chạp không chịu nhắm mắt lại, đợi đến khi ta đồng ý sẽ xem con trở thành con ruột, cô ấy mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay."
... Đúng vậy. Ngoại trừ cái chết, Tiền phu nhân đâu còn lựa chọn nào khác?
Ngoại trừ gửi gắm nhi tử cho Thái hậu, bà ấy đâu còn đường nào để đi?
"... Thái hậu." Bỗng nhiên Hoằng Lịch thì thào một tiếng, lao ra cửa chạy đi.
Hắn thấy hổ thẹn trong lòng, hận không thể lập tức quỳ xuống thỉnh tội với Thái hậu, nhưng khi đến thì Thọ Khang cung rỗng tuếch. Hoằng Lịch nhìn ngó xung quanh tìm kiếm người, trông thấy cửa sổ khắc hoa văn trống rỗng, hắn chậm rãi xoay đầu chất vấn đám cung nữ thái giám đang quỳ rạp dưới đất: "Thái hậu đâu?"
Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời: "Thái hậu... Thái hậu dẫn theo Lệnh phi xuất cung dưỡng bệnh rồi ạ."
"Ngươi nói cái gì?" Hoằng Lịch cả kinh nói, sau đó vừa vội vã chạy ra ngoài vừa mở miệng hét lớn, "Chuẩn bị ngựa! Nhanh chuẩn bị ngựa!!!"
Phi mã xuất cung. Hoằng Lịch cưỡi ngựa dẫn đầu, đi theo phía sau là một đám thị vệ. Thấy Hoằng Lịch quất roi phóng ngựa phi như bay tựa không muốn sống, vẻ mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ khẩn trương, chăm chú bảo vệ bên cạnh hắn, sợ hắn không cẩn thận té ngã.
"Xuyyyyyy!" Bỗng Hoằng Lịch ghìm ngựa, móng ngựa giơ lên sau đó đáp xuống mặt đất, giẫm phải cát bụi bước tới đi lui. Hoằng Lịch ngồi trên yên ngựa nhìn người cản đường nọ, "... Khánh quý nhân, nàng muốn làm gì?"
Lục Vãn Vãn sắc mặt trắng bệch, thi lễ một cái rồi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu đứng ở đây chờ Hoàng thượng, có vài lời quan trọng muốn nói, xin Hoàng thượng bình lui trái phải."
Hoằng Lịch vung tay lên, từng tên thị vệ sau lưng giục ngựa lui về phía sau. Hắn trở mình xuống ngựa, đi đến trước mặt Lục Vãn Vãn hỏi: "Thái hậu đã nói gì?"
"Thái hậu nhờ thần thiếp nói với Hoàng thượng, tiên đế cầm quyền mười ba năm chỉ nghỉ ngơi một ngày Vạn Thọ duy nhất, chưa bao giờ ăn chơi hưởng thụ, vui đùa sa đọa mà chuyên tâm chăm lo việc nước, chẳng qua chỉ vì muốn làm một Hoàng đế tốt. Tiên đế từng nói, cả đời người phải gánh chịu tiếng xấu mưu phụ bức mẫu, giết huynh diệt đệ, nhưng vẫn cố gắng cõng lấy ác danh lớn như núi đó đi ngược chiều gió, tự biết đối với một thái tử mà nói, được người khác danh chính ngôn thuận công nhận là quan trọng đến dường nào!" Lục Vãn Vãn thở dài, "Người cũng không phải là không thương tiếc Tiền phu nhân, nhưng phải làm thế vì không muốn Hoàng thượng chịu sỉ nhục!"
Hoằng Lịch trầm mặc lắng nghe.
"Ngày ấy Thái hậu phụng mệnh bưng rượu độc đến gặp phu nhân, phu nhân không nói lời nào, chỉ bái Thái hậu ba lạy, sau đó tự vẫn." Lục Vãn Vãn nói đến đây, tựa như cũng xúc động lây nên trong mắt chất chứa giọt lệ, "Thái hậu nói nhận ba lạy của phu nhân xem như đã gánh trọng trách này, phải xem mình là mẫu thân ruột thịt để bảo vệ Hoàng thượng cả đời..."
Hoằng Lịch thở dài một tiếng, ngước mặt lên trời, khóe mắt rơm rớm nước.
Thật vất vả mới nuốt nước mắt trở về, hắn mãnh liệt trở mình lên ngựa, quất roi đuổi theo phương hướng Thái hậu rời đi. Sau lưng, Lục Vãn Vãn vội vàng hô lên: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, Thái hậu nói Tử Cấm Thành không thanh tịnh nên muốn đến Viên Minh Viên dưỡng bệnh. Lệnh phi nương nương sẽ chăm sóc người thật tốt, không để Hoàng thượng phải lo lắng..."
Hoằng Lịch đời nào chịu nghe, từng tiếng roi quất vào thân ngựa vẫn cố chấp vang lên, móng ngựa xoáy lên một lớp bụi mù đuổi theo xe ngựa của Thái hậu.
Nhưng nếu một người đã quyết tâm rời đi thì làm thế nào cũng không thể khiến người đó thay đổi ý định trở về.
Cộc cộc cộc. Trên đường bánh xe lăn đến Viên Minh Viên, Thái hậu tựa vào gối dựa, miệng uống trà Lưu cô cô dâng lên, thoạt nhìn dù bận vẫn ung dung, thần sắc tự nhiên, chẳng có vẻ gì là giống một người bệnh cả.
"Sao thế?" Thái hậu buông chén trà nhỏ, cười nói với Ngụy Anh Lạc đang ngồi đối diện mình, "Có chuyện muốn hỏi ta à?"
Ngụy Anh Lạc hiếu kỳ hỏi: "Thái hậu khỏe lại lúc nào?"
Thái hậu cười nói: "Con có lẽ nên hỏi là ta sinh bệnh lúc nào?"
Ngụy Anh Lạc có chút không hiểu, Lưu cô cô đã nhẹ nhàng cười nhắc nhở cho nàng nhớ: "Lệnh phi nương nương, nếu Thái hậu không ngã bệnh thì sao có thể khiến Hoàng hậu buông lỏng cảnh giác?"
Đâu chỉ là để cho Hoàng hậu buông lỏng cảnh giác...
Lần bệnh này của Thái hậu đến rất đúng lúc, không chỉ khiến Hoàng hậu buông lỏng cảnh giác mà còn nhận được lòng thương cảm của Hoằng Lịch, hoà hoãn thời gian để ngấm ngầm phản kích giành thắng lợi.
Nếu một việc xảy ra quá mức trùng hợp thì tám chín phần sau lưng có người thao túng.
Ngụy Anh Lạc đã hiểu ra: "Thái hậu, sao người có thể qua mắt được Thái y?"
Trương Viện Phán còn chưa tính, Diệp Thiên Sĩ cũng đã tới bắt mạch. Nếu nói Trương Viện Phán là kẻ có thể bị mua chuộc, vậy Diệp Thiên Sĩ cũng không phải là người dễ bị mua chuộc đến thế.
"Hoàng hậu tự nhận cao minh, biết mua chuộc Trương Viện Phán, nhưng đâu có ngờ..." Thái hậu quay đầu nhìn Lưu cô cô có dung mạo bình thường bên cạnh, "Bên cạnh ta có một Lưu cô cô là cao thủ dùng dược đâu?"
Lưu cô cô cười nói: "Thái hậu quá khen rồi. Thi pháp châm cứu đó chỉ lừa được một lúc nhưng không thể dối được cả đời. Chính vì thế Thái hậu không thể không rời khỏi Tử Cấm Thành."
Bệnh Thái hậu đến đúng dịp, rời đi cũng vừa lúc.
Chọn thời điểm này bỏ đi sẽ khiến Hoằng Lịch hối hận không thôi. Dựa vào tính tình của vị quân vương đó, e rằng hiện giờ đang giục ngựa chạy như điên đuổi theo xe ngựa rồi.
"Thái hậu sáng suốt." Ngụy Anh Lạc khen ngợi.
Nhưng Thái hậu lại lắc đầu, cầm chặt tay của nàng nói: "Lệnh phi, chỉ dựa vào dăm ba câu của Lưu cô cô, con liền kể được một câu chuyện xưa cho Hoàng thượng nghe. Chúng ta đúng là tâm ý tương thông. Có điều... câu chuyện đó của con còn chưa trọn vẹn, ta sẽ thay con hoàn thành nó."
Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ.
Chẳng lẽ còn có sơ hở trong kế hoạch hay lí do thoái thác của nàng sao?
"Lệnh phi nương nương." Lưu cô cô cười hỏi, "Có biết vì sao Thái hậu phải đưa nương nương cùng rời đi không?"
Ngụy Anh Lạc lắc đầu.
Thái hậu nhìn nàng yêu thương: "Lệnh phi, con rất thông minh, nhưng thủ đoạn còn quá non. Con đắc tội với Hoàng thượng không nhẹ, càng qua lại trước mặt Hoàng thượng thì người sẽ càng chán ghét. Con phải để người nghĩ đến con, nhớ mong con, nhưng không thể thấy được con."
Trong nháy mắt, trong đầu Ngụy Anh Lạc bỗng hiện lên một câu —— gừng càng già càng cay.
Lưu cô cô thừa dịp nói: "Lệnh phi nương nương, còn không mau cảm tạ Thái hậu, đây là người đang giúp nương nương đó!"
Ngụy Anh Lạc từ trên ghế đứng lên, trịnh trọng hướng Thái hậu cúi đầu: "Thần thiếp tạ ơn Thái hậu nương nương."
Ban đầu Thái hậu chỉ muốn lợi dụng Ngụy Anh Lạc. Nhưng bây giờ cùng trải qua hoạn nạn, Thái hậu lại nảy sinh cảm giác cảm thông, tự mình đỡ nàng đứng lên, đợi nàng ngồi xuống lần nữa mới ôn nhu nói: "Trong Tử Cấm Thành, con là người khiến người khác thích nhất. Ta dẫn con đến Viên Minh Viên cũng là vì muốn có người bầu bạn."
Ngụy Anh Lạc do dự một chút, cuối cùng cẩn trọng hỏi: "Thái hậu, có một chuyện... Thần thiếp cả gan muốn hỏi."
Trong lòng Thái hậu rõ như gương: "Có phải con muốn hỏi, vì sao Tiền thị lại chết?"
Thấy Thái hậu nói như vậy, Ngụy Anh Lạc lại càng không dám hỏi, chỉ có thể len lén liếc mắt nhìn trộm.
Trên mặt Thái hậu dần dần hiện ra dáng vẻ cười hiền lành. Nếu lúc này Kế hậu cũng có mặt thì nhất định sẽ nhận ra được, lúc khuyên Hoằng Lịch giết chết phụ thân vô tội của nàng, Thái hậu cũng có khuôn mặt tươi cười như vậy đấy.
Chương 169: Gia thư
Viên Xuân Vọng là cẩu nô tài trung thành nhất của Hoàng hậu, cũng là kẻ hiển hách nhất hậu cung.
Hắn đẩy cửa bước vào, nhíu mày.
Trong phòng xuất hiện thêm một rương hòm.
Cao cỡ nửa người, chế tạo bằng gỗ mộc, trên nắp có khắc đóa hoa sen chạm nổi. Viên Xuân Vọng nhìn chằm chằm cái rương đó một lát, thản nhiên nói: "Bước ra đi."
Chiếc rương kia liền mở ra.
Một thiếu nữ trẻ tuổi trên thân mặc váy xanh như hoa sen mới nở từ trong rương đứng lên, ngước ánh mắt rụt rè nhìn về phía Viên Xuân Vọng.
"Ai cho ngươi vào đây?" Sắc mặt Viên Xuân Vọng trầm xuống.
Thiếu nữ nhanh chóng cụp mắt xuống, dường như hơi hơi sợ hắn, lắp bắp nói: "Nô tỳ... Nô tỳ... Là Lưu quản sự sai nô tỳ đến hầu hạ Viên tổng quản..."
Lời còn chưa dứt, một đầu ngón tay liền đặt dưới cằm nàng.
Đầu ngón tay kia chậm rãi nâng cằm nàng lên, đôi mắt phượng đối diện ngắm nhìn nàng chăm chú.
"Nhìn qua cũng giống đến năm phần." Đôi mắt phượng nheo lại càng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, "Sao vậy? Ngươi sợ ta sao?"
Nói xong, hắn lập tức áp môi tiến đến gần, hô hấp gần trong gang tấc, như muốn hôn nàng.
Cũng không biết là hoảng sợ hay ngượng ngùng, thiếu nữ đó đột nhiên nhắm mắt lại.
Chát!
Thiếu nữ lăn xuống mặt đất, một tay bụm mặt, kinh hãi nhìn đối phương: "Viên, Viên tổng quản..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Ngoài cửa có người nghe thấy được, cũng không dám tiến vào ngăn cản.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm liền im bặt, cửa phòng 'soạt' một tiếng mở ra, Viên Xuân Vọng từ bên trong bước ra, thản nhiên nói: "Vào thu dọn đi. Đúng rồi, thuận tiện nói với Lưu quản sự, lễ vật này của hắn... ta rất hài lòng."
"Vâng!" Hai tiểu thái giám vội vàng đáp.
Cho đến khi Viên Xuân Vọng đã đi xa, hai người bọn họ mới nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn vào bên trong.
Trên mặt đất có một thi thể nữ đang nằm, thân thể thướt tha ẩn dưới váy áo xanh, xa xa nhìn giống như đóa hoa sen giữa ao xuân thủy, chỉ có điều trên cổ bị quấn một dải lụa trắng, uốn lượn cong cong giống như con bạch xà đã lấy mạng của nàng.
Hai tiểu thái giám tuy rằng sợ hãi nhưng không dám cãi lệnh Viên Xuân Vọng, lập tức một người nâng tay một người nhấc chân chôn thiếu nữ trong sân.
Một tên vừa vung cuốc vừa hỏi người bên cạnh: "Nếu Viên tổng quản hài lòng thì vì sao còn muốn giết cô ta?"
Tên nọ liếc hắn một cái: "Ngươi không thấy cô ta rất giống một người sao?"
Đối phương nghe xong, cẩn thận nhìn lại thiếu nữ bên trong hố đất, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch: "Lệnh... Lệnh phi nương nương..."
Nếu nhìn sơ qua, thiếu nữ này có năm phần giống Lệnh phi.
Đây là lý do giải thích vì sao lúc nào Viên Xuân Vọng kiểm tra phường thêu cũng nhìn cô ta nhiều hơn những người khác.
Nhưng không ngờ nhất cử nhất động của hắn đều đã rơi vào trong mắt một người. Vì muốn nịnh nọt hắn, Lưu quản sự của phường thêu đã đợi không được, ngay ngày hôm sau liền sai người nhốt thiếu nữ vào trong rương đưa tới.
"Hoàng hậu nương nương." Sau khi sửa sang lại tâm tình cho thật tốt, Viên Xuân Vọng tiến vào lầu các Thừa Càn điện, tiếp nhận chiếc lược từ tay tiểu cung nữ chải suối tóc dài đen nhánh cho Kế hậu, "Nô tài có chuyện muốn bẩm báo."
"Chuyện gì?" Kế hậu trong gương nở nụ cười, mang theo tia giễu cợt, "Nếu là chuyện nữ nhân trong phòng ngươi thì ngươi tự mình xử lý đi."
Chuyện gì cũng không thể qua mắt được Kế hậu. Nàng là nữ tử thông minh nhất Tử Cấm Thành, cũng là nữ tử độc ác nhất Tử Cấm Thành.
"Là chuyện liên quan đến Thái hậu." Viên Xuân Vọng nói, "Thái hậu mang theo Lệnh phi chuyển vào Viên Minh Viên. Hoàng thượng đã đi qua mấy lần đều không thấy người đâu. Nương nương, người nói Hoàng thượng có hay không..."
"Sợ cái gì?" Kế hậu cười nhạt một tiếng, "Lá thư đó do Ôn Thục phu nhân để lại, Dụ thái phi giấu kín, Hòa Thân Vương phát hiện. Từ đầu tới cuối liên quan gì đến bản cung?"
Viên Xuân Vọng cụp mắt nói: "Nương nương, không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ có họa lớn."
Kế hậu nhíu mày, nhìn lại hắn qua gương: "Sao bản cung cảm thấy ngươi còn căm hận Lệnh phi hơn bản cung nữa thế?"
Viên Xuân Vọng chỉ cười, không nói lời nào.
Nụ cười của hắn thật sự rất đẹp như hoa nở ngày xuân, chỉ nhìn một cái đã khiến lòng người tĩnh lại.
Ngụy Anh Lạc cũng thật vô dụng, một người vừa cười đẹp như hoa lại vừa có thủ đoạn xuất chúng như vậy lại không biết lôi kéo, để hắn đầu quân cho mình... Kế hậu nâng búi tóc của mình lên ngắm nghía, tay nghề chải đầu của Viên Xuân Vọng vô cùng tốt, kiểu tóc mà hắn làm cho nàng khiến nàng thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.
"Biết Thái hậu đến Viên Minh Viên dưỡng bệnh, Hoàng thượng đã lập tức phái số lượng lớn nô tài đi theo hộ tống, có thể thấy được lòng dạ Hoàng thượng lúc này đang rất khẩn trương. Nếu ra tay vào thời điểm này, chẳng lẽ ngươi muốn rước họa vào thân sao?" Kế hậu cười nói, "Huống hồ, hiện giờ bản cung đã mang thai. Dù Lệnh phi có đi theo Thái hậu thì cũng chỉ lấy được lòng của lão hồ ly đó, chứ thực tế cô ta đã mất đi cơ hội tranh sủng. Cho dù cô ta có quay trở về Tử Cấm Thành thì thời thế cũng đã thay đổi rồi!"
Xuân tới ngắm hoa, sang hạ hái sen, thu chuyển đón phong, đông về thưởng tuyết. So với Tử Cấm Thành, cuộc sống trôi qua ở Viên Minh Viên vừa tiêu dao vừa khoái hoạt.
Rời khỏi Tử Cấm Thành, Ngụy Anh Lạc ngược lại trở thành thiếu nữ khuê các trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 , mỗi ngày luyện chữ chôn hoa, không màng thế sự.
Chỉ có điều, vào cuối mỗi tháng, nàng bị Thái hậu ép buộc viết một lá thư gửi cho Hoằng Lịch, từng bức gia thư vãn hồi tâm hắn.
Ban đầu, Ngụy Anh Lạc viết thư trong tâm trạng khó chịu, Hoằng Lịch cũng chẳng hồi đáp trong vui vẻ. Ba bốn tháng sau, vì nể mặt Thái hậu, hắn mới miễn cưỡng đáp lại một hai chữ, ví dụ như "đã xem", ví dụ như "đã biết".
Nhưng Ngụy Anh Lạc rất chăm chỉ tả lại cảnh hoa mẫu đơn nở đẹp thế nào ở Viên Minh Viên, ghi lại tình trạng sức khỏe của Thái hậu gần đây vẫn mệt rã rời, kể lại chi tiết từng chuyện lặt vặt thêm đôi dòng bình luận lải nhải, bất tri bất giác đã viết một bức gia thư dài mấy trang giấy.
Hắn vẫn hồi âm như cũ, mới đầu chỉ đáp một hai chữ, về sau số lượng từ dần dần nhiều lên. Hắn đáp nhiều hơn một chữ đã khiến Ngụy Anh Lạc vui vẻ thật lâu, lúc phục hồi lại tinh thần lại cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng thương, tự thề với lòng sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, kết quả thư nàng viết vẫn dài mấy trang giấy.
Mong chờ thư tự mây xanh. Nhạn về là lúc trăng thanh đầy lầu. (*)
(*) Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải. Nguyên văn: "Vân trung thùy ký cẩm thư lai, nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu", trích từ bài thơ "Nhất tiễn mai" của Lý Thanh Chiếu. Bài này thể hiện nỗi tương tư của tác giả đối với người chồng đang phải đi công cán nơi xa, ít được sống gần nhau (thivien.net)
"Tình này chẳng thể nguôi ngoai. Vừa dâng khóe mắt tâm tư cuộn trào. (**)" Nhìn mình trong lúc vô tình lại đọc bức thư trên tay, Ngụy Anh Lạc thở dài, vò nát giấy viết thư.
(**) Nguyên văn: "Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu", trích từ bài thơ "Nhất tiễn mai" của Lý Thanh Chiếu. Bài này thể hiện nỗi tương tư của tác giả đối với người chồng đang phải đi công cán nơi xa, ít được sống gần nhau (thivien.net)
Tử Cấm Thành.
"Hoàng thượng." Lý Ngọc dâng thư lên, "Gia thư của Thái hậu."
"Để xuống đi." Hoằng Lịch nhìn như vô tình nói.
Lý Ngọc đặt thư xuống, chân trước còn chưa ra khỏi cửa lớn Dưỡng Tâm điện đã nghe thấy Hoằng Lịch ở bên trong gọi hắn: "Lý Ngọc!"
"Có nô tài." Lý Ngọc vội vàng quay trở về.
Thư đã được mở ra. Nhìn như không thèm để ý, nhưng kỳ thật phụ cận không ai không biết hắn đã vội vã mở ra xem.
Vừa mới cầm thư trên tay, Hoằng Lịch cảm thấy có gì đó không đúng.
—— quá nhẹ.
So với mấy bức thư dài nhiều trang trước đây, lá thư này quá nhẹ. Mở ra đọc, quả nhiên chỉ có một tờ.
Trên giấy cũng chỉ có một chữ —— An.
Chữ viết lạ lẫm, không phải là nét bút của Ngụy Anh Lạc. Hoằng Lịch nhíu mày nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó mới ngẩng đầu phân phó Lý Ngọc: "Đi dò la xem bên Viên Minh Viên đã xảy ra chuyện gì."
Thấy hắn thần sắc ngưng trọng, Lý Ngọc cũng trở nên khẩn trương, vội vàng cáo lui ra ngoài, không lâu sau đã quay trở về bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, thời gian trước Thái hậu bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường ba ngày, cũng may có Thái y khám và chữa bệnh kịp thời, chăm sóc thoả đáng nên bây giờ đã khỏi rồi."
Hoằng Lịch ngẩn người: "Thái hậu bị bệnh?"
Lý Ngọc: "Lệnh phi nương nương ở bên hầu hạ cũng ngã bệnh."
Sắc mặt Hoằng Lịch đại biến, bất ngờ đứng dậy: "Nàng cũng ngã bệnh?"
Lý Ngọc: "Hoàng thượng đừng vội, lúc nô tài nghe ngóng đã nghe được bệnh tình của Lệnh phi nương nương đã dần khởi sắc, hôm qua có thể xuống giường được rồi. Bức thư này là nhờ cung nữ viết thay..."
Hoằng Lịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy có chút lúng túng.
Hắn luôn miệng nói không quan tâm nàng, nhưng vừa nghe thấy nàng đổ bệnh đã lập tức thay đổi sắc mặt, tay chân luống cuống, còn nói không quan tâm? Lời này đến chính hắn còn không thể tự lừa được chính mình...
Đúng lúc Hải Lan Sát tiến đến, không để sự lúng túng của hắn kéo dài lâu.
"Hoàng thượng!" Nét mặt Hải Lan Sát vô cùng mừng rỡ, "Trận chiến A Nhĩ quân ta đại thắng. Thủ lĩnh bộ tộc Hoắc Lan chỉ dẫn ba trăm người hoảng sợ chạy khỏi núi Ba Đạt Khắc, cuối cùng đã bị truy binh bắt được. Vài ngày nữa đại quân sẽ khải hoàn hồi triều!"
Gương mặt Hoằng Lịch lộ vẻ kinh hỉ, vừa vui vì đại quân toàn thắng, vừa vui vì đối phương tới báo tin kịp thời không để hắn tiếp tục lúng túng: "Tốt! Lập tức phân phó xuống dưới chuẩn bị việc đón tướng sĩ khải hoàn về kinh. Trẫm muốn tự mình mở tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ!"
Hải Lan Sát: "Hoàng thượng, Triệu Huệ tướng quân còn nói sẽ mang về một lễ vật."
Hoằng Lịch sững sờ: "Lễ vật?"
Không biết cảm giác của hắn có vấn đề hay không mà hắn cảm thấy biểu hiện của Hải Lan Sát hiện giờ có chút kỳ quái.
"Vâng..." Ánh mắt Hải Lan Sát phức tạp nói, "Đồ Nhĩ Đô Thai Cát muốn dâng cho Hoàng đế bệ hạ Đại Thanh một... lễ vật xinh đẹp."
P.s: Mọi người hãy xuống phần bình luận nhấn vào link youtube trong cmt của mình để nghe lại phần 1 cuốn truyện này nhé ^^ Cảm ơn mọi người nhiều nhiều :'>
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top