Chương 148: Quân đen và trắng

Nghe được tin Lệnh phi ngã ngựa, Thuần quý phi cực kỳ vui sướng, nhưng không biểu hiện ra mặt.

Vì Hoằng Lịch đang ngồi đối diện với cô ta. Hắn im lặng cả buổi, vừa mở miệng đã hỏi: "Trông nàng rất vui?"

Thuần quý phi thầm rùng mình, vội cúi đầu thở dài: "Hoàng thượng tới Chung Túy cung, tất nhiên thần thiếp vui mừng. Nhưng Lệnh phi bị thương nặng, thái y lui tới Diên Hi cung không ngừng. Sau khi biết tin, thần thiếp cũng vô cùng lo lắng. Nếu Hoàng thượng không hạ nghiêm chỉ cấm mọi người làm phiền thì thần thiếp sớm đã đến thăm Lệnh phi muội muội rồi."

Trước mặt hai người có đặt bàn cờ gỗ, hai quân đen trắng phân bố khắp mặt bàn. Đến lượt chơi của Hoằng Lịch, hắn từ từ nhặt một quân trắng trong hộp lên, nhưng lại không vội đặt xuống mà vân vê nó giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng đập vào thành bàn cờ phát ra tiếng cạch, cạch, cạch...

Giống như tiếng tim đập hiện giờ của Thuần quý phi.

"Có người đã động tay chân vào con ngựa của Lệnh phi." Cạch —— rốt cuộc hắn cũng đã hạ quân cờ xuống bàn.

"Ai mà to gan vậy?" Thuần quý phi giơ một quân đen lên.

"Trẫm đang nghĩ, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, dù Ngụy Anh Lạc đắc sủng cũng sẽ không uy hiếp đến địa vị của nàng ấy. Còn các phi tần khác, cũng không ai có lá gan này." Hoằng Lịch nhanh chóng đi tiếp một quân nữa, thản nhiên nói, "Nàng nói xem, là ai làm đây?"

Thuần quý phi do dự, lồng ngực chỉ phập phồng chốc lát, bỗng nhiên quỳ xuống nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng nghi ngờ... Lúc thần thiếp còn ở tiềm để (*) đã hầu phụng Hoàng thượng, cả ngày bầu bạn với cầm kỳ thi họa. Ngoại trừ ái mộ Hoàng thượng, thần thiếp chẳng muốn thứ gì khác! Dù Hoàng thượng có nghi ngờ cả thiên hạ thì cũng không nên nghi ngờ thần thiếp!"

(*) Nhà của vua lúc chưa lên làm vua

Hoằng Lịch từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Trước Lệnh phi, người đắc sủng nhất là nàng. Sau khi Lệnh phi nhập cung, bị lạnh nhạt nhất chẳng phải là nàng sao?"

Thuần quý phi rơm rớm nước mắt nói: "Hoàng thượng, lúc thần thiếp đắc sủng, vì thương cảm các tỷ muội cô quạnh nên thường khuyên người ban đều sủng hạnh, hậu cung mới có thể hòa thuận vui vẻ. Lệnh phi nghìn tốt vạn tốt cũng không chịu để Hoàng thượng ghé các cung khác, thật sự ngang ngược quá đáng. Thần thiếp đã từng nhiều lần khuyên nhủ, nhưng muội ấy quá mức tùy hứng và bướng bỉnh, không khỏi khiến người khác cảm thấy đố kỵ rồi nảy ý trả thù. Nhưng thần thiếp có thể thề với trời, việc này không hề liên quan đến thần thiếp!"

Dáng vẻ rơi lệ của cô ta là động lòng người nhất, như cơn mưa phùn ở Giang Nam rơi tí tách trên thềm đá xanh, như không khí xung quanh được nước mắt của cô ta thanh lọc trong veo.

Chính vì dáng vẻ cô đơn, không nhiễm bụi trần này đã đả động Hoằng Lịch, khiến hắn sắc phong cô ta lên thẳng Quý phi. Nhưng bây giờ khi thấy cô ta khóc, lòng dạ Hoằng Lịch lại trở nên bình tĩnh. Hắn trào phúng cười nói: "Tối qua trẫm sai người thả thái giám phạm tội ở Thượng tứ viện đi, nàng đoán bọn họ đã đi đâu?"

Sắc mặt Thuần quý phi dần trở nên trắng bệch, trong lòng đã có đáp án.

"Đại đa số đều quay về phòng ngủ, trừ tên... tiểu thái giám dắt ngựa cho Lệnh phi." Hoằng Lịch nhìn đối phương chằm chằm, gằn từng chữ, "Hắn ta đêm hôm khuya khoắt chạy tới Chung Túy cung!"

"Thần thiếp chưa từng thấy người này!" Thuần quý phi nghiêm mặt nói.

"Tên này vô cùng cảnh giác, phát hiện có người theo dõi lập tức vòng vèo trở về, thị vệ của trẫm bắt được hắn ép hỏi cả buổi, hắn cũng nói chưa từng thấy nàng. Nhưng chưa từng thấy nàng lại nửa đêm chạy đến Chung Túy cung làm gì?" Hoằng Lịch khẽ dựa vào ghế, có chút mỏi mệt lẫn thất vọng nhắm mắt lại, "Trẫm cũng muốn tin tưởng nàng, hy vọng mọi chuyện không liên quan đến nàng..."

Hoằng Lịch không lập tức ra tay, thứ nhất vì không có bằng chứng xác thực, thứ hai vì 'một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa'. Hai người đã có nhiều năm tình nghĩa, thậm chí còn có chung một đứa con với nhau.

Nhưng dù vậy, trong lòng hắn, địa vị Chung Túy cung đã không còn như trước, hình bóng Thuần quý phi đoan trang nhã nhặn cũng chết rồi.

"Ngạch nương." Lục a ca dụi mắt nhập nhèm bước ra, cả người nho nhỏ đáng yêu giống như người gỗ.

"Hài tử." Thuần quý phi vươn tay ôm lấy con, dựa trên vai hắn nghẹn ngào.

"Sao ngạch nương lại khóc?" Lục a ca nâng tay lau nước mắt trên mặt nàng.

"Ngạch nương không có khóc." Thuần quý phi cười trả lời hắn, nghĩ thầm: Ta còn chưa thua, ta không thể khóc.

Sau khi dỗ dành Lục a ca ngủ xong, Thuần quý phi nhẹ lau sạch nước mắt, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lẽo, nói: "Ngọc Hồ, mời Du phi tới đây."

Chúng phi trong hậu cung không có giao tình với Ngụy Anh Lạc nhiều lắm, Du phi này cũng được xem như là người quen thân với nàng nhất.

Khác với Ngụy Anh Lạc và Thuần quý phi vì được sủng mới phong Phi, Du phi vì sinh được nhi tử mới khó khăn lên được vị Phi. Một năm 365 ngày, chỉ có lễ tết hay những dịp đặc biệt mới có thể nhìn thấy Hoằng Lịch, còn lại hầu như Hoằng Lịch không đặt chân đến chỗ ở của nàng.

Một người như vậy đứng trước mặt Thuần quý phi vừa có nhi tử vừa có vị Phi, đương nhiên thấp hơn một đoạn.

Hôm nay nàng ngồi đoan chính trên ghế, bên cạnh có để một hộp ngọc, bên trong là củ nhân sâm lâu năm hình rễ cây, người trong dân gian gọi là sâm em bé hoặc sâm yêu tinh.

Cuộc sống Du phi túng quẫn, không thể tặng người khác lễ vật lớn như vậy. Trái lại, đây là Thuần quý phi tặng cho nàng.

"Nghe nói Ngũ a ca bị bệnh." Thuần quý phi cười nói, "Cầm nhân sâm này về cho Ngũ a ca bồi bổ đi."

Khi không tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp. Du phi khẩn trương trả lời: "Được nương nương quan tâm, thần thiếp khắc ghi trong lòng. Nhưng Vĩnh Kỳ chỉ ho khan mà thôi, thái y vẫn luôn dùng Bối Mẫu Tứ Xuyên để điều trị, thật sự không dám dùng nhân sâm đại bổ, chỉ có thể phụ ý tốt của nương nương."

Thuần quý phi: "Ho khan bình thường dĩ nhiên không thể dùng sâm, nhưng bản cung sớm đã hỏi thái y rồi, vì Ngũ a ca phổi khí suy nhược mà dẫn tới ho khan, nhân sâm này chuyên dùng cho a ca bổ khí đấy. Trong số hàng ngàn cây nhân sâm ở Nghiễm Trữ ty, bản cung đã chọn ra loại thích hợp với Ngũ a ca nhất, ngươi cứ yên tâm."

Du phi hết nhìn Thuần quý phi lại nhìn củ nhân sâm, chợt đứng dậy quỳ xuống nói: "Nương nương có gì sai bảo, thần thiếp nhất định sẽ nghe theo. Chỉ mong nương nương có thể buông tha Ngũ a ca..."

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Thuần quý phi vẫy nàng lại, "Ngươi tới đây, bản cung có chuyện muốn dặn ngươi."

"Minh Ngọc."

Trong Diên Hi cung, Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên mở mắt, hỏi Minh Ngọc luôn tức trực hầu hạ: "Cô đoán Thuần quý phi sẽ làm gì bước tiếp theo?"

Hậu cung như một bàn cờ, nàng và Thuần quý phi như hai kỳ thủ, một người cầm quân trắng, một người cầm quân đen.

Cạch —— Ngụy Anh Lạc giành lợi thế chơi trước.

Nàng cố ý sai người loan tin cưỡi ngựa ra ngoài vì muốn dụ Thuần quý phi ra tay, dù đối phương có ra tay hay không cũng không quan trọng.

Ngụy Anh Lạc có thể tự ngã xuống.

Sau đó thu mua tiểu thái giám Thượng tứ viện, bảo hắn dẫn dụ Hải Lan Sát đến Chung Túy cung.

Một bước tiếp một bước, cuối cùng đẩy Thuần quý phi vào đường cùng. Bước tiếp theo đến phiên cô ta chơi rồi, mà nước cờ này sẽ quyết định thắng bại cả ván cờ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top