Chương 147: Ngã ngựa
Ở trại nuôi ngựa, trên thảm cỏ xanh mênh mông bát ngát chạy dài từ dưới chân đến cuối chân trời, vó ngựa giẫm lên những đóa hoa trắng muốt. Ngụy Anh Lạc và Hoằng Lịch một trước một sau ngồi trên lưng ngựa, trên người đã thay trang phục thợ săn, đi trong nội cung xa hoa càng tăng thêm vẻ khí khái hào hùng cường tráng.
Ngụy Anh Lạc oán giận nói: "Ngựa này không ngoan gì cả, chẳng biết nghe lời! Đi bên trái, bên trái!"
Con ngựa bị quất phát ra tiếng phì phì trong mũi, hướng chân sang phải.
Hoằng Lịch nén cười ghìm dây cương, điều bước chân của nó về lại hướng cũ: "Đây là Hãn Huyết Mã mà trẫm yêu thích nhất, người khác không được đụng vào đâu. Nàng còn chê tới chê lui, tại sao không trách chính mình ngốc hả?"
"Ối! Ối!" Ngụy Anh Lạc ngồi trên ngựa hô to gọi nhỏ một hồi.
"Nắm chặt dây cương, nắm chặt dây cương!" Hoằng Lịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy nàng quả thực là đầu gỗ, có dạy thế nào cũng vô ích. Nào ngờ một giây sau, một đôi tay giống như dây leo tử đằng vòng quanh hông hắn. Ngụy Anh Lạc ôm hắn như dây leo quấn quanh đại thụ: "Thiếp sắp ngã rồi!"
Lập tức Hoằng Lịch mềm nhũn trong lòng, thầm nghĩ thôi bỏ đi, học cưỡi ngựa gì chứ, cùng lắm hai người cưỡi một con, hắn thúc ngựa, nàng chịu trách nhiệm ôm hắn hô to gọi nhỏ.
"Hoàng thượng!" Một thị vệ hớt ha hớt hải chạy tới, "Có quân tình báo về!"
Hoằng Lịch ngẩn người, đành phải trở mình xuống ngựa, trước khi đi còn quay lại dặn dò: "Nàng tập thêm chút nữa đi. Lý Ngọc, dắt qua đây một con ngựa ngoan hiền cho Lệnh phi."
"Dạ." Lý Ngọc vung tay lên, một tiểu thái giám lập tức dắt một con ngựa thấp bé tới.
Ngụy Anh Lạc đi đến bên ngựa, đưa tay sờ lên lỗ tai nó, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt lạ lẫm của tên thái giám nọ. Bỗng nở nụ cười quỷ dị, nàng phi người lên ngựa.
"Hoắc Chiêm Cát dẫn nước làm ngập doanh, quân ta đào hào xả nước, cố thủ mười ngày, đến khi Phú Sát đại nhân dẫn viện quân đến ngoài Hoắc Thủy doanh, cùng Triệu Huệ tướng quân giáp kích trong ngoài, tiêu diệt thành công năm ngàn tên địch. Tuy nhiên, Triệu Huệ tướng quân đã bất cẩn rơi từ trên ngựa xuống do chiến mã của ngài ấy bị lún sâu trong lầy, chân bị thương nhẹ. Phú Sát đại nhân dẫn binh truy kích đuổi theo Hoắc Chiêm Cát bỏ trốn, trước mắt vẫn chưa có tin tức xác thực truyền về." Đứng bên trại nuôi ngựa, thị vệ đệ trình quân báo với Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch nghe xong nhíu mày, đang định hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai: "Lệnh phi nương nương!"
Hắn đột nhiên quay đầu. Giữa tiếng người ồn ào, hắn trông thấy ngựa hí vang trời, bốn vó giơ lên, thân ảnh màu đỏ trên cao bị nó hất xuống.
"Anh Lạc!"
Bên trong Diên Hi cung, ngọn nến cháy rực từ lúc đêm đen đến hừng đông.
Thần sắc thái y khẩn trương, không phải vì Ngụy Anh Lạc nguy hiểm đến tính mạng, mà vì Hoằng Lịch cứ cách nửa canh giờ sẽ sai Lý Ngọc tới đây hỏi hắn một câu: "Lệnh phi sao rồi?"
Hoằng Lịch càng lo lắng thì thái y càng khoanh tay bó gối, đắp thuốc hết lượt này đến lượt khác một hồi, càng lúc càng cực kỳ cẩn trọng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lau lau mồ hôi ứa ra nói: "Được rồi, ngài bẩm báo với Hoàng thượng được rồi..."
Lý Ngọc chạy qua chạy lại như con thoi, hiện giờ xác nhận Lệnh phi đã hồi phục mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy như bay về Dưỡng Tâm điện phục mệnh, trông thấy cửa phòng đóng chặt, biết rõ bên trong đang đàm luận nên đứng ở cửa ra vào canh chừng.
"Nói đi." Trong Dưỡng Tâm điện, sắc mặt Hoằng Lịch cực kỳ âm trầm, "Có phát hiện gì?"
"Hồi Hoàng thượng." Hải Lan Sát vừa từ trại ngựa trở về, đang quỳ trên đất để báo cáo tin tức mới thu thập được cho Hoằng Lịch: "Nô tài kiểm tra toàn bộ trại ngựa, phát hiện có người đã động tay động chân vào thức ăn ở máng con ngựa đó, khiến con ngựa bình thường vô cùng ngoan hiền đột nhiên phát điên, hất ngã Lệnh phi nương nương."
Hoằng Lịch nắm chặt ngón tay run bần bật, lạnh lùng nói: "Bắt giữ tất cả giám quản sự vụ đại thần, đồng viên, ngoại lang, chủ sự ở Thượng tứ viện để thẩm tra nghiêm khắc!"
"Rõ."
Chờ thị vệ đã rời khỏi, Lý Ngọc mới tiến vào thưa: "Hoàng thượng, Lệnh phi đã tỉnh."
Hoằng Lịch sắp sửa đứng dậy qua thăm, nhưng thị vệ báo lại có quân tình khẩn cấp, hắn chỉ có thể ngồi xuống lại lần nữa. Chờ đến khi hết bận rộn, vầng trăng treo trên đầu ngọn liễu, hắn ngay cả cơm cũng không ăn đã lập tức đi tới Diên Hi cung. Sắc trời tối dần, cung nhân tất bật treo đèn lồng giấy dưới mái hiên, sáng loáng như ánh trăng tròn quay liên tục, hắn đạp trăng bước vào tẩm điện Ngụy Anh Lạc.
Vẫy tay cho cung nhân lui, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, áy náy nói: "Là trẫm không tốt, trẫm không nên bảo nàng đi cưỡi ngựa."
Ngụy Anh Lạc ở trong trướng không nói một lời, đưa lưng về phía hắn ngủ.
Tưởng nàng đã ngủ rồi, Hoằng Lịch không đành lòng đánh thức nàng, hạ giọng thủ thỉ: "Xương cốt nhất định rất đau, trẫm cũng không có bên cạnh nàng. Đêm nay trẫm không đi mà ở bên nàng, được không?"
"Không cần." Ngụy Anh Lạc nói.
Hoằng Lịch ngẩn người, dở khóc dở cười: "Nàng tỉnh rồi à?"
Ngụy Anh Lạc hừ một tiếng, vẫn hướng mặt vào tường không để ý tới hắn.
"Nếu nàng đã không muốn gặp trẫm, vậy trẫm đi đây." Hoằng Lịch giả vờ đứng dậy.
Lập tức Ngụy Anh Lạc nằm lăn vào lòng hắn, vì động đến miệng vết thương mà nhe răng trợn mắt một hồi, đau đến mức thút thít khóc khẽ.
"Nàng thật là." Hoằng Lịch đau lòng nâng nàng dậy, "Lúc này rồi mà còn cứng miệng như vậy."
"Hoàng thượng." Ngụy Anh Lạc ôm hông hắn không buông, tựa như nàng đang ôm cọng cỏ cứu mạng, nức nở nói, "Có người muốn giết thần thiếp."
Hoằng Lịch sững sờ, an ủi: "Đừng suy nghĩ linh tinh, đây chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Nàng nằm trong lòng hắn run đến lợi hại. Vốn là một nữ nhân quật cường có chút vô pháp vô thiên, chợt lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy trong lòng mình, hắn cảm thấy đặc biệt thương tiếc. Nàng run rẩy nói: "Hoàng thượng, có người muốn thiếp chết. Người đó... muốn thiếp ngã ngựa gãy cổ mà chết!"
Chợt nàng ngước đôi mắt sóng sánh nước lên, vừa bất an vừa quyến luyến nhìn hắn, muốn hắn hứa với nàng: "Hoàng thượng, người sẽ bảo vệ thần thiếp sao?"
"Sẽ." Hoằng Lịch ôm nàng vào ngực, vỗ nhè nhẹ lưng nàng, "Trẫm sẽ bảo vệ nàng, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng..."
Dỗ dành một lúc, nàng mới yên tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn lần nữa. Hoằng Lịch ôm nàng thả nhẹ lên giường đắp chăn lại, chăm chú nhìn vẻ mặt nàng ngủ hồi lâu, sau đó đang định rời đi, chợt cảm giác tay áo bị xiết chặt, cúi đầu nhìn xuống, thấy ngón út của nàng đang níu tay áo mình, ngủ rồi nhưng cũng không chịu để hắn đi.
Hắn cũng không nỡ bỏ đi, thế là ngồi lại ở mép giường, thấp giọng nói: "Vào đi."
Lý Ngọc tiến đến, nhìn Ngụy Anh Lạc trên giường, tự giác hạ giọng, nói: "Hoàng thượng, Hải Lan Sát báo lại đã thẩm vấn một lượt tất cả quản giáo sự vụ đại thần, đồng viên, ngoại lang, chủ sự, thái giám ở Thượng tứ viện, ngoài hai chữ oan uổng thì không điều tra được gì thêm."
Hoằng Lịch trầm ngâm một lát: "Đánh tám mươi trượng thái giám phụ trách nuôi dưỡng con ngựa đó, phạt bổng lộc một năm đám người còn lại, sau đó thả đi."
Lý Ngọc kinh ngạc: "Thả?"
Hoằng Lịch lạnh lùng cười nói: "Đúng, thả."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top