Chương 129: Làm người luôn có lòng đố kỵ
Bốn mắt nhìn nhau, lại nhanh chóng dời đi.
Vẻ mặt Ngụy Anh Lạc chẳng có chút dao động nào, cũng không phải vui sướng khi nhìn thấy tình nhân, càng không hề oán giận như trông thấy kẻ thù, mà thờ ơ tựa như nhìn thấy một hòn đá bên đường hay một bông hoa ven suối. Một cái liếc mắt thoáng qua cực kỳ bình thản, sau đó lập tức thu hồi.
Thái trượng thong dong lướt qua người Phó Hằng. Rõ ràng sau lưng là cảnh xuân tươi đẹp, nhưng Phó Hằng lại cảm thấy lạnh băng như đang đứng giữa trời đông buốt giá.
Giống nhau năm đó, Ngụy Anh Lạc khom lưng khuỵu gối trên nền tuyết rét mướt, nhìn bóng lưng hắn và Nhĩ Tình sánh bước rời đi, trời đất quay cuồng, tâm hóa tro tàn.
Hải Lan Sát thở dài, đè lên vai hắn nói: "Đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tóm lại, hiện giờ cô ấy là nữ nhân của Hoàng thượng... Phó Hằng, nên chết tâm đi thôi."
Dưỡng Tâm điện.
"Phó Hằng, đúng là khanh không khiến trẫm thất vọng." Ánh mắt Hoằng Lịch tràn ngập vui mừng nhìn Phó Hằng, sự tán thưởng được bộc lộ rõ qua lời nói, "Lần này lập nhiều công lớn ở Kim Xuyên, trẫm nên thưởng cho khanh. Nói đi, khanh muốn cái gì?"
Lập nhiều công lao to lớn, nhưng trên mặt Phó Hằng lại không biểu lộ nét vui tươi nên có, trái lại, quanh người nặng nề u ám như một người bị đại phu phán tử hình sắp gần đất xa trời, đặt sẵn một chân vào quan tài.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hoằng Lịch chằm chằm: "Hoàng thượng, bất luận nô tài muốn gì, người cũng sẽ cho sao?"
Phó Hằng còn chưa nói muốn gì, nhưng Hoằng Lịch như đã phát giác được gì đó, vẻ mừng rỡ vốn hiện hữu trên mặt chầm chậm rút sạch, nhàn nhạt hạ chỉ: "Truyền chỉ, phong Phú Sát Phó Hằng lên Nhất đẳng Trung Dũng công, ban thưởng bảo thạch đỉnh, bốn kiện Long bổ phục."
Phó Hằng ngẩn người, đang định mở miệng nói gì đó, Hoằng Lịch thuận tay giơ một quyển tấu chương lên, che mặt nói: "Được rồi, khanh lui xuống trước đi."
"... Vâng." Thấy ý hắn đã quyết, Phó Hằng đành phải cúi dập đầu: "Nô tài khấu tạ long ân của Hoàng thượng."
Hoằng Lịch gật gật đầu, đằng sau quyển tấu chương là vẻ mặt âm trầm.
"Hoàng thượng." Không lâu sau, Lý Ngọc tiến vào nâng lên một khay bài, thẻ bài Ngụy Anh Lạc nằm ở vị trí bắt mắt nhất.
Hoằng Lịch cầm thẻ bài, ngón cái vuốt nhẹ hàng chữ trên mặt thẻ, cất giọng nhàn nhạt: "Năm đó ở Trường Xuân cung, Phó Hằng quan tâm Lệnh tần hết mực. Hắn ra chiến trường, chắc hẳn Lệnh tần cũng thường xuyên lo lắng. Nếu biết hắn đã bình an trở về, tất nhiên nàng ấy có thể trút bỏ tảng đá trong lòng."
Lý Ngọc không biết ứng đối lời này như thế nào, chỉ có thể đứng im ở một bên.
Chợt Hoằng Lịch ném mạnh thẻ bài trong tay đi, buồn bực hạ lệnh: "Đến Trữ Tú cung!"
Đêm khuya thanh vắng, Phú Sát phủ.
Rượu hết ly này đến ly khác, hết rỗng lại đầy, đầy lại rỗng.
"Thiếu gia." Thanh Liên bưng một khay gỗ tiến vào, trên khay đựng một chén cơm cùng mấy dĩa thức ăn. Nàng quan tâm lo lắng hỏi, "Thiếu gia, ngài đã không ăn không uống cả ngày nay rồi. Đánh thắng trận, được phong thưởng, đều là chuyện tốt. Sao ngài lại buồn bã như vậy?"
Phó Hằng trầm mặc không nói, lại nâng một ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thanh Liên thở dài, đặt khay gỗ xuống bàn rồi định lui ra ngoài, đang đi đến một nửa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng rầu rĩ: "Tại sao?"
Thanh Liên quay đầu, trông thấy Phó Hằng ngồi nhũn ra ghế, lôi thôi lếch thếch nồng mùi rượu, không giống tướng quân thắng trận chút nào, trái lại còn giống kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ hơn, cô đơn chỉ biết bầu bạn với rượu.
"Vào lúc trận chiến diễn ra khốc liệt nhất, Hoàng thượng truyền liên tiếp mười hai đạo chỉ dụ, lệnh ta phải thu quân. Ta kháng chỉ bất tuân, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng cũng quyết giành chiến thắng. Vì chỉ cần đánh thắng..." Hắn tự mình rót rượu, nửa tỉnh nửa say giống như mê sảng, "Ta mới có thể cầu Hoàng thượng thành toàn một ý nguyện..."
Thanh Liên hỏi thăm dò: "Thiếu gia muốn gì?"
Quả thực nàng có chút tò mò, vì Phó Hằng thanh tâm quả dục trước sau như một, toàn bộ quyền tài mỹ sắc đều không để trong lòng. Người ngoài đều nói trong số tất cả triều thần, chỉ có mình hắn là khó lấy lòng nhất, vì không ai biết rõ hắn muốn thứ gì.
"Ta muốn một người." Phó Hằng đáp.
Thanh Liên hơi kinh ngạc.
"Ta muốn dùng quân công để đổi lấy một người... Một người do ta đánh mất, người mà dù ta có liều mạng cũng phải giành về." Phó Hằng nhắm chặt mắt, miệng chậm rãi phun ra hai chữ dường như có thể gây long trời lở đất: "Anh Lạc..."
Thanh Liên kinh hồn bạt vía.
Ngụy Anh Lạc là ba chữ cấm kỵ trong nhà.
Hầu như ngày nào Nhĩ Tình cũng lôi ba chữ này ra mà nguyền rủa quát mắng, giống như đây là ba chữ đáng hận nhất trên đời. Khi đối phương đã thăng làm Lệnh tần, Nhĩ Tình cũng không chịu để yên.
Thanh Liên không biết vì sao Nhĩ Tình lại hận đối phương như vậy, bây giờ đã hiểu được đôi chút...
"Có phải cô nghĩ ta điên rồi phải không?" Phó Hằng mở mắt ra, bất chợt cười rộ lên, tay phải chậm rãi nâng lên chạm ngực mình, "Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, nơi này có một vết kiếm đâm suýt chút nữa đã xuyên thẳng vào tim. Khi đó ta đã nghĩ, nếu ta có thể sống sót trở về, nhất định phải cưới cô ấy... Dù vì thế cô ấy sẽ oán ta, mắng ta, ta thề sẽ không bao giờ buông tay cô ấy lần nào nữa."
"Thiếu gia..." Thanh Liên muốn nói lại thôi, không biết nên nói hắn si tình hay nói hắn ngốc nghếch, cuối cùng chỉ có thể thở dài khẽ, "Thiếu gia, ngài say rồi."
"Chỉ khi tỉnh giấc mới vỡ mộng. Đến bây giờ ta mới tỉnh lại đấy." Phó Hằng cảm khái cười nói, "Trước đây, ta vẫn cho rằng bản thân rộng lượng khoan dung, có thể kiềm chế tình cảm của mình, chỉ cần ngắm nhìn từ xa và chúc cô ấy hạnh phúc. Bây giờ mới biết toàn là lừa mình dối người. Khi biết tin cô ấy đã trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, ta đến ngồi cũng không yên đã phóng đến trước mặt Hoàng thượng, muốn thỉnh cầu người..."
Thanh Liên nghe đến đó, sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Thiếu, thiếu gia." Trong lúc nhất thời, Thanh Liên lắp bắp không thể nói trôi chảy, "Ngài, ngài đã thỉnh cầu muốn Lệnh tần nương nương ngay trước mặt Hoàng thượng?"
Tội đại bất kính như thế, dù Phó Hằng có đánh thắng mười trận Kim Xuyên đi nữa e cũng không thể cứu vãn được! Toàn bộ Phú Sát phủ từ trên xuống dưới sẽ vì lời thỉnh cầu ấy mà gặp đại nạn mất!
"Ta chưa điên đến mức như vậy đâu." Phó Hằng cười khổ một tiếng, hất đầu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm nói, "Ta chỉ là một nam nhân vô dụng... Từ đầu đến cuối, ta còn không nói nên lời..."
Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm, chứng kiến bộ dạng hắn như thế lại cảm thấy chua xót, không khỏi đến gần hắn, ngón tay hết xòe lại nắm, cuối cùng vẫn e sợ lén rụt lại sau lưng.
"Thiếu gia, đây không phải là lỗi của ngài. Là tạo hóa trêu ngươi..." Nàng chỉ hận bản thân ít đọc sách nên không thể nghĩ ra câu từ phù hợp để an ủi hắn, chỉ có thể thốt lên những lời vô dụng này.
Phó Hằng không ừ hử gì. Hắn nhắm hai mắt lại, cứ như vậy ngồi ngủ trên ghế.
Thanh Liên không đành lòng rời đi vào lúc này, sợ hắn nửa đêm tỉnh giấc không thấy ai bên cạnh lại cô đơn tịch mịch, nên vẫn luôn đứng bên cạnh trông nom hắn.
Ngọn nến trên bàn cháy hết sạch. Lúc Thanh Liên đang bận thay nến mới, giọng nói Phó Hằng mơ hồ vang lên phía sau. Có vẻ như hắn đang gặp cơn ác mộng, thế nên khóe mắt lấp lánh ánh lệ. Một giọt nước mắt uốn lượn chảy xuống, hắn mê man nói: "Tỷ tỷ, giờ đệ hối hận thật rồi..."
Thanh Liên nhìn lại hắn, bỗng nhiên giơ tay lên. Đầu ngón tay ướt đẫm. Chẳng biết tại sao, nàng cũng khóc theo.
Cảnh còn người mất, hết thật rồi. Chưa kịp cất tiếng, lệ đã rơi. (*)
(*) Nguyên văn "Vật thị nhân phi sự sự hưu. Dục ngữ lệ tiên lưu", trích từ bài thơ "Vũ Lăng xuân - Cuối xuân" của Lý Thanh Chiếu
Trên đời có nhiều việc, lúc xảy ra thì không cảm thấy gì, sau này nhớ lại mới bắt đầu hối hận.
Bên trong Trữ Tú cung, Hoằng Lịch nhìn nữ tử đang khóc sướt mướt trước mặt này.
Tiểu Gia tần bị phạt đóng cửa sám hối, hôm nay vừa vặn tròn một tháng. Sợ bị thất sủng mà cô ta lo lắng đến nỗi vạt áo rộng dần vì hao gầy tiều tụy, thoạt nhìn bộ dáng âm thầm thút thít này cực kỳ đáng thương.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết lỗi rồi." Nàng ta quỳ trên mặt đất, nức nở nói, "Bất luận người phạt thế nào cũng được, chỉ mong người đừng phớt lờ thần thiếp!"
"Nàng biết sai là tốt rồi, " Hoằng Lịch bình thản nói, nhưng thâm tâm lại nhớ đến người khác: Nếu nàng ấy có thể ôn nhu ngoan ngoãn giống nàng thì tốt biết mấy.
Tiểu Gia tần như cún con e sợ bị chủ nhân vứt bỏ, thậm chí còn không dám đứng lên, vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Hoằng Lịch, hai tay níu lấy vạt áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, đáng thương nói: "Từ khi Lệnh tần nhập cung, trong mắt Hoàng thượng đã không còn người khác. Thần thiếp là một tiểu nữ nhân cái gì cũng không hiểu, trong lòng chỉ có mỗi Hoàng thượng. Nhìn người cả ngày cùng Lệnh tần, thần thiếp thật sự đau khổ! Nhất thời nghĩ không thông nên mới phạt quỳ cô ấy! Thần thiếp biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm khó cô ấy nữa!"
Hoằng Lịch thở dài: "Được rồi, đứng lên đi."
Tiểu Gia tần nghe vậy mới duỗi chân đứng dậy, lại nghe nàng ta thở dài âm u, như hữu ý vô tình mà bồi thêm một câu: "Hoàng thượng cũng đừng trách thần thiếp. Làm người luôn có lòng đố kỵ. Nếu người chịu dành cho thần thiếp một phần như những gì người dành cho Lệnh tần, thần thiếp tuyệt đối sẽ không gây chuyện như vậy nữa."
"Làm người luôn có lòng đố kỵ..." Hoằng Lịch thốt chậm từng chữ nghiền ngẫm một phen, đột nhiên hỏi, "... Nếu có một người, chưa từng để tâm đến việc trẫm đi đâu gặp ai, không để ý trẫm đối tốt với người khác thì sao?"
"Vậy rõ ràng trong lòng người đó không hề có Hoàng thượng." Tiểu Gia tần không chút nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt nói.
Hoằng Lịch thất thần hồi lâu, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top