Chương 125: Như gần như xa

Gió giật trước lúc bão về. Nay đã là ngày thứ ba Hoằng Lịch ngủ lại Diên Hi cung.

Tuy Hoằng Lịch có chút khắc chế khi gần nữ sắc, nhưng dù sủng hạnh hậu cung cũng chưa từng giống như bây giờ liên tục triệu tẩm một người, khiến người khác không khỏi đứng ngồi không yên.

"Hoàng hậu nương nương!" Bên trong Thừa Càn cung, Nạp Lan Thuần Tuyết chất vấn một câu, "Ngụy Anh Lạc thị tẩm ba ngày liên tiếp, con mắt mọc trên đỉnh đầu luôn rồi. Giờ đã là canh mấy mà vẫn chưa tới thỉnh an người?"

Các phi tần còn lại nhao nhao hùa theo, ngươi một lời ta một câu quở trách Ngụy Anh Lạc thất lễ.

Chỉ có mình Lục Vãn Vãn cất tiếng nói yếu ớt: "Có lẽ Ngụy quý nhân có chuyện gì nên chậm trễ thôi!"

Nạp Lan Thuần Tuyết cười lạnh một tiếng: "Chậm trễ gì chứ? Rõ ràng là cậy sủng sinh kiêu! Suy cho cùng, vẫn là xuất thân từ cung nữ nên không hiểu chút quy củ nào. Theo thần thiếp thấy, hay là nương nương phái ma ma đến dạy bảo cô ta một phen, tránh việc gây ra rắc rối sau này."

Làm sao Kế hậu để cho cô ta lợi dụng mình làm vũ khí, lập tức cười nói: "Thư tần, Hoàng thượng muốn sủng hạnh ai đều là thánh ý. Ngoại trừ tuân theo, chúng phi tần không được phép phản đối. Nếu hôm nay người đắc sủng là ngươi, ngày mai bản cung phái người đến răn dạy ngươi một phen, thì bản cung thành dạng người gì đây?"

Dĩnh phi: "Hoàng hậu nương nương, cũng không thể nói như vậy được. Nói đến công dung ngôn hạnh thì đức hạnh đứng đầu. Một nữ nhân không hiểu phép tắc, coi thường lễ giáo như thế nếu ở bên cạnh Hoàng thượng thì sớm muộn cũng gây ra họa. Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung, không thể nương tay nhân từ."

Gia tần: "Hoàng hậu nhân từ thì đương nhiên không tính toán với Quý nhân thấp bé. Nhưng nếu nàng ta được đằng chân lân đằng đầu, mượn thời cơ làm mưa làm gió thì không phải là chuyện tốt lành gì. Nương nương vẫn nên đề phòng trước thì hơn!"

Đến tận giữa trưa mọi người mới ngừng bàn luận, lần lượt cáo từ rời đi.

"Nương nương, người xem lúc nãy bọn họ nói kìa, thật chẳng ra làm sao!" Trân Nhi bưng một dĩa nho tươi vừa rửa xong lên.

"Đúng vậy." Kế hậu vân vê một trái nho đỏ tía, liếc mắt về hướng mọi người vừa rời khỏi, "Hoàng thượng mới triệu có hai lần mà người nào người nấy đều đỏ mắt cả lên. Y như trò hề."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng chưa từng thị tẩm một phi tần liên tiếp như thế, chẳng trách mọi người đều đứng ngồi không yên. Ngụy Anh Lạc quả là nhân vật lợi hại." Trân Nhi lột vỏ nho giúp Kế hậu, "Nương nương, có nên..."

Kế hậu lắc đầu: "Đóa hoa đẹp cỡ nào cũng có ngày nhìn chán. Hoàng thượng từng gặp vô số nữ nhân, dù Ngụy Anh Lạc có đặc biệt đi nữa thì có thể giữ chân người được bao lâu? Cũng chỉ có những nữ nhân tầm mắt hạn hẹp này mới lần lượt nôn nóng nhảy dựng cả lên."

"Cũng phải." Trân Nhi cười nói, "Mặc kệ bọn họ đấu thế nào thì chỉ có nương nương ngư ông đắc lợi. Cứ đấu đi, đấu càng hăng càng tốt!"

Kế hậu ăn trái nho đối phương đưa tới, lười biếng nói: "Dù sao cũng chẳng có việc gì, hay là chúng ta thử đoán xem ai sẽ động thủ trước? Là Thuần quý phi hay tiểu Gia tần đây..."

Thuần quý phi vốn đã có hiềm khích với Ngụy Anh Lạc, có rất nhiều phi tần đang hy vọng nàng ta chết trước nhất.

Về phần tiểu Gia tần, cô ta cũng giống Ngụy Anh Lạc là phi tử đắc sủng gần đây. Một núi không thể có hai hổ, hai người lại đều có xuất thân Bao y, hiển nhiên càng không thể buông tha đối phương.

Trân Nhi suy nghĩ một chút: "Nô tỳ đoán là Thuần quý phi."

"Còn bản cung thì chọn tiểu Gia tần." Sau đó cười đầy ý vị thâm trường.

Gừng càng già càng cay, cuối cùng tiểu Gia tần mới là người không giữ được bình tĩnh. Sau khi đập bể miếng ngọc bội trong cung, cô ta nói với cung nữ hầu cận: "Lan Nhi, ngươi đi Dưỡng Tâm điện báo với Lý tổng quản một tiếng, nói ta bị bệnh rồi, bệnh rất nặng, nếu không thấy được Hoàng thượng sẽ tắt thở chết mất!"

Lan Nhi kinh ngạc: "Chủ tử, việc này sợ không hay lắm đâu!"

Tiểu Gia tần không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Có gì không hay chứ? Chẳng phải tiện nhân kia cũng lừa gạt Hoàng thượng như thế sao? Chuyện nàng ta làm được, tại sao ta lại không? Nhanh đi đi, nếu không ta lấy roi quất ngươi bây giờ!"

Tin tức bay đến Dưỡng Tâm điện rất nhanh. Nghe nói tiểu Gia tần cũng bị bệnh, Hoằng Lịch nở nụ cười.

"Sao lại bắt chước nàng ấy rồi?" Hoằng Lịch lắc đầu, thâm tâm hiểu rõ sự tình, bật cười nói, "Nàng ấy bướng bỉnh như vậy, có gì tốt mà học theo đâu chứ."

Lý Ngọc ở một bên ngoảnh mặt làm thinh, nghĩ thầm: "Còn không phải bởi vì người là Sở Vương thích eo nhỏ, bỏ đói hết người trong cung sao."

Xử lý công vụ xong xuôi, Hoằng Lịch hạ bút xuống: "Đi."

Lý Ngọc biết mà còn hỏi: "Đi đâu?"

Hoằng Lịch trừng mắt liếc hắn, không tình nguyện rít qua kẽ răng ba chữ: "Diên Hi cung."

Hắn tự cảm thấy bản thân đã cho Ngụy Anh Lạc đủ mặt mũi, dù phi tử khác cũng đang bị bệnh nhưng hắn lại một mình sang đây thăm nàng, nào ngờ chào đón hắn lại không phải là người mình mong đợi. Vẻ mặt Trân Châu thấp thỏm không yên nghênh đón hắn: "Hoàng thượng, Ngụy quý nhân không có ở trong điện."

Hoằng Lịch ngẩn người: "Nàng ấy đi đâu?"

Trân Châu mở miệng nói khó nhọc: "Ngụy quý nhân nói trời nóng quá nên đã đi ra ngoài tản bộ rồi ạ."

Hoằng Lịch quả thực cạn lời. Bộ nàng ấy là lão bà bảy tám chục tuổi sao, cơm nước xong xuôi liền đi ra ngoài tản bộ dưỡng thân? Phía sau Lý Ngọc nghẹn cười hỏi: "Hoàng thượng, bây giờ đi đâu đây?"

Hoằng Lịch lại trừng mắt liếc hắn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi vào ngồi!"

Lần ngồi xuống này lại thẳng đến lúc trời tối đen.

Trân Châu đã gấp đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, chốc chốc lại lấy khăn trong tay lau đi lau lại, chỉ thấy mồ hôi càng lúc càng tuôn nhiều hơn.

Sắc mặt Hoằng Lịch đã đen như đáy nồi. Lý Ngọc ở một bên nhìn mặt đoán ý, cũng không biết đã chất vấn Trân Châu lần thứ mấy rồi: "Quý nhân đâu? Sao vẫn chưa trở lại? Cho tới bây giờ đều là người khác chờ hầu Hoàng thượng, chủ tử nhà ngươi thì hay rồi, dám đảo lộn hết cả. Còn có chút quy củ nào nữa không?"

Mắt thấy Trân Châu đã quýnh quáng đến độ ứa nước mắt, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, Minh Ngọc tiến vào, cung kính dập đầu với Hoằng Lịch: "Xin Hoàng thượng thứ tội. Hôm nay Ngụy quý nhân tự mình làm chén băng đem đến Thọ Khang cung, đang nói chuyện cùng Thái hậu ạ."

Hoằng Lịch: "Đến tận bây giờ?"

Minh Ngọc: "Hiếm khi Thái hậu có nhã hứng, kể lại chuyện trước đây cùng tiên hoàng vi hành đến Giang Nam, khiến Ngụy quý nhân ngưỡng mộ vô cùng, nay sợ là không về được ạ!"

Hoằng Lịch cười giễu một tiếng: "Vì vậy, nàng ấy bỏ trẫm một mình ở đây?"

Minh Ngọc cười làm lành: "Hoàng thượng, Quý nhân ở bên Thái hậu hoàn toàn là thể hiện lòng hiếu thuận. Hay là... người chọn nơi khác đi."

Lý Ngọc giận dữ mắng mỏ: "Ngươi không muốn sống nữa sao mà dám ăn nói như thế?"

Minh Ngọc lập tức dập đầu, ủy khuất nói: "Hoàng thượng, chuyện này cũng không thể trách Ngụy chủ tử được. Thật sự là Thái hậu giữ chủ tử lại nên người không thể về. Hiếu đạo lớn hơn trời, sao người có thể bỏ mặc Thái hậu được?"

Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bỏ đi.

Lý Ngọc chỉ vào Minh Ngọc: "Được được được, cả đám các ngươi cùng học theo chủ tử. Đợi sau này ta xử lý ngươi thế nào!"

Hoằng Lịch nổi giận đùng đùng rời đi, lại không biết bản thân vừa đi, Ngụy Anh Lạc liền tiến vào cung.

"Chuyện gì?" Ngụy Anh Lạc nhận khăn ấm Minh Ngọc đưa tới, chà lau mồ hôi trên mặt và trên cổ.

Minh Ngọc ngập ngừng cả buổi, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh Lạc, tại sao cô phải cố ý tránh mặt Hoàng thượng?"

"Dù món ăn ngon đến mấy cũng chỉ ăn được ba bốn ngày vì ngán." Ngụy Anh Lạc nháy mắt phải với nàng, cười cực kỳ giảo hoạt, "Cô có tin đêm nay Hoàng thượng còn quay lại nữa không?"

Trên đời này, món ăn nào là ngon nhất? Món mình không ăn được.

Trên đời này, nữ nhân nào khiến mình canh cánh trong lòng mãi? Nữ nhân không gặp được.

Minh Ngọc thổi tắt ngọn nến. Ngụy Anh Lạc trèo lên giường ngủ, đang nửa mê nửa tỉnh, chợt thấy trên người mình nằng nặng. Nàng mở mắt ra, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Hoàng thượng, người... Không phải người đi rồi sao?"

Thế mà Hoằng Lịch lại đi rồi quay lại thật, đang đè trên người nàng. Nói hắn tới gặp tình nhân chẳng bằng nói là tới gặp kẻ thù, hai tay áp trên cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao hả? Nàng không muốn nhìn thấy trẫm?"

"Hoàng thượng..." Ngụy Anh Lạc cười một tiếng, bỗng nhiên trở mình áp Hoằng Lịch dưới thân. Suối tóc dài như thác nước chảy một bên người hắn, nàng cúi đầu cười, dáng vẻ tươi cười không khác gì phi tần có tính sở hữu xâm lược, "Người làm đau thần thiếp."

Nói xong, hai tay nàng cũng bóp chặt cổ hắn. Hoằng Lịch vừa lộ ra vẻ mặt bị mạo phạm, nàng liền cúi thấp người, nhẹ cắn môi của hắn.

So với những mỹ nhân khác hôn môi mềm mại, nụ hôn của nàng lại tràn ngập dã tính, mang đến cho Hoằng Lịch cảm giác kích thích lạ thường.

Hoằng Lịch bị nàng hôn một hồi, sắc mặt giận dữ dần trở nên hòa nhã. Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, một tay ấn nàng nằm xuống giường, sau đó chúi xuống lưng nàng, vừa cởi bỏ đai lưng trên người mình, vừa kiềm nén hơi thở gấp gáp, khẽ nói: "Nữ nhân cố chấp bướng bỉnh như nàng, trẫm lại càng muốn làm đau!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top