Chương 121: Y phục bên trong
Phúc khí?
Ngụy Anh Lạc nhìn chính mình trong gương, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Minh Ngọc đứng phía sau nàng, một bên chải tóc giúp nàng, một bên lo lắng nói: "Anh Lạc, tối nay không thể nghĩ cách tránh đi sao?"
Ngụy Anh Lạc cười một tiếng: "Hoàng thượng triệu Quý nhân mới thị tẩm là chuyện đương nhiên, làm sao tránh được?"
"Nếu Hoàng thượng thật sự muốn thị tẩm thì cũng sẽ an bài ở yến điện Cửu Châu Thanh, đó là nơi Hoàng Thượng thường ở ở Viên Minh Viên. Nhưng sao người lại triệu cô ở Trường Xuân tiên quán? Đó là chỗ ở của Tiên hoàng hậu." Vẻ mặt Minh Ngọc càng lo lắng hơn: "Ta sợ, sợ..."
"Sợ cái gì? Sợ hắn gây khó dễ ta, hay sợ nương nương tức giận đến sống lại?" Xoay người giữ chặt tay Minh Ngọc, Ngụy Anh Lạc trấn an nói, "Mặc kệ thế nào ta cũng phải đi, nếu không chính là kháng chỉ."
Lời nói của nàng nghe càng có lý, Minh Ngọc lại càng thêm buồn bã: "Đều tại ta không tốt. Nếu ta không nói gì, cô có thể an tâm sống ở Viên Minh Viên rồi."
"Việc đã đến nước này, nhắc lại chuyện đã qua có ích gì." Bộ dạng Ngụy Anh Lạc không chút để ý, cầm ngón tay thoa lên bờ môi của mình, "Chẳng bằng giúp ta trang điểm cho tốt thì hơn. Cô nghĩ xem ta nên dùng màu gì mới đẹp?"
Minh Ngọc thở dài, vặn mở một hộp son hoa Chi tử, dùng đầu ngón tay bôi một tí vào lòng bàn tay, trộn với sương sớm tan ra, sau đó thoa đều lên môi Ngụy Anh Lạc, lập tức hương sắc hấp dẫn, quyến rũ tràn lan.
Lại qua nửa canh giờ, Lý Ngọc gõ mở cửa phòng, chờ thấy người tới, mặc dù hắn là thái giám không hiểu chuyện nam nữ, hai mắt cũng không nhịn được sáng rỡ.
Mỹ nhân bình thường hoặc lúc cười có nét đáng yêu, hoặc lúc khóc rung động lòng người, có ưu lẫn khuyết. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử áo đỏ kiều diễm trước mắt này, chỉ cảm thấy nàng dù vui hay giận, dù nhăn hay cười cũng đều rất xinh đẹp.
Lý Ngọc nhịn không được chậc chậc hai tiếng, thầm thắc mắc chẳng lẽ phong thủy ở Viên Minh Viên có khả năng dưỡng người? Trước đây Ngụy Anh Lạc cũng được coi là một mỹ nhân, nhưng không đủ xinh đẹp đến mức có thể sánh cùng Thuần quý phi; hôm nay nhìn lại, vậy mà nhan sắc đã ngang sức ngang tài.
Thảo nào Hoàng thượng không những gấp rút nạp nàng, còn muốn thị tẩm nàng ngay trong đêm.
Nghĩ đến đây, thanh âm của hắn trở nên nhu hòa chút ít, dùng phong thái bình thường hay đối đãi với Thuần quý phi để đối đãi nàng: "Ngụy quý nhân, mời đi lối này."
Tẩm điện Trường Xuân tiên quán.
Ngụy Anh Lạc xinh đẹp thướt tha tiến vào tẩm điện, hành lễ nói: "Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."
Hoằng Lịch phất phất tay, hai tên thái giám cung nữ nhấc chân lướt qua người Ngụy Anh Lạc, cuối cùng vang lên tiếng đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cả buổi không người nói chuyện, chỉ có tiếng nến lẳng lặng rực cháy.
"Ngụy Anh Lạc." Hoằng Lịch đứng chắp tay, đưa lưng về phía nàng nói, "Biết đây là đâu không?"
"Là chỗ ở của Tiên hoàng hậu ở Viên Minh Viên." Ngụy Anh Lạc bình tĩnh trả lời.
Hoằng Lịch: "Nàng nói xem, tại sao trẫm muốn triệu kiến nàng ở đây?"
Giọng nói Ngụy Anh Lạc vẫn bình tĩnh như cũ: "Vì Hoàng thượng muốn nhục nhã thần thiếp."
"Không phải." Bỗng nhiên Hoằng Lịch bước nhanh tới, một tay bóp chặt cằm nàng khiến nàng phải ngẩng đầu, vẻ mặt mỉa mai khinh thường ngó xuống nàng, "Trẫm muốn Tiên hoàng hậu nhìn xem, người mà trước đây nàng ấy từng tín nhiệm, chỉ vì danh lợi phú quý mà không biết xấu hổ phản bội nàng ấy như thế nào!"
Sắc đẹp có thể làm cho thái giám xúc động, thế mà trong mắt hắn dường như cái gì cũng không phải, còn bị hắn bóp méo hình dạng.
Chịu đựng để hắn bóp chặt đau đớn, Ngụy Anh Lạc trầm tĩnh nói: "Nếu Hoàng thượng đã không có ý triệu tẩm, vậy thần thiếp xin cáo lui trước."
Hoằng Lịch nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
Một tay bóp chặt cằm nàng, tay còn lại chậm rãi di chuyển từ xương quai xanh xuống dưới, cuối cùng rơi trên thắt lưng nàng.
Đai lưng màu vàng bị hắn ngả ngớn cởi bỏ, Ngụy Anh Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy động tác kế tiếp của hắn.
Nàng mở mắt ra, trông thấy Hoằng Lịch đang đứng cách nàng ba bước, hai tay khoanh lại, giống như một tên khách nhân xấu xa nhất trần đời, hướng nàng hất cằm, giễu cợt nói: "Sao vậy? Còn muốn đích thân trẫm cởi y phục cho nàng à? Tự mình cởi ra!"
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm hắn một lát, hai cánh tay chậm rãi đặt trên hông.
Đai lưng màu vàng chậm rãi rơi xuống đất.
Vốn dĩ ánh mắt Hoằng Lịch chỉ chất chứa nét chế giễu, bởi vì hành động của nàng mà dần trở nên thâm trầm.
Một bộ vải gấm khoác bên ngoài rơi xuống đất.
Tầm mắt hắn nhìn sang chỗ khác, lại không cam lòng yếu thế vội quay về.
Một bộ váy đỏ thẫm rơi xuống đất.
Đôi mắt Hoằng Lịch cố định trên người nàng, toàn bộ sự châm chọc, mỉa mai lẫn rung động nhỏ đến không thể phát hiện như sóng biển thối lui, cuối cùng chỉ còn lại khiếp sợ.
Ngụy Anh Lạc đứng trước mặt hắn, từ trên xuống dưới toàn một màu trắng -- một bộ đồ tang trắng tinh!
"Hoàng thượng." Ngụy Anh Lạc chậm rãi quỳ xuống, tóc đen buông xõa, cùng so sánh với bộ đồ tang trên người, tóc đen càng đen, áo trắng càng trắng, "Đối với người, Tiên hoàng hậu đã là người quá cố. Nhưng trong mắt Anh Lạc, nương nương không chỉ là chủ tử, mà còn là tỷ tỷ và ân sư của thần thiếp. Vì vậy, thần thiếp muốn để tang cho nương nương hai mươi bảy tháng. Đến nay tang kỳ chưa hết, thì cho dù là mệnh lệnh của Hoàng thượng, thần thiếp cũng quyết không thị tẩm."
Hoằng Lịch nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp: "... Nếu đã muốn chịu tang, nàng còn tới làm gì?"
"Thánh chỉ khó trái, thần thiếp chỉ có thể đến." Ngụy Anh Lạc bình tĩnh nói, "Đến thỉnh tội, mà không phải là thị tẩm... Kính xin Hoàng thượng trách phạt."
Trách phạt?
Hoằng Lịch nhịn không được quay đầu nhìn tượng thờ trên đài cao, thầm nghĩ: Hoàng hậu, nàng muốn ta trách phạt cô ấy như thế nào?
Cuối cùng, Hoằng Lịch không có phạt nàng, cũng không muốn thị tẩm nàng, chẳng qua chỉ vung tay lên, vẻ mặt mệt mỏi bảo nàng lui ra ngoài.
Giữa ánh mắt cổ quái của một đám cung nhân, Ngụy Anh Lạc trở về phòng.
Minh Ngọc lo lắng không ngủ được, vẫn luôn đi tới đi lui trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cuống quít chạy ra mở cửa. Thấy Ngụy Anh Lạc hoàn hảo không tổn hại gì đã trở về, Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm: "Thế nào rồi?"
Ngụy Anh Lạc kể lại chuyện bản thân đã trải qua khi nãy. Minh Ngọc nghe xong kinh hồn bạt vía, giậm chân nói: "Cô cũng lớn mật quá đấy, dám đối xử với Hoàng thượng như vậy!"
"Bằng không thì thế nào đây?" Ngụy Anh Lạc xoa nhẹ đồ tang trên người, lạnh lùng nói, "Nếu tối nay ta thị tẩm thật, thì chẳng khác gì nói với Hoàng thượng rằng, ta là một nữ nhân vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ trèo lên long sàng trong tẩm điện của chủ tử lúc còn sống. Một khi ta thật sự làm vậy, nhất định càng khiến Hoàng thượng ghét cay ghét đắng, cả đời cũng không thể xuất đầu lộ diện. Vì vậy, cho dù có làm Hoàng thượng tức giận, ta cũng quyết không thể thị tẩm... Ít nhất không thể thị tẩm vào tối nay!"
"Anh Lạc..." Minh Ngọc muốn nói lại thôi, bất tri bất giác rơi một giọt nước mắt, "Cô vốn không cần phải như thế. Lẽ ra, cô có thể được gả cho một phu quân tốt, mà không phải, mà không phải..."
Ngụy Anh Lạc nâng một tay lên, ngón tay tô sơn nhẹ nhàng đặt trên bờ môi Minh Ngọc, cản lại lời nói kế tiếp của cô ấy.
Nếu nàng ích kỷ chỉ biết lo chính mình, thì năm đó nàng đã không nhập cung, mà sẽ thuận theo ý của phụ thân gả cho người khác. Nói không chừng... hôm nay đã có hai con rồi cũng nên.
"Đừng nói nữa." Ngụy Anh Lạc cười nói, trong mắt không chút thương xót chính mình, mà chỉ một lòng một dạ muốn báo thù cho Hoàng hậu và Minh Ngọc, "Hiện giờ ta đã là Quý nhân, nhưng đó mới chỉ bắt đầu thôi. Muốn báo thù cho Hoàng hậu, ta phải đứng ở nơi cao hơn nữa... Ta phải tiếp tục trèo lên, không tiếc hết thảy mà trèo về phía trước, đến khi địa vị của ta ngang bằng với địa vị Thuần quý phi."
Điều này có nghĩa là, Ngụy Anh Lạc phải giống như các cung phi khác, tham gia cuộc chiến tranh đoạt Hoằng Lịch. Nhưng nàng có điểm khác với các cung phi khác: xuất thân của nàng thấp hơn, quan hệ ít hơn, cho nên nhất định phải có được nhiều thánh quyến (*), mà thánh quyến cũng chỉ có đến từ Hoằng Lịch, mới có thể nâng nàng lên địa vị cao nhanh chóng.
(*) được vua yêu và sủng
"Thế nhưng..." Minh Ngọc cũng hiểu rõ điểm ấy, nhưng vẫn có vẻ đắn đo chồng chất, "Hoàng thượng hiểu lầm cô quá nhiều. Muốn làm cho người thích cô, có thể sao?"
"Chuyện do người làm." Ngụy Anh Lạc quyết tâm nói, "Không gì không thể."
Cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước. Mặc dù nàng không có ý với hắn, nhưng vì Hoàng hậu, dù là đem hết tất cả vốn liếng, nàng cũng phải cướp được tấm chân tình của hắn! Vì thế, bắt đầu từ tối nay, nàng muốn bắt đầu âm mưu thủ đoạn, mưu đồ từng bước.
Ít nhất, bước đầu tiên đã thành công.
Hắn không giữ nàng lại thị tẩm, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ đồ tang trên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top