Chương 116: Gặp lại

"Lễ mừng vạn thọ năm nay sẽ cử hành tại Chính Đại Quang Minh điện của Viên Minh Viên. Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, Thuần quý phi đều sẽ giá lâm, cho nên không cho phép các ngươi có chút sai sót nào. Mấy người các ngươi phụ trách quét dọn Cần Chính điện của Hoàng thượng."

Trương quản sự điểm qua từng người một, cuối cùng đến lượt Ngụy Anh Lạc và Viên Xuân Vọng, "Hai người các ngươi phụ trách nhổ cỏ dại ở Hậu hồ."

Anh Lạc: "Toàn bộ Hậu hồ?"

Trương tổng quản: "Đúng! Toàn bộ Hậu hồ!"

Sợ nàng không biết tầm quan trọng của việc nhổ cỏ này, Trương tổng quản lại bồi thêm một câu: "Tiết vạn thọ năm nay sẽ có nghi lễ phóng sinh ở Hậu hồ của Viên Minh Viên, nên các ngươi phải làm nghiêm túc vào. Nếu có nửa điểm sai sót, cẩn thận da của các ngươi!"

Sau khi Trương tổng quản rời đi, Viên Xuân Vọng liếc mắt nhìn về phía Ngụy Anh Lạc: "Công việc vừa khổ lại vừa mệt, sao muội còn cười được?"

"Hoàng thượng đến Viên Minh Viên, Thuần quý phi nhất định cũng sẽ đến, không phải muội có thể gặp lại Minh Ngọc sao?" Ngụy Anh Lạc vui vẻ ra mặt.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, cung nhân Trường Xuân cung bị điều đến chỗ khác một lần nữa. Minh Ngọc được điều tới Chung Túy cung hầu hạ Thuần quý phi. Hai người tuy rằng trời nam đất bắc, nhưng thư từ qua lại chưa từng đứt đoạn.

"Hồi trước muội còn có chút bận tâm, sợ Thuần quý phi không thích tính tình lỗ mãng của cô ấy. Sau khi được cô ấy gửi thư, nói cuộc sống ở Chung Túy cung coi như không tệ, muội mới hơi yên lòng." Nói đến đây, Ngụy Anh Lạc lại phiền muộn nhíu chặt mày, "Nhưng mấy tháng gần đây lại không thấy gửi thư nữa, cũng không biết cô ấy ở bên kia gặp rủi ro gì không. Đợi cô ấy tới đây, muội sẽ hỏi một chút, xem có thể giúp được gì cho cô ấy..."

Viên Xuân Vọng cảm thấy buồn cười, dí dí ngón tay vào mi tâm nàng: "Muội đó nha, bản thân còn chưa lo xong, còn bận rộn muốn giúp người khác."

Ngụy Anh Lạc lầm bầm một tiếng: "Hết cách rồi, tính muội hồi giờ vậy mà."

"Muội nha, vẫn nên học hỏi từ ta này." Viên Xuân Vọng vuốt nhẹ đầu nàng, "Ta chưa bao giờ quản chuyện người ngoài, chỉ để ý chuyện của ta và muội thôi."

Ngụy Anh Lạc không thể học được tính tình của hắn.

Viên Xuân Vọng thuộc kiểu người ghi thù, Ngụy Anh Lạc thuộc kiểu người nhớ ơn. Một ân tình nhỏ, một tình bạn nhen nhóm, thậm chí một tình yêu mới chớm nở, đều có thể khiến cho nàng cả đời khó quên, giống như gốc cây ở sa mạc luôn ghi nhớ công ơn của giọt nước đã tưới tắm nó.

Mấy ngày sau, quý nhân đăng viên.

Phía sau một quý nhân luôn có vô số nô tài, thế là đội ngũ theo từng quý nhân một tiến vào càng lúc càng đông. Ngụy Anh Lạc ở bên trong tìm cả buổi, vất vả lắm mới thấy được người mà mình muốn tìm.

"... Minh Ngọc?" Ngụy Anh Lạc lại có chút không dám xác định đối phương.

Tuy hai người đều là Đại cung nữ Trường Xuân cung, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn bất đồng. Ngụy Anh Lạc bị phạt vào Viên Minh Viên, còn Minh Ngọc thì đến chỗ Thuần quý phi làm Đại cung nữ như trước.

... Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy đang hầu hạ một sủng phi cơ mà, sao khí sắc còn tệ hơn người bị phạt là nàng thế này?

Ngụy Anh Lạc bất động thanh sắc hoàn thành công việc trong tay, đợi ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng tìm được thời cơ tốt tiến đến bên cạnh Minh Ngọc, nói nhỏ với cô ấy một câu: "Minh Ngọc, đi theo ta."

Viên Minh Viên núi đá như rừng, hoa lá sum suê, khắp nơi đều có chỗ ẩn nấp.

Ngụy Anh Lạc ở chỗ này gần nửa năm, tất nhiên biết rõ chỗ nào thích hợp nhất để nói chuyện riêng tư bí mật. Kéo Minh Ngọc đến sau một ngọn núi giả, nàng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lát, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Minh Ngọc, có phải cô gặp chuyện gì khó xử không?"

Khí sắc Minh Ngọc cực kém giống như bệnh nặng mới khỏi. Ngụy Anh Lạc nắm chặt tay cô ấy lại chỉ sờ thấy xương, chẳng có chút thịt nào.

Khí sắc kém chưa tính, thần trí Minh Ngọc còn có chút không ổn định, hốt hoảng nhìn Ngụy Anh Lạc hồi lâu, giống như mới tỉnh khỏi giấc mộng mà run rẩy cả người, lắc đầu nói: "Ta, ta rất tốt."

Nói xong, Minh Ngọc giãy thoát khỏi tay Ngụy Anh Lạc, sắp sửa chạy trốn khỏi đây.

Ngụy Anh Lạc sao có thể để cô ấy chạy vô cớ như vậy, lập tức duỗi tay kéo một phát, Minh Ngọc tức thì hét thảm một tiếng.

"... Cô bị thương?" Ngụy Anh Lạc bị Minh Ngọc dọa cho hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, cũng không để ý đối phương giãy giụa, mạnh mẽ vén tay áo lên, chỉ thấy làn da trơn bóng như ngọc, không thấy miệng vết thương nào.

Minh Ngọc: "Ta đã nói không sao rồi, tại sao cô cứ không chịu tin..."

Ngụy Anh Lạc nhìn Minh Ngọc chằm chằm: "Không sao thì tại sao lại đau?"

Minh Ngọc ấp a ấp úng chữ "Ta" cả buổi cũng không nói ra được lý do hợp tình hợp lý nào.

"Minh Ngọc, ở đây không có người khác, cô hãy thành thật nói cho ta biết đi." Ngụy Anh Lạc đè hai vai đối phương, trầm giọng hỏi, "Có phải Thuần quý phi đã làm gì với cô không?"

Ánh mắt Minh Ngọc trốn tránh hồi lâu, cuối cùng tập trung trên mặt nàng, há há môi định nói gì đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói lãnh đạm: "Minh Ngọc, sao cô còn ở chỗ này lười biếng? Nương nương đang tìm cô kia kìa! Mau tới đây!"

Toàn thân Minh Ngọc run lên, giống như bị mũi tên đâm xuyên ngực từ phía sau.

"Ta... Ta qua liền đây." Minh Ngọc sợ hãi rụt rè đáp một tiếng, thân hình bất giác khom lưng xuống, không còn bộ dáng nóng nảy ở Trường Xuân cung năm đó.

Thấy Minh Ngọc như thế, Ngụy Anh Lạc nhịn không được nhói đau trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại người mới tới, lạnh lùng hỏi: "Các người đã làm gì Minh Ngọc?"

Người đến chính là Đại cung nữ bên cạnh Thuần quý phi, Ngọc Hồ.

Hung hăng trừng liếc Minh Ngọc bên cạnh, Ngọc Hồ quay đầu sang Ngụy Anh Lạc, vẻ mặt vô tội nói: "Cô nói gì thế? Ta không hiểu ý của cô."

Ngụy Anh Lạc chỉ vào Minh Ngọc: "Một người đang êm đẹp lại biến thành chim sợ cành cong, trừ phi Thuần quý phi trước mặt quan tâm, sau lưng ngược đãi!"

Ngọc Hồ: "Cô đừng có nói bậy nói bạ!"

"Nhớ năm đó, Quý phi đi đâu cũng nghe lời răm rắp Hoàng hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bây giờ tiên Hoàng hậu qua đời, Quý phi lại ở sau lưng ngược đãi người cũ Trường Xuân cung, về tình về lý đều không lý giải được..." Ngụy Anh Lạc cười lạnh một tiếng, nhìn Ngọc Hồ từ trên xuống dưới, "Chẳng lẽ, chuyện này còn có ẩn tình khác?"

Thần sắc Ngọc Hồ vốn bình thường, đến khi nghe xong những lời này, khuôn mặt khôn ngoan bỗng chột dạ mất tự nhiên.

Chẳng qua Ngụy Anh Lạc chỉ muốn phô trương thanh thế, đột nhiên thấy cảnh này, trong lòng lộp bộp một tiếng. Chẳng lẽ... đằng sau chuyện này thật sự có ẩn tình?

"Bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra." Ngọc Hồ rất nhanh chỉnh lại nét mặt của mình, liếc mắt lạnh nhạt nhìn Ngụy Anh Lạc, thản nhiên nói, "Ngụy Anh Lạc, ta cảnh cáo cô, nói chuyện phải cẩn thận chút. Nếu không, một ngày nào đó, cô sẽ chết lúc nào không hay... Chúng ta đi!"

Ngụy Anh Lạc dõi mắt nhìn hai người rời đi. Phía sau tiếng sột soạt vang lên, giọng nói lười nhác của Viên Xuân Vọng truyền đến: "Cớ gì đi trêu chọc tiểu nhân như cô ta thế?"

Lắc đầu, Ngụy Anh Lạc trầm giọng nói: "Muội ngược lại muốn nhìn xem, cô ta có muốn giết muội thật hay không. Nếu cô ta thật có can đảm đó... vậy sau lưng Chung Túy cung chắc chắn đang che giấu bí mật động trời."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top