Chương 101: Đồng sàng dị mộng
Vành tai bị người nhẹ nhàng liếm láp, dần dần trở nên bỏng rát nóng bừng, Ngụy Anh Lạc ra sức giãy giụa kịch liệt, nhưng tay chân đều bị người phía trên đè chặt, không thể động đậy.
"Hoàng thượng!" Cái khó ló cái khôn, Ngụy Anh Lạc bỗng nở nụ cười toe toét lấy lòng, "Kỳ thật, tất cả những lời nô tỳ nói lúc nãy đều trái lương tâm cả. Nô tỳ sớm đã muốn thân cận Hoàng thượng, nhưng vì mỹ nữ hậu cung rất nhiều, nô tỳ lại xuất thân hèn mọn, không có cơ hội tiếp cận, đành phải cố ý khiêu khích, kiếm tẩu thiên phong (*)! Bây giờ Hoàng thượng đã nhìn trúng nô tỳ, nô tỳ cực kỳ vui mừng! Nô tỳ nguyện ý hầu hạ Hoàng thượng, có điều..."
(*) ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề
Động tác nhấm nháp vành tai trở nên trì trệ, Hoằng Lịch chậm rãi đứng lên nói: "Ngươi muốn gì?"
"Nô tỳ..." Ngụy Anh Lạc liếm liếm bờ môi, giả vờ ra vẻ tham lam nói: "Nô tỳ muốn làm Quý nhân, không muốn làm cung nữ tiếp nữa!"
Hoằng Lịch sao có thể chịu đựng bộ dạng đối phương nổi nữa, thần sắc lập tức lạnh lẽo: "Tâm tư của ngươi cũng lớn nhỉ, hóa ra luôn chờ đợi trẫm!"
Ngụy Anh Lạc biểu lộ dáng vẻ mềm mại đáng yêu, dồn sức nhích tới gần hắn: "Hoàng thượng, người có đáp ứng hay không..."
Hoằng Lịch đột nhiên vươn tay, kéo Ngụy Anh Lạc từ trên giường xuống dưới đất. Ngụy Anh Lạc ‘ối’ một tiếng, chật vật té ngã trên sàn.
Lòng đầy dục vọng bị một câu nói của nàng dập tắt. Hoằng Lịch từ trên cao nhìn xuống nàng, nhất thời cụt hứng, sắc mặt khó coi nói: "Nữ nhân dơ bẩn như ngươi, không xứng nằm trên giường trẫm!"
Ngụy Anh Lạc lã chã chực khóc: "Hoàng thượng!"
Hoằng Lịch: "Cút!"
Ngụy Anh Lạc nhanh chóng đứng lên, nơm nớp lo sợ lui ra phía cửa.
Hoằng Lịch: "Đứng lại!"
Toàn thân Ngụy Anh Lạc cứng đờ, cho rằng Hoằng Lịch lại thay đổi chủ ý. Không kịp làm giả khuôn mặt tươi cười lần nữa, nàng đã nghe thấy giọng nói của hắn vang lên sau lưng: "Kể từ hôm nay, ngươi là một nô tỳ bình thường ở Trường Xuân cung, hầu hạ Hoàng hậu cho tốt. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, trẫm tuyệt đối sẽ không muốn một nữ nhân có lòng dạ bất chính!"
"Vâng." Ngụy Anh Lạc giả vờ thất vọng đáp. Tới khi ra cửa, bước chân nàng vội vàng, vừa đi vừa dùng sức lau chùi son phấn, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, nhìn Trường Xuân cung ở phía trước không xa, nhìn một người tay đang chống gậy, khó khăn chật vật đi tới.
"Nương nương." Là giọng nói Minh Ngọc. Cô ấy đỡ lấy người kia nói, "Hà tất tự mình ra nghênh đón cô ấy, tuyết lớn như thế..."
"Bản cung muốn là người đầu tiên nhìn thấy cô ấy." Người kia cười nói, thanh âm ấm áp như gió xuân, "Muốn nói với cô ấy một câu... ‘Ngươi đã trở về’."
Hốc mắt Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên ầng ậc nước. Nàng nâng tay lau khóe mắt, nhanh chóng vọt tới chỗ người đó: "Nương nương, nô tỳ đã trở về!"
Hoàng hậu quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng, chống gậy hai bên bước nhanh tới chỗ nàng, nhưng vì không quen dùng gậy nên mới được hai bước đã ngã vùi trong tuyết.
"Cẩn thận!" Ngụy Anh Lạc vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàng hậu, nhìn hai cây gậy nằm chỏng chơ trên đất, nước mắt chảy ròng khổ sở, "Nương nương, chân của người..."
"Nằm trên giường quá lâu." Hoàng hậu hời hợt nói, "Nhưng thái y đã nói, chỉ cần luyện tập đều đặn, một ngày nào đó sẽ đứng được thôi... Cho dù bản cung không đứng dậy nổi, chẳng phải còn có ngươi sao?"
"Vâng... Phải..." Ngụy Anh Lạc nức nở nói, "Nếu nương nương không đứng dậy nổi, Anh Lạc nguyện làm gậy cả đời cho người."
Hoàng hậu ngây người, bỗng nhiên nhắm mắt, lệ nóng chợt rơi.
Vành mắt Minh Ngọc cũng đỏ theo: "Đừng có quên ta, ta cũng muốn hầu hạ nương nương!"
Ngụy Anh Lạc từng có quãng thời gian không mấy vui vẻ với Minh Ngọc, cứ thế lòng sinh khúc mắc, tuy cùng nhau làm việc bên cạnh Hoàng hậu, nhưng quan hệ vẫn luôn xa cách. Bây giờ nghe những lời này của Minh Ngọc, tất cả khúc mắc thoắt cái trôi hết sạch, Ngụy Anh Lạc kiềm nén nước mắt, cười nói với đối phương: "Nói hay lắm, hai người chúng ta cùng đỡ nương nương trở về thôi."
Gió tuyết đầy trời, Ngụy Anh Lạc và Minh Ngọc một trái một phải dìu lấy Hoàng hậu, nhiệt độ cơ thể ba người kề sát nhau, tuy là mùa đông, nhưng lại thấy ấm áp như xuân về.
Sau những đêm tàn ngày lên, thời gian trôi qua cực nhanh, hoa lài Trường Xuân cung nở lại rơi, rơi lại nở, trong nháy mắt, đã sang mùa xuân.
Một dãy cung nữ nâng khay, tiến vào Thừa Càn điện.
Khay đựng đủ đồ ăn nhẹ phong phú, như là hạt dẻ phơi khô, bánh bao đậu hũ, bánh nhân khoai từ. Nhàn quý phi chọn món váng sữa chưng đường. Một đường men xanh xoay vòng chén sứ, như ngọn núi xanh thẫm phía trời xa; trong chén đong đầy váng sữa trắng ngọt, như ngọn núi sừng sững giữa trời tuyết.
Vĩnh Thành ngồi trên gối Nhàn quý phi, ánh mắt ngóng trông váng sữa trong chén.
"Nghe nói mấy ngày trước, muội muội đã đến Trường Xuân cung." Nhàn quý phi cầm một thìa dài bằng bạc, múc nửa thìa đút cho hắn ăn, "Sao rồi? Hoàng hậu có thể đi lại được chưa?"
Vĩnh Thành há miệng nhỏ nhắn ăn chẹp chẹp, chỉ chốc lát sau mép môi đã dính đầy sữa. Thuần phi ở một bên nhìn thất thần, một hồi lâu mới ý thức được Nhàn quý phi đang hỏi mình, trả lời: "Có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu thiếu gậy thì sẽ không bước được."
Một cung nhân đi đến cạnh nàng, điểm tâm trong khay đặt ở bàn bên gồm một dĩa bánh hạt dẻ, một dĩa bánh hoa hồng và một dĩa bánh khoai từ. Thuần phi cầm lấy một miếng bánh hoa hồng, bắt gặp ánh mắt Vĩnh Thành nhìn mình mong đợi, liền thử đưa hắn một cái, quả nhiên đứa bé nhanh chóng nhận lấy, đứng lên cắn bánh giống như chuột nhắt, khóe miệng rất nhanh lại dính đường.
Bộ dạng đứa nhỏ ăn bánh hết sức vui mừng. Thuần phi chứng kiến hắn ăn, khóe miệng không khỏi giương lên, bỗng nhiên tiếng cười của Nhàn quý phi vang lên bên tai: "Muội muội còn trẻ như vậy, nên cân nhắc cho mình nhiều hơn mới phải."
Vĩnh Thành là một hài tử thân thiết. Hắn ăn xong một nửa, còn nửa dư lại đưa tới bên miệng Nhàn quý phi, giọng nói trẻ con phát âm không rõ: "Ăn, ăn..."
"Cuộc sống trong cung cô quạnh, có được một a ca, không, cho dù là tiểu cách cách, cuộc sống cũng sẽ vui vẻ hơn nhiều." Nhàn quý phi khẽ cắn nhẹ tay hắn một cái, bánh còn dư đưa chính hắn ăn, "Mỗi ngày vừa tỉnh dậy, có thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười của hài tử, thì cả cung điện to lớn này lập tức trở nên náo nhiệt hẳn."
Thuần phi nhìn Vĩnh Thành xuất thần.
"Ta biết trước đây muội muội tránh sủng là vì Hoàng hậu, chẳng qua lúc này không thể so với ngày xưa." Nhàn quý phi thở dài: "Con nối dõi trong cung hiếm hoi, Hoàng hậu nương nương lại..."
Thuần phi chau mày: "Hoàng hậu thế nào?"
Nhàn quý phi: "Trương Viện Phán nói, thân thể Hoàng hậu nương nương thương tổn, nên sẽ càng khó sinh con nối dõi."
Đây là lần đầu tiên Thuần phi nghe thấy tin này. Hai người đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, còn là tỷ muội thân thiết cùng tiến cung hầu hạ Hoàng thượng. Nhiều năm ở cạnh bên nhau, chung quy không phải không có cảm tình, dù vì chuyện của Phó Hằng mà sinh ra hiềm khích, nhưng bây giờ nghe xong tin này, nàng cũng nhịn không được mà thương cảm thay Hoàng hậu.
"Xem ta này, sao lại nói đến chuyện này chứ? Tự nhiên lại khiến muội muội lo lắng!" Nhàn quý phi chợt nhoẻn miệng cười, tay phải lén đẩy sau lưng Vĩnh Thành.
Đôi chân Vĩnh Thành chạm đất, bị Nhàn quý phi đẩy đi hai bước về phía Thuần phi.
Thấy bước chân hắn chập choạng, Thuần phi vội vươn tay về phía hắn. Đứa nhỏ này cũng không sợ người lạ, cười hì hì vươn tay về phía nàng. Sau khi được Thuần phi ôm vào ngực, hắn lại hiếu kỳ duỗi tay sờ búi tóc nàng, không cẩn thận làm rối tóc nàng. Thuần phi cũng không thèm để ý, ngược lại sờ sờ đầu hắn yêu thương: "Tứ a ca thật hoạt bát đáng yêu."
Nhàn quý phi đưa chén cho Trân Nhi: "Các ngươi trước mang Vĩnh Thành xuống đi!"
Trân Nhi: "Vâng."
Tiếng bước chân đồng loạt vang lên, đám cung nhân hầu thiện lui ra ngoài, ngay cả Vĩnh Thành cũng bị Trân Nhi bế đi, trong phòng chỉ còn lại Nhàn quý phi và Thuần phi.
Nhàn quý phi đi đến trước bàn trang điểm, vẫy tay với Thuần phi: "Tóc muội rối cả rồi, ta giúp muội chải lại."
Người đẹp tựa hoa tươi, tuổi xuân trôi như nước (**).
(**) nguyên văn: “Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên”, là một câu hát trong vở "Mẫu Đơn Đình" của Thang Hiển Tổ thời Minh
Tóc dài buông xõa, lược sừng trâu nhẹ lướt từ gốc đến ngọn. Nhàn quý phi cầm lược chải sau đầu Thuần phi: "Đã nhiều năm trôi qua, dung mạo muội muội vẫn xuất chúng như cũ. Nếu muội bằng lòng thì hết thảy còn kịp."
Thuần phi nhìn khuôn mặt phản chiếu qua gương, đôi lông mày lá liễu tựa buồn phi buồn hơi hơi nhăn lại.
"Sao vậy? Chẳng lẽ đến lúc này, muội còn muốn tiếp tục làm thường y của Hoàng hậu?" Nhàn quý phi cười nói, "Muội theo Hoàng hậu nhiều năm như vậy, đã nhận được gì nào? Chỉ có thời gian phí hoài theo năm tháng, tuổi xuân dần trở nên già nua, nhìn xem..."
Nàng tìm được một cọng tóc trắng trên đầu Thuần phi, nhẹ nhàng nhổ xuống, đặt lên bàn.
"Muội muội có tóc bạc rồi." Nhàn quý phi thở dài, "Giờ muội còn trẻ, còn có mỹ mạo gần thân, tới khi tuổi già ập đến thì biết làm sao?"
Những câu châm ngòi ly gián này, nếu như trước đây, Thuần phi tuyệt đối biến thành gió thoảng bên tai, nghe qua liền quên. Nhưng như lời Nhàn quý phi vừa nói, nay đã khác xưa, nàng và Hoàng hậu nảy sinh hiềm khích, cho nên mỗi một câu, mỗi một chữ, đều nghe lọt tai.
"Chỉ biết nữ nhân hậu cung ngày càng nhiều, nam nhân... lại chỉ có một." Nhàn quý phi thanh sắc ôn nhu, tựa hồ mỗi một câu đều suy nghĩ vì nàng, tựa mê tựa hoặc nói, "Ngay cả thái giám nội cung cũng biết đạo lý 'Dưỡng nhi phòng lão' (nuôi con để nhờ con lúc già) này. Gần đến tuổi già, nuôi dưỡng một đứa con phòng thân, thế mà muội nghĩ mãi vẫn chưa ra?"
"Muội..." Thuần phi tâm loạn như ma.
"Được rồi." Búi tóc đã chỉnh tề. Một cây kim phượng trâm cắm vào búi tóc Thuần phi. Nhàn quý phi chỉ hơi xoay người, hai tay đặt lên vai đối phương, gương mặt hiện trong gương đối diện tươi cười như hoa, "Muội muội, mộng qua nhiều năm, cũng nên tỉnh rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top