Chương 8
Giọng nói của anh rất mê hoặc lòng người, nhưng đó là đối với những cô gái khác, còn với Thiên Tỉ mà nói, đó là nguy hiểm tà ác.
Cậu nhảy dựng lên từ trên giường, thân thể trần truồng cũng không quan tâm, co lại góc giường cầu xin tha thứ: "Khải, hôm nay em sai rồi, lần sau em không dám nữa."
Nụ cười của Tuấn Khải vẫn như cũ, tựa như thiên sứ, cũng tựa như ma quỷ.
"Thiên nhi, sao em lại không nhớ lâu như vậy?" Anh chạm nhẹ vào tấm chăn tơ tằm, ánh mắt dừng lại trên bàn chân cậu.
"Đáng tiếc, đôi chân đẹp như vậy." Mắt anh chợt lóe, vươn tay bắt được một chân cậu, lắc lắc đầu, "Thứ gì càng xinh đẹp thì càng không nghe lời, còn không bằng phá hủy nó!"
Thiên Tỉ nghe vậy, sợ đến co rúm người, muốn rút chân về nhưng không đủ sức. Một giây sau, cậu cảm thấy thân thể mình bị kéo xuống, hai chân không biết từ lúc nào đã bị anh siết chặt.
Cậu dùng sức đá nhưng sức lực không thể bằng anh, chưa được vài cái đã bị tay anh giữ chặt.
"Khải, em sai rồi, sau này mọi chuyện em đều nghe theo anh vẫn không được sao?" Cậu thật sự rất sợ phải mất đôi chân này, nếu không có chân, đừng nói rời khỏi anh, ngay cả việc đi đứng đơn giản cũng là một vấn đề.
"Bây giờ mới biết thì đã quá muộn." Tuấn Khải là người như thế nào, là Hắc Ám Chi Vương của nước A, lúc ông nội còn sống, uy danh của anh đã ngang với ông rồi, huống chi lão nhân đã chết được tám năm, mấy năm này thế lực của anh ngày càng lớn, dùng thành ngữ để hình dung chính là "một tay che trời".
Đùa sao, loại người một tay che trời như anh sao có thể nói chuyện mà không suy tính trước, dù là trước mặt người con tri mình thích nhất anh cũng vẫn như vậy.
Thiên Tỉ thấy anh không bị thuyết phục trước lời cầu xin của mình, tâm cũng dần chuyển lạnh, thay đổi suy nghĩ, mười mấy năm nay mình sống không có tự do, cũng có khác gì tàn phế đâu?
Đang lúc cậu suy nghĩ lung tung, trong tay Tuấn Khải đột nhiên có thêm hai sợi dây thừng vừa thô vừa dài, giống như một con rắn lớn.
Không tới hai phút, hai tay hai chân của cậu đã bị trói chặt, ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt yêu nghiệt kia gần trong gang tấc, mà đôi tay ác ma kia vẫn còn vuốt ve chân mình.
Động tác vuốt ve hết sức dịu dàng, dịu dàng đến mức căn bản không nhìn ra chủ nhân của đôi tay này lại là ác ma giết người không chớp mắt. Ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng xoa nắn, trên khuôn mặt kia, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đủ làm người ta tưởng lầm đó là một thiên sứ mỹ lệ.
Anh cúi người, đưa mũi ngửi một chân, động tác này so với chó có khứu giác nhạy bén còn tức cười hơn.
Cậu không biết rốt cuộc anh có hủy đôi chân này đi hay không, cũng không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng biến thái của anh nữa, dứt khoát nhắm một mắt, cái gì cũng không thấy còn thanh tĩnh hơn.
Nhưng Tuấn Khải lại cố tình không để cậu được thanh tĩnh.
"Thiên nhi, không phải sợ, đau một chút rồi sẽ không sao."
Thiên Tỉ đang suy nghĩ anh rốt cuộc sẽ làm mình mất hai chân như thế nào, tò mò mở mắt ra một chút, nhưng lại thấy trên tay anh không có gì cả.
Cậu cho rằng anh chẳng qua là hù dọa mình thôi, đột nhiên một chân bị nâng lên, cổ chân bị nặng nề đè xuống một cái, sau đó một cơn đau đến xương tủy truyền đến tim. Cái này cũng chưa tính, chân còn lại cũng phải chịu tội như vậy, chỉ nghe "rắc" một tiếng, trước mắt cậu tối sầm, bất tỉnh.
Một tia sét xẹt qua bầu trời, âm thanh sét đánh phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Trong rừng, một chàng trai áo trắng với đôi chân chảy đầy máu tươi, tóc hạt dẻ xõa ra, đang khó khăn bò lết. Sau lưng cậu lóe ánh sáng nhạt, loáng thoáng còn có tiếng chó săn truyền đến.
Cậu tiếp tục bò trên cỏ, sợ bị người đuổi theo. Chỉ tiếc chưa bò được mấy bước, một bóng đen cao lớn đã phủ lên người cậu.
Cậu nhìn đôi giầy da bóng loáng trước mắt, sau đó là quần tây đen, sau đó nữa là áo sơ mi trắng.
Nếu như một người có thể thể hiện hương vị đàn ông qua áo sơ mi trắng và quần âu đen, thì người đàn ông đó nhất định rất ưu tú.
Đúng vậy, người đàn ông trước mắt này vô cùng ưu tú, bề ngoài tuấn mỹ bất phàm, vóc người tuyệt mỹ, nhưng đó chỉ là lớp da khoác ngoài mà thôi, bên trong cất giấu một tâm tư vô cùng u tối.
"Muốn chạy trốn sao, không có cửa đâu." Người đàn ông áo sơ mi trắng, quần âu đen ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Chàng trai áo trắng lúc này mới phát hiện trong tay anh ta còn cầm một roi da rất dài.
Sau tiếng sấm, cơn mưa trút xuống, roi da kia cũng vung lên, đánh vào trên thân thể mềm mại.
A!
Thiên Tỉ tỉnh lại từ trong mộng, trán ướt đẫm mồ hôi, lúc cậu mở mắt ra thì phát hiện xung quanh trắng toát, chóp mũi còn nghe được mùi thuốc nồng nặc.
Nơi này không phải là phòng của Tuấn Khải , phòng của anh ta chưa từng sáng sủa như thế này. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng là cảnh sắc xa lạ.
Nơi này không phải là hòn đảo biệt lập kia, đây là đâu?
Cậu đột nhiên nhớ tới hai chân mình, cúi đầu nhìn, hai chân quấn đầy băng, cố định bằng thép. Cậu vươn tay sờ một cái, thật may vẫn còn có cảm giác, chứng tỏ đôi chân này vẫn là của mình.
Cậu nhớ rõ ràng Tuấn Khải đã bẻ chân mình rồi, dù cảm giác vẫn còn nhưng sau này có thể đi đứng được bình thường nữa hay không?
Cậu đang rối rắm suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra, một bác sĩ lớn tuổi đeo kính gọng đen đi vào, sau ông còn có một bác sĩ trẻ tuổi nữa.
"Bác sĩ, chân của tôi thế nào rồi?" Nhìn thấy bác sĩ cậu liền muốn biết chân mình có sao không.
"Hai chân của cậu bị đứt gân, thật may là đưa tới kịp thời, sau khi phẫu thuật thì phải nghỉ ngơi một tháng." Ông bác sĩ vừa vuốt chân cậu vừa nói.
"Vậy một tháng sau tôi có bị thành người què hay không?" Cậu sợ nhất là chuyện này nhưng cũng không thể không hỏi.
Bác sĩ cười ha ha, "Tiểu tử, không què được đâu, một tháng sau cậu vẫn có thể vui vẻ được."
Lúc này Thiên Tỉ mới an tâm, hai tay chống cằm thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
"Vương Nguyên, cậu quan sát bệnh nhân này đi, tôi tiếp tục kiểm tra các phòng khác." Ông bác sĩ vỗ vỗ vai nam bác sĩ trẻ tuổi, cười hiền lành một tiếng.
Thiên Tỉ đưa mắt nhìn bác sĩ đóng cửa rời đi, cũng không có tâm tình ngắm cảnh nữa, dứt khoát kê cao gối, nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Vương Nguyên vừa vào phòng bệnh thì nhận ra nam bệnh nhân này rất đẹp, mặc đồng phục bệnh nhân màu lam, không trang điểm, hơn nữa vừa mới phẫu thuật xong nhưng vẫn sạch sẽ đáng yêu như cũ.
Anh từ từ nâng một chân của cậu lên, hỏi: "Đau không?"
Thiên Tỉ đáp: "Có đau một chút."
Anh đặt chân cậu xuống, không biết viết cái gì trên tập tài liệu.
Viết xong, chấm một cái, Vương Nguyên hứng thú hỏi cậu: "Tiểu tử, làm sao mà bị đứt gân chân vậy?"
Sau khi phẫu thuật anh đã xem bệnh sử của cậu, nguyên nhân viết trên đó rất chung chung mà không viết rõ, trước một người tuyệt sắc như Thiên Tỉ một danh y như anh cũng muốn bát quái rồi. (đoạn này chém đấy)
Thiên Tỉ từ nhỏ đã sống cuộc sống đơn độc trên đảo, ngoài Tuấn Khải , Vương Bà, giáo viên dạy kèm tại nhà và một đám hộ vệ áo đen bên ngoài ra thì chưa từng tiếp xúc với người ngoài. Mới vừa nói đôi câu với ông bác sĩ quan tâm chân mình, bây giờ lại bị một người xa lạ hỏi như vậy cậu cũng không hăng hái bao nhiêu, chỉ nhìn chụp đèn trên trần nhà chằm chằm, đếm xem có bao nhiêu bóng.
Vương Nguyên đã gặp nhiều các cậu trai nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, không phải hoạt bát đáng yêu thì là ngây thơ đơn thuần, nào có ai giống tính tình lạnh lẽo không quan tâm đến người khác như cậu. Anh chợt nhớ tới một hàng hộ vệ được huấn luyện ngoài hành lang, đoán chắc cậu là thiếu gia nhà giàu nên mắt mới cao hơn đầu như vậy.
"Nếu như muốn nhanh đi lại được thì phải nói chuyện với tôi thật tốt, cứ nhìn đèn trên trần mãi chân cậu cũng không khỏi được đâu." Mặc dù anh cũng xuất thân từ danh môn nhưng cũng không thích loại hoa hoa công tử bốc đồng này, muốn trị khỏi bệnh hoàng tử cho cậu ta.
Trước khi bị Tuấn Khải làm đứt gân chân, tuy là Thiên Tỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị cắt chân, nhưng vừa nghe lời của vị bác sĩ kia thì cậu cảm thấy làm người bình thường vẫn tốt hơn, nên hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn đôi chân của cậu cả. (đoạn này hơi rối, cũng có chém nữa, ai sửa lại dc thì mình cám ơn ^^)
Nghe vị bác sĩ trẻ tuổi nói như thế, cậu thu hồi ánh mắt, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát anh ta.
Da ngăm đen, mặc một chiếc áo trắng dài, áo trắng dài còn chưa tính, bên dưới còn mặc một cái quần rộng thùng thình, may mà vóc dáng anh ta cao ráo nếu không nhất định sẽ giống hệt như một lùn đông qua. (đông qua: bí đao)
Cậu lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, không vui hỏi: "Nói cái gì với anh?"
"Chân của cậu vì sao bị đứt gân?" Vương Nguyên phát hiện mình càng ngày càng có hứng thú với tiểu tử này.
"Không cẩn thận bị ngã." Cậu không muốn nói thật, cũng không thể nói thật, chẳng lẽ lại nói mình bị người khác làm đứt? Do người đó hung bạo, sau khi không nghe lời chạy trốn thì bị trừng phạt, bị đánh đứt gân chân?
Vương Nguyên thấy môi cậu khô nứt, rót cho cậu một ly nước lọc, đưa tới trước mặt cậu: "Ngủ lâu như vậy nhất định là khát rồi, uống đi!"
Nhìn thấy ly nước, Thiên Tỉ mới phát giác mình quả thật đã khát khô rồi, nhận lấy, nhếch môi nói: "Cám ơn."
Nói xong thì uống luôn một hơi hết ly nước.
Thiên Tỉ nuốt xuống một cái, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, nhìn cặp mắt hữu thần của Vương Nguyên lại cảm thấy vị bác sĩ này rất thân thiện.
"Bác sĩ, vì sao chân của tôi lại bị tê?" Cậu chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất vô cùng.
Vương Nguyên đặt cái ly lên bàn, thuận miệng nói: "Gân chân của cậu là làm phẫu thuật để nối lại, vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên cảm thấy bị đau, bị tê là bình thường, chỉ cần bảo dưỡng một thời gian và vận động vừa phải thì sẽ có thể đi lại được như người bình thường."
Thiên Tỉ nghe anh nói vậy, vẫn cảm thấy rất phức tạp, nhưng vì không để mình thành người què nên phải thật cẩn thận nghe.
"Trước khi dây chằng phục hồi, không được ăn thịt bò và gừng, còn có hải sản và thức ăn cay, dầu mỡ, ăn nhiều rau dưa, hoa quả, thức ăn nhẹ, hiểu chưa?"
Vương Nguyên nói xong, Thiên Tỉ như cũng nghe được mùi thơm rồi.
"Hiểu."
"Hiểu là tốt rồi."
Lúc hai người dần dần quen thuộc thì cửa phòng lại bị đẩy ra, người đi vào chính là Tuấn Khải.
Người Thiên Tỉ không muốn nhìn thấy nhất chính là anh, cũng sợ nhìn thấy anh, nhưng cứ cố tình là anh đi vào. Thân thể cậu không nhịn được lui về phía sau, nhưng sau lưng là gối đầu, không lui được nữa, không thể làm gì hơn là nhìn Vương Nguyên cầu xin giúp đỡ.
Lúc làm phẫu thuật Vương Nguyên đã nhìn thấy Tuấn Khải rồi, làm thân nhân và người giám hộ ký tên trên đơn đồng ý phẫu thuật. Nhưng ánh mắt của tiểu tử kia nhìn anh ta có chút khác thường, không giống như nhìn thấy người thân.
Quan hệ của bọn họ rốt cuộc là thế nào?
"Bác sĩ, một tháng sau vị hôn thê của tôi có thể đi lại được không?" Đang lúc anh suy nghĩ quan hệ của bọn họ là thế nào thì đột nhiên Tuấn Khải mở miệng nói, ba chữ "vị hôn thê" kia làm anh giật mình.
Tiểu tử này cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, thế mà lại có vị hôn phu lớn hơn nhiều tuổi như vậy rồi?
"Chỉ cần Dịch thiếu gia phối hợp trị liệu, một tháng sau nhất định có thể đi lại được bình thường." Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải đang từ từ đến gần, nhìn vẻ mặt đầy sát khí của anh, nhất định anh ta là một nhân vật lớn không dễ chọc.
Anh từ nhỏ đã không ở nước A, một tháng trước mới đến đây nhậm chức ở bệnh viện này, đương nhiên không biết Tuấn Khải là ai.
"Vậy làm phiền bác sĩ." Tuấn Khải bước tới đầu giường, gật đầu với anh một cái.
"Không khách khí." Vương Nguyên đáp lại, "Tôi đi kiểm tra những phòng bệnh khác, mọi người cứ từ từ trò chuyện."
Lúc anh xoay người định rời khỏi phòng, còn chưa kịp mở cửa đã nghe giọng nói như tiếng chuông bạc truyền tới: "Bác sĩ, chờ một chút!"
Anh xoay người lại: "Chuyện gì?"
"Cám ơn anh lúc nãy đã dặn dò tôi, tôi nhất định sẽ không ăn uống linh tinh." Chẳng biết tại sao, Thiên Tỉ không muốn anh rời đi, nếu anh rời đi thì phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Tuấn Khải . Tuấn Khải trước mặt là một người, sau lưng lại là một người khác. Cậu sợ anh, sợ đến tận đáy lòng.
Vương Nguyên không nói lời nào, cười nhạt xoay người mở cửa rời đi.
Ngoài hành lang, đám hộ vệ áo đen vẫn đứng đó như cũ, thấy anh ra ngoài thì mấy chục ánh mắt tập trung trên người anh, trong khoảng thời gian ngắn khiến anh có cảm giác mình là tội phạm làm chuyện xấu, vô cùng không thoải mái.
Nơi này là bệnh viện có được không, những người này vừa vào làm sao lại biến thành xã hội đen rồi?
Cảm giác ban đầu của Vương Nguyên cũng không sai, Tuấn Khải là vương giả trong giới hắc đạo, không chỉ ở nước A mà thậm chí ở những quốc gia khác anh đều là một nhân vật đứng đầu, tuyệt đối không thể trêu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top