Chương 4
Vài ngày sau, tang lễ đúng hạn cử hành. Di thể được hỏa táng trên đất liền nên đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ được rời đảo. Thế giới bên ngoài rất sôi nổi đông đúc, người đến người đi, học sinh thì đeo cặp sách, thậm chí ngay cả không khí còn tươi mát hơn trên đảo. Trong mắt cậu, tất cả đều vô cùng mới lạ.
Tuấn Khải lúc nào cũng ở bên cạnh cậu. Một mười tám tuổi, một tám tuổi, chiều cao tuy rằng cách nhau xa, nhưng vì tướng mạo xuất chúng nên đứng giữa đám người đưa tang vẫn là hạc giữa bầy gà. (nổi bật trong đám đông)
Lúc di thể được đưa đi hỏa táng, tâm hồn nho nhỏ của Thiên Tỉ xoắn lại, nhíu mi, ngơ ngác nhìn.
Trước mặt rất nhiều người, Tuấn Khải lại ôm thân thể nhỏ bé của Thiên Tỉ vào lòng, nhẹ giọng nói: "Thiên nhi, không phải sợ!"
Thiên Tỉ vẫn không nói được lời nào. Một lúc sau, cậu thấy tâm phúc Vương Hổ của Tuấn Khải cầm một hũ tro cốt đi ra.
Sau đó cậu được Tuấn Khải ôm lên xe, hơn một giờ sau thì tới công viên tưởng niệm tư nhân của Vương gia. (công viên tưởng niệm: nơi chôn cất, tương tự nghĩa trang)
Trong mộ viên đã đứng rất nhiều người, y phục đều thuần một màu đen, trước ngực cài một đóa hoa trắng.
Tài xế mở cửa cho Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Tuấn Khải bước xuống trước, chỉnh lại Âu phục đen rồi sau đó mới tự nhiên xoay người, vươn tay ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Tỉ đặt vào trong bàn tay to của anh, cúi người bước xuống xe.
Người tham gia tang lễ nhường ra một con đường, Tuấn Khải nắm tay Thiên Tỉ bước lên thềm đá cao.
Nếu nói bộ mặt cứng ngắc của Tuấn Khải giống như người chết, vậy gương mặt của Thiên Tỉ càng tươi trẻ và mê hoặc hơn.
Cậu lần đầu tới công viên tưởng niệm của Vương gia nên cảm thấy rất mới lạ. Ông nội từng nói với cậu, tất cả người nhà họ Vương sau khi chết đều được chôn cất ở đây, cậu cũng không ngoại lệ.
Cậu nhớ rõ lúc ông nội nói với cậu những lời này là một tuần trước, không ngờ một tuần sau cậu đã cùng ông nội âm dương cách biệt, tro cốt của ông nội cũng thật sự được chôn ở đây.
Cậu còn nhớ rõ Tuấn Khải cũng từng nói lúc tang lễ sẽ cho cậu được thấy cha mẹ mình, nên cậu cảm thấy rất mờ mịt, lúc chậm rãi đi bộ thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ tiếc người đi đưa tang quá nhiều, nam có nữ có, đông nghìn nghịt. Nhìn từ xa ai ai cũng như nhau, thật sự không biết ai mới là cha mẹ mình.
Cậu biết rõ thế lực của Vương gia, nghe đồn hô phong hoán vũ ở cả hai giới hắc bạch đạo. Có lẽ vì không được rời đảo nên cậu một chút cũng không cảm giác được địa vị của Vương gia. Hiện tại nhìn người đi đưa tang đã đứng chật khắp công viên tưởng niệm cậu mới biết tin đồn không phải giả. Nếu không phải ông nội lúc còn sống quyền cao chức trọng, nếu không phải Vương gia có lực ảnh hưởng ở nước A thì sao lại có nhiều người tới đưa tang như vậy, thậm chí còn xuất động cả cảnh sát đến giữ trật tự trị an.
Thềm đá vừa cao vừa dài, đi đầu là Tuấn Khải và Thiên Tỉ, sau đó là hộ vệ tùy tùng, cuối cùng mới là khách đưa tang. Không biết đi bao lâu, đội ngũ chậm rãi mới đi tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, bia mộ của ông nội lạnh lẽo nằm đó, bức ảnh đen trắng giữa bia, trong ảnh chụp là một khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên. Chỉ tiếc một đời kiêu vương lại sớm qua đời vì bệnh, để lại đứa cháu nội duy nhất tiếp tục nghiệp lớn của ông.
Mục sư mặc trường bào màu đen đã đứng giữa mộ từ sớm, đợi thân nhân người chết và khách đưa tang đều dừng lại thì tang lễ mới bắt đầu.
Vương Hổ thật cẩn thận đặt hũ tro cốt vào giữa huyệt mộ, mục sư đang nói vô cùng hăng say thông thạo. Dựa theo tấn tục (tục nhập táng) của nước A, mục sư trước tiên sẽ niệm kinh cho tro cốt người chết, sau khi kết thúc người thân sẽ tung hoa, cuối cùng thân nhân của người chết sẽ nhận lễ bái của khách khứa.
Sau khi mục sư niệm xong, mọi người đang chờ Tuấn Khải tung hoa nhưng không ngờ lúc đi lên Tuấn Khải vẫn dắt tay bé trai bên cạnh như trước.
Thiên Tỉ không biết anh nắm tay dắt mình ra là có ý gì, chỉ biết hoa trong mâm trên tay mục sư vô cùng xinh đẹp, trong lòng thích cái đẹp của bé trai thật sự muốn đi qua cầm luôn tất cả hoa tung ra bốn phía.
Mục sư đứng phía trước, đưa hoa trong mâm cho Tuấn Khải, lúc này cậu mới nghe một giọng nói âm trầm vang lên: "Thiên nhi, cùng nhau tung hoa lên hũ tro của ông nội."
Cứ như vậy, theo ý anh, Thiên Tỉ cẩn thận cầm một bó hoa, đầu tiên là nhìn động tác tung hoa của anh, sau đó mới làm theo.
Trên núi, gió lạnh thổi liên tục, đóa hoa trong tay cậu chầm chậm bay theo gió rơi xuống huyệt mộ.
Tung hoa xong, cửa huyệt đóng lại, thân nhân người chết bắt đầu nhận lễ bái của tân khách.
Theo tấn tục của nước A, bất luận thân nhân người chết có thân phận cao quý cỡ nào, ngày tang lễ cũng phải gật đầu tỏ vẻ đáp lễ với tân khách, Tuấn Khải đương nhiên cũng không ngoại lệ, đứng trước một đám người gật đầu với từng người một. Nhưng vẻ mặt anh không có biểu tình gì, khách khứa vốn e ngại nên cũng không dám liếc mắt nhiều hơn một cái.
Thiên Tỉ cẩn thận nhìn từng người đi qua trước mặt một lần, tân khách tới đưa tang đa số đều lớn tuổi, lại đều mặc y phục đen như nhau, thật đúng là làm cậu không phân biệt được ai với ai chứ nói gì tới việc đoán ai là cha mẹ ruột của mình.
Một thời gian dài sau, lễ bái của tân khách mới kết thúc, mọi người rất trật tự đi xuống thềm đá. Thiên Tỉ cũng không vui, ngẩng đầu nói với Tuấn Khải : "Khải, trong đám người vừa rồi có cha mẹ của em hay không?"
"Có!" Tuấn Khải không cần suy nghĩ, trả lời rất nhanh.
"Nhiều người như vậy, rốt cuộc là ai?" Thiên Tỉ truy hỏi thật kỹ.
"Không vội, chút nữa vẫn còn cơ hội." Tuấn Khải nói xong dắt tay cậu đi về phía công viên tưởng niệm.
Nơi này là công viên tưởng niệm của Vương gia, ngoài mộ bia lạnh lẽo đương nhiên còn có liệt tổ liệt tông của Vương gia. Thiên Tỉ được Tuấn Khải dắt tới trước hai ngôi mộ nằm liền nhau, giương mắt nhìn thì thấy hai tấm hình. Công viên tưởng niệm mỗi ngày đều có công nhân tới dọn dẹp vệ sinh, nên ảnh chụp cũng được lau chùi bóng loáng, hoàn toàn có thể nhìn rõ hình dáng người trong hình.
Nam tuấn mỹ, nữ thanh lệ thoát tục.
Nếu cậu đoán không sai, hai người kia nhất định là cha mẹ của Tuấn Khải . Nói đến cũng khó hiểu, cậu ở bên ông nội và Tuán Khải nhiều năm như vậy mà còn không biết nguyên nhân cái chết của hai người này, cũng không nghe quản gia hay người hầu nào nhắc tới, giống như hai người chưa từng sống trên hòn đảo đó.
Thiên tỉ còn tưởng rằng, đứng trước mộ của cha mẹ mình thì Tuấn Khải sẽ dập đầu lạy một lạy, nhưng không ngờ anh chỉ thẳng lưng đứng đó hơn mười phút, sau đó lập tức xoay người, ánh mắt lạnh nhạt kia chưa từng biến đổi một lần nào.
Cậu được anh dẫn đi dạo trên đỉnh núi hồi lâu, gió lạnh phả vào mặt, cành cây lay động, bốn phía đều là mộ khiến cậu rợn cả tóc gáy.
Đột nhiên một ngôi mộ lớn không tên xuất hiện trước mặt cậu, cậu dừng bước, ngẩn người nhìn hồi lâu, sau đó vẫn nhịn không được hỏi: "Vì sao ngôi mộ này không có tên?"
Không ngờ Tuấn Khải lại dùng tốc độ nhanh nhất ôm chặt lấy cậu, bước đến gần ngôi mộ kia bình tĩnh nói: "Đây là mộ chuẩn bị cho chúng ta, sau này chúng ta sẽ cùng chôn ở đây."
Từ từ tới gần, anh vỗ vỗ tay lên ngôi mộ, nói: "Thiên nhi, ở bên cạnh tôi vĩnh viễn, đây là số phận của em!"
Thiên Tỉ mới tám tuổi, tâm trí dù thành thục thế nào cũng vẫn không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, chớp đôi mắt to hỏi: "Khải, lời của anh em không hiểu."
"Em không cần hiểu, chỉ cần nghe lời là được."
Thiên Tỉ còn muốn phản bác cái gì nhưng dưới chân núi đột nhiên vang lên một tiếng, như có cái gì nổ mạnh, sau đó từng tiếng thét chói tai truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top