Chap 50
Như là thích ? Không cảm giác ấy sâu sắc hơn nhiều .
Như là thương ? Dường như vẫn có gì đó điên cuồng thêm một chút .
Vậy ... Như là yêu ?
...
Thức dậy sau một cơn hoan ái cuồng nhiệt , cô gái có chút mệt mỏi nâng cơ thể yếu ớt khỏi giường . Ký ức về vài phút trước , vẫn có thể cảm nhận lòng bàn tay âm ấm áp lên vùng trán của cô .
Nhìn chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước lọc bên cạnh , dụng tâm của người đặt có thể thấy rõ qua từng hành động của hắn ta . Lạc Âm lắc đầu giễu cợt , rốt cuộc đâu mới là thật đâu mới là giả đây ?
...
" Thím Thoa , vì sao hôm nay thức ăn lại lạ thế ạ ? "
Người kia lúc nào cũng căn dặn phòng bếp ở nhà đều phải đối chiếu vào khẩu vị của cô mà làm ra món ăn . Nhưng hôm nay ngẫm lại , đây không phải gu ăn uống của cô mà thức ăn nhiều chất dinh dưỡng như thế này cũng đâu phải là khẩu vị của ông ta cơ chứ .
Một không khí im lặng ảm đạm phủ xuống căn phòng , mọi người đều đồng loạt im bặt . Cho dù là như vậy cô gái cũng dường như chưa nhận ra điểm bất thường .
Tiếng bước chân trầm thấp của người đàn ông dội lại , thân ảnh uy vũ xuất hiện . Đôi mày đăm chiêu có chút nhíu lại , nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của cô ngồi ở bàn ăn lại lập tức dãn ra ôn hòa .
" Sao hôm nay lại dậy sớm như thế ? "
Từ khóe mắt lại giống như muốn hoàn toàn giam giữ cô vào trong . Không hề che giấu đi chút nào sự chiếm đoạt ngập tràn .
Lãnh Dương Hàn tiến đến bên cạnh con gái , không kiêng dè khi mà đôi mắt tất cả người hầu đang đổ dồn về hướng họ . Vô cùng tự nhiên lại áp tay lên trán kiểm tra nhiệt độ thêm một lần .
Lạc Âm ngẩng đầu , trong vào con ngươi sâu thẳm kia . Đôi mắt hút hồn lại mãnh liệt giống như sóng biển , đen láy như màu mực thuần nhất . Trong một khắc , cô dường như cảm nhận được đôi mắt kia muốn nói điều gì đó với cô . Nhưng khóe môi u nhã của hắn vẫn như cũ mà mím lại .
Cho đến khi một người khác xuất hiện phá tan không khí riêng tư của cả hai .
" Hàn ! Anh về rồi sao ? Đêm qua anh đi đâu vậy ? "
Lãnh Dương Hàn rút tay khỏi trán cô gái , tao nhã tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Lạc Âm . Không hề trả lời câu hỏi của Cao Gia Hân , đôi mắt hóa thành tĩnh lặng .
" Cao tiểu thư ! Canh cá chép của cô đây . "
Chỗ bên cạnh hắn xuất hiện người , ả cầm lấy chiếc muỗng sứ múc vào chén canh nghi ngút khói vừa được đặt lên bàn . Mùi thức ăn vừa dâng lên , liền quay đầu sang một bên ôm miệng nôn ọe .
Lạc Âm cúi đầu uống vào một ngụm sữa trắng . Vài phút sau duy nhất xung quanh bọn họ từ đâu đó vẳng tới đều là âm thanh chật vật của ả ta .
Nhìn miếng thịt bít tết hấp dẫn đang nằm ngay ngắn trên đĩa , bàn tay siết chặt dao thái thịt . Cô nhếch môi , ngẩng đầu nhìn về phía hắn .
" Ông sẽ định giấu tôi cho đến bao giờ ? "
Cô cười chua chát , tâm trí chẳng hiểu sao lại nhớ những lời ngọt ngào khi hắn ở bên cô . Sự tin tưởng và hy vọng trong phút chốc dường như hoàn toàn tan biến . Cái khoảng khắc hắn ghì chặt cô vào lòng , thống khổ hỏi cô rằng . Vì sao không tin tưởng hắn ?
" Mau ăn đi ... "
Lãnh Dương Hàn vẫn im lặng , không thừa nhận cũng không phản bác . Bởi vì hắn biết việc thú nhận điều này , là tàn nhẫn và khốn kiếp đến mức nào .
" Tôi hỏi ông định biến tôi thành con ngốc đến lúc nào ? "
Âm thanh đổ bể loảng xoảng vang lên , cho dù là trước đây tức giận ở mức đỉnh điểm , cô cũng chưa kích động đến thế . Nhưng hôm nay , khi mà chiếc cốc sứ vỡ tan tành dưới mặt đất . Cũng là lúc giới hạn cuối cùng bị phá vỡ hoàn toàn .
Lạc Âm ngước mặt lên trần nhà , nhìn vào họa tiết mơ hồ phía trên . Cốt chỉ là để áp chế những giọt nước mắt nóng hổi sắp lăn khỏi bờ mi .
" Không phải đã biết cả rồi sao ? Còn muốn hỏi điều gì ? "
Hắn nhấp một ngụm rượu vang , không chút biến sắc mà trả lời cô . Tựa tiếu phi tiếu mà hờ hững .
" Nói cho tôi biết , ông rốt cuộc xem tôi là cái gì , xem Tịch nhi là cái gì ? "
Lạc Âm chán nản nhìn hắn , có vẻ như cô không cần câu trả lời nữa . Đúng như lời hắn nói , cô bây giờ cũng đã kiệt sức rồi .
" Chẳng phải con có thể chấp nhận Lãnh Tịch Hãn sao ? "
Hắn lơ đãng khuấy muỗng cháo , nói xong câu kia lại thở dài nhìn về hướng khác .
" Chỉ là thêm một đứa trẻ ! Cũng đâu có lung lây địa vị gì . "
Thời gian giống như dừng lại vì câu nói kia . Cô gái cười cười , vẫn như đang cố thuyết phục bản thân mình , vì một lý do nào đó hoặc một nỗi khó xử không thể nói nên lời . Nhưng hóa ra cô đã biết chính xác những thứ mà mình bắt buộc phải trải qua , đắm chìm mãi trong một giấc mơ sẽ khiến cho bản thân trở nên mụ mị . Và nếu như cô cứ mãi là một kẻ ngốc trong bộ phim do người khác thủ vai chính , thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận trái đắng làm vật hi sinh .
Cô đã từng tuyệt vọng đến mức sợ hãi tất cả mọi thứ , mỗi một khi ngắm bản thân trong gương . Cô đều có cảm giác tất cả hạnh phúc kia đều không hề có thật ...
Sự yêu thương , tình cảm , dịu dàng ... Đều chỉ là giả dối . Chưa từng là thật , không có bất kỳ thứ gì là thật cả .
" Ông có vui không ? "
Thứ cảm giác nhận thức đang chảy trong đầu cô , dường như không phải của sự phản bội , cũng không phải của cay nghiệt . Mà là niềm tin vụn vỡ trước dối gian .
Lãnh Dương Hàn mỉm cười
" Không nhịn được thì cứ rời đi , đừng lúc nào cũng khiến cho ta cảm thấy khó chịu . "
Ánh mắt mỉa mai của cô hoàn toàn không thể thoát khỏi tầm nhìn của hắn , Lạc Âm đáp mắt , đôi môi xinh đẹp vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ .
" Vâng ạ ! Con nghe theo lời bố ... "
Trả lại cho hắn một bóng lưng không ngoảnh lại , người đàn ông tao nhã hớp thêm một ngụm rượu . Quay sang nói với Cao Gia Hân bằng một giọng điệu ngọt ngào .
" Cố ăn đi ! Đừng để bụng đói ... "
Ả ta ưm một tiếng , cực kỳ ngoan ngoãn chăm chú vào món ăn của mình .
Nam nhân hạ đế ly cứng rắn xuống mặt bàn , ánh mắt lơ đễnh nhìn đến lòng bàn tay ban nãy siết chặt đã đổ đầy mồ hôi lạnh .
...
Không khóc , không được phép khóc . Cô ngồi dựa lưng vào cửa phòng ngủ , nghe những âm thanh vang lên trong đầu , trong môi , chợt giật mình . Tia nắng yếu ớt làm sao có thể dệt nên mùa hạ , ảo tưởng lưu luyến làm cách nào xua đi cái lạnh của mùa đông . Đó chính là bi kịch của cuộc sống ...
Suy cho cùng , không phải là người tàn nhẫn lạnh lùng . Mà là do cô cứ ảo mộng ...
Thời gian cứ trôi mãi trôi mãi , rồi tâm người cũng sẽ đổi thay . Hoặc có lẽ , tình cảm trước giờ chưa từng dành cho cô , chỉ là tự cô thêu dệt .
Ẳm lấy đứa bé đang khúc khích trên giường vào lòng , có thứ gì đó khuấy động trong thâm tâm như dần đặc lại . Sền sệt cô quánh như người ta có thể cảm nhận nó bằng vị giác , nếm trải nó như một hương vị cay xè và chát ngắt trong vòm họng đang ray rứt bi thương .
Đứa bé ngước mắt nhìn cô , bởi vì quá nhỏ nên nó không thể nhận thức người trước mặt rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào . Nhưng đôi tay múp míp đáng yêu cố vươn lên xoa xoa gương mặt , lướt qua cả chất lỏng ấm áp và nồng đậm ...
Lắm lúc chỉ một vài đợt sóng nhỏ , con người ta vẫn có thể kiên cường đương đầu . Nhưng đến khi cơn bão hung tàn ập đến , sự chống chọi quyết liệt không thể cản phá được thứ tan nát xảy ra ở bên trong .
Ôm đứa bé trong lòng chặt hơn , tiếng nấc nghẹn khuất sau khóe môi muốn vỡ òa trong sự kìm nén .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top