Chap 29
Từ khoảnh khắc hắn được sinh ra , số mệnh căn bản đã không có hắn có được cơ hội để lựa chọn .
Cướp đoạt , tàn nhẫn ... Cho dù là tuổi thơ không phải trãi qua sự mất mát về hơi ấm tình thân , nhưng những thứ ghê tởm nhất của thế gian hắn đều đã được trãi nghiệm , đều đã được thưởng thức .
Bởi vì để trở thành người thừa kế hợp pháp chính thống , tiếp quản toàn bộ sản nghiệp và quyền lực của gia tộc . Tay hắn đã dính quá nhiều máu tươi rồi , nghiệp chướng cũng đã quá nặng nề . Chung quy cũng là bởi vì , tổ tiên hắn có ai chẳng phải là đạp lên biển máu để chạm đến danh vọng . Sự âm ngoan tàn ác thấm sâu từ trong cốt tủy , khiến hắn cho dù đối diện với khung cảnh khốn cùng hay là đáng ghê sợ đến mức nào . Cũng không hề chớp mắt , mưa đao bão đạn cao ngạo đối đầu . Bất khả xâm phạm , quyền khuynh khắp giới , bởi vì hắn không thể cho bản thân có được cảm xúc , động tình chính là điều cấm kị nhất của người thừa kế , khiến bản thân trở nên có điểm yếu khốn cùng .
Giờ khắc này , vùi đầu vào hõm vai mềm mại của con gái . Không khí thỏa mãn dễ chịu chỉ còn lại mùi vị hoan ái nồng nhiệt của cả hai , áp bức đầy xúc cảm mê đắm ...
Cũng giống như bố của hắn , Lãnh Dương Hàn chung quy vẫn hệt như thế , vĩnh viễn không thể thoát khỏi được tấm lưới si tình mà sinh ra mù quáng . Vô phương khắc chế ...
Hắn cùng mẹ hắn chính là nhược điểm trí mạng của bố , mà bây giờ hiện tại ... Lạc Âm cũng là như thế đối với Lãnh Dương Hàn . Không cách nào có thể thiếu vắng đi , sẽ là sống không bằng chết ...
Năm đó lúc hắn được đưa vào tổ chức . Rõ ràng có thể nhớ rõ ánh mắt khổ sở đau đớn của mẹ , người phụ nữ vĩnh viễn dịu dàng nhất trên thế gian này . Hai bả vai bà run rẩy liên hồi , đẹp đẽ như một đóa anh túc mê hoặc chết người . Gục đầu vào lồng ngực bố hắn mà khóc thảm thương . Nước mắt liên tục trào ra cầu xin , cầu xin bố hắn đừng chọn hắn . Bởi vì bà không nỡ , không nỡ để hắn chịu quá nhiều khổ đau ...
Đến bây giờ hắn mới hiểu được , ánh mắt lạnh lùng cùng kiên định của bố hắn ngày hôm ấy . Có ai lại không đau xót khi đưa cốt nhục thân sinh của mình vào địa ngục trần gian ? Nhưng nếu không có sự cương quyết của ông ngày đó , sẽ căn bản không có được hắn ngày hôm nay .
Lạnh lẽo , tàn ác ... Xác thực như huyết mạch tuôn trào trong lồng ngực .
Nhìn đến cô gái trong vòng tay , nếu như một ngày nào đó hắn có được hài tử , hài tử do con gái sinh ra . Chắc chắn sẽ làm mọi cách để khiến cho mẹ con cô trở thành mẫu tử hạnh phúc nhất trong thiên hạ ... Cho dù như thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ bảo bọc , cũng sẽ che chở . Như cái cách mà bố hắn đã bảo hộ hắn và mẹ hắn trước đây .
" Lạc Lạc ... "
" Ưm ... "
Lãnh Dương Hàn xoa nhẹ trên chiếc cằm nhỏ nhắn của cô , miết ngón tay trên gương mặt thánh thiện như thiên sứ được tạo hóa ban cho ấy . Chỉ là vẻ mệt mỏi trong mắt cô tỏa ra không khỏi khiến hắn vấy nên sự đau lòng thương tiếc .
Ngọn gió mạnh mẽ bên ngoài ban công cuồng loạn lùa vào , làm tản đi một chút ít không gian nóng bỏng . Mùi hoa oải hương quyện vào không khí , đêm đen lại làm say đắm lòng người .
" Con vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi ta nữa ... Cho dù là bất kì chuyện gì xảy ra , ta cũng sẽ không buông tha con ! Con là của ta ... Tất cả mọi thứ của con , đều là của ta ... "
Lạc Âm hé mi mắt , muốn chứng kiến rõ một chút khoảnh khắc bá đạo của người đàn ông này . Ông ta nhìn thật đẹp mắt , lại khiến cho cô có được cảm giác an toàn và ấm áp động lòng người . Giờ khắc này mi tâm người kia chau lại , môi mỏng kiên định thốt ra lời bố cáo , dường như vẫn như cũ là bộ dáng tuyên hệ như thánh thần , đứng trên chúng sinh mà ra lệnh ...
" Vậy cả đời này cũng không thể thoát khỏi người sao ? "
Cô mấp máy làn môi , nhu mì dựa hẳn vào cơ thể hắn . Rõ ràng đã kiệt sức đến độ không thể gượng nổi , cũng không đành lòng để hắn không ngủ được mà mình lại thiếp đi .
" Lạc Lạc ! Cho đến bây giờ con nên sớm biết ... Ta vốn đã không thể buông tay ! "
Giọng nói khàn đặc đầy mê hoặc , rung động , nồng đậm tình cảm cuộn trào mãnh liệt . Phá tan xiềng xích ...
Kể từ khi cô được sinh ra , từ khoảnh khắc đầu tiên cô bị hắn nhìn thấy ... Từ thời khắc cô bị bắn bắt trở về , từ khoảnh khắc cô tha thứ tất cả mà chấp nhận cho hắn . Mạng sống của cô phụ thuộc vào hắn , mà Lãnh Dương Hàn cũng chấp nhận đặt sinh mạng của mình vào tay con gái . Kể từ đấy không có chia lìa nữa .
Sợi dây leo cấm kỵ của cả hai đã vô tình quấn lấy nhau , liều chết triền miên . Mãi mãi cũng không thể xa cách .
Đêm dài đẹp đẽ , hiện hữu đầy ắp mật ngọt say đắm .
...
Trên chiếc giường lớn chiếm hữu trọng tâm căn phòng , nữ nhân thánh khiết đẹp tựa một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng hé mi mắt , cõi lòng bởi vì hạnh phúc bao phủ mà từng tế bào cũng có thể cảm nhận được sự đẹp đẽ của ánh nắng mặt trời soi rọi vào bên trong ... Mỉm cười nhu hòa như làn nước xanh biếc êm ả của mùa thu , xỏ chân nhanh nhẹn vào đôi dép bông xinh xắn . Chậm rãi có chút khó khăn ê ẩm mà bước vào phòng tắm .
Lãnh Dương Hàn thân thể bao bọc trong bộ đồ ngủ tơ tằm màu xám tro , mềm mại nhẵn bóng mà ôm lấy cơ thể hắn . Bàn tay vương tử hờ hững đặt tách trà long tĩnh nghi ngút khói sang chiếc bàn bên cạnh , vầng trán cương nghị tùy ý dãn ra , lật tiếp một mặt của tờ báo trong tay .
Ánh mắt lạnh lẽo như tiền lướt qua từng dòng chữ , nhưng khi cảm nhận được tiếng bước chân của cô . Đôi mắt từ phía dưới ngẩng lên liền lập tức hóa ôn hòa ...
" Đến đây ! "
Hắn âm trầm ra lệnh , trong giọng nói phát tỏa ra uy quyền không cho phép kháng lại , nhưng sự dịu dàng chưa từng có cũng theo đó mà phát sinh .
Lạc Âm sà vào lòng hắn , trời sinh cơ thể đàn ông cùng nữ nhân vĩnh viễn đối lập . Một bên cứng rắn như thép , một bên lại là mềm mại như nhung . Khiến hắn nhiều lúc yêu thương lại sợ bản thân không thể tiết chế mà làm thương tổn bảo bối ...
" Đêm qua ta làm con mệt lắm sao ? "
Lãnh Dương Hàn khàn giọng lên tiếng , mùi sữa tắm nhàn nhạt cộng cùng mùi hương của cô ngọt ngào tỏa ra . Bảo bối ở trong lòng hắn cựa quậy , lại khiến hắn chỉ có thể cười khổ nhịn xuống loại dục vọng vừa bị cô vô thức đốt lên .
" Không cho nói những lời này nữa ! "
Lạc Âm mím môi , đỏ mặt dùng một ngón tay che miệng hắn lại . Cho dù cả gian phòng khách lớn chỉ có hắn cùng cô . Nhưng nếu những lời không biết xấu hổ này lọt vào tai người khác , cô thật sự làm tiểu thư chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu .
" Có gì phải ngại chứ ! Đây là nhà của chúng ta , những kẻ ở đây đều có thể bán mạng vì con vô điều kiện ... Từ khi con trở về , những thành phần tiện nhân thích lời ra lời vào bàn tán về con . Papa đều bảo người dọn sạch sẽ rồi ... Con và ta bất cứ khi nào đều có thể thoải mái ! "
" Bá đạo ... "
Hắn là muốn cho cô phải đối mặt như thế nào đây , ý tứ của hắn quá rõ ràng . Người muốn trong ngôi nhà này công khai với tất cả mọi việc cùng cô . Không câu nệ không cần phải lén lút giấu diếm ...
Biệt thự có hơn một trăm người , bảo cô như thế nào đối diện ?
Cọ người vào vòng tay êm ái của hắn , cam chịu phó mặc ... Cô biết cho dù trời có sập xuống đi chăng nữa , bố cũng thay cô chống đỡ rồi .
...
Căn phòng cao nhất của tập đoàn Nghiêm Ly , Lãnh Dương Hàn một thân âu phục ngạo kiều bước vào phòng tổng giám đốc . Hất tay quăng một vật dụng hình chữ nhật lên trên bàn lớn , âm thanh nặng nề đập trên mặt kiến .
Trầm Dược Thiên nhíu mày nhếch môi , nhất thời không nghĩ ra được thứ gì lại khiến cho tâm trạng của người anh em hắn vào buổi sáng lại không được vui . Chầm chậm mở lớp bọc quyển sách ra , tiêu đề đập vào mắt lại khiến trong con ngươi giảo hoạt của y nồng đậm ý cười .
" Lần trước rõ ràng thấy nó nằm trên bàn làm việc của cậu , hiện tại sao lại xuất hiện ở phòng của Lạc Âm ? "
Lãnh Dương Hàn bắt chéo chân dựa vào thành ghế sopha màu đỏ rượu , bộ dáng cao ngạo đầy khí tức vương giả không cho phép xem thường . Ánh mắt khi ở gần bằng hữu lại có chút giãn ra , nâng tay nhấm nháp tư vị của loại chất lỏng hảo hạn trong chiếc ly thủy tinh trước mắt .
" Tìm thấy ở trong phòng con gái ? Có phải đêm hôm qua Lãnh tổng đã vui vẻ không ít phải không ? Gián tiếp nhờ công huynh đệ được một đêm mặn nồng sung sướng . Sáng hôm nay lại chạy đến chất vấn tôi , cậu làm vậy rõ ràng không nói đạo nghĩa ! "
Nụ cười nở trên khóe môi không hề đứng đắn cứ như thế mà vẽ nên , ngón tay thon dài rắn chắc lướt trên bề mặt của quyển sách . Áo blouse trắng trên người tinh khiết trắng muốt sạch sẽ , một phần che đi con ngươi chuyển động biến hóa khôn lường , đen tối . Lại không ngừng trong đại trí lặp đi lặp lại cùng nhắc đến hình ảnh của nữ nhân kia ...
" Nói như vậy là cậu đưa cho con bé ? "
" Sai a ! Lãnh tổng à ngài đừng ngậm máu phun người như thế . Thật sự đây là sách quý tôi cất công săn lùng ham mê chút tình thú , nhưng là để ở chỗ bông hoa của tôi mà học tập . Ai mà biết được bảo bối nhà ngài giao du như thế nào với cô ta mà có được quyển sách này ... "
Trầm Dược Thiên lắc đầu phản biện , đẩy ghế xoay phía sau đứng lên . Giày da sang trọng bóng loáng cùng áo sơmi phía trong người đối lập hoàn toàn với màu trắng tạo nên sự kích thích thị giác cực độ . Chỉ là ánh mắt của y chưa từng có vẻ đứng đắn âm trầm , chỉ có sự sắc sảo giảo hoạt câu phách nữ nhân .
Lãnh Dương Hàn hé mi mắt , nhạy bén bắt được trong ánh mắt tình thâm của người huynh đệ đang ngồi đối diện xẹt qua một tia mất mát . Trong tâm thầm cao hứng một chút ...
" Sao thế ? Mèo nhỏ chạy mất rồi à ? "
" Bỏ đi ... Đừng nhắc nữa ! "
" Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi ? Ngoại trừ vẻ bề ngoài nổi bật không giống với tuổi mà dễ dàng mê hoặc phụ nữ ra , cũng đều là lần đầu nếm trãi cái gọi là hứng thú ái tình . Tôi căn bản không thể giống như cậu và Từ Chính ... Ngay cả lí trí cũng đều bị phụ nữ tước sạch , sớm muộn gì cũng trở nên thảm bại mà thôi ... "
Hắn cười giễu , có thể thấy rõ lời Trầm Dược Thiên nói ra có bao nhiêu chua chát . Càng nhận định chắc chắn một điều , ngựa hoang thoát cương như y . Cũng không thể tránh khỏi kết cục như hắn và Lương Từ Chính ...
" Có cần để thủ hạ ra tay ? Chưa đến nửa ngày liền đem mèo nhỏ đặt trên giường cậu ! "
Căn phòng sang trọng im ắng đến lạ thường , nhưng không hề có đến nửa điểm áp bức trong không khí . Dường như mỗi một khắc bức tường tĩnh lặng kia đều là tồn tại vì một lí do duy nhất , làm dịu đi tâm can mỗi một giây đều cuộn trào mãnh liệt .
Thân thể y có chút cứng nhắc , chân bước đến phía cửa sổ lại không thể lưu loát . Mỗi bước chân đều có cảm nhận dường như nội tâm có cái gì đó không thuộc về mình đang không ngừng dậy sóng co rút , đè ép lại cõi lòng . Lại không phát hiện ra rốt cuộc ngũ tạng một kẻ như y lại có thể mắc phải căn bệnh gì ? Quá khó hiểu , quá khó nắm bắt .
Nốc cạn ly rượu vang nồng đậm trong tay , ánh mắt lại có chút xa cách mà khướt từ .
" Không cần phải phiền đến cậu ! Cô ta có muốn cũng không thể có đủ năng lực chạy thoát được tôi ... "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top