Chap 27
Thoa từng miếng thuốc khử trùng vào lòng bàn tay hắn , mắt Lạc Âm cứ như thế mà càng lúc càng đỏ lên . Lòng ngực đau âm ỉ cứ như bị đày ải , chịu không được lại khóc nấc lên . Nhìn hắn với ánh mắt vừa thương xót lại vừa căm ghét ...
" Bảo bối ! Con làm sao thế ? "
Lãnh Dương Hàn kéo thân thể cô gái đang loay hoay về vấn đề trên bàn tay hắn vào lòng . Dịu dàng càng muốn giữ chặt hơn một tí , chỉ là thấy con gái cứ như thế mà khóc . Hắn thật sự chẳng biết phải làm thế nào , lại đau lòng không thôi .
" Buông ra ! Không cho ông ôm ... "
" Được rồi ! Được rồi ... Đều là ta sai ! Sau này không tự ý như thế nữa ... "
Hắn vùi đầu vào vùng cổ không tì vết của con gái . Hương thơm dịu mát trên người của cô lại khiến hồn phách hắn say đắm , càng lúc càng muốn sa ngã .
Chỉ là một khắc trước hắn bị hoảng loạn bao phủ , một khắc sau lại bị sự đáng yêu của con gái trấn tĩnh một cách triệt để . Đời này hắn căn bản chưa từng một lần nhíu mày trước mưa bom súng đạn , vạn nhất lại chỉ cảm thấy đau đầu với nước mắt của bảo bối .
Cơ thể vùng vẫy một cách nhẹ nhàng muốn thoát ra nhưng lại sợ làm hắn đau, bàn tay và đôi mắt lại vẫn chuyên chú vào việc băng bó cho hắn . Đến khi miếng gạt cứu thương bao bọc ngay ngắn lòng bàn tay trái của bố , cô mới thở phào liếc mắt chú ý đến biểu cảm không rời mắt của Lãnh Dương Hàn .
" Con sợ lắm sao ? "
" Không có ! "
" Nếu không sao lại khóc thành bộ dạng này ? "
Hắn nhếch môi tà mị , lại tiếp tục không thể rời mắt khỏi đôi môi đỏ hồng đang mím chặt kia . Thứ ngọt ngào bậc nhất trong thiên hạ , căn bản đang ở trước mắt câu dẫn hắn tiến đến mà cắn lấy dày vò .
" Sau này ông không được phép như thế nữa ! "
" Được rồi ! Được rồi ... Ta tuân lệnh ! "
" Tôi không nói đùa ! "
Lạc Âm chống hai tay trước ngực Lãnh Dương Hàn , ngăn cản hắn thừa cơ hội mà càng lúc càng lấn tới .
" Được ! Ta thề với con . Sau này nếu như không có sự cho phép của Lạc Lạc ! Papa nhất định sẽ không tự khiến bản thân bị thương tổn nữa ... Đã được chưa ? "
Hắn kéo gần khoảng cách với cô hơn , ôn nhu hôn vào mi mắt con gái . Cứ như vậy triền miên dịu dàng , sự đau nhói cũng hóa hư không .
Cô dựa vào lồng ngực cứng như thép kia , cảm tưởng cứ như vừa mới một giây trước có thể đã đánh mất hắn . Cho dù là cả thế giới có sụp đổ cô cũng không cảm thấy sợ bằng việc nhìn thấy hắn chảy máu .
" Bố ... "
" Hửm ? "
Đột nhiên thanh âm nhẹ như tơ bông gãi vào tâm can của cô truyền trong không khí , Lãnh Dương Hàn nhất thời mê muội càng tham luyến mùi hương trên mái tóc của Lạc Âm hơn một phần .
" Tôi yêu ông ! "
Cô ngồi dậy một chút , đem hai tay đặt trên bờ vai của hắn . Nhất thời cũng vì ngại ngùng mà phiếm hồng hai má . Ngay lập tức lại cảm nhận ở dưới mông cách một lớp chăn có thứ gì cứng như đá không ngừng phồng to . Miệng lại mấp máy có chút kinh hãi , hắn thật xấu xa .
Nhưng lập tức nghĩ đến cõi lòng hắn chỉ có duy nhất một mình cô , Lạc Âm lại âm thầm có chút khoái hoạt cao hứng .
" Con nói cái gì ? "
Lãnh Dương Hàn nhíu mi tâm , dường như phút trước trong mê man mà tin lầm vào tai của bản thân sao ?
Lời nói phát ra lại kích động cùng cực , nhìn thấy cô mỉm cười e thẹn lại càng dùng lực tay siết chặt hơn , gương mặt tiêu sái lại nở nụ cười mị hoặc có chút bất lương .
Tựa hẳn vào thân thể của bố , Lạc Âm cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong quyển sách kia . Từng chút một muốn vì nam nhân duy nhất của cuộc đời cô mà tận lực , cứ như thể lấy hắn làm điểm tựa mà làm mèo nhỏ liên tiếp ma sát .
" Người ta không nói lại đâu ! "
Cô thầm mỉm cười , lại dùng một bàn tay di chuyển trên vòm ngực hắn , thỉnh thoảng còn dừng lại gãi nhẹ khiêu khích .
" Được rồi ! Nghe một lần là đủ rồi ... "
Hắn thở dài , liếm môi trấn áp đi hạ thân càng lúc càng muốn làm loạn .
" Tôi có một việc muốn nói ! "
" Ừm ! "
" Ông ngoại bị ốm nặng ! Ngày mai tôi muốn đến Kim gia ở vài hôm để chăm sóc cho ông ! "
" Không được ! "
" Vì sao lại không ? "
Lãnh Dương Hàn có chút khẩn trương mở mắt , thanh âm lại nhuốm chút bất an . Hoàn toàn thoát khỏi mụ mị .
" Người giúp việc người chăm sóc của lão ta chết hết rồi sao ? Còn có cô của con , còn cần con chạy đến đó để làm gì ? "
" Bọn họ chăm sóc tôi cũng không an tâm ! Tôi sẽ lo lắng đến chết mất , van ông đấy ! "
Lạc Âm dụi mặt vào thân thể hắn , chủ động hôn vào cổ rồi lại di chuyển lên gương mặt đang căng thẳng kia .
" Đi bao lâu ? "
Hắn cất lời , thanh âm nghe qua có chút khàn đặc .
" Ông ngoại khỏe thì liền về ! "
" Lạc Âm ! "
Lãnh Dương Hàn lạnh giọng , gọi cả tên của cô ra . Không khó thấy trong đôi mắt hắn sắp bùng lên được cả ánh lửa . Cả sự dịu đi cũng liền tan biến .
" Con có phải là đang dùng mọi cách để tránh xa ta ? Nếu như lão già đó thật sự bệnh mãi không khỏi , có phải con dự định sẽ vĩnh viễn không thèm về nhà nữa đúng không ? "
Nhìn thấy bố đang sắp bốc hỏa , Lạc Âm liền sợ đến nổi nhẩy dựng cả lên . Chủ động vuốt ve xuống lòng ngực hắn rồi lại chủ động chậm rãi dâng môi đến xoa dịu . Lãnh Dương Hàn thoáng chốc lại bị kinh ngạc đánh phủ , tham lam gặm nhấm quả anh đào ngọt ngào vô hạn trước mắt .
" Không phải ! Lạc Lạc không có ý đó ... "
Cô đối đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn , lại hé lưỡi liếm nhẹ đôi môi tê dại vì bị hắn dày vò . Thời khắc này nhìn con gái mang bộ dáng phong tình vạn chủng . Tim Lãnh Dương Hàn lại mềm nhũng cả ra .
" Ta không muốn xa con ... "
Lãnh Dương Hàn có chút giống một đứa trẻ lạc lõng , tùy ý để cô ôm lấy đầu hắn . Mệt mỏi vùi đầu vào trước ngực Lạc Âm . Chỉ là nếu như cuộc sống của hắn không có con gái , hắn thà rằng bây giờ liền chết đi .
" Nếu như thứ ở dưới từ lúc tôi bước vào không cứng rắn liên tục cạ vào người tôi ! Có thể tôi sẽ tin những lời đường mật mà ông nói đấy ! "
" Xin lỗi ! Ta ... "
Lãnh Dương Hàn trừng mắt , cảm nhận bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con gái đang luồn vào lớp chăn phía dưới , lướt qua từng mảng da thịt của hắn .
Lạc Âm cũng đột nhiên hốt hoảng mà rụt tay , phát hiện không chỉ thân trên của hắn để trần . Mà ngay cả phía dưới của bố cũng không hề che đậy ...
Cô đột nhiên lại bạo dạng hẳn lên , từ từ vén lớp chăn phía dưới lên ngồi lên hạ thân hắn mà ma sát liên tục .
Lãnh Dương Hàn hai tay thuận tiện chụp lấy bao bọc bờ mông căn tròn của cô . Đè ép cố định không cho cô làm loạn , hô hấp cũng càng lúc càng trở nên thô ráp .
" Bảo bối ! Con đừng trêu chọc ta nữa ... Papa thật sự rất khổ sở . "
Hắn đè thấp giọng , vầng trán cương nghị lấm tấm vài giọt mồ hôi .
" Ông không muốn tôi sao ? "
" Có ! Ta đương nhiên muốn ... "
Hơi thở gấp gáp của hắn càng lúc càng bị dục vọng nhuốm nóng . Hai mắt cũng càng lúc càng vì sự mị hoặc của con gái mà lu mờ .
" Vậy thì đêm nay ! Để cho con gái cảm nhận lại tư vị làm người phụ nữ của người đi ... "
Lạc Âm ở bên tai hắn thỏ thẻ ? Lại dùng bàn tay trái của mình kéo lấy tay phải hắn đặt lên một bên ngực .
Lãnh Dương Hàn hệt như một kẻ sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh , tận tình dùng lực xoa bóp bảo bối trong lòng bàn tay , kéo hoàn toàn váy ngủ của cô tuột xuống tận eo . Miệng đối diện đỉnh hồng nhỏ bé kia mà chăm chú liếm mút đến mức trở nên đứng lên .
Lạc Âm cảm nhận điểm nhạy cảm trước ngực của bản thân ở trong miệng người đàn ông cô yêu nở rộ . Trong mắt lại không tự chủ được khoái hoạt mà ngâm nga rên nhẹ .
Ngực trong tay hắn lại bị tàn sát không thương tiếc , chỉ là khi Lạc Âm " ưm " một tiếng than đau . Lãnh Dương Hàn lập tức dừng lại việc cắn lấy nhũ hoa , yêu thương dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu rồi vươn đầu lưỡi liếm . Từng chút một mút lấy hồn phách của Lạc Âm . Khiến đầu óc và thân thể cô đồng loạt nóng bỏng như bị nhúng vào biển lửa . Tim thoáng chốc đập nhanh hơn , giữa hai chân lại trở nên ướt át ...
Lãnh Dương Hàn di chuyển bàn tay xuống phía dưới , nhẹ nhàng vén mép quần lót của con gái sang một bên . Để Lạc Âm có thể một cách trần trụi và gần gũi nhất cảm nhận hắn vì cô như thế nào mà cương cứng , cũng là không quá bạc đãi đại côn đầy gân xanh đang sắp phát điên của hắn . Sự tiếp xúc da thịt ban đầu vì ấm nóng mà trở nên hưng phấn , con gái cũng vì hắn mà tiết ra dịch thể , chứng tỏ Lạc Lạc cũng đang chấp nhận hắn .
Bởi vì sự di chuyển làm cửa hẹp không ngừng cọ sát lấy gậy thịt thô to phía dưới . Lạc Âm có chút điểm xấu hổ mà ngẩng đầu , lại đột nhiên bàn tay của hắn giữ lại điên cuồng cưỡng hôn . Sự dây dưa đưa đẩy liên hồi đột nhiên lại tạo nên hưng phấn đến tột cùng .
Lãnh Dương Hàn bàn tay tìm đến cửa hẹp của con gái , giống như trước đây mà nhiệt tình thăm dò . Chạm đến hạt đậu nhỏ lại dùng sức đè lại , khiến cô thở hổn hển trong gấp gáp .
" Đừng mà ! "
Lạc Âm cảm nhận rõ rệt có một ngón tay đang dùng sức muốn đâm vào cô . Xuyên qua tầng tầng da thịt nóng bỏng , cô lại không ngừng theo bản năng hút lại . Thân thể vì sự xâm nhập mà bất ngờ co rúm , bị sự hưng phấn của chính bản thân đánh úp .
" Con thích như vậy sao ? Bảo bối ! "
Hắn ở phía dưới Lạc Âm thuật động , tàn ác chen thêm một ngón tay . Đỉnh điểm muốn nới rộng bảo bối một chút , sự ấm áp chặt chẽ của cô lại khiến máu huyết hắn sôi trào . Hận không thể ngay tức khắc mà sỏ xuyên cô ra ...
Khoảnh khắc hắn thuật động ba ngón tay cùng một lúc , Lạc Âm lại hai mắt mờ mịt mông lung được đẩy thẳng lên tận tầng mây cao nhất mà cao trào .
Thân thể nhỏ bé run rẩy bấu chặt vào Lãnh Dương Hàn , mê luyến cắn chặt môi không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ . Nhưng chung quy vẫn không thể ngăn nổi tiếng ê a khi cao trào ...
Hắn rút ngón tay khỏi thân thể cô , hài lòng nhìn bàn tay mình bị con gái làm ướt đẫm rồi lại nhìn thấy bộ dáng cô ngửa đầu từng ngụm thở gấp , miệng phát ra từng tiếng thì thào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top