Chap 23


" Bố ! Lạc Lạc biết sai rồi ... Người đừng giận nữa có được không ? "
Cô dựa hẳn vào lồng ngực cường hãn kia , nhưng hiện tại thân thể nóng như lửa đốt của hắn lại khiến Lạc Âm hoang mang sợ hãi tột độ , thân thể cũng vì thế mà rung lên . Cô không muốn , không muốn bố căm ghét cô .

" Ta bảo con ra ngoài ! Không nghe rõ ta nói gì sao ? "
Đôi mắt hắn lúc này lại hờ hững đầy hàn khí . Lãnh Dương Hàn không thật sự rõ rốt cuộc bản thân hắn đang muốn cái gì nữa .
Hắn bực dọc , tức giận , hắn khó chịu . Đáng lẽ ra hắn phải nên phát tiết ra hết tất cả . Nhưng chung quy lại thời khắc này hắn chỉ muốn yên tĩnh ...
Điều hòa rõ ràng đã được tắt , nhưng cơ thể vẫn không tự chủ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo . Cả trái tim cũng dường như vì sự giá buốt mà đang co lại .

Lạc Âm mím môi , chân bước khỏi giường lớn . Nhưng trước khi quay đầu đi qua cửa phòng , vẫn lưu luyến xoay người nhắc nhở hắn nhất định phải uống thuốc . Trong mắt vẫn chỉ là yêu thương.

...

Những ngày tháng sau quả thật khó sống hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều .

Bố trở nên lạnh lùng , quả thật rất lạnh lẽo . Ánh mắt người tưởng chừng như vô cảm , vốn không hề để tâm hay đặt bất kì thứ gì vào trong . Loại ánh mắt này , đã rất lâu trước đây cô đã từng được nhìn thấy , từng được cảm nhận sự đáng sợ từ nó . Nhưng hắn không hề làm thương tổn cô , không khiến cô bị bất kì tổn hại gì . Mặc dù Lạc Âm biết rằng , bố vẫn còn đang rất giận dữ . Bằng chứng là nửa chữ hắn cũng không muốn nói cùng cô ...
Cứ những ngày như thế trôi qua , cô dường như cảm giác thấy bản thân đã thật sự trở thành con gái " đúng nghĩa " của bố mất rồi .

Số câu nói của cô cùng bố trong suốt một tháng qua không quá mười câu .
Nếu không phải là " Ừm " thì là " Ta biết rồi " .
Mỗi ngày Lãnh Dương Hàn đều bảo Vũ đưa đón cô đến trường , từ cận vệ thân cận của bố lại trở thành bảo vệ riêng của cô .
Nếu như là trước đây thì Lạc Âm sẽ cảm thấy vui vẻ , bởi vì Lục Vũ hệt như một người anh trai mà khi nhỏ cô mơ ước có được . Hơn nữa nếu như là trước đây , ánh mắt ghen tuông của bố khi nhìn cô ở cùng với Vũ , sẽ khiến Lạc Âm cảm thấy vui vẻ , cảm thấy hạnh phúc .
Nhưng hiện tại mỗi khi vô tình đi lướt qua nhau , trong vẻ mặt người chỉ còn hững hờ và điềm tĩnh . Không còn vẻ kích động giận dữ như xưa nữa ... Điều này quả thực đã khiến Lạc Âm sợ hãi , phải chăng cô đã lỡ đánh mất đi người rồi ?

Nhưng nếu như chỉ là như thế , thì sẽ không quá tệ đi . Cô tin tưởng bản thân có thể dựa vào thời gian dần dần rút ngắn khoảng cách với bố , dù gì đời này Lạc Âm đã định sẵn là sẽ không rời xa người , mãi mãi không chia cắt nữa . Cô căn bản không sợ hãi , không lo lắng nhưng mọi dự liệu dường như đều bị số trời thích trêu ngươi ...

...

Ngón tay trắng muốt như bạch ngọc tỉ mỉ cầm thanh kéo sắt bén cắt tỉa những cánh hồng gai góc . Lạc Âm cầm lấy một chiếc khăn tay nhẹ thấm đi vài giọt mồ hôi vươn trên gương mặt xinh đẹp ...
Nở một nụ cười mãn nguyện có phần còn lộng lẫy kiêu sa hơn đóa hồng đẹp nhất được cắm vào bình kia . Cô vô cùng chuyên chú vào tác phẩm của mình ... Dự định chỉ cần hoàn thành thì sẽ lập tức đem đến phòng làm việc của bố .

Tiếng động cơ xe cắt ngang từng dòng suy nghĩ , cảnh tượng mà cô không mong muốn nhìn thấy nhất giờ khắc này lại tái hiện ngay trước mắt cô .

Lãnh Dương Hàn một thân tây trang phẳng phiu , vẫn phong thái ngạo nghễ nhưng đôi mắt lại đầy băng hàn mà âm trầm bước vào , hai chiếc cúc trên cùng lại mở ra , càng tô thêm cho hắn thêm vài phần phong trần sa đọa .
Nhưng thứ đáng chú ý nhất là . Ngay bên cạnh hắn , Chu Yến Hạ , cũng là thiên kim của tập đoàn Jian ngày ấy qua kính cửa xe ôm lấy hắn , hiện tại lại vận váy ngắn đầy quý phái quyến rũ lẽo đẽo theo sau . Bộ dáng phó mặc dựa hẳn vào người hắn , tùy ý để bàn tay phải của Lãnh Dương Hàn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ta bước lên tầng trên .
Cảnh tượng lại khiến đôi mắt của Lạc Âm bị đâm đến nhức nhói liên hồi ...

" Tiểu thư à ! Cô không sao chứ ? "
Một cô hầu gái tò mò với vẻ mặt ngỡ ngàng của cô , lại rụt rè lên tiếng .

Trong một khắc , chỉ thấy ánh mắt trong suốt đẹp đẽ của Lạc Âm chuyển qua thành dữ tợn cùng cuồng nộ đến mức nào . Siết chặt thanh kéo bén nhọn trong lòng bàn tay , hướng phía cầu thanh một mạch chạy đến .

Trước khi bước chân được vào phòng hắn , chỉ nghe " a " một cái . Cả người Chu Yến Hạ ngã xuống nền đá hành lang , thứ gì ấy lạnh lẽo lại muốn hướng đến nàng đưa đến .

Mũi kéo sắc bén kia nhanh chóng nằm gọn trong tay Lãnh Dương Hàn , cơ thể hắn chắn trước người con gái kia . Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm hiện tại lại như bừng lên ánh lửa phẫn nộ , đáng sợ như muốn nuốt sống cả thân thể của cô .

" Con làm loạn đã đủ chưa ? Có phải vẫn muốn đâm ta thêm một nhát mới thỏa lòng đúng không ? "

Hai tay Lạc Âm siết lấy cây kéo , cũng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay người đối diện cố định hung khí khiến cô không cách nào có thể di chuyển . Chỉ là bộ dáng bảo hộ người phụ nữ khác này của hắn khiến thứ gì đó trong huyết mạch của cô thôi thúc dâng trào như muốn giết người ngay lập tức .

" Người buông tay ra ! Chẳng phải người đã nói chỉ cần là con muốn , thì bất cứ thứ gì người đều chấp thuận cho sao ? Vậy được rồi , hiện tại con dùng thân phận thiên kim độc nhất của Lãnh gia . Con muốn cô ta lập tức cút khỏi đây , cút khỏi nhà của chúng ta . Nếu không ! Con chính tay sẽ lấy mạng cô ta . Nếu người nghĩ con không dám thì cứ thử xem , Lạc Lạc cũng muốn xem cho rõ , người trong lúc này rốt cuộc sẽ là bảo vệ cho ai ? Là con gái của người hay là ả hồ ly này ? "
Gương mặt trắng mịn như thiên sứ của cô lúc này lại đỏ lên , hai hốc mắt ửng hồng cũng đã trở nên long lanh ẩm ướt .

" Lạc Âm ! Cô đừng có quá đáng ... "
Chu Yến Hạ đứng thẳng lưng , phủi nhẹ đi hai bàn tay , không hề sợ hãi mũi kéo mà trong ánh mắt chỉ là tràn đầy bất ngờ , qua sự việc lần trước . Nàng bắt buộc phải chuẩn bị sẵn cho tình huống như thế này. Nàng một lòng yêu Lãnh Dương Hàn , muốn đường đường chính chính ở bên cạnh hắn , sớm muộn gì nàng cũng bắt buộc phải đối mặt với cô gái này , đối mặt với con gái duy nhất của người đàn ông nàng yêu .

" Vô lễ với bố như thế ! Sao Dương Hàn lại có thể thương một đứa trẻ như cô chứ ? "

" Im miệng ! Ở nơi này , cô không có tư cách lên tiếng ... "
Muốn rút kéo trong tay ra , nhưng người đối diện vẫn giữ chặt không chút lay chuyển . Lạc Âm muốn dùng sức một chút , nhưng lại không nỡ , chỉ sợ làm bàn tay hắn bị thương . Nhưng cơn giận lại thật sự lên đến đỉnh điểm.

" Thứ gì gọi là không có tư cách ? Luận thân phận luận địa vị cả tôi và cô đều hệt như nhau , luận xuất thân tôi cũng không thua kém , chúng ta tuổi tác nhiều lắm cũng chỉ chênh lệch một hai tuổi , tôi còn là khách do chủ nhân nơi này đón đến . Có chỗ nào không so được với cô , không được lên tiếng ? Chỉ có điều cô là bảo bối của Hàn , tôi sẽ không tranh luận cùng cô . Nhưng cô đừng có nói lời quá quắt ... "

" Cô ta dám gọi cả tên của ông ? "
Lạc Âm hướng mắt về phía hắn , chỉ là câu chất vấn này cùng ánh mắt của cô thật sự khiến hắn đau đầu , đâu đó trong tâm can lại có thêm một chút đau lòng .

" Có gì lại không thể ? Tôi đã là người của chú ấy ! Luận về điểm này , cô muốn tranh cũng không được ! "

Trong một khắc ánh mắt hụt hẫng của Lạc Âm lại đánh thẳng vào trái tim Lãnh Dương Hàn , khiến nó giống như bị kim tiêm đâm vào , xót xa vô hạn . Nhưng hắn rất rõ ràng một điều , chỉ có khiến cho con gái hận hắn ghét hắn . Thì đời này cô mới có thể sống vui vẻ sống hạnh phúc hơn được .

" Cô ta nói có thật không ? "
Cô nhìn chằm chằm vào hắn , hai tay cầm lấy hung khí đều buông lõng , mắt không rời một khắc . Chỉ như là ánh mắt ấy muốn hét lên thay lời , cầu xin hắn nói một từ " không " .

" Có gì lại không được ? Ta cho phép con tìm bạn trai . Tạo điều kiện cơ hội để con ở bên cạnh vun đắp tình cảm cùng Lục Vũ . Hạ Nhi cũng chạc tuổi con , thì dựa vào đâu lại không thể ở bên cạnh đàn ông ? "

Trước đây , cho dù là bất kì ai cũng đều không thể đọc được suy nghĩ của hắn . Cũng như căn bản dù có cố đến cách mấy cũng sẽ không biết được hắn muốn thứ gì .
Nhưng thời khắc này tâm trí hắn lại đấu tranh mãnh liệt , sắp sửa không thể kìm chế cảm xúc của bản thân , nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đầy nước kia . Hắn muốn xót muốn thương , nhưng trước mặt hắn là con gái , là cốt nhục mà hắn đã từng nhẫn tâm dày vò . Hắn không có tư cách , cũng như đối với cô cũng đã là không thể quay đầu .

Đột nhiên vẻ mặt sững sờ và bi ai của Lạc Âm lại có chút biến đổi , cô hơi nhếch môi , đôi mắt lại hiện lên ý cười . Dựa vào những chữ lúc nãy , cô chắc chắn trong lòng bố chỉ có một mình cô .

Lao đến ôm chầm lấy thân thể Lãnh Dương Hàn , ngay trước mặt Chu Yến Hạ mà cuồng nhiệt hôn môi hắn .
Môi lưỡi dây dưa đầy nóng bỏng , Lãnh Dương Hàn lại như là bị điều khiển mà mê muội , trong thời khắc đầu óc quay cuồng lại ngoan ngoãn thuận theo mà tùy ý hé môi để con gái hôn . Nụ hôn của đứa trẻ này vụng về như thế , lại đôi lúc cắn lấy cánh môi hắn . Ướt át ngây thơ thành một dạng câu dẫn . Nhưng lại khiến cả cơ thể Lãnh Dương Hàn nóng cả lên , môi lưỡi đều vì cảm thụ mà ngọt ngào tê liệt ...

Nhẹ nhàng rời hắn ra , cánh môi vì bị hắn tham luyến mà có chút sưng đỏ . Sợi chỉ bạc kéo ra giữa bọn họ lại trở nên đẹp đẽ đến lạ thường , rõ ràng là một dạng cấm kị đầy mê hoặc . Rốt cuộc thì hắn dù cho có cố gắng đến thế nào thì sau cùng cũng sẽ bại thảm hại dưới tay con gái ...

Lạc Âm cố vươn người cao nhất có thể , kéo vùng cổ ép hắn cúi người sát lại bên cạnh . Nắm lấy bàn tay to lớn kia đặt lên vùng mông căng tròn của bản thân , đầy dụ hoặc mà ôm lấy hắn .

Trong lúc ánh mắt của Lãnh Dương Hàn mơ màng , lại ở bên tai của hắn đưa lưỡi liếm nhẹ một cái . Hé môi dùng những lời lại khiến hắn như bị điện giật mà đại não trống rỗng .

" Bố ! Bố có muốn Lạc Lạc không ? "
Tất cả mọi chuyện , đều là ở trước mặt Chu Yến Hạ mà diễn ra . Mang nàng ta từ đỉnh cao hung hăng đẩy xuống tận vực thẳm . Đôi mắt xinh đẹp lại mở to nhất có thể , như không tin vào mắt mình . Ở trước mặt cô lại là một cặp phụ tử ?
Một lần nữa lại như hoàn toàn sụp đổ khi nghe một chữ " có " mê muội từ miệng hắn phát ra .

Từ khi nụ hôn chủ động của Lạc Âm bắt đầu , mọi sự phòng bị của Lãnh Dương Hàn đều bỗng chốc hóa hết thành hư không rồi . Hắn không chống nổi , cũng như không có cách nào chống đỡ .

" Muốn con thật sao ? Là muốn ở chỗ nào ? "
Nâng cao thanh âm dường như là muốn kẻ thứ ba ở bên cạnh nghe cho rõ , thoáng chốc Lạc Âm từ bị động hoàn toàn trở thành người nắm thế thượng phong .

" Muốn ! Có muốn ... Ta muốn con ! "
Lãnh Dương Hàn như là bị sai khiến , hạ người bế xốc Lạc Âm trên tay . Hướng cửa phòng ngủ cứ như thế bước đến .

Trước khi gương mặt kiều diễm của Lạc Âm khuất sau cánh cửa phòng . Cô liền để lại một nụ cười nhếch môi với cô gái đang dần khụy gối xuống nền đá .
Chỉ là người đàn ông này , cô yêu đến nỗi dù một khắc cũng không muốn để cho người khác có cơ hội cướp đi nữa rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #machyenlanh