Chap 18
Vùi đầu vào công việc dường như là cách duy nhất để hắn giam cầm bản thân mình khỏi đau buồn và sa đọa . Bởi vì chỉ cần khi bản thân hắn được thả lỏng , nghỉ ngơi . Hắn vạn nhất sẽ không kìm chế được mà nghĩ đến bảo bối , nghĩ đến mối quan hệ cấm kỵ với cô .
Mỗi lần như thế hạ thân lại mỗi lần trướng đau . Lãnh Dương Hàn hắn nhiều lúc còn dường như công nhận lời Lạc Âm nói trước đây , hắn không khác gì ngựa đực . Bất cứ khi nào cũng có thể động dục , nhưng chỉ duy nhất đối với con gái hắn mới trở nên thú tính đến thế .
Người ngoài từ ngàn năm vạn năm đồn thổi tương truyền nam nhân Lãnh tộc căn bản là ác ma không có nhân tính . Trời sinh khát máu tàn nhẫn . Là quỷ dữ đội lốt người . Hắn vốn chưa từng phủ nhận điều ấy , bởi vì tổ tiên hắn thật sự vô cùng nhẫn tâm và âm ngoan , để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn bằng bất cứ giá nào .
Nhưng nếu ai bảo mang trong mình huyết thống họ Lãnh thì đều là kẻ tàn độc cơ chứ ? Bảo bối của hắn , chính xác quả thật là thiên sứ tái sinh . Mặc cho hắn có bao nhiêu lần dày vò , bao nhiêu lần kéo cô xuống đáy sâu . Lạc Lạc vẫn hệt như một đóa hồng rực rỡ , thánh khiết mà vươn mình ...
Lại nữa rồi , Lãnh Dương Hàn lắc đầu tự giễu , hắn lại như cũ không thể gạt con gái ra khỏi đầu . Cứ như thế mà trầm mê ...
...
Từ một cửa hàng của hiệu bánh nổi tiếng ưu nhã bước ra , trên tay vẫn còn cầm chặt chiếc bánh ngọt vừa đích thân chọn lựa . Khoảnh khắc bước vào , hắn căn bản không hề để ý đến những cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đám phụ nữ trong đấy ...
Ngồi vào xế hộp , Lãnh Dương Hàn mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm ổ bánh kia . Nghĩ đến bảo bối đã không gặp hắn suốt một tháng rồi , có phải cũng đã nên hết giận rồi không ? Hắn với Lạc Lạc , cứ như là cùng chơi trò mèo chuột vờn nhau vậy .
Lãnh Dương Hàn từng nghe ông Lý bảo lại , Lạc Âm cũng giống hệt như những cô gái nhỏ khác , chung quy vẫn rất thích đồ ngọt . Nghĩ đến khung cảnh cô vui vẻ ăn miếng bánh kem hắn mua , cõi lòng không khỏi cảm nhận sự ngọt ngào vô hạn .
Đến khi dừng chân ở cửa biệt thự , trên môi hắn vẫn tràn ngập ý cười . Nhưng khi bước chân chạm vào sàn đá cẩm thạch . Nụ cười trên môi cứ như thế đông cứng lại .
Lục Vũ ngồi đối diện Lạc Âm , hàng lông mày anh tuấn giãn ra đầy ôn nhu . Miệng vẫn còn an nhiên đối đáp cùng cô trò chuyện đầy thú vị . Con gái của hắn phía trước lại tươi cười , lại có chút thản nhiên đầy thân thiết .
Hắn đặt hộp bánh vào tay người giúp việc đang cúi đầu bên cạnh , lại bước đến đối diện kẻ cũng đang cúi đầu khi nhìn thấy hắn kia .
" Chủ tịch ! Ngài đã trở về ... "
Vũ sau khi cung kính thì lễ độ ngẩng đầu , nhìn một lượt chủ nhân đang nồng nặc mùi thuốc súng đối diện .
" Việc ta giao cho cậu ở Dubai ! Đã hoàn thành tất cả ? "
" Đã phụ sự kỳ vọng của ngài ! Đến tháng thứ ba mới sắp xếp ổn thỏa ... "
Lãnh Dương Hàn nhếch môi , hay cho phụ sự kỳ vọng . Việc hắn sắp xếp nhiều đến mức người thường ít nhất là nửa năm thì mới có thể hoàn thành . Vũ lại chỉ ba tháng thì liền bay trở về . Hắn nên biểu hiện sự vui vẻ vì thủ hạ đắc lực vô cùng được việc hay nên cười nhạt tự giễu đây .
" Tốt ! Rất tốt ... Lần này đương nhiên phải trọng thưởng hậu hĩnh cho cậu rồi . "
Hắn chậm rãi vỗ nhẹ vài cái vào vai trái Lục Vũ . Trong mắt cậu chỉ có thành kính và phục tùng .
Lãnh Dương Hàn bước đến gần hơn cô gái đang ngồi trên sopha , Lạc Âm mặc một chiếc váy trắng muốt , mái tóc dài đen xõa tùy ý sau lưng . Những họa tiết nhỏ nhắn trên váy trắng làm tôn thêm vẻ đẹp trong trẻo của cô . Cứ như hoàn toàn miễn nhiễm với bụi trần .
" Lạc Lạc ! Papa có mua ... "
" Vũ Vũ ! Lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn tối được không ? Hôm nay không khí ở nhà thật khó chịu , em không muốn ăn cơm ở đây ... "
Nửa câu sau của hắn lập tức nghẹn lại ở cổ họng , rõ ràng cảm nhận lòng ngực đang quặn thắt . Ẩn ý của Lạc Âm thật sự quá rõ ràng , con gái chê hắn bẩn thỉu . Ngay cả hít thở cùng hắn trong một bầu không khí cô cũng không hề muốn .
Lục Vũ nhìn người con gái đang nắm tay mình , rồi lại e dè đầy khó xử nhìn về phía hắn . Tuy tình cảm cùng Lạc Âm không hề thay đổi , nhưng cậu sẽ tuyệt đối không vì chấp niệm của bản thân mà làm bất kì việc gì sai lệnh hay trái với ý muốn của chủ nhân . Bởi vì trong tâm cậu , Lãnh Dương Hàn chính là ân chủ cứu thế mà đời này cậu vạn chết phục tùng .
Đoạn không khí im lặng bao trùm , chủ nhân của cậu không hề biểu lộ nét không vui hay phẫn giận . Chỉ thấy hắn âm trầm quay đi , nửa câu cũng không nói . Không chấp thuận cho phép , cũng tuyệt nhiên không hề cấm cản ...
" Ông chủ ! Còn bánh này ... "
" Đem bỏ đi ! "
Đấy là câu nói cuối cùng của hắn trước khi sải bước lên cầu thang . Tiếng bước chân trầm thấp kia từng hồi dội vào đáy lòng cô , phản chiếu hình ảnh hắn cô độc bất lực .
Hắn từng nói , hắn sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực dùng tình phụ tử đối xử với cô .
...
Chai rượu nặng thượng hạng kia cứ như thế đổ vào cổ họng . Cay đến mấy nóng đến mấy ... Dường như hắn cũng chẳng cảm nhận được nữa rồi . Rượu có thể làm tê liệt giác quan , tê liệt hệ thần kinh . Nhưng chung quy vẫn không thể làm tê liệt đáy lòng hắn , Lãnh Dương Hàn vẫn như cũ nhớ cô đến phát điên . Dòng rượu vươn trên khóe môi , trên cơ ngực lộ ra bởi hai chiếc cúc mở tung . Phát họa bộ dáng ác ma đầy sa đọa , hắn không muốn làm kẻ mà con gái thống hận . Như vậy đối với hắn chính là sống không bằng chết , nhưng tất cả là do hắn đã làm sai . Hắn đáng phải chịu hình phạt , nhận lấy sự lạnh lẽo chán ghét từ cô .
Vì chỉ có làm theo những gì bảo bối muốn , chấp thuận tất cả mọi yêu cầu cô đưa ra . Có thể Lạc Lạc sẽ không còn hận hắn nữa .
Bao gồm cả việc hắn phải chấp nhận chôn chân câm lặng đứng nhìn , nếu cô muốn trở thành người phụ nữ của kẻ khác .
Nghĩ đến đây , hắn cứ khó chịu nốc thêm thật nhiều rượu vào dạ dày . Thần trí vì chất kích thích tác động lại như làm nỗi đau kia đậm thêm ... Nếu thật sự xảy ra ngày đấy , hắn sẽ phải sống như thế nào đây ?
Không muốn nghĩ , không dám nghĩ .
Nhưng đầu óc lại cứ như vô lực bị sai khiến mà vẽ ra cảnh tượng đứa trẻ mà hắn yêu thương nhất , người con gái mà hắn khao khát nhất nằm dưới thân một người đàn ông khác . Tức tưởi vô lực và quyến rũ , giống như trước đây đầy hồn nhiên nhưng vào mắt hắn lại thành bộ dáng câu dẫn nam nhân phạm tội ...
Hắn không có tư cách phản đối , không có tư cách ghen tuông . Bởi vì hắn nợ Lạc Âm , nợ bảo bối quá nhiều rồi
...
Một nam một nữ sau buổi ăn tối liền quay về Lãnh gia . Trên tay cô vẫn còn mơ hồ như cũ vô thức siết lấy túi xách , cả buổi căn bản ăn không nổi hết một món ăn nhỏ . Cứ đinh ninh nhớ đến hộp bánh ngọt hắn vui vẻ cầm trên tay lúc chiều , nhìn thấy ánh mắt rõ ràng không vui nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng của hắn . Cô căn bản cũng không hề dễ chịu chút nào ...
Nhưng ông ấy là bố cô , đã định sẵn cả đời này đối với cô cũng sẽ là khoảng cách . Cho dù là hiện tại tàn nhẫn , cả cô và hắn đều phải cùng tập quen . Lạc Âm cũng hoàn toàn tin tưởng vào việc thời gian có thể làm được tất cả mọi thứ .
Cầu thang phát ra âm thanh của giày da , phát họa thân ảnh to lớn vận âu phục kia loạng choạng xuất hiện , cứ như thế hơi chao đảo bước đến rồi lần lượt lướt qua cô .
Rõ ràng là lướt qua , không dừng lại , không quay đầu ngước nhìn . Hắn cứ như thế ngồi vào trong xe , cứ như thế biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Âm .
Khoảnh khắc ngang qua , cô nhìn thấy được đôi mắt tối tăm kia rõ ràng nhìn cô đầy rẫy bi thương và đau lòng , nhưng hắn không hề bày tỏ . Chỉ như vậy bước đi , mùi rượu nồng nặc trên cơ thể hắn xâm nhập vào khoan mũi . Vô cùng nồng đậm và say mê . Trời đã tối rồi , hắn nhìn thấy cô liền muốn rời đi sao ?
" Vũ Vũ ! Hôm nay tập đoàn buổi tối có việc gấp sao ? "
" Chắc là không đâu ! Vừa nãy anh trên đường về nghe quản sự báo cáo tình hình công ty . Dạo này mọi việc đều ổn thỏa , nếu đột nhiên có cuộc họp gấp . Ngay lập tức cả anh cũng sẽ được điều đến dự "
Lạc Âm như một cỗ máy lê bước vào trong nhà , ngay sau khi bóng cô khuất sau cầu thang . Vũ cũng nhanh chóng quay lưng trở vào trong xe thẳng lái theo chiếc Bugatti Veyron đi trước .
Mệt nhọc muốn quay về phòng , lại không rõ như thế nào lại lê bước đến phòng của hắn . Cánh cửa mở toan , hai nữ giúp việc trên tay cầm hai cái khay , phía trên chất đầy vỏ chai thủy tinh ... Nhìn qua đều là những thương hiệu rượu nổi tiếng .
" Tiểu thư ! "
Bọn họ nhìn thấy cô , thì đều cúi đầu chào hỏi .
" Đều là ông ấy một mình uống sao ? "
" Vâng ạ ! Ông chủ từ buổi chiều từ lúc tiểu thư đi đã lệnh cho mọi người bất cứ ai cũng không được làm phiền . Một mình ở trong phòng mà uống rượu ... "
Nhìn đống vỏ ngổn ngang ấy , trong lòng Lạc Âm dâng lên loại cảm giác khó chịu muôn phần .
" Ông ấy cũng không phải là thanh thiếu niên mới vừa lớn . Một lúc uống nhiều như thế không sợ sẽ hại đến sức khỏe sao ? "
Hai người hầu sau đó quay đi , trong lòng lại không khỏi muốn phát biểu cảm nghĩ . Chỉ dựa vào truyền kỳ vài năm qua bọn họ được nghe về chủ nhân . Cả hai đều chắc chắn một điều , chỉ sợ là ngay cả đến thanh niên cũng căn bản không thể khỏe được bằng ông chủ .
Lạc Âm chậm rãi bước chân vào căn phòng , từng hồi ức cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua . Chiếc ghế trước đây được người bố tàn ác kia từ từ xoay lại , lại nhìn đến chiếc giường chứa đựng đầy tư vị dục ái cùng dấu tích tội lỗi của cô cùng ông ta . Nhưng lúc này phía trên ga trãi giường ngoài gối cùng chăn dường như vẫn còn hai vật dụng nhỏ khác nằm ở đấy .
Lạc Âm thuận thế tò mò tiến đến gần cầm lấy lên chiếc điện thoại di động của hắn . Không có mật khẩu , hình nền lại là ảnh của cô ...
Ngẩng đầu nhìn căn phòng , lại bắt gặp một bức chân dung bản thân phóng to treo ở đối diện giường ngủ . Là bức ảnh cô đứng ngắm trông về phía vườn hoa , là ảnh có lẽ từ hai năm về trước rồi .
Mục tin nhắn vừa mở trong điện thoại hiện lên trước mắt .
( Chú Hàn ! Có người muốn bắt Hạ Nhi , cháu đang ở dạ vũ của tòa nhà XX . Hạ Nhi sợ lắm , chú cứu Hạ Nhi . )
...
Lãnh Dương Hàn uy vũ bước chân vào bữa tiệc , đôi mắt tà mị hình dường như đã phủ một lớp sương mờ . Nhưng sự nguy hiểm như mãnh thú và khí thế bức người trời sinh vẫn chưa từng bị sự sa đọa che mời đi , hắn liếc nhìn một lượt xung quanh tất cả . Dường như khoảnh khắc hắn xuất hiện , tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính .
Khóa hình ảnh cô gái đang trong bộ váy dạ hội đang ở giữa đám đông , ánh mắt lo lắng sợ sệt đầy trông chờ . Trên hai tay vẫn cầm chặt điện thoại đợi chờ hắn giải thoát ...
Khoảnh khắc vệ sĩ tách đường thành hai bên lộ ra một khoảng trống để hắn dễ dàng bước đi , cô gái kia lại như nhìn thấy đấng cứu thế . Nhấc váy như một nàng công chúa chạy nhanh đến sà vào lòng hắn , nước mắt như hạt châu thi nhau rơi xuống .
" Người thật sự đến ! Người không bỏ rơi Hạ Nhi ... "
" Không sao chứ ? Ta đưa cháu về Chu gia ! "
Cô gái xinh xắn đầy kiêu sa cứ như thế nép vào trong lòng hắn , cảm nhận rõ sự nóng bức trên vòm ngực kia , hiện tại cho dù trời đất có đổ xuống . Nàng ta cũng chả sợ nữa .
...
" Vệ sĩ mà bố thuê trong bữa tiệc đều đột nhiên mất tích . Cháu không thể liên lạc được với tài xế riêng , ngay cả bố cũng đang ở nước ngoài không thể nhận điện thoại . Hạ Nhi chỉ có thể cầu cứu chú mà thôi ! "
Chu Yến Hạ đôi mắt phủ một tầng sương mờ . Nhìn thoáng qua hoàn hảo long lanh đầy ủy khuất , rõ ràng đối với đàn ông chính là một dạng câu dẫn đầy mị lực .
" Trong buổi tiệc hơn nữa còn có rất nhiều kẻ nhìn Hạ Nhi với đôi mắt kì lạ , cháu chỉ có thể lẫn vào đám đông để tránh bị bắt đi . Hiện tại ở nhà chắc chắn không an toàn , chú đừng xua đuổi Hạ Nhi . Cho cháu ở nhờ một đêm tại Lãnh gia có được không ? "
Thời khắc đó căn bản Lãnh Dương Hàn đều không hề nghĩ nhiều , chỉ muốn tiếng mè nheo kia lập tức im bặt . Nên thuận tiện gật đầu một cái .
Đáng chết , lúc nãy hắn là uống quá nhiều sao ? Rượu hiện tại mới từ từ ngấm dần , khiến đầu hắn quay loạn cả lên . Mắt cũng hơi hoa lên rồi . Tửu lượng của hắn vốn dĩ nghìn chén không say , theo tình hình hiện tại thật sự là đã uống quá nhiều rồi .
...
Yến Hạ chậm rãi đỡ lấy Lãnh Dương Hàn từng bước từ xe ra ngoài . Theo sự chỉ dẫn của người giúp việc lại đích thân đưa hắn lên đến phòng .
Ngoài việc nhu thuận với người con gái đỡ mình , hắn cũng không có cảm giác quá bài xích . Tiếng động cơ xe lại làm đánh thức cả tiểu nữ chủ trong căn phòng cùng tầng kia .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top