Tiểu Vũ tiểu Ngũ

Mạnh Bà hướng Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên, rất là sùng bái tán thưởng nói: “Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước biến mất trên bờ cát, nha đầu, ngươi lợi hại!” Tiểu Vũ hất mái tóc, bản thân thưởng thức nói: ” phù ~ như vây mới tự tin!” Một lát sau, quỷ hồn không biết từ đâu đến, đúng là lấy được cái máy ép trái cây, ngoan ngoãn đưa tới tay Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ vui cười hớn hở, đầu tiên tự mình bắt lấy cái máy như ăn cướp, từ nay về sau liền bước trên một cái tiền đồ tươi sáng rồi. Lưu Quang ở trong phòng thật sự có chút nhàm chán . Không biết tại sao, trong đầu hắn thỉnh thoảng liền nghỉ đến cái bóng dáng của tiểu nha đầu kia. Chợt đứng lên, nhíu mày lẩm bẩm chửi rủa một tiếng, chết tiệt ! Xoay người đi ra ngoài cửa, hướng cầu Nại Hà mà đi. Xa xa, liền truyền đến một hồi cười đắc ý, Lưu Quang khó hiểu, núp ở một bên, len lén nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ

“Ngươi cũng mê manga sao?”

“Ách, đúng vậy.”

“Thích xem Tử Thần Hỏa Ảnh cùng hải tặc sao?”

“Ách. Thích .”

“Trước khi chết có dặn dò qua người nhà của ngươi kế tiếp đem đốt lễ cho ngươi không ?”

“Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Quên mất .”

Cái gì ! ! !

Tiểu Vũ đập mặt bàn, Mạnh Bà đang ngủ gà ngủ gật một bên sợ mất hồn. Giận dữ đưa ngón tay chỉ về phía bộ mặt vô tội của quỷ hồn, Tiểu Vũ bức xúc nói: ” Chuyện quan trọng như vậy làm sao ngươi có thể quên chứ ? Chẳng lẽ ngươi không còn một chút sức lực để đem chuyện này nhắn nhủ sao? Đi đi đi, khẩn trương báo mộng cho người nhà đi, đợi sau khi ta nhận được tập manga mới nhất, mới có thể thả ngươi qua cầu!” Thấy quỷ hồn quả nhiên ngoan ngoãn quay về, Lưu Quang không nói được lời nào.

Uy? Thế này là sao đây? Tiểu Vũ ổn định lại, tựa hồ cũng không nghĩ ra yêu cầu gì. Liền lớn tiếng hét lên : “Đến đây…đến đây! Coi một chút đi, canh Mạnh Bà hoa quả bảy màu mới ra lò đây, mùi vị khác biệt các ngươi tha hồ lựa chọn, nếu như uống hết còn muốn uống tiếp, chỉ cần ngươi đem ra tờ ngân phiếu là có thể. Đến đây…đến đây, đã đi ngang qua là không thể bỏ lỡ…!” Quỷ soa thả cho một quỷ hồn đi tới, quỷ hồn cúi đầu nhìn vào bát canh bảy màu trên bàn, vừa định mở miệng chọn một chén thì mặt của Tiểu Vũ trong nháy mắt phóng đại ngay trước mắt .

“Hắc hắc, người anh em. Thấy dáng vẻ của ngươi, khi còn sống hẳn là có rất nhiều tiền a? Ta thấy mặt ngươi đáng yêu, len lén nói cho ngươi biết, bát màu vàng uống cũng tương đối ngon…, sau khi uống xong bảo đảm ngươi phiêu phiêu dục tiên. Nếu không, tới thử một bát xem?” Quỷ hồn bán tín bán nghi, nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm của Tiểu Vũ, liền nuốt một ngụm nước bọt, thức thời bưng bát nước canh màu vàng lên.

Tiểu quỷ hồn sắc mặt trắng bệch một hồi, miệng sùi bọt mép, cứ như vậy té xỉu . A, Tiểu Vũ một tiếng cảm thán, “Ngày nay, chính là vẫn còn nhiều người thật thà a. Bảo hắn uống bát canh hắn liền ngoan ngoãn uống? Ta cũng chưa có nói xong, liền gấp rút như vậy. Ta là muốn nói a, chén màu vàng kia mặc dù uống cũng ngon…, nhưng người biết thưởng thức cũng không nhiều. Sầu riêng nha, không phải người người đều thích nha.”

Mạnh Bà đang ngủ gà ngủ gật chợt giật mình tỉnh giấc, lau nước miếng trên miệng, lẩm bẩm nói: “Nga? Đó là nước sầu riêng sao? Ta xem màu sắc chưa đủ tươi, vẫn nên thêm chút Hoàng Liên vào khuấy a .” Tiểu Vũ trừng lớn hai mắt, vỗ vỗ bả vai Mạnh bà, gật đầu tán thưởng ” Bà bà! Xem ra cái người này đích thị là sóng trước bị đập chết ở trên bờ cát a!”

Hai gã quỷ soa đi tới, rất là đồng tình nâng quỷ hồn đang té xỉu lên, thẳng tay ném vào vòng luân hồi . Cách đó không xa trán của Lưu Quang đầy mồ hôi lạnh, choáng…đủ tà ác, liều mạng giống hắn. Ha ha, không biết đem một nha đầu như vậy đặt ở bên cạnh Tiểu Hắc Tiểu Bạch, sẽ có hiệu quả gì? Hai huynh đệ thường ngày cũng gặp không ít rắc rối, cô nàng này rõ ràng chính là một cái tai họa, ném cho hai gã kia, nhất định sẽ làm bọn họ nhức đầu không thôi.

Trong lòng chủ kiến đã định, Lưu Quang liền tâm tình rất tốt cất bước rời đi. Cuộc sống không thú vị a, xem ra cũng nên vui vẻ một chút rồi .

Máy ép trái cây mới cướp được kia, hiển nhiên đã thành đồ vật thuộc quyền sở hữu của Tiểu Vũ. Cho nên cứ khi nào nhàn hạ thì Tiểu Vũ liền rất hưng phấn chạy đến vườn trái cây, mặc kệ là trái cây gì cứ thấy đã chín. Toàn bộ hái xuống ôm đi.

Rửa một chút, ném vào máy ép trái cây. Nào là : nước táo, nước quýt, nước chanh…. Đủ mọi màu sắc, rất là vui tai vui mắt. Thoáng nhấm nháp một ngụm, ân! Mùi vị thật tốt! Nước trái cây thuần khiết so với cái Vong Tình canh gì đó thật là khác xa một trời một vực. Cầm lên hai quả táo, dùng cái mâm bưng qua mấy chén nước trái cây, Tiểu Vũ liền trở lại đúng vị trí, cùng Mạnh Bà tụ tập. Cái gọi là đồ tốt phải cùng mọi người chia sẻ. Mạnh Bà mới đầu nhìn một chút những thứ nước trái cây kia, lại nhìn bát nước Vong Tình trên bàn, có chút kinh ngạc. Đồng thời, từ nước trái cây màu sắc khác nhau bưng lên một bát, mới há mồm hớp một ngụm.

Di? Mùi vị thật đúng là không tệ a . Tiểu Vũ đắc ý hất tóc, cố làm ra vẻ khinh bỉ nói: ” Không cần mê luyến, ta vĩnh viễn chính là tiêu điểm ~” Từ đó về sau, sự nghiệp nấu canh của Tiểu Vũ phát triển rất thành công. Ngoài ra, nước trái cây cũng thu được rất nhiều lời khen. Quỷ Môn của Diêm Vương náo loạn, ai cũng rất là hiếu kỳ muốn nếm thử một phen. Thỉnh thoảng Chung Quỳ đại ca đi tuần tra ngang qua, cũng là vì lời truyền miệng mà tiêu sái đến bên cạnh bàn, bưng lên một bát liền uống vào bụng.

Tiểu Vũ cùng đám quỷ soa xung quanh, đều trừng lớn hai mắt nhìn trộm hắn. Một lát sau, chỉ thấy sắc mặt Chung Quỳ hơi thay đổi, chân mày bắt đầu nhăn lại . Bốn phương một mảnh yên tĩnh, Tiểu Vũ rất tốt bụng giải thích: ” Cái này? Chung lão đại là ngươi cầm nhầm nha. Bát ngươi đang cầm là canh Vong Tình.” Chung Quỳ im lặng, vì không muốn hủy hình tượng, vẫn là cố làm ra vẻ trấn định gật đầu một cái, sau đó xoay người liền rời đi.

Đi không tới hai bước, liền vèo một cái không thấy bóng dáng. Tiểu Vũ nhìn thấy bóng dáng Thần Chung Quỳ biến mất ngay sau đó, không nhịn được mà cười một trận như điên . Mạnh Bà ở bên lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói : “Nha đầu, ngươi thật là quá càn quấy rồi . Ngay cả Chung Quỳ ngươi cũng dám trêu.” Tiểu Vũ nghe xong lời này, trong lòng không vui.

Ngưng cười, dí dỏm nhìn về phía Mạnh Bà nói: “Bà bà ngươi cũng không thể xử oan ta a. Ta trêu hắn cái gì? Vả lại ta cũng không dám a. Ai bảo hắn hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp bưng lên uống? Từ nhỏ cha mẹ hoặc là Lão sư đã dạy, không thể nói chuyện cùng người xa lạ, không thể ăn lung tung đồ ăn của người khác !”

Ha ha. Mạnh bà cười không nói gì, gặp phải nha đầu ác ma thiên phú. Sợ là từ nay về sau, Địa Phủ này lại nhiều thêm một vị nhân vât nổi tiếng không thể trêu vào. Tuy nói vị giác có thể thưởng thức được vị tốt xấu, nhưng quỷ không có cảm giác đói, điểm này Tiểu Vũ cũng là thấm sâu trong người. Nàng tới Địa Phủ khoảng chừng nửa tháng, từ lúc bắt đầu đã không có thói quen dưỡng thành.

Cho nên lúc ban đầu Lưu Quang đáp ứng các điều kiện của nàng, cái gì bao ba bữa cơm bao ăn ở, nói cách khác là nói nhảm. Bởi vì quỷ cũng không cần nghỉ ngơi. Về phần cái gì Hắc Bạch Vô Thường mặc nàng sai khiến, vậy càng là lời nói vô căn cứ. Từ lúc nàng bắt đầu cùng Mạnh Bà bắt tay hợp tác nghiên cứu nấu canh thì chưa hề gặp qua hai huynh đệ ấy lần nào. Giận dữ gặm một miếng táo, Tiểu Vũ tỉnh ngộ.

Thì ra boss Lưu Quang đúng là lừa dối nàng? Đang lúc Tiểu Vũ nghĩ như vậy, âm thanh boss đột nhiên vang lên . “Ê….ngươi đó? Đến thư phòng gặp ta!” Tiểu Vũ nhìn Mạnh bà bên cạnh một chút, rồi nhìn đám quỷ soa sau lưng.”Hắn kêu ai đó?” Mọi người ánh mắt rất là ăn ý toàn bộ tập trung trên người nàng, miệng mồm mọi người cùng kêu lên nói: “Ngươi!”

Ở bên trong thư phòng có hai người mà Tiểu Vũ khó khăn lắm vẫn chưa có gặp qua là Hắc Bạch Vô Thường. Thấy hai huynh đệ hắn một mực cung kính khom lưng đối với boss hành lễ. Vô vị nhún vai, hét lên: “Gọi ta tới làm chi?” Đuôi lông mày Lưu Quang giương lên, tay vô tình vung lên, Tiểu Vũ chợt cảm thấy đầu gối một hồi bủn rủn, phốc một tiếng liền quỳ xuống.

Chưa kịp lên tiếng, thân thể đã không thể nhúc nhích. Thân hình Lưu Quang như quỷ mỵ, trong nháy mắt đi tới trước người Tiểu Vũ. Cúi người lấy tay nâng cằm nàng lên. Thấy ánh mắt nàng sáng quắc nhìn về phía mình, bất giác khóe môi nâng lên, mở miệng nói: “Ngươi nhớ, từ khoảnh khắc bản thân ngươi nguyện ở lại Diêm Vương Điện làm quỷ soa, ngươi phải ngoan ngoãn phục tùng ta. Không được vô cớ xông vào trong tầm mắt ta! Không được cãi lại mệnh lệnh của ta! Thấy ta phải hành lễ, không cho phép lớn tiếng như vậy nói chuyện với ta! Nghe hiểu chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top