Gặp lại Pháp Hải

Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh lại là vợ chồng son hòa hảo như lúc ban đầu, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng ngọt ngọt ngào ngào. Đối với việc trong phủ đột nhiên xuất hiện Lưu Quang, Hứa Tiên ngược lại cũng không hỏi gì. Dù sao ngay cả nương tử mình là xà yêu ngàn năm hắn cũng đón nhận, tin tưởng cũng không có chuyện gì có thể đả kích hắn. Vốn là cuộc sống an toàn hạnh phúc, hôm sau, lại bị một vị khách không mời mà đến phá hư sạch sẽ. . . . . . .

“Ơ, con lừa già ngốc. Rất có bản lãnh nha, ngươi cũng tìm được nơi này.” Tiểu Vũ trừng mắt trước khách không mời mà đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khiêu khích. Nàng thấy người này chỉ cần nhìn lần đầu không thoải mái, đó chính là cả đời không thoải mái. Thấy thế nào cũng không thoải mái, tốt nhất không nhìn mới thoải mái. Ngược lại, mặt Pháp Hải bình tĩnh, không chút nào vì người váy hồng gây sự mà bị ảnh hưởng. Giờ phút này thấy nàng chính là bộ dáng thanh xà, trong lòng có chút hiểu rõ. Hừ! Thay đổi hóa thuật, quả nhiên không phải là loài người! Tiểu Vũ thấy Pháp Hải coi nàng như không khí, thái độ cố ý coi thường, nhất thời liền bùng lên lửa giận. “Này! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi không có việc gì thì đừng đập loạn cửa sao? Gõ cửa lại không nói lời nào, ngươi giả vờ lãnh khốc hay là thiếu não đây? Ta thấy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở về ăn chay niệm Phật gõ mõ đi, đừng đi khắp nơi gây chuyện sinh sự.” Tiểu Vũ lời nói này, nửa là giễu cợt nửa cảnh cáo.

Nàng dĩ nhiên biết dụng ý Pháp Hải khi chạy tới nơi này, nhưng nàng không muốn thấy cảnh tiểu vợ chồng ân ái bị chia rẽ. Mặc dù sự thật không thể thay đổi, nhưng nàng vô ý giãy giụa vẫn muốn làm một cái gì đó. Phanh một cái đóng cửa lại, chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ sau đó lách người. Vậy mà cửa lớn mới vừa đóng, liền lại truyền tới tiếng gõ cửa rầm rầm rầm. Bất đắc dĩ lại mở miệng, Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là lần nữa đi mở cửa. Cũng lười phải đi giữ cửa, đứng ở cửa trực tiếp mở miệng nói: “Đại sư có việc gì?”

“Ta tìm Hứa Tiên – Hứa công tử!” . . . . . .

À? Nên tới luôn là muốn tới, xem ra con lừa già ngốc rốt cuộc bắt đầu có hành động rồi. Tiểu Vũ không ngăn trở, để Pháp Hải vào phủ. Khách khí dẫn hắn vào đại sảnh ngồi xuống, chuyển thân liền đi đem Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh kêu tới. Dĩ nhiên, mình cũng cùng lão Đại đi theo vào. Khi Bạch Tố Trinh nhìn thấy Pháp Hải thì sắc mặt nhất thời thay đổi thành trắng bệch. Hứa Tiên dĩ nhiên không biết Pháp Hải là người phương nào, vì sao tới đây. Nhưng thấy dung nhan nương tử mình tái nhợt, lập tức ân cần nói: “Nương tử? Nàng làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không? Nhanh ngồi xuống để ta xem mạch.” Bị Hứa Tiên nói như thế, Bạch Tố Trinh ngược lại khôi phục mấy phần tỉnh táo. Lắc đầu một cái ngồi xuống, chỉ nói chính mình không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng mà thôi. Hứa Tiên không thuận theo, vẫn kiên trì muốn thay nàng bắt mạch. Trong miệng nói thầm: “Hôm nay nàng là người có thai, tuyệt không thể khinh thường qua loa, thân thể không thoải mái phải nói cho ta biết.” Hứa Tiên nói tình chân ý thiết, Bạch Tố Trinh nghe cảm động không dứt. Tiểu Vũ cùng Lưu Quang tiếp tục xem đùa giỡn.

Chỉ có Pháp Hải nghe câu có thai thì chân mày cũng rối rắm lại với nhau. Lúc này liền không ngồi yên, bật đứng lên nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh chất vấn: “Ngươi có thai?” Bạch Tố Trinh gật đầu một cái, có chút không tự nhiên đem mặt hướng tới bên cạnh. Nàng biết Pháp Hải đang suy nghĩ gì, một xà yêu làm sao có thể có thai? Nhưng nàng thật mang thai, nàng muốn thay Hứa Tiên sinh hạ đứa bé này. Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên lúc này mới đem ánh mắt hướng tới vị khách trong nhà. Thấy đôi con ngươi hắn hung ác nhìn chằm chằm nương tử mình, lúc này trong lòng hơi động, có chút bực tức. “Đại sư! Nương tử của ta có thai có gì không thỏa sao? Đáng để cho ngươi kinh ngạc đến vậy? Ta xem ngươi là khách, không cùng ngươi so đo. Nếu Đại sư đến phủ hóa duyên, sẽ bảo tiểu Thanh dẫn ngươi đi phòng bếp, nương tử của ta thân thể không thoải mái, ta mang nàng đi nghỉ ngơi trước, xin lỗi không tiếp được rồi.” Hứa Tiên nói xong lời này, đỡ Bạch Tố Trinh dậy liền muốn rời đi. Nhưng hòa thượng làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ đi, lập tức đem ba bước làm hai bước, ngăn phía trước hai người. “Công tử xin dừng bước!” Hứa Tiên vốn là có ấn tượng không tốt chút nào với Pháp Hải, chỉ là dù sao cũng đã đọc qua sách thánh hiền, hiểu được nên có lễ độ.

Thấy Pháp Hải ngăn ở trước mặt bọn họ, vẫn lễ phép nói: “Đại sư còn có chuyện gì?” Pháp Hải một tay lập ôm trước ngực chào một cái, coi là đáp lễ. Sau đó một tay kia nâng lên chỉ hướng Bạch Tố Trinh, nói thẳng: “Công tử có biết vị nương tử này của ngươi là người phương nào? Không! Phải nói là thân phận như thế nào?” Hứa Tiên khẽ cau mày, không biến sắc hỏi lại: “Đại sư nói thế là có ý gì? Hứa Tiên ngu muội, mong đại sư nói rõ một chút.”

“Ý tứ chính là, nương tử nhà ngươi căn bản không phải người bình thường, chính là xà yêu ngàn năm tu luyện trong núi sâu. Nếu ngươi còn muốn sống, nên sớm rời đi cho thỏa đáng! Tránh đến lúc đó nàng đem ngươi ăn tươi nuốt sống cũng không biết!” Nghe lời nói này của Pháp Hải, Bạch Tố Trinh lập tức hoảng loạn. Liền vội vàng giải thích: “Ta sẽ không! Ta sẽ không! Ta sẽ không làm thương tổn tướng công! Tướng công, chàng đừng nghe hắn nói bậy!” Hứa Tiên kéo vai Bạch Tố Trinh qua, nhẹ giọng an ủi nàng. Nếu là mấy ngày trước hòa thượng này nói với hắn lời này, hắn còn có thể kinh ngạc một phen, chẳng qua hiện nay hắn đã biết rõ chân tướng. Hơn nữa Bạch Tố Trinh là người hắn rất rõ ràng, cô ấy là loại tâm địa thiện lương, làm sao có thể làm thương tổn hắn. “Đại sư, nếu ngươi tới phủ chính là vì nói lời này với ta, vậy ngươi có thể rời đi. Tiểu Thanh, tiễn khách!”

Yes Sir ~ Một mực bên cạnh gặm quả táo xem cuộc vui, Tiểu Vũ nào đó rốt cuộc có cơ hội ra sân, từ chỗ ngồi bật lên, cười hì hì đi tới bên cạnh Pháp Hải nói: “Đại sư, ta tiễn ngài một đoạn.” Pháp Hải tiếp tục đem người nào đó xem như không khí, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Tiên. “Chẳng lẽ ngươi không sợ hãi? Mẹ của con ngươi không phải là người, là yêu! Ngươi còn muốn tiếp tục lưu lại bên người nàng?” Thần sắc Hứa Tiên thong dong, “Bất kể nàng là người hay là yêu, ta đều yêu nàng.” Bạch Tố Trinh ở bên nghe cảm động, Tiểu Vũ cũng muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lời nói này thật sự là quá tăng lực rồi. Pháp Hải bất khuất không buông tha, tiếp tục khích bác nói: “Được! Ngươi đã khăng khăng một mực như vậy, ta cũng vậy không muốn nhiều lời. Nhưng ngươi cho rằng cùng yêu quái yêu đương có thể có kết quả tốt sao? Hiện tại ngươi không sao, không có nghĩa là về sau không sao. Hơn nữa ngươi không nghi ngờ đứa con trong bụng thật chính là hài tử bình thường sao? Chỉ sợ sinh ra cũng là một Tiểu Xà Yêu!”

Wase! Lời nói ác độc như vậy cũng nói ra? Tiểu Vũ kêu lên, nhìn thấy Hứa Tiên nghe câu nói sau cùng thì sắc mặt rõ ràng thay đổi. Aizz, đứa nhỏ này, thật là không nhịn được chuyện. “Coi như sinh ra là một tiểu xà yêu, cũng so với lão hòa thượng tuyệt tử tuyệt tôn như ngươi còn tốt hơn nhiều.” Vốn dĩ Lưu Quang không mở miệng, thình lình lại toát ra một câu như vậy. Lúc này rung động toàn trường. Tiểu Vũ lại một lần hướng hắn giơ ngón tay cái lên. Lợi hại! Lão Đại không hổ là lão Đại, không nói thì thôi, hễ nói là khiến người kinh ngạc ….! Lưu Quang hướng Tiểu Vũ phóng đi một mị nhãn, tiếp tục cùng người nào đó như không sao tiếp tục gặm quả táo. Giống như mới vừa rồi hắn nói chẳng qua là các loại “Hôm nay thời tiết thế nào?” thong dong nhàn nhã. Hòa thượng giận đến lông mày cũng nhăn lại, giận dữ trừng mắt nhìn Lưu Quang, ngay sau đó vung áo bào, xoay người rời đi. Nếu hắn có lòng tốt khuyên bảo, bọn họ không nghe, liền đừng trách hắn dùng thủ đoạn cực đoan.

Bạch Tố Trinh! Ta thề phải bắt ngươi trấn ở tháp Lôi Phong!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top