Chương 5.1

Sau bữa tiệc sinh nhật, từng người lần lượt kéo nhau ra về, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho kí túc xá của 1002. Cũng sắp 1 giờ sáng rồi nên mọi người dặn dò nhau đi nghỉ ngơi sớm.

"La Ngôn, quản lí nói cậu đi lên căn phòng cuối cùng trên tầng ba nhận đồ gì ấy"

Tiểu Cửu đi từ ngoài vào hướng La Ngôn gọi.

"Gọi em á anh?"

La Ngôn đầu đầy dấu chấm hỏi, hỏi lại một lần nữa cho chắc.

"Đúng rồi. Nhanh lên nhé. Quản lí của em đang chờ em trên đó đó"

La Ngôn không nhận ra được sự bất thường nào trong lời nói của Tiểu Cửu, nhanh chóng cất bước rời đi. Các thành viên của 1002 ngồi đó nhìn theo bóng lưng La Ngôn khuất dần, không nhịn được quay ra cười lớn với nhau, rồi chụm đầu lại hí ha hí hửng tám chuyện.

La Ngôn đi dọc hành lang trên lầu 3, dừng chân lại trước cửa phòng mà Tiểu Cửu nói, nó thầm nghĩ có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra được không đúng ở chỗ nào. Căn phòng này là nơi bí mật do Thiệu Minh Minh và Tiểu Cửu phát hiện ra, sau này nghiễm nhiên trở thành căn cứ bí mật của các thành viên 1002. Căn phòng này vốn để trống, giống như nhà kho, bên trong chứa một vài dụng cụ đã bị hư hỏng, bàn ghế, máy móc không xài đến, còn có một chiếc giường và một bộ ghế sofa rất lớn. Sau khi được dọn dẹp sạch sẽ thì trông cũng khá đẹp mắt. Còn có một điểm đặc biệt khiến tất cả các thành viên của 1002 đều vô cùng yêu thích căn phòng này, đó là do căn phòng này là căn phòng duy nhất trên cái Hải Hoa đảo này không bị gắn camera. Khi phải sống cùng camera suốt 24/7, ai cũng sẽ có lúc cảm thấy ngột ngạt vô cùng, chính vì vậy mà căn phòng này như một liều thuốc an thần giúp giải tỏa căng thẳng cực tốt của các thành viên.

La Ngôn đã quá quen với căn phòng này, đây là nơi La Ngôn và Lưu Vũ thường hay ghé qua để trò chuyện tâm sự mỗi khi cảm thấy stress. Vì suy nghĩ không muốn tình cảm chân thành hai anh em dành cho nhau sẽ bị đem ra làm công cụ kiếm tiền cho những trò mèo của tư bản, nên hai người luôn hạn chế tới mức thấp nhất việc tương tác trước cam, còn vô cùng tận lực tránh né không để camera ghi lại được điều gì. Vì vậy, ngoài những lúc né cam ra thì căn phòng này sẽ luôn luôn là sự lựa chọn số 1 của hai đứa nó.

La Ngôn nắm tay nắm cửa, khẽ mở rồi ngó đầu vào xem, bên trong bóng tối bao trùm, La Ngôn lạnh hết cả sống lưng, nghĩ không ngờ vừa mới bước sang tuổi 18 chưa được 1 tiếng đồng hồ mà đã bị Tiểu Cửu lừa đến xanh mặt như thế này.

"Hello ạ, hello, có ai ở đây không? Em là La Ngôn ạ. Có quản lí ở đó không ạ."

La Ngôn sợ hãi thì thào như thể sắp bị rút cạn không khí. Lưu Vũ đang nấp trong bóng tối không nhịn được cười, cũng không muốn dọa La Ngôn nên cất tiếng trước:

"Là anh, Lưu Vũ. Em đi vào đây đi"

"Lưu Vũ ca, ủa, Lưu Vũ ca sao lại ở đây. Tiểu Cửu nói với em..."

La Ngôn vừa nói vừa đi thẳng vào, còn tiện tay khóa trái cửa như một thói quen. Lúc này, La Ngôn mới như sực nghĩ ra cái điều không đúng ban nãy là gì. Căn phòng này không phải chỉ có các thành viên 1002 hay lui tới thôi hay sao, làm gì có quản lí nào biết tới căn phòng này mà hẹn La Ngôn ở đây chứ.

Vẫn đang mải mê suy nghĩ thì trước mặt La Ngôn xuất hiện một thứ ánh sáng nhẹ nhàng. Là ánh nến. Lưu Vũ một lần nữa cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật, nhỏ hơn chiếc ban nãy, trên đó có viết dòng chữ: "Cún con, chúc mừng sinh nhật em ❤"

"Happy birthday to you..
Happy birthday to you..
Happy birthday - happy birthday
Happy birthday to you..."

Tiếng hát của Lưu Vũ nhỏ nhẹ, trầm ấm nghe như rót mật vào tai, thanh âm trong trẻo như chiếc lông vũ cào nhẹ làm cho trái tim La Ngôn run lên từng đợt. Nó nhìn anh nó mà hai mắt rưng rưng, đợi anh nó hát xong, nó chắp hai tay cầu nguyện rồi thổi tắt nến. Mọi thủ tục đều xong xuôi, Lưu Vũ với tay bật chiếc đèn ngủ lên, là chiếc đèn dầu nó xu được của tổ hậu kì trong đợt đi quay Ma sói. Một ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng len lỏi trong bóng tối, thắp sáng một góc phòng, thắp sáng gương mặt người và thắp sáng cả trái tim của hai kẻ vẫn đang mải miết tìm kiếm đáp án cho những điều chưa tỏ.

"La Ngôn, cún con của anh. Hồi nãy là cùng với tất cả mọi người chào đón em của tuổi 18. Còn lần này, là anh muốn cùng với em, chỉ có hai chúng ta, cùng nhau trải qua tuổi trưởng thành đặc biệt này của em. Cún con lớn thật rồi, có rất nhiều thứ sau này em sẽ phải tự mình đối mặt, phải tự mình giải quyết, tương lai sẽ có rất nhiều thứ đang chờ đón em, những điều tốt rất nhiều, những điều xấu cũng không ít, nhưng anh mong rằng, dù là tốt hay xấu, dù là khó khăn thất bại hay thắng lợi vẻ vang, La Ngôn của anh đều có thể dễ dàng vượt qua và anh mong, cún con của anh sẽ luôn tỏa sáng, một ngày nào đó em sẽ trở thành vì sao sáng nhất trên bầu trời này."

La Ngôn khóc rồi, nó ôm chầm lấy anh nó khóc như một đứa trẻ, nó cảm thấy mọi lời nói nói ra bây giờ đều vô cùng thừa thãi, nhưng mà nó vẫn nói, vừa khóc nức nở vừa nói:

"Ca...cảm ơn anh. Đây là...là...sinh nhật đầu tiên khiến em vui đến vậy. Em vui lắm. Em không biết...phải nói gì nữa. Cảm ơn anh nhiều lắm Lưu Vũ ca!"

Lưu Vũ đưa tay vỗ nhẹ trên lưng La Ngôn. Chờ cho La Ngôn nín hẳn, mới buông em ra. Thấy La Ngôn nước mắt nước mũi tèm lem trước mặt, Lưu Vũ bật cười.

"Đứa nhỏ này... Em có thể đừng dễ thương như thế được không. Anh sợ sẽ không thể kiềm lòng được nữa."

Vừa nói nhỏ trong lòng, Lưu Vũ vừa đem khăn giấy thấm nước mắt trên mặt La Ngôn. Dùng ngón tay miết nhẹ trên gương mặt em ấy, Lưu Vũ không tự chủ được mà sờ lâu hơn một chút. Đến khi ý thức được liền buông tay ra, nhanh nhảu nói:

"La Ngôn, tặng em này"

Lưu Vũ lấy ra từ sau lưng một chiếc hộp được gói rất tinh xảo, nhìn thôi cũng đủ thấy người tặng dụng tâm đến mức nào. La Ngôn nhận lấy chiếc hộp từ tay Lưu Vũ, cười lớn, trên miệng chưa lúc nào ngớt hai chữ "Cảm ơn".

Món quà Lưu Vũ tặng La Ngôn là một chiếc vòng màu đỏ của hãng ALYX. Vòng có dây quai da bóng, khóa cài anod kiểu rollercoaster với logo khắc, làm bằng kim loại. Đây là chiếc vòng mà cho đến mãi sau này, bất kể là sự kiện gì, bất kể là thời khắc nào, La Ngôn luôn đem theo nó bên mình. Nó coi món quà đầu tiên anh nó tặng như một linh vật may mắn của bản thân, ra sức trân quý nâng niu và bảo vệ món quà đó.

Ngước mắt lên, La Ngôn chớp chớp mắt nhìn anh nó.

"Anh đeo lên cho em đi"

Vừa nói vừa giơ tay khua khua trước mặt anh. Lưu Vũ lúc này chỉ biết cười hiền trước việc nó làm nũng và sẵn lòng chiều theo mọi yêu cầu của nó.

"Ca, miếng bánh này, em muốn dành cho người bạn thân nhất của em trong doanh."

Lưu Vũ nghe thấy 3 chữ "bạn thân nhất" không khỏi cảm thấy mất mát. Lưu Vũ thừa nhận, cậu đã phải lòng đứa em kém mình 3 tuổi này từ lúc nào không hay, chỉ là trước đây luôn phủ nhận nó, luôn không chịu thừa nhận đoạn tình cảm này. Để đến khi nghe được những lời này từ La Ngôn, Lưu Vũ cũng chỉ biết thở dài chấp nhận. Tình cảm này của cậu, chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, không dám đem ra ánh sáng, không dám bày tỏ, sợ rằng sẽ làm phiền tới con đường tương lai xán lạn phía trước của La Ngôn.

"Miếng bánh này tạm bỏ qua một bên, chút nữa mang về cho Lạc Nhĩ. Còn em với anh sẽ cùng nhau ăn miếng bánh này"

La Ngôn vừa nói vừa giơ chiếc thìa xúc một miếng bánh đưa đến bên miệng Lưu Vũ.

"Sao em nói miếng bánh kia dành cho bạn thân nhất của em. Sao lại là Lạc Nhĩ mà không phải anh?"

Lưu Vũ có hơi khó chịu, đã không thể nói lời yêu thương với em, vậy mà ngay cả cái danh "bạn thân nhất" này cũng không phải của cậu.

La Ngôn nhìn anh nó, vẫn nhất nhất giữ miếng bánh bên miệng ép anh nó ăn. Lưu Vũ há miệng nhận miếng bánh, hậm hực nhai chóp chép. Lưu Vũ nghe thấy La Ngôn nói:

"Em chưa từng coi anh là bạn, Lưu Vũ"

Lưu Vũ trợn tròn mắt nhìn La Ngôn, cảm thấy đã bị câu nói đó làm tổn thương sâu sắc, nuốt miếng bánh thôi cũng đầy khó khăn.

La Ngôn dừng lại, đặt đĩa bánh xuống. Nó từ trên ghế sofa đứng dậy, dời đi tới trước mặt Lưu Vũ, nửa ngồi nửa quỳ một chân xuống, nhìn thẳng vào Lưu Vũ.

Mắt thấy khóe môi Lưu Vũ vẫn còn vương lại chút kem, La Ngôn đưa ngón tay lên miết nhẹ rồi trực tiếp dùng lưỡi liếm sạch phần kem dư đó. Lưu Vũ kinh hãi, mặt đỏ chân run theo dõi từng cử động của La Ngôn, ngồi im không dám thở mạnh cũng không dám nhúc nhích.

"Lưu Vũ, em chưa từng coi anh là bạn, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ý muốn làm bạn với anh. Ngay từ lần đầu gặp anh, em đã rất thích anh rồi, không phải là kiểu thích giữa bạn bè với nhau. Em hiểu tình cảm của mình, anh vui em cũng sẽ thấy vui, anh buồn trái tim em sẽ thấy đau, không cần biết ngày hôm đó tập luyện có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ cần giây phút nào đó được nhìn thấy anh, em cũng sẽ cảm thấy rất rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Lưu Vũ, anh hiểu ý em chứ?"

"Lưu Vũ, em yêu anh. Anh, sẽ không ghét bỏ em chứ?"

Lưu Vũ lặng người nghe từng lời thủ thỉ tâm tình của La Ngôn. Tâm trạng vô cùng rối bời, Lưu Vũ cậu cũng thích La Ngôn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc La Ngôn cũng thích cậu. Lưu Vũ luôn cho rằng La Ngôn chỉ là một đứa nhỏ ham vui, thích giao lưu kết bạn với nhiều người, em ấy có những hành động quan tâm cậu thì cũng chỉ là những xử sự thường tình giữa bạn bè với nhau, vì vậy khoảng thời gian Lưu Vũ suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của hai người gần đây, Lưu Vũ đã mặc định rằng La Ngôn không phải là thứ tình cảm kia, chính là chỉ coi Lưu Vũ là bạn. Chỉ có Lưu Vũ là đơn phương thích em ấy. Nhưng hóa ra, Lưu Vũ đã nhầm, lại còn sai ngay từ đầu. Em ấy vậy mà còn thích Lưu Vũ trước cả khi Lưu Vũ để ý tới em ấy, đã thích từ rất lâu và vẫn luôn thích Lưu Vũ như vậy, chưa từng thay đổi.

La Ngôn thấy Lưu Vũ không nói gì, lo rối lên vì sợ Lưu Vũ giận.

"Lưu Vũ ca, anh cứ coi như em chưa nói gì được không? Anh đừng giận em, đừng ghét bỏ em? Là em đơn phương thích anh, em...em..."

La Ngôn chưa nói hết câu, một nụ hôn mềm mại như chuồn chuồn đạp nước nhẹ nhàng đáp trên môi nó, ngăn lại hết thảy những lời nói chuẩn bị phát ra trên đầu môi. Nụ hôn ấy không chỉ là sự thừa nhận tình cảm của bản thân đối với Lưu Vũ, nó còn là lời khẳng định dành cho La Ngôn, Lưu Vũ cũng thích nó, anh ấy cũng thích nó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top