Chương 11_P. Cơn mưa màu lam.
***
Tô Hồi chẳng mấy hứng thứ với buổi tiệc sinh nhật của ông ngoại, hơn nữa cậu còn rất kén ăn, cũng không mong chờ gì với những món ăn tinh xảo nhưng lại nhàm chán trên bàn ăn kia.
Cậu càng hi vọng có thể giống như lúc nhỏ vậy, mọi người trong gia đình quây quần bên bàn ăn, trên bàn có đặt một cái bánh kem kiểu cũ và cả những món ăn phong phú đa dạng do dì Trần nấu.
Nhưng đây cũng đã là chuyện từ nhiều năm trước rồi. Về sau bọn họ gần như không ăn sinh nhật ở nhà nữa, vào một dịp mà vốn dĩ phải thật ấm áp, Tô Hồi lại luôn bị ép buộc gặp mặt rất nhiều người chẳng hề liên quan gì đến cậu.
Ông ngoại – Quý Thái Lí luôn cầu toàn trong mọi việc, ông cực kì nghiêm khắc, không thể nào chịu được bất cứ sai lầm nào, coi thứ thể diện mình có được sau nhiều năm làm ăn vất vả như vật báu, đặt cao hơn tất thảy.
Cho dù là mẹ đi chăng nữa, lúc ban đầu lén yêu đương với ba cậu sau lưng ông ngoại rồi kết hôn, suýt chút nữa cũng bị ông đuổi ra khỏi nhà, còn buông lời cay nghiệt "Không rời khỏi thằng đó thì cả đời này đừng có về đây nữa".
Có thể câu nói cay nghiệt kia như là một lời nguyền, còn chưa đợi đến khi mẹ bỏ đi thì ba – Tô Tấn đã gặp tai nạn giao thông rồi rời khỏi cõi đời. Trả lại Quý Á Nam cho nhà họ Quý như là trả nợ vậy.
Quý Thái Lí không hề thấy đáng tiếc vì sự ra đi của ba Tô Hồi mà hết lần này tới lần khác đòi Tô Hồi phải đổi họ, phải theo họ của ông. Cho rằng Tô Tấn qua đời sớm rồi thì đừng có để lại dấu tích gì trên người đứa cháu của ông.
Dưới sự kiên trì của Quý Á Nam, yêu cầu này mãi vẫn chưa thực hiện được. Đây là sự kiên trì hiếm hoi của mẹ, giống như lúc đầu bà cố ý đổi "Á Nam" thành "Á Nam".
(男 có nghĩa là con trai, đàn ông, 楠 có nghĩa là gỗ lim. Giống vụ của Chương Nhược Nam nhỉ)
Tô Hồi thường nghe bà ngoại nói mẹ sau khi trưởng thành thì có nhiều bất mãn với cái tên ban đầu này, bà cho rằng bản thân mình không thua kém một người đàn ông nào cả. Hai người tranh chấp không ai nhường ai, cãi nhau không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dưới sự hòa giải của bà ngoại, cả hai cùng chịu lùi một bước, chỉ sửa một chữ.
Những chuyện cũ này khiến cho Tô Hồi vô cùng tò mò, lúc đầu người mẹ cực kì ngang bướng và phản nghịch trên chuyện họ tên và cả tình cảm này rốt cuộc tại sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Có thể là bởi vì cậu.
Bởi vì người mẹ kiêu ngạo ấy có một đứa con mắc bệnh tâm thần.
"Mẹ chọn cho con được một bộ để ở phòng của con rồi, con cứ mặc như vậy tới, đừng có mặc lung tung, nhớ chưa? Sau đó quà tặng thì mẹ cũng đã chuẩn bị cho con rồi, đến lúc con gặp ông ngoại thì đưa tặng cho ông."
Tô Hồi nghe tiếng của mẹ mình trong điện thoại, cậu không cắt ngang, cho dù trong lòng cậu nghĩ rằng tặng quà sinh nhật cho ông mà còn phải để người khác chuẩn bị là chuyện rất vô lễ.
Cậu biết mẹ không tin tưởng mình, không mấy ai tin tưởng cậu cả.
Đến cả dì Trần mà cậu thích cũng không thể tin tưởng lời cậu nói "con thật sự đã uống thuốc rồi" một trăm phần trăm được, bà vẫn sẽ ôm thái độ nghi ngờ hỏi lại lần nữa.
"Đúng rồi, lúc năm giờ thì nhà tạo mẫu tóc sẽ đến làm tóc cho con, tóc của con dài quá rồi, nhìn chẳng ra thể thống gì, cắt ngắn đi cho người sảng khoái."
"Dạ." Tô Hồi bình tĩnh trả lời.
Hưng phấn do giai đoạn hưng cảm mang lại và chán chường do người nhà mang lại, Tô Hồi bước từ vườn hoa đến căn phòng của bản thân, đây là con đường cậu buộc phải đi ngang qua mỗi khi muốn trốn tránh, giống như quá trình một con chó mất nhà chui vào góc trốn vậy.
Trước khi đẩy cánh cửa kính trượt, cậu đã thấy bộ quần áo treo trên cây móc đồ màu trắng, là áo sơ mi trắng, quần dài đen phối cùng một đôi giày da xa xỉ.
Cậu đứng chân trần trước giá để đồ, tuân theo lời của mẹ mặc từng món đồ lên.
Người làm ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa bảo nhà tạo mẫu tóc đã đến, mời cậu ra ngoài. Tô Hồi có hơi phiền muộn, cái tay cài cúc áo lại dùng quá sức, cuối cùng làm đứt mất cái cúc áo thứ hai trước ngực.
Tô Hồi cứ mặc kệ như vậy ra ngoài.
Đối mặt với nhà tạo mẫu tóc, cậu thân thiện cười một cái, để đối phương mặc sức nghịch khuôn mặt và mái tóc mình như ma-nơ-canh trong tủ kính. Mọi lời ngợi khen đều thật vô hồn, Tô Hồi chỉ muốn kết thúc thật nhanh.
Vừa cắt xong, dì Trần bước tới, trong tay bà cầm thuốc của Tô Hồi, dùng giọng lớn hơn để đè âm thanh ồn ào của máy sấy tóc xuống, "Tiểu thiếu gia, tiểu thư bảo tôi kiểm tra số lượng thuốc, tôi thấy vẫn giống như lúc sáng, có phải cậu quên uống rồi không..."
Trí nhớ của Tô Hồi khác với người bình thường, cậu thường sẽ vì bệnh mà lúc nhớ lúc quên, nên mỗi người trong nhà đều sẽ mang thái độ hoài nghi với những lời cậu nói.
Nhưng cậu rất cố chấp nói đã uống rồi, dì Trần cảm thấy khó xử, chỉ có thể lặp lại nói lượng thuốc không hề đổi, nói mẹ cậu đã dặn đi dặn lại, lượng thuốc ngày thuốc có thể nhiều có thế ít nhưng hôm nay tuyệt đối không được.
Tô Hồi giống như không uống thuốc là không thể ra khỏi cổng nhà vậy, cậu vừa đúng lúc không muốn đi, cũng không muốn giận dỗi gì với dì Trần, vì thể nên cậu đi vào vườn hoa như một đứa trẻ, đi tìm bình tưới nước, định chăm sóc hoa cỏ mà mình trồng.
Nhưng dì Trần lại hiểu lầm, tưởng rằng cậu muốn đi tìm dây thừng, sợ đến mức lập tức gọi điện thoại cho Quý Á Nam.
Mẹ cậu nhanh chóng thay đổi quyết định, bà về nhà trước khi đến khách sạn, ép Tô Hồi phải uống hết hai viên thuốc đó xuống, dùng một cách thức tuy là khó nhìn nhưng cực kì có tác dụng trước mặt nhà tạo mẫu tóc chưa kịp tránh đi.
Ngồi ở ghế sau xe hơi, Tô Hồi nghiêng đầu, không nhúc nhích gì mà nhìn về dòng xe qua lại trên đường, trong đầu hiện lên ý muốn mở cửa xe ra nhảy xuống, nhưng cậu không còn sức lực nào cả.
"Con đã lấy quà chưa? Đó là nghiên mực Phù Long mà mẹ nhờ bạn bè mua lại giá cao từ chỗ thợ thủ công đó, nghe nói trước kia nó còn là cống phẩm, ông ngoại con chắc sẽ hài lòng. Ông ấy thích viết thư pháp, cũng hữu dụng."
Tô Hồi không quay đầu lại, nghĩ tới món quà nặng trịch đó, rồi lại nghĩ tới món quà thủ công tự mình làm, tốn mất cả một tháng, ông ngoại chẳng hề nói thẳng ra là không thích, không phù hợp với giáo dưỡng của cậu gì cả. Nhưng Tô Hồi vẫn nhìn ra được ông quăng thẳng vào trong tủ, cất cùng với cả giấy gói, chưa từng lấy ra trưng bày một lần.
So với nghiên mực giá trị trên trời kia thì thứ đồ cậu làm ra đúng là chẳng đáng một xu.
Lúc xuống xe, Tô Hồi cảm thấy choáng váng vô cùng. Cậu đứng hoãn lại một chút, lúc bước tới thang máy của khách sạn bị mẹ nhỏ giọng chỉ trích.
"Đều đang đợi con hết đấy, nhanh lên chút đi."
"Mẹ, con không thoải mái lắm." Tô Hồi đứng bên cạnh bà.
"Không thoải mái chỗ nào?" Quý Á Nam quan tâm nhìn cậu, nhưng lại phát hiện thấy cổ áo của Tô Hồi banh ra, "Sao không chịu mặc đàng hoàng."
Bà đưa tay ra sửa lại mới thấy cúc áo mất rồi, không vui hỏi, "Cúc áo đâu?"
Một cơn buồn nôn trên sinh lý cuộn lên, Tô Hồi nhịn lại, "Con có hơi... buồn nôn."
"Thật là không biết nghe lời chút nào, mặc có cái áo thôi cũng để rơi mất cúc." Quý Á Nam đành kéo gấu vạt áo sau của cậu xuống để cổ áo cao lên một chút.
Lúc thang máy tới nơi, bà nắm tay của Tô Hồi, "Chút nữa uống ngụm trà nhịn xuống, có phải lại ăn lung tung gì không? Mẹ nói bao nhiêu lần rồi lúc ở bên ngoài đừng có ăn bậy bạ..."
Bọn họ gặp phải vị khách đang nghe điện thoại ở hành lang, thấy Quý Á Nam thì cười chào hỏi một tiếng, bà liền thu giọng lại, lộ ra nụ cười, cũng ngừng lại những lời căn dặn với Tô Hồi.
Bà bao căn phòng có diện tích bằng cả hai căn phòng, bên trong đầy đủ các loại hình giải trí thế.
Ở trung tâm bàn tròn là một bình lan hồ điệp màu tím, có vài vị khách đã vào bàn. Quý Á Nam bước vào, người quen trong phòng tươi cười nhanh chân bước tới, trò chuyện với mẹ con bọn họ.
Một dì không quen lắm đi về hướng Tô Hồi ôm cậu một cái thân thiết. Mùi nước hoa nồng đậm trên người bà kích thích đường hô hấp của Tô Hồi, đinh hương và diên vĩ, mùi son phấn nồng nặc xộc tới.
Buồn nôn quá đi.
Tô Hồi kiềm lại sự khó chịu, cậu bị Quý Á Nam dẫn tới bên cạnh ông ngoại ngồi xuống, tặng nghiên mực lại cho ông như giao bài tập về nhà vậy.
Cảm giác nhục nhã khi lấy đồ người khác chuẩn bị cho khiến Tô Hồi như ngồi trên đống lửa.
Những vị lãnh đạo xung quanh vừa nhìn thấy nghiên mực đó đều giơ ngón tay cái với cậu, khen ngợi hết mình. Tô Hồi không tiếp chuyện mà chỉ rũ mắt ngồi đó.
"Tiểu Hồi còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi đúng không, đến lúc đó định đi Ngân hàng Trung ương hay là..."
Tô Hồi nói còn chưa kịp nghĩ tới, Quý Thái Lí cười nói, "Tính nó còn trẻ con lắm, không làm ra được trò gì đâu, nào so được với cháu trai nhà ông được, mới đó đã gây dựng được sự nghiệp ở bộ ngoại giao rồi, thật là tuổi trẻ tài cao."
Bọn họ bắt đầu tâng bốc lẫn nhau, không khí không thể quen thuộc hơn nữa. Phản ứng chóng mặt càng lúc càng nặng, cậu chống tay lên ghế, uống mấy ngụm trà vẫn chưa dằn xuống được cơn buồn nôn ngay cổ họng, rõ ràng chưa hề ăn gì mà cậu lại rất muốn nôn.
Ở nơi không xa, bà ngoại thoát thân khỏi cuộc trò chuyện của các quý bà, đi về hướng Tô Hồi, dịu dàng ôm Tô Hồi vào trong lòng, "Tiểu Hồi nhà bà sao lại ốm đi rồi? Phải ăn nhiều lên chứ."
Nhìn thấy bà ngoại, tâm trạng của Tô Hồi đỡ hơn một chút, "Bà ngoại, hôm nay bà mặc đẹp quá à."
"Con khen bà khác nào đang tự khen chính mình đâu, đây là con chọn cho bà đấy." Sắc mặt bà ngoại dịu dàng.
Bà là hội trưởng của hiệp hội văn nghệ, trước đây đã từng tổ chức rất nhiều những hoạt động văn học quan trọng, bây giờ về hưu cũng thường xuyên đi du lịch nhiều nước, không thường ở nhà.
Nhưng chỉ cần bà ở đây, Tô Hồi sẽ cảm thấy rất an toàn. Bà ngoại không giống mọi người, chỉ có bà là hiểu được cậu.
Tô Hồi cười lên như một đứa trẻ, không ngờ ông ngoại bên cạnh lại nghiêm túc nói, "Tô Hồi, ngồi đàng hoàng."
Tô Hồi chỉ có thể rời khỏi vòng ôm của bà ngoại, ngồi thẳng lại.
"Con cũng không còn nhỏ nữa, học hỏi các chú bác đi, lớn thế này rồi còn như trẻ con vậy, không trưởng thành một chút nào."
Sắc mặt của ông quá mức nghiêm túc, đến cả người bên cạnh ông cũng không nhịn được mà hòa giải chút ít, "Tiểu Tô nó còn nhỏ mà, mới lớn nhiêu đâu chứ, hơn nữa ông Quý chỉ có một đứa cháu này thôi, tương lai chắc chắn xán lạn được."
"Đúng vậy, lúc đó đường làm quan chắc chắn thuận lợi!"
"Về sau còn phải nhờ Tiểu Tô chăm sóc bọn ông đây."
Không lâu sau, bên ngoài bước vào một người, Tô Hồi ngẩng đầu nhìn sang, là Từ Trị.
Lần trước gặp ba dượng còn là một tháng trước, nghe mẹ nói ông bị điều đến nơi khác làm việc, lúc trở về khả năng cao sẽ thăng chức.
Thấy dáng vẻ xuân phong đắc ý của ông, chắc chắn là nhận được tin thăng chức rồi.
"Tiểu Từ tới rồi à."
Nghe thấy tiếng khách nói, Quý Thái Lí ngẩng đầu lên hơi gật gật một cái. Từ Trị cởi áo khoác ra, mở miệng ra đã là mấy câu xin lỗi, lấy trà thay rượu tạ lỗi, vẫn luôn là kẻ khôn khéo đưa đẩy.
Thấy ông đến, Quý Á Nam cũng tươi cười bước tới. Dù cho bà bảo dưỡng rất tốt lại thêm trời sinh xinh đẹp, nhưng năm tháng trôi qua vẫn lưu lại trên khóe mắt bà những vết chân chim, nhất là trước mặt người yêu nhỏ hơn bà tận tám tuổi này thì lại càng rõ ràng hơn.
Kiểu không tương xứng thế này trước đây đương nhiên là không phải không có người phản đối, Quý Thái Lí là người đầu tiên. Nhưng Từ Trị nào đơn giản vậy, ban đầu cũng chỉ là một nhân viên công chức quèn, thế mà lại dựa vào sức mình thuyết phục được Quý Thái Lí đồng ý cho ông và Quý Á Nam bên nhau.
Tô Hồi nhìn nụ cười giả dối trên mặt Từ Trị, trong lòng thầm nghĩ đến cả người ba ruột của cậu còn chưa từng nhận được sự công nhận này.
Sự kết hợp của một đôi như vậy, những lời bàn tán sau lưng chưa từng dừng, sinh viên đại học xứ rừng núi thế mà với tới tổ phượng hoàng, cả đường thăng tiến, dựa vào con gái duy nhất của ông Quý mà thay mệnh, những đánh giá như vậy Từ Trị dường như tai điếc mắt ngơ, ông ta chỉ một lòng chăm chú cho sự nghiệp của mình vì để thăng lên chức vị tiếp theo.
Trên sofa, Từ Trị cười cười rót trà cho Quý Thái Lí, ánh mắt nhìn sang Tô Hồi, "Gần đây sắc mặt Tiểu Hồi không tệ nhỉ, học tập thuận lợi lắm không? Ở trường có chuyện gì thú vị không?"
Tô Hồi miễn cưỡng cười một cái, "Không có, có thể do sắp đến hè rồi. Con khá thích mùa hè nên tâm trạng không tệ."
"Vậy là được rồi, tâm trạng tốt là quan trọng nhất." Từ Trị tự mình uống một ngụm trà.
"Dạo này ở văn phòng bọn tôi có một đồng nghiệp có đứa con gái đang yêu đương, tình cảm sâu đậm lắm. Tiếc là đối phương hình như không phải hạng gì tốt, đồng nghiệp cảm thấy không đáng tin bảo cô bé suy nghĩ lại, ai ngờ tới cô bé ở nhà khóc đòi sống đòi chết, cơm cũng không chịu ăn."
Ông ngoại nghe xong lắc lắc đầu, đặt ly trà xuống bàn, "Không ra thể thống gì."
"Đúng vậy." Từ Trị cười, "Yêu đương cũng cần có một tâm trạng tốt, nếu như dày vò bản thân kiệt quệ như vậy vì một người khác thế thì thật là lẫn lộn đầu đuôi."
Một người khách như nghĩ tới điều gì, cười trêu, "Tiểu Hồi bây giờ chắc yêu đương rồi nhỉ? Trông đẹp trai thế này chắc chắn có nhiều cô theo đuổi lắm đây?"
Một người khác lập tức bảo, "Chứ sao nữa, đứa con gái nhà bạn tôi thích Tiểu Hồi lắm, còn từng nhờ tôi xin số điện thoại đây. Tôi đây nào dám còn nhanh chóng bảo với con bé rằng đây là đứa cháu duy nhất của ông Quý đấy, không khác gì bảo bối, bảo bọn họ đừng hy vọng nữa."
Quý Thái Lí cười nói, "Nào đến nỗi thế, nó bây giờ còn chả ra sao cả, vẫn chưa đến lúc."
"Đúng vậy, đến lúc đó rồi chú tham mưu cho cháu, trong giới chúng ta vẫn còn rất nhiều những những cô gái tốt mà."
"Này hình như trong nhà Vương thủ trưởng cũng có một cô cháu gái thì phải..."
Tô Hồi nghe mọi người nói chuyện, dần xuất hiện triệu chứng váng tai, trong đầu cũng ong ong, buồn nôn khủng khiếp.
Bà ngoại bị mẹ gọi đi mất, Từ Trị hai ba câu đã kéo cậu thành tâm điểm của câu chuyện, có muốn chạy cũng không kịp.
Tô Hồi lại uống thêm một ngụm trà, tình hình vẫn không trở nên khá hơn mà triệu chứng ngược lại càng nặng hơn. Trong lúc mọi người đến đông đủ. Món khai vị vừa lên, cấp dưới của của ông ngoại đứng lên nói lời chúc mừng, vừa mới mở lời, Tô Hồi nhịn không được, đứng phắt dậy chạy ra ngoài rời khỏi phòng, đến nhà vệ sinh bên ngoài nôn ra.
Cơn choáng váng vẫn kéo dài, chân cũng nhũn xuống, Tô Hồi ý thức thấy tình hình không đúng lắm. Cậu không ăn nhầm mà là trúng độc muối Lithium rồi.
Trong phòng tiệc, Quý Á Nam cười nói Tô Hồi gần đây bị bệnh viêm dạ dày, bảo mọi người đừng lo lắng, sau khi mọi người chúc mừng xong mới mượn cớ đi giục đồ ăn, đi tìm con trai nhưng không tìm được.
Bà mở điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn mà Tô Hồi gửi tới, rất nhiều tin nhắn, từ ngữ hỗn loạn, không có logic.
[Tô Hồi]: Con đã nói là con uống thuốc rồi mà mọi người không tin con, nhất định cứ phải bắt con uống thêm lần nữa.
[Tô Hồi]: Trúng độc muối Lithium rồi, đúng là thế đấy, con trúng độc rồi.
[Tô Hồi]: Con biết phải làm thế nào, mọi người cứ đón sinh nhật đi, đừng tìm con, mọi người sợ bị bàn tán mà.
[Tô Hồi]: Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi.
Gọi điện thoại sang thì Tô Hồi đã tắt máy.
Chuyện thế này không phải là lần đầu tiên xảy ra, Quý Á Nam cau mày, nhịn lại cảm xúc, gọi điện thoại cho tài xế Phùng, bảo ông ta đi tìm Tô Hồi.
Phùng Chí Quốc nhận được lệnh, lái xe đi xung quanh khách sạn tìm kiếm nhưng mãi vẫn không thể tìm kiếm được tung tích của tiểu thiếu gia tùy hứng này, ông ta liền cảm thấy buồn phiền cực kì.
Công việc này không đơn giản như trong tưởng tượng của ông.
Trong cái thành phố rộng lớn này, người buồn phiền vì công việc nhiều như sao trên trời, Ninh Nhất Tiêu cũng thế.
Ngày hôm nay vốn là có thể kết thúc công việc dạy thêm của cả học kì này một cách yên ổn, nhưng hắn lại nhìn thấy Đinh Hiểu Thần thêm một vết thương nặng hơn, trên cổ có một vết bầm tím đáng sợ, đầu gối sưng phù, đi đường khập khiễng.
Dạy được một nửa, Ninh Nhất Tiêu đứng dậy rời khỏi phòng gọi điện cho mẹ của nhóc, giọng điệu của đối phương trong điện thoại do dự, nói chuyện ậm ừ, trong lúc Ninh Nhất Tiêu nói "Thật sự không thể như vậy được nữa" thì bà bất lực òa khóc lên.
Hắn đề đến yêu cầu báo cảnh sát với mẹ của Đinh Hiểu Thần, đối phương ấp a ấp úng, không tỏ ý kiến.
Ninh Nhất Tiêu biết bản thân mình không có lập trường, thậm chí còn không thể coi là một giáo viên thật sự, nhưng vẫn nói với bà về những hậu quả nghiêm trọng hơn trong tương lai, nghe chuyện, sự im lặng đau khổ bao trùm bà.
Mười phút sau, Ninh Nhất Tiêu dẫn đứa trẻ đi bệnh viện. Trên đường đi hắn chỉ giữ yên lặng, ngược lại là Đinh Hiểu Thần an ủi hắn, "Thầy ơi, thầy đừng giận mà."
Ninh Nhất Tiêu bình thường luôn mỉm cười, rất hiếm khi trên mặt không có biểu cảm gì. Hắn biết như vậy sẽ làm cho Đinh Hiểu Thần sợ hãi nên hắn cười một cái, "Thầy không có giận."
Trong lúc đợi đến lượt mình ở bệnh viện, hắn lại nói, "Em lẽ ra phải giận, em có quyền được giận. Đợi đến khi em lớn hoàn toàn có thể rời khỏi cái nhà này. Phải học tập thật tốt vì mục tiêu này, hiểu không?"
Đinh Hiểu Thần gật đầu, hai mắt đỏ bừng, lí nhí nói cảm ơn thầy.
Ninh Nhất Tiêu không chắc chắn bản thân qua ngày hôm nay còn có thể làm giáo viên của nhóc không, cho nên chỉ nói với nhóc, "Ông ta không xứng làm bố em."
"Thầy khuyên em sau khi về nhà bảo mẹ dẫn em đi báo cảnh sát, cho dù nhất thời không thể khiến cho ông ta nhận được trừng phạt nhưng cũng phải nhớ kĩ, cắn răng chịu đựng, sau này trả lại hết cho ông ta."
Đinh Hiểu Thần nuốt nước mắt gật đầu, đến cả lời cảm ơn cũng không nói ra được, Ninh Nhất Tiêu vỗ vỗ vai của nhóc, dẫn nhóc đi làm kiểm tra.
Giữa lúc đó hắn nhận được cuộc điện thoại từ bố Đinh Hiểu Thần, nên đi ra hành lang nhận điện thoại.
Đối phương trong điện thoại rất lớn tiếng mà quở mắng hắn, hình như tức giận lắm. Ninh Nhất Tiêu im lặng nghe, hai mắt dán chặt vào khẩu hiệu [Gắn kết những tấm lòng bố mẹ trên thế giới, tình người ấm áp khắp nhân gian] trên bức tường bệnh viện.
"Ai bảo mày lo chuyện bao đồng? Tao tốn tiền thuê mày dạy học cho con trai tao thôi, mày là cái thá gì hả, còn mẹ nó đi cáo trạng, thằng chó chết, tao nể mặt mày quá!"
Ninh Nhất Tiêu nghe ông ta nói xong, trên môi thế mà lại treo một nụ cười trào phúng.
"Chú Đinh, tại sao ngài lại phải tức giận?"
Đối phương bị hắn hỏi như vậy, nhất thời căm lặng, không ngờ tới phản ứng của hắn lại là như vậy.
Ninh Nhất Tiêu cười cười, giọng điệu ôn hòa, "Là do tôi khuyên vợ chú báo cảnh sát? Hay là bởi vì tôi dạy cho con chú làm sao để đối phó với loại người như chú?"
"Mày!"
"Chú Đinh, những chuyện này đúng thật là chuyện nhà của chú, tôi không có quyền can thiệp. Đương nhiên, chú có thể tiếp tục đánh đập Đinh Hiểu Thần, cùng lắm thì đánh chết thôi mà, nhưng mà chú sẽ thật sự dám gây án mạng không? Theo như hiểu biết của tôi, chú là nhân viên kĩ thuật của công ty gia công phần mềm, cơ hội thăng chức không nhiều, cũng dễ bị người mới thay thế, còn gánh nặng tiền nhà đắt đỏ nữa."
Người đàn ông bên kia hiển nhiên đã bớt mất vài phần tự tin trước đó, nhưng vẫn cố tỏ vẻ không sợ, "Mày nói mấy này có ý gì!"
Ninh Nhất Tiêu hết mực bình tĩnh, "Ngài thật sự không dám đánh chết Đinh Hiểu Thần, em ấy sẽ phải lớn lên, ngài sẽ già đi, già tới lúc nhấc tay lên không nổi, đá một cái đã tàn phế."
"Chú trả tiền cho tôi, tôi tặng chú bài học cuối cùng, chuyện gì cũng phải để lại đường lui, nhất là đối với con cái, nói cho cùng thì... Nuôi con để dưỡng già, đúng không?"
Ninh Nhất Tiêu cười, cúp điện thoại.
Hắn biết một khi mình đã làm đến như vậy, công việc này nhất định sẽ mất.
Bố của Đinh Hiểu Thần là một người vô năng nhu nhược, trong công việc bị chèn ép chỉ có thể phát tiết lên người vợ con, bây giờ hắn xen ngang giữa đường như vậy, đối phương nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách tố cáo hắn.
Ninh Nhất Tiêu sớm đã dự liệu đến, nên cố ý chọn buổi học cuối cùng kết thúc xong mới ra tay.
Đưa Đinh Hiểu Thần đến nhà ông ngoại nhóc chỉ mất hai, ba phút, người phụ trách của bên trung tâm gia sư kia gọi điện thoại đến ra lệnh cho hắn từ chức.
Nhưng mà bên trung tâm không cách nào ra tay với số tiền dạy học của hắn được, tất cả đều như dự đoán.
Ngoài trời mưa rơi, chỉ còn lại mình hắn. Thường ngày Ninh Nhất Tiêu không khi nào gọi xe, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó, hôm nay còn trả tiền viện phí và các loại kiểm tra cho Đinh Hiểu Thần, nhưng cũng rất rõ đây chỉ là giúp đỡ được trong một lúc, hắn không thể giúp được nhiều hơn nữa.
Lúc này Ninh Nhất Tiêu nhớ tới những kí ức vụn vặt, cứ như mặc một chiếc áo khoác cũ bị lãng quên, tay đưa vào trong túi lại sờ thấy được những mảnh giấy bị trộn lẫn rồi phơi khô.
Hồi nhỏ bị đánh hắn không đi được bệnh viện, nghe nói nước muối có thể sát trùng bèn chạy ra bờ biển làng chài rửa miệng vết thương, nào ngờ lại càng nghiêm trọng hơn, đã thế còn suýt bị dân làng nuôi con trai tưởng là ăn trộm, túm đầu hung dữ đánh chửi cho một trận.
Nắng trời lúc đó quá bỏng rát, Ninh Nhất Tiêu nhớ rõ ràng.
Bắc Kinh rất ít khi mưa phùn thế này.
Lúc chiều tối, mặt trời đã hoàn toàn biến mất, bầu trời dần chuyển sang màu xanh xám u ám. Ninh Nhất Tiêu đi trên đường người đi bộ, ngang qua gầm cầu vượt, băng qua tòa nhà chọc trời tỏa ánh sáng vàng kim, ánh đèn neon náo nhiệt ánh lên vũng nước biến thành một bức tranh sơn dầu lem luốc.
Hắn không có phương hướng, muốn cơn mưa này dẫn đến một chốn nào đó hạnh phúc.
Cuối cùng Ninh Nhất Tiêu đi tới trạm dừng xe buýt, cuối cùng cũng định trở về.
Biển quảng cáo ở trạm dừng chân tỏa ra ánh sáng màu lam tím trong mưa, huyền ảo như một giấc mơ.
Tầm nhìn dần tụ lại, Ninh Nhất Tiêu có thể thấy một bóng người quen thuộc, đối phương đang ngồi trên ghế dài bằng thép không gỉ, áo sơ mi nhuốm lên một màu lam lạnh nhạt, góc nghiêng mơ hồ, trên ghế và dưới nền đất có rất nhiều chai nước trống không xiêu xiêu vẹo vẹo, trông giống đống chai rượu đầy ưu phiền hơn.
Cổ áo cậu mở rộng, trên mặt chẳng có biểu cảm, áo sơ mi ướt mất một nửa có phần trong suốt, chẳng khác nào một bức tranh cô đơn tĩnh mịch.
Là Tô Hồi. Sau khi Ninh Nhất Tiêu xác nhận, hắn lại đứng im ở đó.
Như một loại thần giao cách cảm kì diệu nào đó, Tô Hồi quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn.
Cuộc gặp gỡ của hai kẻ đánh mất linh hồn.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top