#4. Bỉ ngạn
Ngày xưa, Mạn Châu và Sa Hoa vốn là một đôi, song lại không thể gặp gỡ và yêu nhau do luật trời đã định. Vì quá thương nhớ đối phương nên cả hai đã trái luật trời, tìm về bên nhau và thề nguyện chẳng bao giờ lìa xa. Cũng vì điều này mà họ đã bị đày xuống trần gian, rồi trở thành hoa và lá của cùng một loài cây.
Cây này sở hữu một nét đẹp kiêu sa nhưng lại chất chứa nhiều nỗi u buồn. Đặc biệt, khi hoa nở thì lá không mọc nữa cũng như khi lá phát triển thì hoa lại chẳng xuất hiện bao giờ. Việc hoa và lá không gặp nhau cũng giống như sự trừng phạt dành cho Mạn Châu và Sa Hoa, khiến họ mãi chia tách nhau.
Bỗng một hôm, Đức Phật vô tình phát hiện loại hoa có sắc đỏ rực rỡ cả một vùng, vừa thể hiện sự nhung nhớ, vừa ẩn chứa bao u sầu. Hiểu được huyền cơ trong đó, Đức Phật đã động lòng xót thương và đem chúng về nơi Cực Lạc.
Vốn là miền Phật quốc, là chốn thanh tịnh, loài hoa này đành phải rũ bỏ các cảm xúc u buồn, nhớ thương,... ở lại trần gian. Để rồi những cảm xúc ấy kết thành một sắc đỏ rực rơi xuống sông Vong Xuyên.
Lúc này, Bồ Tát Địa Tạng đã gieo xuống hạt giống để chúng trở thành đóa hoa đỏ tươi bay lên khỏi mặt nước. Cũng từ đó, loài hoa đỏ này được gọi là Mạn Châu Sa Hoa có nhiệm vụ làm sứ giả dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi.
Còn những đoá hoa ở cùng Đức Phật chốn Cực Lạc thì hóa thành sắc trắng tinh khiết, không nhuốm bụi trần. Chúng được gọi là Mạn Đà La Hoa – hoa của cõi Phật. Đây cũng là một tên gọi khác của hoa Bỉ ngạn.
Từ đó, hoa Bỉ ngạn có 2 màu sắc chính, một là hoa trắng tinh khiết tượng trưng cho sự vô dục vô cầu, vô bi vô khổ. Màu còn lại là đóa hoa đỏ rực gợi nhớ sự chia ly, u buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top