Vết thương cũ

Minjeong nhìn những chữ số màu đỏ nhảy lên trên cân khi em rút hết chút đường cuối cùng ra khỏi túi. May mắn thay, em nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình từ phía sau, vì vậy em nhanh chóng nhìn qua vai mình để xác nhận đó là ai. "Ồ, Jimin! Cô có thể lấy cho tôi một túi đường khác được không?" em hỏi trước khi quay lại để kiểm tra các con số một lần nữa.

Thay vì nhận được những gì bản thân đã yêu cầu, Minjeong bắt đầu trở nên căng thẳng khi có hai bàn tay đặt lên eo em, và Jimin cũng áp ngực ả vào lưng người thợ làm bánh. Minjeong gần như hất tung toàn bộ bát đường mà em vừa đo được khi quay ngoắt lại. Mở to mắt, em bắt gặp ánh mắt cố định của Jimin, nhìn chằm chằm vào em như một loài động vật ăn thịt.

"C-cô đang làm gì vậy?" Minjeong thở khò khè khi vòng tay của người phụ nữ cao hơn ôm lấy em. Em có thể cảm thấy những ngón tay của Jimin đang loay hoay với nút của chiếc tạp dề trên lưng dưới của mình.

"Tôi đã để ý cái cách mà cô luôn nhìn tôi," Jimin ậm ừ, bây giờ đang kéo chiếc tạp dề màu xám ra khỏi người thợ làm bánh.

Minjeong nuốt nước bọt mạnh, mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang. "N-nhìn ư?" Không thể phủ nhận rằng em đã bị thu hút bởi người phụ nữ lạ mặt kể từ khi họ gặp nhau, nhưng em đã cố gắng không nghĩ về Jimin một cách cơ bản như vậy.

"Sao cô cứ cố giả ngơ vậy?" Jimin cười, kéo tạp dề qua vai em.

Khi tấm vải tiếp đất ở một nơi nào đó ở phía xa, Minjeong nghe thấy nó va chạm vào một số khay kim loại, nhưng em quá lơ là để quan tâm. Em cố gắng làm dịu trái tim đang đập loạn xạ của mình bằng cách tự nhủ rằng đừng cho rằng điều gì đó sắp xảy ra, nhưng Jimin khiến em thực sự khó có thể gạt những suy nghĩ đó ra xa khi đầu ngón tay của ả đột nhiên lướt xuống bụng em trước khi hạ tay xuống ngay nút quần jean của em. Minjeong nuốt nước bọt mạnh một lần nữa và nắm chặt mặt bàn bằng thép phía sau khi em cố gắng giữ cho đầu gối của mình không bị lung lay.

"J-jimin, cô—" cô gái tóc vàng thở hổn hển khi cúc quần jean bị bung ra và những ngón tay nhợt nhạt kéo phéc mơ tuya xuống. Em nhìn đôi môi xinh xắn của Jimin mím vào nhau trong sự chờ đợi trước khi ả nở ra một nụ cười xấu xa. Khi những đầu ngón tay bắt đầu luồn qua cạp quần, Minjeong cảm thấy cổ họng như nghẹn lại khi toàn bộ cơ thể em căng ra vì sợ hãi.

"Minjeong...."

"J-jimin," Minjeong thở hổn hển. Em nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia bắt đầu mờ đi khi những ngón tay luồn xuống sâu hơn, khiến em không thể suy nghĩ thông suốt được nữa.

"Minjeong!"

Nụ cười gian xảo của Jimin đột nhiên biến mất khi Minjeong mở mắt, nhăn mặt khi đôi đồng tử nhạy cảm của em phải tiếp nhận ánh sáng rực rỡ trên trần nhà. Em chớp mắt một vài lần, cho phép đôi mắt của em điều chỉnh với ánh sáng và tâm trí của em cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.

"Minjeong!"

Khi Minjeong cuối cùng cũng có thể tập trung, em thấy Jimin đang ngồi trên mép giường và nghiêng người về phía em. Nhận ra vị trí mà ả đang ngồi, giấc mơ sống động ban nãy ngay lập tức vụt qua trong tâm trí em, và em vội vàng kéo tấm phủ lên để che đi đôi má ửng đỏ của mình.

Minjeong hé mắt qua mép chăn. "C-cô đang làm gì vậy?" em thì thầm, cầu nguyện sâu sắc rằng em trông không quá bối rối.

"Báo thức của cô đã đổ chuông được một lúc," Jimin nói với em.

Ồ. Ngoài nhịp tim đập thình thịch của chính mình, Minjeong đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ chỗ bên cạnh em trên giường. "Xin lỗi, tôi không thường ngủ mà mặc kệ báo thức như vậy," em nói, với tay để rút phích cắm khỏi bộ sạc trước khi tắt báo thức đi.

"Đó hẳn là một giấc mơ mãnh liệt," Jimin nhận xét. "Cô đã lầm bầm rất nhiều."

"T-tôi có sao?!" Minjeong đột nhiên hét lên, bây giờ cực kì tỉnh táo. "C-có phải tôi đã nói điều gì đó xấu hổ không?"

Trông khá bối rối, Jimin quay đi khi người thợ làm bánh ngồi thẳng dậy. "Không. Chỉ lầm bầm thôi."

Tạ ơn chúa . "X-xin lỗi. Chắc tôi đã đánh thức cô rồi."

Người phụ nữ kia lắc đầu. "Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng hơi tỉnh rồi. Chúng ta có nên chuẩn bị sẵn sàng không?"

Ngay khi Jimin đi lướt qua giường ngủ, Minjeong thở dài khi em kéo lòng bàn tay xuống khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nội tâm em tự nguyền rủa bản thân khi nhận ra rằng em đã không quan hệ tình dục trong nhiều tháng, và tâm trí đang hành hạ em theo cách tồi tệ nhất có thể.

***

Đứng trong nhà bếp trên gác xép của Minjeong, con cáo khoanh tay trước ngực khi nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Bầu trời vẫn còn phủ một màu đen, vẫn còn một giờ trước khi mặt trời mọc và mặc dù ả không thể nhìn thấy ngôi trường về mặt vật chất, nhưng ả vẫn có thể nhìn thấy nó trong tâm trí mình. Có gì đó không ổn với ả? Nhiều ngày đã trôi qua, nhưng Jimin vẫn không ngừng tranh luận với bản thân rằng liệu quyết định không giết cậu thiếu niên của ả là vì lý do hoàn toàn hợp lý...hay là hoàn toàn trực quan khi ả có cảm giác kỳ lạ đó trong ruột? Có gì đó thật sai lầm vào khoảnh khắc đó.

Jimin khẽ chột dạ khi một bàn tay ấm áp đột ngột chạm vào phần lưng dưới của ả.

Minjeong, lúc này đang mặc quần áo đi làm với mái tóc vàng được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa cao, bước lên đứng cạnh vị khách của em. "Này, cô ổn chứ?"

"Ừ."

"Cô đã nhớ ra điều gì đó sao?"

Cáo nhận ra rằng ả trông phải lo lắng lắm. Ả tiếp tục diễn vai mất trí nhớ của mình. "Những mảnh vụn kí ức. Tôi thực sự không chắc lắm."

"Cô có..." Minjeong dừng lại, những ngón tay nhẹ nhàng xoa vào lưng Jimin trước khi em tiếp tục nói, "Cô có muốn nói về nó không?"

Jimin rời khỏi cái chạm trìu mến để ả có thể nhìn vào cô gái tóc vàng. "Tôi thích làm bánh hơn," ả nói, che đi nỗi lo bằng một nụ cười.

***

Nhờ có tiếng chuống điện thoại reo liên tục của Minjeong, hôm nay Jimin dậy sớm hơn thường lệ và đang giúp cô gái tóc vàng chuẩn bị bột trước khi những thợ làm bánh khác đến cửa hàng. Thật khó chịu khi phần này mất nhiều thời gian. Jimin thích cảm giác thỏa mãn khi lôi những chiếc bánh nướng xinh xắn ra khỏi lò, nhưng tất cả các công đoạn trộn, nhào, chờ bột nở, và bất cứ cái quái gì 'để cho gluten nghỉ' trước đó đều gây khó chịu cho con cáo thiếu kiên nhẫn.

Với đôi mắt luôn quan sát, Jimin nhận thấy rằng chủ cửa hàng sáng nay khá...vụng về. Minjeong sẽ làm rơi bát và lóng ngóng đánh rơi đồ bất cứ khi nào con cáo nhìn chằm chằm quá lâu hoặc bước quá gần. Em ấy luôn vụng về thế này sao? Nó đến mức Jimin quyết định đứng yên tại chỗ và tiếp tục đo lường các thành phần khi ả phát chán với việc nhìn thấy Minjeong rủa thầm khi em mắc một lỗi khác — như nhầm lẫn giữa hàm lượng bột và đường. Jimin mới đến đây một tuần, nhưng ả đã thuộc lòng tất cả các công thức nấu ăn của em.

Loài người thật ngu ngốc, Jimin thở dài nhìn Minjeong đánh rơi chiếc thìa cà phê xuống bàn khi ả đang nhướng người qua để lấy nó từ tay em.

Âm thanh dễ nhận biết của việc mở khóa cửa trước của cửa hàng, sau đó là tiếng chuông leng keng báo hiệu cho con cáo rằng Yizhuo và Aeri đã đến nơi làm việc. Tuy nhiên, giọng nói đang vang lên trong bếp không phải là của họ.

"Gooooooood MORNING!"

"Unnie!" Minjeong hét lên, nhảy lên xuống tại chỗ trước khi chạy đến chỗ một người phụ nữ tóc nâu nhỏ nhắn mà Jimin chưa từng thấy trong bếp. "Mừng chị trở lại! Mọi chuyện với gia đình chị vẫn ổn chứ?"

"Ừ! Tất cả mọi người đều mạnh khỏe. Bà nội chỉ cho bọn chị một phen hú vía." Người phụ nữ xa lạ, có mái tóc màu nâu hạt dẻ được búi cao, cuối cùng cũng buông tay ôm Minjeong để cô ấy có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mới trong bếp. "Và em phải là Jimin!"

Con cáo nhanh chóng chớp mắt. "Chị có biết tôi không?"

"Yizhuo đã kể với chị trên đường đến!" cô ấy nhiệt tình giải thích.

Jimin nhìn lướt qua người phụ nữ nhỏ bé ở cửa bếp, nhưng không thấy bóng dáng của những người thợ làm bánh khác đâu.

"Ồ! Yizhuo và Aeri chỉ đang uống cà phê thôi, họ sẽ đến đây sau một lúc," người phụ nữ nói rõ trước khi cô ấy nhanh chân đến gần Jimin. Cáo lùi lại một cách thận trọng, nhưng không biết phải làm gì khi người phụ nữ nhỏ bé bất ngờ vòng tay qua và ôm chặt lấy ả. "Chào mừng đến với gia đình, Jimin! Chị là Seungwan!"

"À-ừm, chào chị, Seungwan." Từ ngưỡng cửa nhà bếp, Jimin nhìn thấy Minjeong với nụ cười hở lợi rạng rỡ của em và điều đó ngay lập tức khiến con cáo thư giãn khi ả nhận ra rằng người lạ này có lẽ cũng không phải là một mối đe dọa như tất cả những người thợ làm bánh mềm lòng kia.

"Con bé đáng thương này!" Seungwan thủ thỉ, siết chặt con cáo một lần nữa trước khi buông ra và lùi lại. "Nếu có bất cứ điều gì em cần, chỉ cần cho chị biết, được không?"

"Ừ-ừm, được," Jimin trả lời, khá choáng váng trước việc được chú ý dồn dập.

***

Ngày tháng trôi qua, hóa ra Jimin thực sự thích Seungwan.

Con cáo đã nghĩ rằng mọi người ở tiệm bánh đều rất dễ mến và thân thiện, nhưng Seungwan thực sự đã đưa nó lên một tầm cao mới. Người phụ nữ hết lời khen ngợi và cưng chiều Jimin đến mức chiếc cáo tự luyến luôn thấy mình cười ngoắc mồm đến tận mang tai khi nhận được lời khen.

"Yah, Jimin-ie, em là giỏi nhất!" Seungwan hét lên, làm động tác nắm đấm cụng vào không khí khi Jimin giúp người thợ làm bánh mang một túi bột khác ra. Người phụ nữ này rất hoạt ngôn với những lời khen ngợi quá mức của cô ấy, như khi Seungwan vỗ mạnh vào bắp tay của Jimin trong khi nói với Minjeong, "Tại sao em không tìm thấy cô gái này sớm hơn?! Em ấy mạnh mẽ hơn hầu hết những chàng trai đã từng làm việc ở đây! Jimin thật tuyệt vời!"

Có lẽ đó chỉ là sự kiêu căng của ả, nhưng Jimin vui vẻ ngấu nghiến những lời khen ngợi như cái cách ả thưởng thức một bữa ăn.

Nhà bếp hôm nay hơi chật hơn một chút, nhưng Jimin cảm thấy mọi việc rất tốt. Với sự bổ sung của Seungwan, mọi người đều vui vẻ hơn lúc họ trò chuyện vào buổi sáng và Jimin đã thu nạp nhiều thông tin nhất có thể — vì lợi ích của việc nghiên cứu về phụ nữ loài người.

Vào một lúc nào đó sau buổi sáng, Minjeong bước vào bếp với một bưu kiện nhỏ và lại gần ả với gói bưu kiện đó. "Này Jimin, tôi đã đặt cho cô một chiếc tạp dề mới," em nói khi mở gói hàng mới được giao.

"Cô không thích cái tạp dề này trên người tôi sao?" Cáo bĩu môi, mồi chài một lời khen ngợi.

Thay vào đó, Minjeong cười. "Nếu cô muốn ra phía trước nhiều hơn, tôi thực sự mong khách hàng không phải nhìn thấy cô trong một cái gì đó có nội dung, 'This Bitch Can Bake'." Em đưa chiếc tạp dề mới cho Jimin. "Tôi đã thấy cái tạp dề này trên cửa hàng trực tuyến và nghĩ rằng cô sẽ thích nó."

Jimin nhận lấy chiếc tạp dề mới, duỗi tay ra và giăng nó ra trên không trung để ả có thể nhìn rõ hơn. Chiếc tạp dề này được kẻ ca rô với các ô vuông màu xanh da trời và trắng trong khi dây đai và túi trung tâm có màu xanh dương đậm tạo nét phá cách cho tổng thể. "Nó thật đẹp," Jimin nói, nhìn qua. "Cảm ơn cô."

Khi con cáo đã buộc lại chiếc tạp dề mới của mình và vuốt phẳng mặt trước, ả để ý thấy Minjeong đang đứng khoanh tay trước ngực và kiểm tra trang phục mới của ả.

"Nó có đẹp không?" con cáo hỏi, tìm kiếm lời khen ngợi.

Cô gái tóc vàng mỉm cười khi em nhiệt tình gật đầu. "Cô trông thực sự xinh đẹp trong màu xanh dương. Đó chắc chắn là màu của cô."

Không có cụng tay chào hỏi hay la hét quá mức như Seungwan, nhưng Jimin thích điều đó, nó làm cho cái tôi của ả phình to một cách tuyệt vời.

***

Trước khi bữa trưa cao điểm bắt đầu, Jimin nhận thấy có điều gì đó bất thường khi ả bắt gặp Aeri đang tháo tạp dề và lấy ví của cô. Hơi e ngại về sự thay đổi trong thói quen thường ngày của họ tại tiệm bánh, con cáo nhanh chóng tiếp cận người phụ nữ và hỏi cô tại sao lại rời đi sớm.

"Seungwan đã quay trở lại, vì vậy tôi sẽ chuyển sang làm bán thời gian. Tôi thường đến đây để giúp đỡ vào buổi sáng."

"Ồ," Jimin trả lời. "Cô sẽ đi đâu?"

"Quay lại công việc chính của tôi."

"Cô có một công việc khác?"

"Đúng vậy, thực ra tôi là một nhiếp ảnh gia, do đó lịch trình của tôi khá linh hoạt tùy thuộc vào lịch hẹn của tôi. Minjeong vừa cần sự giúp đỡ thêm vào tuần trước trong khi các cô gái khác đi vắng. Vì vậy, tôi chỉ thực hiện tất cả các công việc chỉnh sửa của mình vào buổi tối."

Jimin chưa bao giờ thắc mắc về cuộc sống của những người phụ nữ khác bên ngoài tiệm bánh vì tiệm bánh dường như là toàn bộ cuộc đời của Minjeong, từ hoàng hôn đến bình minh. "Làm hai công việc không mệt sao?" con cáo hỏi.

Aeri cười, nhưng cô gật đầu. "Không sao đâu, tôi không ngại giúp. Minjeong đã có...một vài năm khó khăn."

"Cô thật sự rất tốt bụng."

"Này, đó là những gì gia đình sẽ làm," Aeri nói thêm, nở một nụ cười thông cảm cho con cáo. "Dù sao thì, tôi phải đi. Tôi cần hoàn thành một số thứ cho một khách hàng. Làm thật tốt, Jimin. Và đừng đốt cửa hàng khi tôi đi vắng! Tạm biệt!"

"Tạm biệt, Aeri."

***

Khi Aeri vắng mặt vào buổi chiều, Minjeong di chuyển đến mặt trước của cửa hàng để tiếp quản máy tính tiền. Và không lâu sau, Jimin đi ra mặt trước với Minjeong vì chẳng có mấy việc phải làm trong bếp với một Seungwan vừa trở lại, người luôn ở lại làm việc lâu hơn được yêu cầu, vì vậy cô ấy đã bị Minjeong gọi là 'một kẻ điên cuồng làm bánh'.

"Minjeong, đây là cái gì?" con cáo hỏi, khi ả bắt gặp một khay bánh ngọt mà ả không quen.

"À, đó là những chiếc bánh chong chóng ngàn lớp của Seungwan unnie," cô gái tóc vàng trả lời. "Thử cái này! Chúng là món mặn - và có thịt xông khói, vì vậy cô sẽ thích chúng."

Luôn háo hức muốn thử mọi thứ mà Minjeong đưa cho, Jimin vui mừng ăn một trong những chiếc bánh có hình đĩa vàng xoáy. Khi ả nhai, ả thích thú với lớp vỏ mỏng như bơ, và sự kết hợp của các miếng thịt xông khói giòn cùng với nhân béo ngậy và pho mát giòn ở bên trong. "Mm!" Con cáo gật đầu tán thưởng nhiệt tình và giơ ngón tay cái cho chủ cửa hàng. "Sao tôi chưa bao giờ thấy cô làm món này?"

"Bởi vì tôi ghét làm bánh ngàn lớp," Minjeong cười. "Tôi để tất cả những món bánh đó cho Seungwan-unnie."

"Bánh ngàn lớp có khó làm không?"

"Nó...đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn," Minjeong giải thích trước khi tiếp tục nói thêm, "Vì vậy, tôi không nghĩ rằng cô sẽ thích nó."

"Ra vậy," con cáo cười, nhẹ nhàng thích thú vì cô gái tóc vàng đã quá quen thuộc với tính cách của ả. "Tôi nên đóng gói những chiếc bánh này như thế nào?"

"Hộp nhựa," Minjeong hướng dẫn. "Làm ơn cho ba cái bánh vào mỗi hộp. Đây, tôi sẽ lấy một số thẻ giá in cho cô."

Sau khi họ lấy thẻ giá và Jimin đóng hộp bánh ngọt, ả đã nghe trộm cách Minjeong nói chuyện với khách hàng. Chỉ mới dành thời gian với Aeri ở mặt trước cửa hàng, con cáo nhận thấy người phụ nữ đó là người dịu dàng, thoải mái và lịch sự với khách hàng. Mặc dù vậy, Minjeong hoạt bát và vui vẻ hơn - điều này không làm con cáo ngạc nhiên một chút nào.

Chủ cửa hàng chúc mừng sinh nhật con của khách hàng khi họ đến lấy bánh, em hỏi một vị khách khác xem họ có thích bánh mì hoa cúc hơn ổ bánh mì sữa thông thường của họ không, và em thậm chí còn hỏi một khách hàng rằng liệu cánh tay bị gãy của người đó đã lành hẳn sau tai nạn chưa. Không có gì ngạc nhiên khi Minjeong lại rất chu đáo và tốt bụng, nhưng con cáo thấy rằng thật ấn tượng khi người thợ làm bánh có đủ năng lượng để duy trì thái độ này.

Trong khi Jimin trộm một chiếc bánh chong chóng kẹp thịt xông khói và pho mát khác để ăn vặt, ả nghe thấy tiếng cửa tiệm mở kêu leng keng. Khi ả đang nhai một miếng thịt xông khói muối thơm ngon, ả bất ngờ ngửi thấy và cảm thấy bầu không khí có sự thay đổi lớn.

Nó đột nhiên...khó thở.

Hoảng loạn, con cáo quay xung quanh gót chân của mình để xem có chuyện gì, nhưng không có gì khác thường. Bây giờ có một khách hàng nữ duy nhất trong cửa hàng, nhưng không có gì có vẻ khó chịu về cô ta cả. Jimin bối rối khi mùi hương của Minjeong đang biến đổi nhanh chóng. Nó ngột ngạt và khó chịu và Jimin cảm thấy như luồng cảm xúc của cô gái đang bắt đầu đốt cháy chiếc mũi nhạy cảm của mình. Ả nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng, lo lắng về sự thay đổi mạnh mẽ trong tâm trạng của em.

"E-em...em đang làm gì ở đây vậy?" Minjeong lắp bắp nhìn khách hàng.

Jimin cảm thấy những sợi lông trên gáy ả dựng lên vì sự lạnh lùng trong giọng điệu của người thợ làm bánh.

Người phụ nữ kia, có mái tóc đen dài và trông thấp hơn một chút so với người thợ làm bánh tóc vàng, tiến đến quầy với những bước thận trọng. "Này... ừm, tối nay chị gái em và chồng chị ấy sẽ đi qua thị trấn. Chị ấy đã bảo em chọn một ít bánh trứng cho chị ấy — họ luôn thích bánh của chị vì chúng là tuyệt nhất. Chị có bánh trứng trong cửa hàng hôm nay không? "

Con cáo thắc mắc tại sao cô gái tóc vàng lại mất nhiều thời gian hơn bình thường để trả lời.

"Ừm, chị không chắc liệu mẻ bánh mới đã sẵn sàng hay chưa," Minjeong cuối cùng trả lời. "Em muốn bao nhiêu cái?"

"Một tá, nếu chị có đủ. Xin vui lòng."

Không có gì khác thường về cuộc trao đổi của họ, nhưng khứu giác của Jimin đang hoạt động mạnh mẽ từ lượng cảm xúc tràn ngập trong tiệm bánh. Mùi hương choáng ngợp đến nỗi ả còn khó có thể ngửi thấy được mùi bánh.

"Jimin, cô có thể vào bếp và xem bánh đã sẵn sàng chưa không?" Minjeong hỏi.

"Được thôi," Jimin trả lời, vui mừng ra khỏi căn phòng đó và tránh xa bất cứ thứ cảm xúc bốc mùi kinh khủng nào đang tỏa ra từ cả hai người. "Bánh trứng đã được làm xong chưa ạ?" ả hỏi Seungwan.

"Xong rồi á! Em có thể lấy khay bánh này," người thợ làm bánh tóc nâu trả lời, chỉ vào những chiếc bánh trứng đang bốc khói. "Chỉ cần cẩn thận, chúng vẫn còn khá nóng."

"Vâng." Trời ơi. Con cáo vẫn có thể ngửi thấy luồng khí ngột ngạt khủng khiếp tỏa ra từ Minjeong mặc dù họ ở các phòng khác nhau. Trong khi ả sử dụng một cặp kẹp để đặt những chiếc bánh tard trứng vào một chiếc hộp, ả đã nắm lấy tay Yizhuo khi cô nàng tóc đỏ đi qua đủ gần. "Yizhuo," Jimin nói, khá hoảng sợ về những gì đang diễn ra. "Tôi nghĩ có gì đó không ổn với Minjeong."

Yizhuo trông vô cùng bối rối, nhưng không hỏi con cáo một câu nào. Em ấy chỉ đơn giản là đi ra cửa hàng.

"Cái quái gì vậy? Cô thật sự có gan để xuất hiện ở đây sao!"

"Yizhuo!"

Jimin thậm chí còn căng thẳng hơn trước đó. Thay vì giải quyết bất cứ điều gì, ả đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi ngay cả mùi hương ấm áp và tươi sáng thường ngày của Yizhuo cũng nhanh chóng biến thành thứ gì đó đốt cháy chiếc mũi nhạy cảm của ả cũng tích tụ với tất cả các mùi khó chịu khác. Jimin nhanh chóng quay trở lại phía trước với đơn đặt hàng của khách hàng trên tay. Có lẽ nếu ả có thể đến đó đủ nhanh, người phụ nữ này sẽ rời đi, và tiệm bánh sẽ không còn cảm giác như thế này nữa.

Con cáo ra khỏi nhà bếp và tìm thấy cả Minjeong và Yizhuo bên quầy thu ngân, nhìn chằm chằm vào khách hàng. Jimin ép bản thân chen vào giữa hai người thợ làm bánh để đặt hộp bánh trứng xuống. "Của cô đây. Có một tá trong đó. "

Yizhuo nghiêng người qua quầy. "Cô đang thực sự yêu cầu một cú đánh mông—"

"Yizhuo!" Minjeong cáu kỉnh. "Em ấy là một khách hàng. Làm ơn trở lại nhà bếp! "

"Minjeon—!"

"Làm ơn!"

Jimin quan sát Yizhuo cân nhắc một cách nhanh chóng cho đến khi cuối cùng em ấy thực hiện theo yêu cầu của bạn mình. Dù vậy, điều đó không ngăn được cô nàng tóc đỏ trừng mắt nhìn khách hàng trong suốt hành trình quay trở lại nhà bếp. Bây giờ ở một mình với Minjeong và khách hàng, con cáo lo lắng bồn chồn trong tư thế của mình, tự hỏi tại sao hai con người ngốc nghếch này chỉ nhìn chằm chằm vào nhau và không nói chuyện.

Mặc dù Jimin không phải xử lý máy tính tiền, nhưng ả bắt đầu tính tiền khi Minjeong không di chuyển.

"Chị...trông xinh lắm, Minjeong," khách hàng đột nhiên thì thầm.

Jimin siêu nhận thức được hơi thở gấp gáp mà người thợ làm bánh tạo ra cũng như nhịp tim của em đang quay cuồng như thế nào.

"Chaehyun, đừng. Em không thể bước vào đây sau một năm và nói những thứ như th— "

Đứng cạnh Minjeong, Jimin tự hỏi tại sao cô gái tóc vàng đột nhiên không nói nên lời. Ả nhìn sang và dõi theo đường mắt của người thợ làm bánh đến tận tay khách hàng đang đặt trên mặt bàn. Không có gì đặc biệt về bàn tay của khách hàng cả. Thứ duy nhất trên đó là một chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón giữa của cô.

Hơi thở của Minjeong đột nhiên trở nên nặng nề. "Em...Em...."

"Cô sẽ thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng?" Jimin ngắt lời.

"Thẻ tín dụng," người phụ nữ trả lời, cắt đứt giao tiếp bằng mắt với Minjeong để có thể hoàn thành việc mua hàng của mình với Jimin. Sau khi giao dịch hoàn tất và khách hàng được giao hộp bánh trứng, nằm gọn trong một chiếc túi, cô ấy quay lại chú ý đến Minjeong. "Này, nếu chị muốn... có lẽ đôi khi chúng ta nên nói chuyện. Để có một kết thúc chính thức— "

"Không, cảm ơn," cô gái tóc vàng nhanh chóng đáp trả.

Gumiho đột nhiên nhận ra mùi nồng nặc kinh khủng này là gì. Đã lâu rồi ả không ngửi thấy nó, nhưng bây giờ ả nhớ lại. Lần cuối cùng ả ngửi thấy quá nhiều hận thù chứa đựng trong một không gian chật hẹp như vậy là cách đây rất lâu khi ả bị săn đuổi bởi một đám đông giận dữ. Jimin không thể chịu được bầu không khí ngột ngạt này nên đã chen vào để khuếch tán không khí căng thẳng.

"Tôi nghĩ cô nên đi," Jimin nói với người phụ nữ. Ả bắt đầu trở nên choáng ngợp rằng khách hàng này đang làm Minjeong khó chịu đến mức như vậy.

"Xin lỗi, nhưng đây không phải việc của cô," người phụ nữ đáp trả.

Và chỉ cần có thế, Jimin bất ngờ nhảy qua quầy thu ngân, điều này khiến khách hàng cực kì sợ hãi. Cáo thực sự nên suy nghĩ nếu khả năng của mình có tác dụng với phụ nữ. Ả chưa bao giờ thử nghiệm nó trước đây và ả, bằng một cách thiếu suy nghĩ - liều lĩnh - quyết định kiểm tra nó ngay lúc này. Người phụ nữ kia thấp hơn Jimin và ả vui vẻ cúi mình về phía cô ấy.

Để ý rằng lưng ả đang đối diện với Minjeong, Jimin để mắt ả đỏ bừng. "Cô chỉ đang định rời khỏi đây," gumiho ra lệnh.

Cảm giác như một sự dừng lại kéo dài một cách khó chịu trước khi những đốm hồng ngọc đột nhiên bắt đầu lấp lánh mờ nhạt trong mắt khách hàng. "Ừ," cô ấy gật đầu. "Tôi chỉ định rời khỏi."

Khi tiếng chuông cửa leng keng, Jimin thở phào nhẹ nhõm khi không khí đã trở nên tốt hơn khi không có người phụ nữ đó trong cửa hàng nữa. Mặc dù mùi hương của Minjeong vẫn còn phảng phất.

"Cô không cần phải làm vậy," Minjeong nhẹ nhàng nói từ phía sau quầy.

Jimin xua đi hơi nóng trong tròng mắt của ả và hy vọng rằng Minjeong không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường từ góc độ đó. Ả quay lại và bây giờ đi gần về phía quầy thu ngân. "Cô muốn cô ta đi, phải không?"

"Ừm," Minjeong thở dài.

"Cô ta là ai?"

"Người yêu cũ của tôi," Minjeong nhanh chóng trả lời. Em nhìn xuống mặt bàn trước khi bặm môi dưới, nhưng em không nói gì khác.

Cáo đã quen với việc chủ cửa hàng thường hay nói nhiều, nên sự im lặng này khiến ả vô cùng khó chịu. "Cô có ổn không?"

Minjeong nhanh chóng hắng giọng và xua đi vẻ u ám trên khuôn mặt. "Tôi ổn. Xin lỗi về điều đó," em nói trước khi nở nụ cười rạng rỡ.

Jimin vẫn có thể ngửi thấy mùi khó chịu kinh khủng đó trộn lẫn với bao nhiêu cảm xúc khác mà ả không thể phân biệt được. Và ngay cả khi ả không có khứu giác siêu phàm, Jimin chắc chắn rằng ả vẫn sẽ biết rằng Minjeong đang nói dối.

***

Phần còn lại của ngày trôi qua một cách chậm rãi và cái mùi chết tiệt đó vẫn không ngừng tuôn ra từ Minjeong. Nó khiến Jimin lo lắng rằng bất cứ thứ gì có thể làm vẩn đục mùi hương ấm áp, tươi sáng mà ả đã quá quen thuộc. Jimin muốn hỏi Minjeong rằng điều gì đã khiến em thay đổi cảm xúc như vậy, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy người thợ làm bánh tóc vàng như thế này thực sự...khiến ả sợ hãi.

Thật dễ chịu khi Minjeong nhìn chung không có gì khác ngoài rất dễ đoán. Thật dễ dàng để Jimin có thể tìm ra câu trả lời chính xác mà ả muốn từ một con người giàu lòng nhân ái như vậy, nhưng cô gái tóc vàng này đã khá khó đoán vào buổi tối hôm nay. Em trở thành một người xa cách, ít nói và thậm chí còn gắt gỏng. Yizhuo thậm chí còn khuyên Jimin rằng, 'Hãy cúi đầu xuống cho đến khi nó qua.'  Và Jimin không biết phải làm gì với thông tin đó.

Ả có thể chỉ việc ép buộc người kia. Với một ánh mắt đỏ rực, ả có thể buộc Minjeong kể cho ả nghe câu chuyện mà ả rất tò mò. Ả thậm chí có thể buộc người thợ làm bánh mở ra ký ức để ả xem qua. Nhưng không hiểu sao với Minjeong, Jimin cảm thấy nó quá...xâm phạm.

Đó là một ý nghĩ kì lạ đối với gumiho, nhưng sự kính trọng của ả đối với con người kia đã lớn lên bởi cái cách mà ả được chăm sóc kể từ khi ả đến cõi phàm trần.

Khi cáo và người thợ làm bánh ngồi xuống ăn tối, Minjeong không có thức ăn nấu sẵn ở nhà để mời khách của em vào tối nay. Thay vào đó, em gọi pizza. Và trong tất cả những bữa ăn mà cô thợ làm bánh tóc vàng đã mời người lạ ở nhà em ấy, pizza thực ra không phải là món mới đối với Jimin. Ả đã ăn nó một lần trước đây trong một chuyến đi khi con mồi mời ả ăn bữa tối của anh ta tại quán bar.

Bữa tối khá ổn. Chiếc bánh pizza rất ngon với pho mát béo ngậy và lớp pepperoni giòn, nhưng cáo không hài lòng với lớp mỡ béo ngậy phủ trên môi. Mọi thứ về ngày hôm nay đều cảm thấy không ổn. Jimin ngồi loay hoay trên ghế với những suy nghĩ đang đè nặng. Có điều gì đó khác đã làm phiền con cáo kể từ chuyến thăm của ả đến trường

"Minjeong?"

"Mm?"

"Cô có nhớ cái đêm khi người đàn ông đó đã tiếp cận cô trong bãi đậu xe không?"

Vì Minjeong đã có vẻ xa cách như thế nào kể từ chuyến thăm của người yêu cũ đến tiệm bánh, Jimin có chút nhẹ nhõm khi thấy một chút sự sống trở lại trong đôi mắt ấm áp thường ngày của em khi em tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Ừm, tôi nhớ. Thành thật mà nói, rất khó để quên."

Con cáo tiếp tục với câu hỏi bức xúc của mình. "Tại sao cô không muốn tôi làm hắn ta bị thương?"

Hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó, Minjeong hít vào một hơi dài. "Được rồi, đừng hiểu sai ý tôi, tôi thực sự biết ơn những gì cô đã làm cho tôi. Nhưng khi khuôn mặt của chú ấy bắt đầu..." em dừng lại, gặp khó khăn khi miêu tả cảnh tượng khiến bụng em quặn lên. "Tôi không thích nhìn mọi người bị thương, được không? Và về mặt kỹ thuật, chú ấy đã không chạm vào tôi. Vì vậy, cô có thể gặp rất nhiều rắc rối với cảnh sát nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Tôi thực sự đã nghĩ rằng cô sẽ giết chú ấy."

"Vì vậy...cô không muốn thấy hắn ta bị thương," Jimin nhăn mặt trước khi nói, "Ngay cả khi hắn sẽ làm cô bị thương sao?"

"Khuôn mặt của chú ấy," Minjeong dừng lại lần nữa khi em hồi tưởng nhanh về nước da màu tím của người đàn ông được chiếu sáng dưới ánh đèn đường. "Thật khó để xem, Jimin."

"Còn Chaehyun thì sao?"

Ngay khi Jimin nói tên người phụ nữ, tất cả sự ấm áp trong mắt Minjeong đột nhiên biến mất khi em hơi ngả người về chỗ ngồi của mình. Nhìn thấy cô gái tóc vàng ngọt ngào trở nên như thế này khiến cáo ta căng thẳng. Tuy nhiên, ả vẫn cố gắng tìm câu trả lời.

"Yizhuo nói với tôi rằng cô ta thực sự đã làm tổn thương cô. Cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta bị tổn thương sao?"

Có gì đó lướt qua mắt Minjeong mà Jimin không thể xác định chính xác được. "Tôi...tôi thực sự không muốn nói về em ấy."

Jimin gần như hỏi câu hỏi yêu thích của ả. Tại sao? Nhưng theo bản năng, ả giữ chặt lưỡi của mình khi có điều gì đó không ổn với Minjeong mà ả đơn giản là không thể hiểu được.

"... Được rồi," Jimin trả lời rõ ràng trước khi quay lại ăn bữa tối của ả trong im lặng hoàn toàn.

***

Đến cuối ngày, Jimin thở phào nhẹ nhõm khi Minjeong vẫn đến bên cạnh kéo chăn cho ả trước khi em đi ngủ. Mặc dù đêm nay nụ cười của người thợ làm bánh có chút trống rỗng, em vẫn ngọt ngào chúc ả ngủ ngon trước khi em trở lại tầng dưới để làm việc đến khuya.

Đã gần một giờ trôi qua, nhưng con cáo vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Ả cố gắng nói với tâm trí của mình ngừng suy nghĩ, nhưng nó vẫn không ngừng băn khoăn về việc tại sao tâm trạng của con người kia lại thay đổi nhanh chóng đến vậy khi cuộc trò chuyện của em với khách hàng chỉ là thoáng qua. Điều gì đã xảy ra khiến Minjeong trở nên như vậy—?

Jimin đột nhiên mở mắt khi ả có thể lờ mờ nghe thấy một tiếng động lạ từ tầng dưới. Ả nhanh chóng ngồi dậy và điều chỉnh thính giác nhạy bén của mình, nhưng vẫn không nhận ra âm thanh đó là gì. Quyết định kiểm tra Minjeong, cáo nhanh chóng rời khỏi chỗ ngủ ấm áp và nhanh chóng đi xuống cầu thang.

Khi đôi chân trần của Jimin chạm xuống sàn bê tông của nhà bếp thương mại, ả để ý thấy cô gái tóc vàng đang ngồi trên sàn, tựa lưng vào chiếc bàn ở chính giữa và co chân lên trước ngực. Minjeong giật thót mình, ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột, và Jimin nhanh chóng nhận ra khuôn mặt ửng đỏ của người thợ làm bánh và đôi má em đang lấp lánh những vệt nước mắt hỗn độn.

Minjeong không nói gì cả, nhưng Jimin chẳng thể biết được rằng đó là do sự lựa chọn của em hay là em không thể nói được khi em cứ nấc lên từng tiếng nấc nhỏ, cố gắng lấy lại hơi thở. Em nhanh chóng cúi đầu khi lấy tay áo lau mặt, có vẻ xấu hổ vì bị bắt quả tang giữa chừng.

Tò mò, Jimin từ từ bước tới trước khi ngồi xuống sàn bê tông trước mặt cô gái tóc vàng. Minjeong không còn bốc ra mùi khó chịu gay gắt đó nữa, nhưng mùi hương của em bây giờ khá lạnh lẽo và nặng nè, nên vẫn rất khó chịu cho chiếc mũi của ả. Jimin đến gần và đặt chân trần của mình lên hai bên của Minjeong trước khi nhẹ nhàng kéo vai cô gái.

Con cáo muốn hỏi câu hỏi mà ả thường làm nhất với người thợ làm bánh.

Tại sao?

Trước khi ả có cơ hội nói ra câu hỏi của mình, Minjeong đột nhiên nhào vào ôm Jimin, nắm lấy vạt áo trước của ả, và khóc một cách cuồng loạn vào vai cáo ta.

Và điều đó thật khó hiểu cho Jimin, đột nhiên cảm thấy được cần đến. Nó khiến ả cảm thấy có ý nghĩa và hạnh phúc, nhưng không hoàn toàn giống như khi ả đắm mình trong sự ngưỡng mộ và chú ý, như ả thường làm — như ả thường khao khát.

Không nói nên lời về cách xử lý cảm xúc của mình, ả chỉ ngồi và tiếp tục giữ Minjeong cho đến khi cô gái cuối cùng ngất đi vì kiệt sức. Và khi Minjeong làm vậy, ả cẩn thận ôm em vào lòng. Ả nhẹ nhàng bước lên cầu thang, chú ý không va vào đầu hoặc chân của em khi ả đi qua ngưỡng cửa, và đặt người thợ làm bánh trên giường của em.

Thật kỳ lạ khi trong một tình huống ngược lại, Jimin lại là người nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên vai Minjeong, đảm bảo rằng em sẽ không bị lạnh trong đêm. Nhưng con cáo thấy cử chỉ này ấm áp và an ủi cũng giống như khi ả là người được đắp chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top