Chương 73: Điên rồi, thực sự là điên rồi!!!
Nữa giờ trước đó. Sau khi bốn người vào phòng, Hàn Ba Cuồng nhanh chóng dọn bàn. Tô Ngự ngồi ngay trước bàn máy tính của Hàn Ba Cuồng, đặt cặp sách sang một bên và quay lại nhìn ba người họ.
"Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Nói xong, cậu trực tiếp bật máy tính và đăng nhập vào QQ. Vì lúc đi học cậu không mang theo điện thoại, bây giờ lại đến nhà Hàn Ba Cuồng, sợ Ngô Bỉ sẽ lo lắng. Sau khi đăng nhập xong, avatar phía trên có màu xám, quả nhiên lúc này Ngô Bỉ không có online. Tô Ngự vẻ mặt thất vọng quay đầu lại, gặp phải ba đôi mắt nhỏ tò mò.
"Tô Ngự, tôi chưa bao giờ thấy cậu lên mạng vội vàng như vậy. Có chuyện gì gấp à?"
Tô Ngự vờ ho nhẹ một tiếng, từ trong cặp lấy ra cuốn tiểu thuyết mới. "Tôi vừa đặt mua một số sách mới, tôi chỉ muốn kiểm tra xem chúng đã được chuyển đi chưa."
Ba người nhìn nhau, cúi đầu, bắt đầu làm bài tập. Không biết có phải vì Tô Ngự thực sự có "Hào Quang Học Thần" hay không, Mạo Xung lúc ở nhà chẳng làm được bất cứ câu hỏi nào nhưng ở đây cậu ta có thể giải quyết hết chỉ trong vài cú nhấp chuột. Lúc đầu Mạo Xung có chút không phục, liền lấy ra một bộ đề thi mới, trực tiếp lật ra câu hỏi cuối cùng. Chỉ nhìn thoáng qua, hình ảnh Tô Ngự dạy cậu trong giờ nghỉ buổi sáng thực sự hiện lên trong đầu cậu ta, chỉ trong vòng vài phút đã giải quyết được. Cậu ta hưng phấn đưa kết quả cho Tô Ngự, mong được khen ngợi.
"Tô Ngự, cậu nhìn xem, tôi giải được rồi! Tôi thực sự đã làm được!"
Tô Ngự không hề quay đầu lại, mắt vẫn nhìn máy tính, thản nhiên cầm lấy bài thi, liếc một cái, vẽ một đường phụ ở giữa rồi ném về phía sau.
"Cậu thậm chí còn không vẽ các đường phụ. Những giá trị này đều sai. Làm lại."
Lời nói của Tô Ngự giống như một thau nước đá lạnh lớn, tạt thẳng vào tận xương tủy Mạo Xung. Hàn Ba Cuồng che miệng cười lớn, ngước mắt lên, lén nhìn Quách Hiểu Nhu, phát hiện Quách Hiểu Nhu cũng đang nhìn mình. Chỉ liếc một cái, Hàn Ba Cuồng trực tiếp ngã xuống. Trong lòng cậu ta tràn ngập những trái tim nhỏ màu hồng kéo cậu ta lên mái nhà, tâm trạng như chim cất cánh, bay cao bay xa. Quách Hiểu Nhu vốn muốn hỏi Hàn Ba Cuồng tại sao Tô Ngự lại giỏi như vậy, thật sự không có thứ gì có thể đánh bại Tô Ngự sao?
Đáp lại cô nhận được là nụ cười vô dụng đó, khóe miệng Hàn Ba Cuồng như chảy nước miếng, khiến cô nổi da gà. Cô vô thức run rẩy, ngước mắt nhìn Mạo Xung, trong đôi mắt u sầu của cậu ta có chút mất mát.
Quách Hiểu Nhu cũng rơi vào trầm tư, nhưng cô không biết lúc này Mạo Xung đang khó chịu. Hệ thống sưởi trong phòng cộng thêm vừa rồi bị bẽ mặt trước mặt hai người, mặt Mạo Xung có chút đỏ. Cậu ta cởi áo khoác ra, thấy Quách Hiểu Nhu đang run rẩy nên khoác áo khoác lên vai cô.
"Cậu có thấy lạnh không? Mặc áo khoác của tôi vào trước đi, cậu sẽ không bị cảm lạnh đâu."
"A? A! Cảm ơn cậu!!"
Rõ ràng đó chỉ là một hành động đơn giản, nhưng trong mắt Quách Hiểu Nhu, đó là một cảnh tượng có thể xem lại N lần. Gò má cô bắt đầu nóng bừng, bàn tay đang viết bài tập có chút mất kiểm soát, lực lúc nặng lúc nhẹ khiến tờ giấy trở nên lộn xộn. Toàn bộ bong bóng hồng xung quanh Hàn Ba Cuồng một bên lập tức vỡ tan, cả người ngã xuống đất. Cậu ta bĩu môi và nhìn Mạo Xung với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nóng quá à? Sao tôi lại không thấy vậy. Cậu có muốn ra ngoài tận hưởng không khí trong lành không?"
Thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, cậu ta ném cục tẩy vào người Mạo Xung. "Mẹ kiếp, làm bài cho tốt, tôi không tin, Ngô Bỉ còn làm được, tại sao tôi lại không?"
Nói xong, Mạo Xung ném cục tẩy ngược lại về phía Hàn Ba Cuồng, cậu ta né tránh vật thể đang bay đến, mảnh cao su không có mắt, bay thẳng về phía sau đầu Tô Ngự. Nó sắp tông vào đầu Tô Ngự, nhưng không ngờ, vào giây cuối cùng, Tô Ngự nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, cục tẩy lướt qua cậu.
"Tô Ngự, cậu cũng có mắt ở phía sau à?!"
Khóe miệng Tô Ngự nhếch lên, nếu không có Ngô Bỉ trước đó huấn luyện cho cậu, cậu căn bản sẽ không có khả năng cảm nhận được cục tẩy đang lao tới.
"Với mắt quan sát sáu phương và tai nghe bốn hướng, nếu cậu nghiên cứu nhiều hơn, cậu cũng có thể làm được."
Ba người không khỏi ngẩng đầu lên, thở dốc mấy lần, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu, cảm giác giống như một cao thủ giấu mặt. Tô Ngự vừa lật sang trang tiếp theo, QQ trên màn hình cho thấy người mà cậu đặc biệt chú ý đã online. Cậu vội vàng bấm vào hộp thoại [Tôi nghĩ tôi là biển].
-------
Đầu dây bên kia, Ngô Bỉ đang nhắm chặt mắt, khoanh tay đặt sau gáy, trên mặt lộ ra vẻ bất lực. Rõ ràng hôm nay hắn không phải làm gì, chỉ là Mạc Dĩ không cho để hắn về. Mạc Dĩ cố ý giữ Ngô Bỉ ở lại, cho hắn xem cuộc họp quản lý cấp cao của anh ta, nhìn thấy Ngô Bỉ gãi đầu, trong lòng anh ta thực sự cảm thấy đắc ý. Cuối cùng cũng đến nước này, trong lúc Mạc Dĩ chuẩn bị ký hợp đồng, Ngô Bỉ mới có thời gian trốn trong văn phòng, ngơ ngác một lúc.
Có rất nhiều người tìm kiếm QQ của Ngô Bỉ mỗi ngày, vừa mới online đã có rất nhiều tiếng bíp. Bực bội, hắn định tắt QQ thì nhạc chuông hắn dành riêng cho Tô Ngự vang lên. Nhạc chuông này được hắn đặc biệt cài đặt để phân biệt Tô Ngự với những người khác. Hắn vui vẻ mở hộp thoại.
"Thế nào rồi?"
Chỉ với ba chữ, sự mệt mỏi cả ngày của Ngô Bỉ đã biến mất, khóe miệng đã nhếch lên trời, tay gõ nhịp nhanh chóng.
"Không sao đâu, mọi thứ đều ổn."
"Tôi đang học ở nhà Hàn Ba Cuồng."
Ngô Bỉ vẻ mặt hài lòng, biết cậu đến báo cáo, nhớ tới trước kia Ngô Bỉ đi khắp các con đường tìm cậu.
"Ừ, lẽ ra tôi về sớm, nhưng anh ta không cho tôi rời đi."
Bên kia màn hình tạm dừng khoảng năm phút, không có trả lời, ngay lúc Ngô Bỉ tưởng rằng Tô Ngự offline, có vài chữ từ từ hiện lên. Ngô Bỉ nhìn thấy liền tức giận, cầm điện thoại lên, cầm chìa khóa xe trên bàn lao ra ngoài.
Mười phút sau, Mạc Dĩ ký xong hợp đồng, đi đến văn phòng, vẫn tò mò vì sao cửa văn phòng không đóng lại.
"Ngô Bỉ?"
Trong phòng không có phản hồi nên anh ta bước vào. Trong văn phòng tối chỉ có một chiếc máy tính sáng đèn. Sắc mặt Mạc Dĩ tối sầm, đi về phía máy tính. Thứ hiển thị trên màn hình là hộp thoại giữa Ngô Bỉ và Tô Ngự, đoạn tin nhắn dừng lại ở câu cuối cùng mà Tô Ngự để lại.
"Mạo Xung cũng ở đây."
Mạc Dĩ hít một hơi thật sâu và đập bàn. "Điên rồi, thực sự là điên rồi!!!"
Anh ta cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhìn lại hộp trò chuyện của Tô Ngự. Mạc Dĩ điều chỉnh tư thế ngồi và bấm vào không gian QQ của Tô Ngự. Những gì hiện ra trong tầm mắt là một cơn mưa trái tim màu xanh trắng chiếm toàn bộ màn hình.
"Ồ~ phong cách này vượt quá sự mong đợi của tôi."
Anh ta tình cờ xem qua một vài bài đăng của Tô Ngự, hầu hết đều là về việc học nên anh ta cảm thấy hơi thất vọng. Vừa lúc anh ta ấn đóng giao diện, anh vô tình bấm vào không gian QQ của Ngô Bỉ. Giao diện giống y hệt như vậy xuất hiện trước mặt anh ta, vẫn là cơn mưa trái tim xanh trắng, trái tim của Mạc Dĩ như bị một cây búa lớn đập vào.
"Điên rồi, thực sự là điên rồi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top