Chương 64: Thịt viên.
Buổi tối, Tô Chí Cương lê thân thể mệt mỏi, đẩy xe đạp, chán nản đi về nhà. Lúc sáng, nhóm phụ huynh không dễ dàng để ông đi, từng người một câu kéo ông, hỏi thông tin liên lạc của ông, nhiều người thậm chí còn đưa cho ông danh thiếp của họ. Vốn dĩ Tô Ngự xếp hạng nhất trường, khiến ông nở mặt nở mũi, trong lòng cũng vui vẻ. Tuy nhiên, Ngô Chính Hào đã mở rộng vinh dự lớn lao này lên gấp trăm lần, hiện tại, phụ huynh của các học sinh trong lớp đều muốn để Tô Ngự dạy kèm cho con mình. Vì lý do này mà Tô Chí Cương cũng bỏ lỡ thời gian mua vé số, càng cảm thấy cáu kỉnh hơn.
Chuông điện thoại của ông từ chiều đến giờ không ngừng vang lên. Lúc đầu, ông ấy không muốn quá thô lỗ trước mặt các phụ huynh của các bạn cùng lớp với Tô Ngự nên sẽ trả lời họ một cách tử tế. Nhưng dần dần, ông không chịu nổi nên tắt luôn điện thoại.
"Ba của Ngô Bỉ, anh ta làm vậy là có ý gì chứ?" Ông cúi đầu xuống, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết.
"Ba ơi!"
Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên, Tô Chí Cương ngẩng đầu nhìn thấy Đoá Đoá đang chạy về phía mình, vẻ khó chịu trên người trong nháy mắt biến mất không dấu vết. Ông đỗ xe đạp, ngồi xổm trên mặt đất, dang rộng hai tay và mỉm cười trên môi.
"Này, Đoá Đoá đang đợi ba về phải không?"
Đoá Đoá giống như đám mây trên bầu trời, lướt nhẹ vào vòng tay của Tô Chí Cương, mềm mại và dễ chịu cho cơ thể và tâm trí ông. "Đúng vậy, con sẽ đưa ba về nhà~"
Tô Chí Cương bế cô bé lên, nhẹ nhàng đặt cô bé lên ghế sau xe đạp, đẩy xe chậm rãi đi về phía quầy hàng của Châu Lê. Ở quầy hàng, Châu Lê còn đang bận làm mì, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Chí Cương đi tới, lúc đầu cô mỉm cười nhẹ, sau đó nhớ lại lời Ngô Bỉ nói lúc sáng, trên mặt lại hiện lên vẻ buồn bã. Tô Chí Cương nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của cô và nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện gì đó ở trường?
Ông bước đến chỗ Châu Lê và tự nhiên cầm lấy chiếc thìa từ tay cô. "Có chuyện gì với em vậy?"
Châu Lê quay người lại, nhẹ nhàng thở dài, không ngừng làm việc. "Anh nói xem, chuyện của Tô Ngự nên giải quyết như thế nào?"
"..."
Tô Chí Cương vô cùng hoảng sợ, 'Trực giác của phụ nữ mạnh mẽ đến vậy sao? Dù ở rất xa nhưng cô ấy vẫn biết sao?'
Thấy Tô Chí Cương không trả lời, Châu Lê cũng biết chuyện giữa Tô Ngự và Ngô Bỉ quả thực khó giải quyết. "Anh không có gì để nói à?"
Tô Chí Cương vừa định thần lại, trút mì nóng ra bát, múc vài thìa tương vào, múc thêm một thìa đậu phộng, rắc hành lá xắt nhỏ, thế là món mì trộn thơm lừng đã hoàn thành.
"Chuyện này anh cũng không biết nên làm như thế nào, lát nữa sẽ hỏi Tô Ngự, nếu thằng bé bằng lòng thì cứ để thằng bé muốn làm gì thì làm."
Họ đứng cùng nhau mà nói những điều vô nghĩa mà quanh co quá. Châu Lê thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng Tô Chí Cương sẽ không vui, nhưng cô lại nghĩ thầm, mình đã nghĩ quá nhiều về chuyện này rồi. Khi quay người lại, cô quét sạch mọi lo lắng trong lòng và khiến động tác của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Vậy tốt rồi. Em không ngờ anh lại khá cởi mở trong vấn đề này."
"Chuyện này anh cũng không giúp được. Cuối cùng, hết thảy đều phải xem mong muốn của chính thằng bé Tô Ngự."
"Đúng vậy. Nếu chúng ta can thiệp, điều đó sẽ hủy hoại việc tốt của tụi nhỏ."
Tô Chí Cương đã suy nghĩ kỹ, đúng vậy, nếu ông ấy can thiệp vào tình bạn giữa Tô Ngự với các bạn cùng lớp, Tô Ngự sẽ khó hòa hợp với các bạn ở trường.
"Guaaa guaaa guaaa~" (tiếng quạ kêu)
Một con quạ lớn bay ngang bầu trời, lặng lẽ che trời đất bằng màn đêm. Đoá Đoá ngồi ở ghế sau xe đạp của Tô Chí Cương, trong khi Tô Chí Cương và Châu Lê tản bộ về nhà. Tới cổng nhà họ Tô, cổng đã khoá ngoài, Tô Chí Cương và Châu Lê nhìn nhau.
"Tô Ngự không có ở nhà sao?"
Châu Lê quay đầu lại nhìn về phía sân nhà bên cạnh, một tia sáng yếu ớt xuyên qua cánh cửa hé mở.
"Thằng bé chắc ở bên nhà Ngô Bỉ, chúng ta vào nhà thôi."
Tô Chí Cương mở cổng rồi vác xe đạp vào sân, liếc nhìn bức tường, phía dưới có một cái ghế đẩu.
"Hai đứa trẻ này, cổng không đi mà phải trèo tường."
Ông bước tới mép ghế, đang định kéo ghế về phía sau thì không hiểu sao chân ông không tự chủ được mà bước lên. Bức tường này hơi cao, sau khi đứng trên ghế, Tô Chí Cương chỉ lộ ra nửa đầu, nhìn về phía sân nhà Ngô Bỉ thì thấy cả hai đang ăn tối. Giữa sân có một chiếc bàn gấp nhỏ, Tô Ngự và Ngô Bỉ ngồi đối diện nhau, trên bàn có một cái nồi lớn, nhìn có vẻ là món canh cay mà cả hai thường làm.
"Không ngờ tay nghề của cậu lại tiến bộ nhiều như vậy."
"Đúng vậy, nhờ tôi học cô Châu mỗi ngày."
Tô Ngự gắp một viên thịt lớn đang định cho vào miệng, đi được nửa đường thì Ngô Bỉ dùng đũa chặng lại.
"Tôi bỏ vào tổng cộng sáu viên, mỗi người ba viên, tôi mới chỉ ăn một viên, trong nồi còn lại một viên, cậu ăn ba viên rồi phải không?"
"Tôi chỉ ăn hai viên thôi, cái này là của tôi."
"Của tôi, là của tôi!"
Đôi đũa trong tay hai người lập tức biến thành những lưỡi kiếm sắc bén. Giữa hai thanh kiếm ánh sáng và bóng tối, viên thịt biến thành một cô gái yếu đuối, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lúc thì được Tô Ngự bảo vệ, lúc thì lại bị Ngô Bỉ chặn lại.
"Dừng lại đi, đừng đánh nữa."
Viên thịt đứng giữa chiến trường với đôi mắt ngấn lệ, dang rộng vòng tay và hét lớn.
"Ngươi rõ ràng là của ta, là Ngô Bỉ ăn gian, tới bát của ta."
Nói xong, Tô Ngự giơ đũa... à không kiếm lên, sải bước về phía Ngô Bỉ để tấn công. Ngô Bỉ nhướng mày cười khúc khích, nghiêng người, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Tô Ngự và dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm của Tô Ngự.
"Ai giở trò? Ta rõ ràng chỉ mới ăn một viên, phe ác nhân muốn khiếu nại."
Ngô Bỉ quay người lại, ôm Tô Ngự vào lòng, nhếch khóe miệng, bắt chước tiếng cười của kẻ xấu rồi nói tiếp.
"Hehehe ~ Vì ngươi quá vô lý nên ngươi sẽ thuộc về ta."
Khi hắn nói, khuôn mặt hắn từ từ cúi xuống, đến gần mặt Tô Ngự, cô nàng thịt viên che mặt lại với vẻ hoảng sợ.
"Cẩn thận!"
Một tiếng răng rắc vang lên, viên thịt rơi xuống đất, dính đầy đất, hoàn toàn không ăn được nữa. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bức tường, Tô Chí Cương bị bọn họ làm cho giật mình, nhanh chóng rụt đầu lại, ngồi xổm ở bên kia bức tường, tim đập nhanh đến nực cười.
"Hai đứa nhỏ chỉ đang giật đồ ăn thôi mà, tại sao lại thấy như phim kiếm hiệp? Ảo giác sao? Có vẻ như là do buổi họp phụ huynh gây ra, ugh."
Ở bên sân này, Ngô Bỉ và Tô Ngự đau khổ, nhìn chằm chằm vào viên thịt trên mặt đất. Vốn dĩ chỉ có sáu viên thịt, nhưng bây giờ đã hết sạch, hai bên đều đau khổ.
"Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy ba tôi?"
Ngô Bỉ vẻ mặt khó tin, "Sao chú có thể leo lên tường được? Chắc cậu đã nhìn nhầm."
Vừa nói, Ngô Bỉ vừa bĩu môi, miễn cưỡng nhặt rau cho vào miệng, vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Tô Ngự. Tô Ngự cũng không vui, viên thịt đưa tới miệng còn để bay mất. Cậu dùng đũa mò mò trong nồi, biết đâu bên dưới đáy nồi với sự che chắn của hộ vệ cải bắp và rau mùi, vẫn còn một cô Thịt viên khác mỉm cười vẫy tay với cậu.
Ngô Bỉ thấy Tô Ngự cứ đảo đũa trong nồi như vậy, hắn cũng thấu được cậu đang nghĩ gì. Hai người nhìn nhau, một cuộc chiến mới lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top