Tô Chí Cương vừa từ trong bếp bước ra, bưng món ăn cho khách xong, nhìn ra ngoài cửa thấy Ngô Bỉ đi tới, khỏi phải nói trong lòng vui mừng vô cùng. Ông đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó lau vào tạp dề bên dưới một lần nữa, rồi chạy ra ngoài với nụ cười toe toét.
"Ngô Bỉ, sao con lại ở đây?"
Ngô Bỉ và Đoá Đoá đồng thời ngước lên nhìn Tô Chí Cương, đôi mắt nhỏ của cả hai đều đẫm nước mắt, nước mũi Đoá Đoá cũng đúng lúc rơi xuống đất với một tiếng uỵch. Đoá Đoá giơ tay lên và lau mặt một cách bất cẩn, nở một nụ cười chạy về phía Tô Chí Cương.
"Ba ơi, ba nhìn kìa, anh Ngô Bỉ đã trở về cùng với anh Tô Ngự!"
Tim Tô Chí Cương đập thình thịch, đôi mắt mở to, vô thức hỏi, "Tô Ngự... Tô Ngự đã về rồi sao?"
Ngay sau đó, ông nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Tô Ngự khắp nơi, người đi đường hối hả qua lại, con đường trước cửa hàng hoàn toàn bị chiếm đóng, không có bóng dáng Tô Ngự ở đâu.
Cho đến khi Đoá Đoá dừng lại trước mặt ông, giơ bức tượng Tô Ngự trong tay lên, cười haha. "Ba ơi, ba đang nhìn gì vậy? Anh Tô Ngự ở đây mà, anh ấy đang trong tay con."
Tô Chí Cương lúng túng cười, cúi đầu xoa xoa đầu Đoá Đoá, trong lòng lẩm bẩm, 'Con bé ranh mãnh này, gần như bị con gài bẫy rồi.'
Ngô Bỉ đã nhìn ra manh mối, đặc biệt là nụ cười lúng túng của Tô Chí Cương, rõ ràng là chột dạ. Hắn cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi chậm rãi hỏi, "Chú, Tô Ngự ở đâu?"
Trái tim vừa ổn định của Tô Chí Cương lại vỡ ra lần nữa, chỉ là lần này ông đã có kinh nghiệm, đầu tiên khoác lên mình vẻ mặt buồn bã, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đôi mắt nheo lại, khóe miệng hơi hơi hướng xuống.
"Ngô Bỉ, con nhớ tới Tô Ngự, từ tận đáy lòng chú cảm ơn con. Chỉ là Tô Ngự... nó..."
Vừa nói ông vừa giơ tay lên che mặt, gào khóc u oa u oa lên như thể có sấm sét nhưng không có mưa.
Trong lúc nhất thời, Ngô Bỉ có chút bối rối, cùng Đoá Đoá ngây ngốc đứng một bên, chăm chú xem Tô Chí Cương diễn.
Tiếng ồn ào bên ngoài nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của Châu Lê, cô không để ý đến rau củ vẫn đang nấu trong nồi, đẩy thìa sang một bên rồi vội lao ra ngoài.
"Lão Tô, anh kêu gào cái gì vậy? Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra, làm em sợ muốn chết."
Tô Chí Cương nghe thấy giọng nói của Châu Lê, tựa hồ đang chờ viện binh, bước từng bước nhỏ đi tới bên cạnh Châu Lê, đương nhiên trong quá trình này ông cũng không quên che mặt.
"Em rốt cuộc cũng đến rồi, Ngô Bỉ hỏi anh Tô Ngự ở đâu, em nói xem, thằng bé có phải là không biết Tô Ngự đã không...?"
Ông còn chưa kịp nói xong, Châu Lê đã dùng sức vặn mu bàn tay ông, lần này nước mắt của Tô Chí Cương buộc phải trào ra, với vẻ mặt đau khổ, trông giống như một người cha già tội nghiệp vừa mất đi đứa con của mình.
Châu Lê vẫy tay với Ngô Bỉ, "Ngô Bỉ, mau lại đây, để mẹ nhìn xem, xem ra ở bệnh viện ăn cơm không ngon đúng không."
Ngô Bỉ có chút kinh ngạc, lúc này không phải nên an ủi lão BABY này sao, cứ khóc như thế này cũng không được. Mặc dù trong đầu hắn đang suy nghĩ như vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn bước đến trước mặt Châu Lê.
"Mẹ, con về rồi, con mang theo bức tượng Tô Ngự, như thế chúng ta có thể xem như là cùng nhau đón mọi ngày lễ."
Châu Lê chăm chú nhìn bức tượng điêu khắc trong tay Đoá Đoá, nắm lấy tay Ngô Bỉ và mỉm cười dịu dàng. "Ngô Bỉ, mẹ dẫn con đi gặp Tô Ngự."
Trong nháy mắt...
Tô Chí Cương ngừng khóc, giọt nước mắt ở khoé mắt vẫn theo quỹ đạo trước đó, chậm rãi trượt xuống, trên khuôn mặt từng trải qua những thăng trầm của cuộc đời, vẻ vui mừng khó mà che giấu được.
Đoá Đoá ngừng náo loạn, đôi tay bé nhỏ của cô bé nắm chặt bức tượng điêu khắc, có lẽ vì quá phấn khích và cô bé vừa mới khóc, nước mũi trong mũi của cô bé chảy ra giữa những hơi thở.
Nụ cười của Ngô Bỉ càng đông cứng hơn, đồng tử khe khẽ run lên, nhiều cảm xúc trong lòng đồng thời hiện lên, là mong đợi, là vui mừng, là kinh ngạc... tất cả cảm xúc đều tụ lại ở khóe môi, cùng nhau nâng khóe miệng lên cao.
Ba người đồng thời la to. "Thật sao?"
Châu Lê cau mày, liếc nhìn Tô Chí Cương cùng Đoá Đoá, giơ tay chỉ về hướng tầng hai. "Lão Tô, Đoá Đoá, hôm nay hai người bị sao vậy? Linh bài của Tô Ngự không phải luôn được đặt ở phòng khách trên tầng hai sao?"
Tô Chí Cương sắc mặt lập tức sa xuống, vừa rồi ông mới tưởng tượng khung cảnh một gia đình năm người được đoàn tụ, đây thực sự là một ngày lạnh giá, lạnh đến tận xương tuỷ.
Bong bóng nước mũi lớn trước mũi Đoá Đoá vỡ tan, trước khi nước mũi sắp rơi xuống bức tượng điêu khắc, cô bé đã đưa tay đỡ lấy, mím môi, khe khẽ nức nở lại lần nữa. Đây chính là anh trai Tô Ngự mà cô bé yêu thương nhất, làm sao có thể để bị vấy bẩn bởi nước mũi của chính mình.
Thất vọng nhất không ai khác chính là Ngô Bỉ, thật không dễ dàng gì để thắp sáng đôi mắt, chỉ trong nháy mắt liền tối sầm lại, tim hắn chìm xuống đáy hồ. Nếu như vừa rồi còn tưởng rằng Tô Ngự còn sống, thì lời nói của Châu Lê lúc này đã trực tiếp dập tắt tia hy vọng cuối cùng. Bởi vì hắn biết Châu Lê sẽ không nói đùa loại chuyện này.
Ngô Bỉ siết chặt nắm tay, nghiến răng, cố hết sức làm cho bản thân bớt hỗn loạn nhất có thể. "Mẹ, nhờ mẹ dẫn con lên đó để xem qua. Con... rất nhớ cậu ấy."
Châu Lê hơi hơi ngây người, đôi mắt nóng bừng, kéo Ngô Bỉ về phía cầu thang bên cạnh. "Ngô Bỉ, thằng bé Tô Ngự này ngày thường thích an tĩnh, vì thế lần này chúng ta không làm lớn, chúng ta cũng không có mời những người trong con hẻm đến..."
Vừa nói Châu Lê vừa lặng lẽ nhìn Ngô Bỉ, thấy hắn không nói một lời, liền nói tiếp. "Về phía ba con, chúng ta cũng không hề đề cập đến. Dẫu sao, mẹ ruột của Tô Ngự đã mất đi con trai nhất định là người đau buồn nhất, việc để cô ấy ngày ngày đối mặt với linh bài có khác gì lấy mạng cô ấy? Cho nên, khi con quay về, cố gắng đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt cô ấy, mẹ sợ cô ấy chịu không nổi... "
Ngô Bỉ chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, miễn cưỡng ép ra chữ "ừm".
Cầu thang dẫn lên tầng hai nằm ở phía bên trái của cửa hàng, vừa vặn có thể ngăn cách cửa hàng với khu vực sinh hoạt, hơn thế nữa đây còn là khu vực sầm uất, dù sống ở đây tiện hơn sống trong ngõ, chỉ là kém thanh tịnh một chút, khắp nơi đều có tiếng ô tô chạy như bay phóng qua, xen lẫn tiếng cười nói của người qua đường, có phần chói tai.
Cuối cầu thang là một tầng phẳng nhỏ, được Châu Lê trồng đủ loại cây cảnh, đã tiếp thêm sinh khí cho ngôi nhà mới này.
Đi sâu hơn vào bên trong, một cánh cửa sắt lớn màu xanh lá cây xuất hiện trước mặt Ngô Bỉ, hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường xung quanh, hắn nhớ tới cánh cửa trước đây hình như không giống thế này.
Châu Lê nhận ra sự bối rối của hắn, mỉm cười vỗ nhẹ vào cánh cửa sắt lớn. "Chú của con, cảm thấy cánh cửa gỗ trước đây tuy nhìn đẹp nhưng không đủ an toàn, thế nên đã bỏ ra mấy trăm tệ để thay bằng cái cửa sắt lớn này, nói rằng nó chắc chắn hơn, ngay cả khi Đoá Đoá ở nhà một mình cũng không phải lo lắng nữa. Mẹ thì ngược lại, nghĩ rằng cửa gỗ cũng khá an toàn rồi."
Ngô Bỉ gật gật đầu, điều này hợp lý, đây là phong cách của Tô Chí Cương, nếu Tô Ngự biết rằng Tô Chí Cương đã sửa chữa ngôi nhà thành như thế này, không biết có nổi điên không.
Nghĩ đến đây, Ngô Bỉ cúi đầu cười nhạo, như thể Tô Ngự đang nổi điên trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top