Chương 47: Con sẽ không hối hận, và ba cũng không hối hận.


Ngô Chính Hào xuất video từ camera giám sát trước và sau vụ tai nạn và xem thật kỹ. Lúc đó ông rất bàng hoàng trước chuyện giữa Tô Ngự và Ngô Bỉ, ông chỉ muốn nghĩ cách tách hai người ra nhanh chóng. Lúc đó ông đã sao lưu bản giám sát, nhưng chỉ xem đoạn quay lại hiện trường vụ tai nạn, bỏ lại mọi thứ khác cho Mạc Dĩ cùng cảnh sát xử lý. 

Lần này, khi đào nó ra, Ngô Chính Hào xem qua tất cả phần giám sát của chung cư trong một tuần trước khi xảy ra tai nạn. Kết quả phát hiện ra, một ngày trước khi xảy ra tai nạn, Mạc Dĩ có tới nhà Ngô Bỉ, một lúc sau Tô Ngự cũng đi vào. 

Thời điểm đó ông cũng đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Ngô Bỉ và thấy rằng Mạc Dĩ đã chủ động gọi điện cho Ngô Bỉ không lâu trước khi vụ tai nạn xảy ra. Ngô Chính Hào thầm hối hận, ông chưa từng nghĩ đến khả năng này, cho dù ông thật sự theo dõi quá trình điều tra từ đầu đến cuối, liệu ông có thể phát hiện ra điểm gì đó không ổn ở Mạc Dĩ không? 

Thành thật mà nói, ông không nghĩ mình có thể phát hiện ra gì đó. Mạc Dĩ đi tìm Ngô Bỉ là chuyện bình thường, ông biết Mạc Dĩ muốn Ngô Bỉ đến dự phiên tòa, cho dù lúc đó có nhìn thấy điều này thì sao? Ông chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Dĩ lại dám giết người, và cả việc người bị giết lại là người nhà họ Ngô. 

Ngay cả bây giờ, Ngô Chính Hào vẫn coi Tô Ngự như con trai của mình, chỉ cần cậu bằng lòng tách khỏi Ngô Bỉ. Chưa kể trước khi chuyện này xảy ra, ông thực sự muốn đào tạo Tô Ngự trở thành người kế nhiệm của ông để giúp đỡ Ngô Bỉ điều hành công ty. 

Nhưng không thể đưa ra kết luận cuối cùng về chuyện này, cho đến nay mọi chuyện vẫn chỉ là suy đoán. Ông chưa từng hoài nghi Mạc Dĩ, và cũng không có vấn đề gì với Mạc Dĩ có thể thấy được từ những đoạn video giám sát này. Bây giờ nghi ngờ Mạc Dĩ, tự nhiên sẽ có thành kiến. Chỉ những bên liên quan mới biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra. 

Không thể trực tiếp hỏi Mạc Dĩ được, như thế sẽ đánh cỏ động rắn, hỏi Ngô Bỉ không biết Ngô Bỉ nhớ được bao nhiêu, có lẽ là không nhiều, bằng không cũng sẽ không vòng vo ở chỗ này. Ngô Chính Hào chỉ còn có thể hỏi Tô Ngự. 


------- 

Thứ bảy này, Ngô Bỉ cuối cùng cũng có thời gian đến suối nước nóng như đã hứa hẹn. Thế nên sau giờ học ngày thứ sáu, hắn và Tô Ngự trở về nhà họ Tô, Đoá Đoá hào hứng đến mức mất cả đêm để chọn đồ bơi mà vẫn chưa xong, hôm sau thức dậy từ sáng sớm và vẫn tiếp tục chọn sau bữa sáng. 

"Anh Ngô Bỉ, anh thấy em mặc bộ này hay bộ này đẹp hơn~?" 

"Tất cả đều đẹp. Đoá Đoá mặc gì cũng đẹp!" 

"Anh Ngô Bỉ, anh trả lời như cho có vậy, em không hỏi anh nữa. Anh Tô Ngự, anh nhìn xem~!" 

"Ồ, em để anh chọn sau khi Ngô Bỉ chọn xong, em thích cậu ấy hơn sao? Anh giận rồi!" 

"Anh Tô Ngự, anh đừng giận, em để lại quyết định cuối cùng trong tay anh!" 

"Vậy thì được, anh thấy cái màu vàng này trông đẹp nhất, trông rất sáng!" 


Cốc cốc cốc~~ 

Có người gõ cửa, Ngô Bỉ đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, "Để tôi mở cửa." 

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, người đứng ở trong và người đứng ở ngoài nhà đều kinh ngạc không hiểu tại sao người đối diện lại có mặt ở đây. 

"Ba! Tại sao ba lại ở đây?" 

"Tại sao ba lại ở đây à, ba cũng muốn hỏi con tại sao con lại ở đây! Không phải con đã hứa với ba là không liên lạc với họ nữa sao?", Ngô Chính Hào vừa nói vừa ép Ngô Bỉ đi vào. Ngô Bỉ không dám lùi lại để ba hắn vào, hai người lâm vào bế tắc. 

Khi Tô Ngự nghe thấy giọng nói của Ngô Chính Hào, cậu đã yêu cầu Đoá Đoá đóng cửa phòng ngủ, sải bước về phía trước, kéo Ngô Bỉ sang một bên, "Chú đến đây có chuyện gì?" 

"Nếu tôi không đến, tôi cũng không biết cháu lại bắt cóc con trai tôi rồi đưa nó về nhà cháu lần nữa!" 

Ngô Bỉ tiến lên một bước để tách hai người ra, cố gắng đẩy ba hắn ra khỏi nhà Tô Ngự, "Ba! Ba có thể đừng làm ầm ở đây nữa không! Con sẽ giải thích cho ba." 

"Con còn muốn giải thích cái gì! Con cứ lừa gạt ba hết lần này đến lần khác, con đã nhớ hết mọi thứ rồi sao?" 

"Không phải, ba nghe con nói cái đã..." 

Tô Ngự vẫn đứng đó không nhúc nhích, "Không phải chú đã từng nói đây là số phận sao? Một lần nữa lựa chọn của tụi cháu vẫn như cũ." 

Ngô Chính Hào nghe vậy, đẩy lùi sự kìm hãm của Ngô Bỉ, quay người chỉ vào Tô Ngự, "Số phận gì chứ? Hai đứa chúng bây đang đi ngược với lẽ tự nhiên đấy! Tôi không đời nào để con trai tôi phạm phải sai lầm tương tự một lần nữa!" 


Ngô Bỉ thấy tình thế thực sự vượt quá tầm kiểm soát, trước tiên hắn đến đóng cửa nhà lại, sau đó quay lại nắm lấy tay Tô Ngự, "Ba, con đã trưởng thành rồi, con vẫn không thể được chọn người con yêu sao! Con sẽ không buông tay cậu ấy lần nào nữa." 

Ngô Chính Hào thấy hành động con trai mình khăng khăng một mực như vậy, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy của hai người, "Con muốn chọc tức ba đến chết sao? Con vì nó suýt chết một lần vẫn chưa đủ hay sao, lại còn muốn dành phần đời còn lại với nó để làm gì? Con có còn nghĩ cho tương lai của nhà họ Ngô nữa hay không?" 

Ngô Bỉ sợ Tô Ngự sẽ giữ lại trong lòng những điều này nên dùng sức nắm chặt tay Tô Ngự, sau đó quay lại nhìn ba hắn, thấy tâm trạng của ông không quá tiêu cực, hắn cũng thấy nhẹ nhỏm một chút, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, hắn nói với ba mình, "Ba, ba có hối hận khi yêu mẹ con không?" 

Ngô Chính Hào xua tay, tức giận nói, "Con đừng dùng mẹ con để gây áp lực cho ba! Cho dù hôm nay mẹ con có ở đây, mẹ con cũng sẽ không đồng ý để hai đứa đến với nhau!" 

"Ba trả lời con đi, ba hối hận không? Ba có từng hối hận dù chỉ một khắc nào không? Nếu không phải ba kiên trì ở bên mẹ con dưới áp lực, mẹ con đã không chết." 

Ngô Chính Hào dường như biết Ngô Bỉ muốn nói gì, giọng điệu của ông cũng dịu đi một chút, bất kể Ngô Bỉ muốn nói gì, hắn cũng hiếm khi nói chuyện với ông về mẹ của mình. "Mẹ con đã chết vì ba, ba có lỗi với mẹ con và ba cũng có lỗi với con." 

Ngô Bỉ vẫn không buông tay Tô Ngự, tiến về phía ông nửa bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, "Ba, nhưng mẹ con không hối hận đâu, mẹ con không hối hận khi yêu ba, mẹ con không hối hận vì sự lựa chọn vào phút cuối của mình. Nếu như ba cho rằng con đang đi lên vết xe đổ, thì con cũng chỉ đang đi theo con đường mà mẹ con đã đi. Trong mắt ba, đây là con đường sai lầm, là con đường không xứng đáng để đi. Nhưng đối với mẹ và đối với con thì con đường này không có gì sai cả. Bởi vì mẹ yêu ba và con yêu Tô Ngự. Ba, đây là con đường duy nhất của tụi con, và nó sẽ không bao giờ thay đổi bất kể là tụi con có chọn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa. Con sẽ không hối hận, và ba cũng không hối hận." 

Lời nói của Ngô Bỉ đã tác động mạnh mẽ đến trái tim của những người có mặt ở đây. Những nút thắt trong trái tim đã thủng lỗ chỗ, không ai dám chạm vào nó nữa, mọi người đều cho rằng sẽ không bao giờ được gỡ rối hay giải quyết được nữa. 

Thế nhưng Ngô Bỉ đã làm được. 


Ngô Bỉ cảm thấy bàn tay của Tô Ngự đang run rẩy trong lòng bàn tay mình, nhưng nó không còn lạnh lẽo như vừa nãy. 

Ngô Chính Hào không trả lời nữa, chỉ nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy của hai đứa trẻ, trong khi đang "tiêu hóa" lời vừa nghe. 

Một lúc lâu sau, Ngô Chính Hào mới nhích bước chân, giữ lưng tựa vào ghế sofa và ngồi xuống, "Chú không phải đến đây để đối đầu với cháu, chú có chuyện nghiêm túc muốn hỏi cháu." 

Tô Ngự buông tay Ngô Bỉ ra, đi đến bàn rót một cốc nước cho Ngô Chính Hào, từ đầu đến cuối Ngô Bỉ luôn đi theo bên cạnh cậu. Ngô Chính Hào không nói gì mà nhận lấy cốc nước, tay ông run run, uống một ngụm liền không giữ vững được, chiếc cốc rơi xuống sàn nhà. 

Ngô Bỉ nhanh chóng che mắt Tô Ngự lại, đỡ cậu và dẫn cậu vào phòng ngủ, "Cậu ở đây với Đoá Đoá một lát, tôi sẽ gọi cậu sau, khi đó cậu hãy đi ra." 

"Được." 

Tô Ngự ở trong phòng an ủi Đoá Đoá, Ngô Bỉ lấy hộp thuốc ra giúp ba mình khử trùng mu bàn tay. Lúc này Ngô Chính Hào mới phát hiện mu bàn tay của mình đã bị một mảnh thủy tinh làm xước. "Không sao đâu. Vết cắt nhỏ này sẽ lành ngay thôi. Không cần băng bó đâu." 

Ngô Bỉ nhất quyết phải dán miếng băng lên cho đúng cách, "Ba tốt nhất phải băng lại, Tô Ngự từ sau vụ tai nạn bị mắc chứng sợ máu, con sợ cậu ấy nhìn thấy sẽ không thoải mái." 

Ngô Chính Hào sờ sờ miếng băng dán trên mu bàn tay, "Tìm được bạn đời rồi, là quên mất ba mình." 

"Ba nói sai rồi, nếu bỏ mặc thì con đã để ba tự mình băng lấy, không băng bó cẩn thận cho ba rồi?" 


Ngô Bỉ cầm chổi lên và bắt đầu quét sàn, kiểm tra cẩn thận tất cả các góc và kẽ hở, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. 

Ngô Chính Hào nhìn Ngô Bỉ dọn dẹp, đột nhiên có cảm giác con trai ông đã trưởng thành nhiều như vậy, Mạc Nhân Từ ra đi cũng đã tám năm. Đã tám năm rồi, Ngô Chính Hào hối hận suốt 8 năm, chỉ khi đó ông mới có đủ dũng khí để thực sự đối mặt với sự hy sinh của Mạc Nhân Từ vì chính mình. Ngô Bỉ vẫn sống theo dáng vẻ của mẹ mình. 

Ngô Chính Hào đưa tay chạm vào đầu Ngô Bỉ đang cúi xuống trong khi lau bàn. Ngô Bỉ ngây người trong giây lát, mỉm cười quay mặt đi khỏi tầm mắt của ba mình. 

"Ba vẫn không thể chấp thuận ngay lập tức được." 

Ngô Bỉ đứng thẳng dậy và quay người lại, "Không sao đâu ba, con nói những lời đókhông phải để tự thanh minh cho hai chúng con, con hoàn toàn thật lòng. Sau khi biết sự thật về cái chết của mẹ, con không còn cảm thấy ba có lỗi với con. Tô Ngự và con cũng đã từng nói điều này, người thân không cần phải cảm thấy có lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top