Chương 26: Báo thù
Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
Tôi nói với Cố Tử An rằng mình muốn gặp Tốc Tốc.
Mặc dù hắn chỉ là người bán giày rơm, nhưng xét thấy mặc dù bị Tiêu Ngôn tịch thu binh quyền, không cho phép nhập kinh, vậy mà hắn vẫn có ba gian nhà tranh ở ngoại ô tấc đất tấc vàng, trở thành lái buôn tự do; tôi không bao giờ tin là hắn không có cách.
Thực tế đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng. Chưa đến hai ngày, hắn đã đưa cho tôi lệnh bài nhập cung.
Cầm lệnh bài, đến lúc này tôi thực sự phải nói: "Trước đây huynh là quan thanh liêm, không qua lại với những người ở Thảo Đường[1] trong kinh thành. Thế mà hôm nay đã đi bán giày rơm lại còn thân thiết với họ ghê."
[1. Nơi tập trung ẩn sĩ giang hồ.]
Bị tôi trêu mà hắn chỉ cười đồng tình.
Thôi vậy, tôi không nhìn nổi nụ cười này của hắn. Cay đắng, xót xa thế làm tôi đau lắm.
Tôi cải trang vào cung gặp Tốc Tốc.
Cung điện của nàng ấy giống hệt lãnh cung. Cỏ mọc đầy trong sân, chỉ có một cung nữ ngủ gật dưới bóng cây. Nàng ấy thì phơi nắng trong sân, mặc cho mặt trời đã không còn tỏa nắng.
Thật ra tôi có nghe phong thanh rằng năm thứ hai sau khi tôi chết, Tiêu Ngôn dẫn quân đánh Thạch Dương Bộ. Tàn sát toàn bộ mẫu tộc của Tốc Tốc, chỉ tha mạng cho mấy tỷ muội của nàng ấy song vẫn biếm làm nô lệ.
Nghe nói, Tốc Tốc tự sát nhưng may mà được cung nữ cứu kịp thời.
Sau đó, nàng ấy cố sống vì đứa con trong bụng. Nhưng nàng ấy sống không vui, khiến Tiêu Ngôn tức giận hết lần này đến lần khác.
Mấy phi tần mới đắc sủng trong cung thường xuyên ức hiếp nàng ấy. Mặc dù ngoài mặt nàng ấy mang danh Quý phi nhưng thực ra chẳng khác nào đang sống trong lãnh cung.
Tôi vén màn che mặt, hành lễ chào Tốc Tốc, "Quý phi nương nương."
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, nàng ấy đứng hình, ngây ngốc hệt như lần đầu gặp ở Bát Giác Lâu.
"Tống đại nhân..."
Tôi mỉm cười.
Tôi không tốn thời gian giải thích chuyện tôi là người hay quỷ với Tốc Tốc. Lần này đến đây, tôi chỉ có hai chuyện muốn hỏi nàng ấy.
"Tốc Tốc, nếu cô muốn trở về Thạch Dương Bộ, tôi sẽ giúp cô đi ngay."
"Nếu như cô ở lại, vậy có muốn báo thù cho Thạch Dương Bộ không?"
Đúng vậy, tôi bò về từ địa phủ mà không giết Tiêu Ngôn thì khó nguôi hận thù.
Tiêu Ngôn là hoàng đế, hắn tàn sát mẫu tộc của Tốc Tốc, tịch thu binh quyền của Cố Tử An, và giết tôi.
Một mình hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý chốn nhân gian, thê thiếp thành đoàn, con cái thành đống, ấy vậy vẫn ngày ngày ca bài ca cô đơn.
Đã cô đơn như thế thì tôi phải giúp hắn chứ.
Vị trí mà hắn dốc hết sức lực, gạt đi hết thảy để ngồi đó nên giao cho người khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top