Chương 20: Tự sát
Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
Tối ngày Tiêu Ngôn hạ chí phong tôi thành Hoàng hậu, Hung Nô xâm lược phương Bắc. Tiêu Ngôn lệnh cho Cố Tử An xuất chinh.
Tiêu Ngôn bảo tôi đi tiễn hắn, tôi từ chối.
Tôi không có gì để nói với Cố Tử An hết, mà có thì biết nói gì đây? Chuyện mới hoang đường làm sao.
Tôi ngồi trong cung điện nguy nga tráng lệ, thẫn thờ nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Và rồi tôi thấy Tốc Tốc.
Nàng ấy đứng ở chỗ hành lang không treo đèn lồng, cứ đứng trong bóng tối như vậy.
Kể từ sau đại hôn của nàng ấy và Tiêu Ngôn, do thân phận không phù hợp nên tôi rất hiếm gặp Tốc Tốc.
Chắc hẳn nàng ấy hận tôi thấu xương.
Ngày đó tôi tuyên bố hùng hồn rằng không hề có tình cảm nam nữ với Tiêu Ngôn. Nhưng giờ đây tôi lại muối mặt, hèn hạ ngồi ở vị trí vốn dĩ thuộc về nàng ấy.
Tôi không còn mặt mũi nào gặp Tốc Tốc.
Thế nhưng nàng ấy lại nói với tôi rằng: "Tống đại nhân đừng tự trách. Hoàng thượng nói với ta rằng chỉ có cách này mới cứu được cô."
Tôi siết bàn tay, không nói nên lời.
Thằng chó Tiêu, đến lúc này vẫn lừa dối Tốc Tốc.
Đêm ấy, Tiêu Ngôn mặc hỉ phục đỏ thẫm đến, thấy tôi không trang điểm, không búi tóc, hắn ta tỏ rõ ý châm chọc trong ánh mắt, "Mặc dù trẫm thích dáng vẻ trang nhã của muội, nhưng ngày đại hôn thì không cần."
Tôi không trả lời, hắn ta không hề bối rối, còn rót rượu giao bôi cho tôi.
Lúc này, tôi mới ngước lên nhìn hắn ta, "Sư huynh chớ quên ta tửu lượng kém."
Hắn ta cao ngạo nhìn tôi, "Rượu này phải uống."
Sau đó, không có sau đó.
Đêm ấy, tôi chết bởi chén rượu Hạc Đỉnh Hồng của Tiêu Ngôn.
Lý do là vì có rất nhiều quan viên, đông đảo môn sinh cầu xin Tiêu Ngôn tha mạng cho tôi, cho phép tôi trở lại làm quan.
Trước khi chết, tôi mới giác ngộ lời nhắc nhở năm xưa của sư phụ: Tiêu Ngôn khác chúng ta.
Hắn là vua, tôi là dân.
Chúng tôi sinh ra ở hai phương trời khác nhau, lý tưởng cũng khác nhau.
Điều tôi căm hận nhất là chính tay Tiêu Ngôn bỏ thuốc độc giết tôi mà hắn vẫn ra vẻ vô cùng đau đớn, tuyên bố với bên ngoài rằng tôi tự sát.
Thánh chỉ kia viết thế nào ấy nhỉ?
"Hoàng hậu Tống Khuynh Từ tự sát trong Vị Ương Cung, vấy bẩn sự thanh tịnh của hoàng gia, hủy hoại sự linh thiêng của hoàng thành. Xét theo quy định bị phơi thây chốn hoang vu, tước phong hào, không được nhập hoàng lăng."
Hắn ta hạ chỉ nhanh gọn, tùy hứng, song lại khiến tôi chết rồi cũng không được mồ yên mả đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top