Chương 47: Chỉ muốn
Có lẽ đã quá lâu không gặp, vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến cậu là kỷ niệm ùa về như vỡ đê, không tài nào dằn lại nổi.
***
Chuyện này Giang Nhược nghe xong rồi thôi, không hề giữ trong lòng.
Cậu chỉ lục lọi trí nhớ, trong ấn tượng Tịch Dữ Phong chưa từng đề cập đến bố mình song dì Phương đã nhắc đôi lần, nói rằng ông chủ này biết rõ Tịch Vọng Trần không được nước gì mà vẫn muốn dồn tâm trí uốn nắn hắn về "con đường đúng đắn".
Có thể nhìn ra ông ta là một người không công bằng, Tịch Dữ Phong ưu tú như thế mà ông ta không coi trọng, Tịch Vọng Trần rõ ăn hại ông ta lại nâng trong lòng bàn tay, chẳng qua thấy Tịch Dữ Phong không có mẹ bảo kê nên dễ bắt nạt thôi.
Giang Nhược vô thức cảm thấy tức giận bất bình, lúc gọi video cho An Hà còn trưng vẻ mặt khó ở, dọa An Hà nhận máy xong chẳng dám hó hé.
Hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại một lúc lâu, sau cùng An Hà không nhịn được: "Anh ơi anh... giận à?"
Giang Nhược lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày vì một thằng đàn ông mà chơi cái trò bỏ nhà ra đi, có gì đáng để anh giận?"
An Hà nhức đầu: "Cũng không tính là bỏ nhà ra đi chứ, em để lại mảnh giấy cho anh đó thôi? Với cả anh liên lạc với em lúc nào chẳng được..."
Giang Nhược trợn trắng mắt: "Thế anh còn phải cảm ơn mày đã giữ liên lạc với anh đấy à."
"Thật ra ban đầu em định tắt nguồn luôn cơ." An Hà dòm sắc mặt không thân thiện của Giang Nhược, khẽ giọng: "Chỉ sợ anh đi báo công an..."
"Anh mày sẽ báo công an thật nếu cuộc gọi này không gọi đi được." Giang Nhược vừa quay lại Phong Thành đã bị cả đống tin tức oanh tạc, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sô pha: "Nói nghe xem có chuyện gì, cái anh họ Mạnh kia cũng sắp lấy vợ à?"
An Hà cụp mắt: "Hình như đợt trước... Nhưng sau lại không rồi."
"Vậy mày chạy cái gì, chuẩn bị trước chắc?"
"Thì, thì ở thành phố lớn đủ rồi, muốn hít thở không khí nông thôn trong lành."
"Mày đang ở quê à?"
"Vâng." An Hà giơ một vốc hạt giống trong tay: "Đang vụ xuân, bao giờ hè đến mời anh ăn dưa hấu vừa to vừa ngọt."
"Đừng đánh trống lảng." Giang Nhược đe: "Rốt cuộc làm sao? Từ hôm Tết mày đã có vấn đề rồi."
An Hà vươn tay đè vành mũ cói, đáp lí nhí: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy thay vì cứ dây dưa, chờ đợi một kết quả chẳng biết sẽ ra sao thì chi bằng tác thành cho anh ấy vậy."
Giang Nhược thở dài: "Mày nói câu nào cho anh hiểu với được không?"
Xét trên một mức độ nào đó, tính cách của An Hà và Giang Nhược có phần giống nhau, đều là kiểu người ta đã cứng mình còn cứng hơn, mà người ta mềm mỏng thì mình mềm mỏng hơn.
Vì vậy Giang Nhược càng gặng hỏi, An Hà càng bướng bỉnh không chịu nói rõ, che camera bảo rằng tín hiệu dưới quê không tốt, còn kêu phải đi làm đồng, cuối cùng không quên nhắc Giang Nhược đừng kể tung tích của mình cho người khác rồi tắt cái rụp.
Giang Nhược gọi lại thì cậu ta dứt khoát không nghe.
Giang Nhược bực lắm, suýt nữa mua vé xe về quê An Hà để tóm người hỏi cho ra nhẽ.
Cơn tức của Giang Nhược chưa nguôi đã có người gõ cửa.
Sau khi hỏi ai đấy mấy lần mà không có người đáp, Giang Nhược - từ lúc bị bắt cóc đã rất chú ý an toàn của bản thân - rón rén đi ra cửa, ngó nghiêng bên ngoài qua mắt mèo.
Rồi cậu ngờ vực mở hé cửa hỏi người đang đứng bên ngoài: "Anh đến đây làm gì?"
Mạnh Triều không trả lời. Hắn nhấc tay đẩy cửa, nghiêng người chen vào, đi một lượt khắp phòng khách và bếp rồi sải bước đến phòng ngủ.
"Này, ai cho anh vào?" Giang Nhược vội đuổi theo: "Anh đứng yên đó! Vào nữa là tôi gọi công an đấy!"
Phòng không rộng, nhoáng một cái đã tra xét xong. Mạnh Triều vẫn chưa bỏ cuộc, quay lại phòng An Hà từng ở mở tủ quần áo, cúi người nhìn gầm giường, đến gầm bàn cũng không tha, lúc thẳng người dậy mặt mày còn sa sầm hơn cả lúc mới đến.
"Em ấy đâu?"
"Ai?"
"An Hà."
Giang Nhược hừ giọng: "Tôi còn muốn hỏi anh đấy, anh giấu cậu ấy đi đâu rồi?"
Mạnh Triều nhìn Giang Nhược như thể muốn xác nhận cậu có nói dối hay không từ nét mặt cậu. Giang Nhược cũng trừng lại hắn ra chiều cây ngay không sợ chết đứng, ta đây chẳng chột dạ tí nào.
Hai người trừng nhau một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Triều bại trận trước, trầm giọng hỏi: "An Hà không về đây sao?"
"Không." Giang Nhược cất tiếng: "Cậu ấy chuyển hết đồ đến chỗ anh rồi, về đây làm gì nữa?"
"Vậy em ấy có liên lạc với cậu không?"
Nhớ lời dặn dò của An Hà, Giang Nhược đáp: "Câu này tôi hỏi anh mới đúng."
Mạnh Triều mím môi không nói.
Giang Nhược gặng hỏi: "Hai người các anh làm sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Triều như thể không nghe vào tai, hắn nhìn tờ lịch treo tường trong phòng An Hà, vẻ mặt trở nên suy sụp bất lực.
Hắn ngó lơ câu hỏi của Giang Nhược, lẳng lặng xoay người đi ra ngoài.
Lúc sắp đến cửa hắn lại dừng chân, ngoảnh đầu nói với Giang Nhược: "Cho tôi số thẻ của cậu."
Giang Nhược chưa hỏi được gì đã buồn bực lắm rồi: "Anh xin số thẻ làm gì, chuyển tiền cho tôi à?"
Mạnh Triều "ừ": "Ba trăm nghìn tệ, tiền phẫu thuật tim của An Hà."
Giang Nhược thấy hơi không thoải mái như thể chỉ mỗi mình cậu là không biết gì, giọng điệu không còn khách sáo: "Đã nói rồi cơ mà, đây là chuyện giữa tôi và An Hà, không liên quan đến anh."
"Không liên quan đến tôi?" Mạnh Triều bỗng bật cười: "Nhưng tôi là anh trai của em ấy."
Khoé miệng Giang Nhược giần giật: "Tôi biết lúc riêng tư hai người có sở thích xưng anh gọi em thắm thiết, cũng không cần..."
"Chẳng lẽ em ấy không kể với cậu?" Mạnh Triều gắt lời cậu: "Quan hệ của hai người tốt như thế, em ấy không nói gì với cậu thật sao?"
Giang Nhược chợt giật mình: "Nói với tôi cái gì?"
Mạnh Triều xoay người, ánh mắt điềm tĩnh không hề có vẻ cợt nhả như bình thường.
Giọng hắn cũng nặng nề hơn: "Nói với cậu em ấy vốn tên là Mạnh Trạch."
"Em ấy là cậu chủ thật sự lưu lạc bên ngoài của nhà họ Mạnh, cũng là em trai trên mặt pháp luật... của tôi."
*
Phong Thành tháng năm như đã sang hè, giữa trưa trời nắng chang chang, khá đông người đi đường phải che ô.
So với đó thì hành lang bệnh viện lạnh lẽo quá mức, thi thoảng có người vào thăm bệnh đi qua đi lại, bước chân khẽ khàng, nói chuyện cũng cố gắng giảm âm lượng, chỉ lo quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi tại đây.
Trên chiếc sô pha ở gian ngoài phòng bệnh đơn tại tầng cao nhất, Tịch Dữ Phong đặt máy tính trên đùi, khuỷu tay phải chống lên tay vịn, tay trái di bàn chuột cảm ứng như đang xử lý giấy tờ.
Thi Minh Hú gọi điện báo rằng lại có vài lãnh đạo cao cấp muốn vào viện thăm Tịch Thành Lễ, Tịch Dữ Phong đáp: "Cho bọn họ vào. Nhưng trước đó phải nhắc là sếp Tịch vẫn chưa tỉnh, có mang tài liệu vào cũng không ai ký cho họ đâu."
Thi Minh Hú nghe phân phó.
Tịch Dữ Phong để điện thoại xuống, chẳng yên tĩnh được bao lâu thì bên ngoài loáng thoáng có tiếng ồn ào.
"Tôi tới thăm chồng tôi cũng không được chắc? Có phải mấy người bị thằng súc sinh Tịch Dữ Phong mua chuộc rồi đúng không? Tránh ra cho tôi vào!"
Tịch Dữ Phong lấy tay day ấn đường, đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn thấp trước mặt rồi đứng dậy đi ra cửa.
Cửa mở đúng lúc Tiêu Nhân đang ưỡn ngực chống nạnh đòi đạp cửa. Tịch Dữ Phong khẽ cau mày hỏi: "Ầm ĩ cái gì?"
Y tá phụ trách đăng ký người thăm bệnh đứng bên lúng túng nói: "Bà đây bảo phải vào thăm ông Tịch, tôi không ngăn được..."
"Ông Tịch?" Tiêu Nhân trợn tròn mắt: "Ông Tịch trong mồm cô là chồng hợp pháp của tôi đấy, dựa vào đâu mà ngăn không cho tôi vào?"
Giọng nói the thé vang dội khắp hành lang vắng vẻ, phòng bệnh bên cạnh đã có người ló ra xem tình hình.
Tịch Dữ Phong trầm giọng: "Chồng hợp pháp của bà vừa được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, nếu muốn ông ấy tắt thở sớm thì bà cứ việc gào to lên."
Tiêu Nhân nghe vậy mới ngậm miệng, ánh mắt trừng Tịch Dữ Phong vẫn rất dữ dằn, chẳng khác nào muốn lột da róc xương anh.
Đến khi vào phòng bệnh, bà ta lại quay ngoắt sang vẻ thảm thương yếu đuối. Tiêu Nhân nắm bàn tay cắm kim truyền dịch của Tịch Thành Lễ, khóc rống: "Sao số tôi lại khổ thế này, khó khăn lắm mới trông được con trai về nhà mà ông lại nằm viện."
"Ông nói xem cái container đấy đúng là không có mắt, tông vào ông chẳng thèm kiêng nể, xung quanh bao nhiêu xe sao cứ phải đâm vào xe ông chứ?"
"Ông mau tỉnh lại sai người tra xét kỹ càng vụ này đi, tôi thật sự lực bất tòng tâm, không nhúng tay vào nổi! Thói đời hiểm ác, lòng người khó lường, hai mẹ con tôi không thể không có ông!"
...
Ở gian ngoài, Tịch Dữ Phong ngồi xuống chỗ cũ nghe Tiêu Nhân than khóc nói bóng nói gió. Anh nhếch miệng nở nụ cười châm biếm.
Sau khi tiễn người phụ nữ mất trí ấy đi, Tịch Dữ Phong đến quầy lễ tân cùng tầng kiểm tra danh sách người thăm bệnh mấy hôm nay, dặn dò y tá rằng ai muốn vào thăm buộc phải có sự đồng ý của anh.
Tịch Dữ Phong trở lại phòng, lúc ngang qua cầu thang trông thấy một bóng người dựa lưng vào tường, có vẻ đứng đó đã lâu.
Mạnh Triều cười nhạt: "Thế tôi muốn vào thăm cũng phải được ông cho phép hả?"
Hai người đi đến phòng nghỉ chung ở tầng này để nói chuyện.
"Lẽ ra tôi cũng lười tới." Mạnh Triều cất giọng: "Trong nhà ầm ĩ ghê quá, thực sự chẳng thể ở nổi."
Tịch Dữ Phong cân nhắc giây lát, đoạn nói: "Xin lỗi."
"Ầy tôi không nhận nổi đâu, câu này ông để dành nói với Mạnh Lam thì hơn. Con nhóc xấu tính đó mấy hôm nay trong nhà có cái gì đập được nó sắp đập hết rồi."
"Ông có thể đến chỗ tôi."
"Vậy tối nay để cửa cho tôi."
"Ừ."
Mạnh Triều im lặng một lát rồi hỏi: "Mà bác trai bị tai nạn xe không liên quan đến ông thật à?"
Tịch Dữ Phong ngước mắt, chẳng tỏ ý gì quay sang nhìn hắn, Mạnh Triều lập tức sợ hết hồn: "Tôi hỏi vậy thôi. Chỉ là không muốn lấy vợ thôi mà, không đến mức bí quá hóa liều làm đến nước ấy chứ."
Sau đó hắn lại hỏi: "Việc thành ra thế này rồi, nội bộ tập đoàn ông chắc không còn ai chống đối ông nữa đâu nhỉ?"
"Không hẳn." Tịch Dữ Phong nói: "Nếu bọn họ đoàn kết lại thì không thể xem thường."
Mạnh Triều gật đầu: "Thảo nào ông phải canh ở đây, bây giờ ai có được sự ủng hộ của bác trai trước thì tình hình càng có lợi."
Hai người lại nói chuyện công việc.
Tóm lại hạng mục hợp tác giữa nhà họ Tịch và nhà họ Mạnh vẫn đang tiến hành, nào có ai bỏ qua cơ hội kiếm tiền bao giờ.
Lúc tiễn bạn về, Mạnh Triều nói: "Đúng rồi, hôm nay tôi gặp cậu ngôi sao nhà ông đấy."
Tịch Dữ Phong ngẩn người: "Ở đâu?"
"Chỗ ở của cậu ta." Mạnh Triều đáp: "Tôi đi tìm An Hà, tiện thể trả cậu ta ba trăm nghìn tệ."
"Ba trăm nghìn tệ?"
"Ừ, năm ngoái An Hà phẫu thuật tim, tiền là do cậu ngôi sao nhà ông trả."
Năm ngoái... Tịch Dữ Phong cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Nhưng cậu ta không nhận, bởi vì..." Mạnh Triều đang nói thì tự mình nghẹn họng, cười bảo: "Thôi, chuyện này để sau có cơ hội hẵng nói, giờ ông đã đủ rắc rối rồi."
Trở về phòng bệnh, hiếm khi nào Tịch Dữ Phong ngẩn ngơ một hồi lâu.
Cũng không phải đơn thuần là ngẩn ngơ, trong đầu anh xẹt qua rất nhiều mẩu ký ức.
Anh nhớ về lần đầu gặp Giang Nhược, cái đêm mơ màng nhưng đê mê ấy, cùng buổi gặp trực tiếp sau đó, Giang Nhược nghe nói mình đáng nhận được ba trăm nghìn tệ thì bày ra nét mặt chừng như là không chịu nổi.
Còn có dáng vẻ Giang Nhược cong môi cười rộ, dáng vẻ cậu buồn bã rơi nước mắt nhưng không chịu cho anh nhìn, dáng vẻ thở hổn hển khi múa nhưng vui sướng không gì sánh bằng, dáng vẻ say sưa mê đắm ôm anh nói muốn nữa ở trên giường...
Có lẽ đã quá lâu không gặp, vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến cậu là kỷ niệm ùa về như vỡ đê, không tài nào dằn lại nổi.
Tịch Dữ Phong ngồi thêm một lát rồi đứng dậy định đi rửa mặt, song bỗng nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên giường bệnh.
Anh vòng vào gian trong bước đến cạnh giường, Tịch Thành Lễ đã hôn mê hơn nửa tháng hiện giờ mí mắt đang rung khẽ và chậm rãi mở ra, không ngờ lại tỉnh.
Nhìn máy theo dõi bên cạnh thấy tất cả đều bình thường, Tịch Dữ Phong không gọi bác sĩ ngay mà nhấc cái ấm ở đầu giường rót nước vào cốc thuỷ tinh.
Anh rót nửa cốc nước ấm rồi cầm lên hỏi người nằm trên giường: "Khát không?"
Tịch Thành Lễ vẫn đeo mặt nạ oxy, miệng mấp máy, lồng ngực cũng nhấp nhô theo.
Ông nhìn chằm chằm Tịch Dữ Phong, trong mắt có sự hoảng sợ đầy bất lực.
Tịch Dữ Phong thấy ông như thế lại buồn cười: "Không phải đến bố cũng cho rằng vụ tai nạn xe là trò của tôi đấy chứ?"
Anh thong thả uống nước, sau đó đặt cái cốc không lên mặt bàn kêu thành tiếng giòn tan.
Trong lúc đấy Tịch Thành Lễ nghỉ lấy hơi rồi nói chẳng nên lời qua lớp mặt nạ oxy, Tịch Dữ Phong phải ghé vào mới có thể nghe rõ.
Cái người vừa trải qua tai nạn xe nghiêm trọng mở miệng thốt câu đầu tiên là "Đừng hại em trai mày".
Con ngươi anh chợt tối sầm như có mây đen tụ lại. Tịch Dữ Phong thẳng người dậy, cất giọng lạnh lùng: "Sao tôi không nhớ mình còn một thằng em?"
Dường như hô hấp của Tịch Thành Lễ dồn dập hơn, ông gắng sức nói: "Mày... mày muốn làm gì?"
Vốn cho rằng còn phải vòng vo một lúc, không ngờ ông già dễ kích động tới vậy.
Thế lại đỡ tốn nước bọt, Tịch Dữ Phong mở ngăn kéo trên đầu giường lấy ra một tờ giấy: "Tôi không làm đám cưới nữa, thoả thuận này cũng không cần thiết phải tồn tại."
Tịch Thành Lễ thở hổn hển, ánh mắt toát lên vẻ trù trừ như đang nghi ngờ: Làm to chuyện như thế chỉ để không phải lấy vợ nữa?
Thậm chí ông còn bắt đầu nghi ngờ mình đoán sai, có lẽ vụ tai nạn xe thật sự là sự cố bất ngờ.
Mà giờ phút này Tịch Dữ Phong đã không rảnh để quan tâm ông đang nghĩ gì.
"Tự tôi sẽ giải thích với nhà họ Mạnh, bố chỉ cần ký một chữ, đồng ý huỷ bỏ hôn sự này."
Tôi chỉ muốn em ấy quay về bên tôi.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra thoả thuận hết hiệu lực là một chuyện, từ hôn lại là một chuyện khác, tiểu Tịch chỉ đạt được điều kiện cần thiết để huỷ bỏ hôn ước, về sau còn phải đích thân đi một chuyến để huỷ hoàn toàn hôn sự này.
Ngoài ra cặp phụ trong truyện để các bạn tự do tưởng tượng, viết xong truyện nếu cần thiết tôi sẽ viết ngoại truyện cho cặp phụ, phần truyện chính sẽ không có cảnh trực tiếp của cặp đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top