Golden Days

Sam và John lại cãi nhau.

Dean không xa lạ gì với chuyện đó, thật đấy. Anh chỉ mong họ dừng lại sau khi lũ ma cà rồng đã được xử lý xong. Thực ra thì, không, anh không mong đợi điều đó; anh ấy đã hy vọng điều đó. Phần logic trong anh biết rằng sẽ cần phải có thêm nhiều oán giận và những câu ra lệnh đầy giận dữ và những cánh cửa đóng sầm lại trước khi họ tiến gần đến nhãn hiệu "làm hòa" đặc biệt của riêng mình. Hệt như trước Stanford, và cũng giống như lúc đó, việc ấy gây nên sự căng thẳng và kích động Omega bên trong của Dean hơn bất cứ điều gì khác.

Anh không chắc là do John và Sam đều là Alpha, hay chỉ vì họ đang cãi nhau. Dean ghét khi gia đình mình cãi nhau. Nó nhắc anh nhớ lại lúc Sam rời đi, và điều đó chỉ khiến anh buồn nôn khi nghĩ đến. Không, cái cảm giác này có thể là do bởi thực tế rằng cả hai đều là Alpha với đôi mắt đỏ và pheromone tức giận đầy hống hách, nhưng vấn đề thực sự là do hai người họ đang cãi nhau.

Dean ghét cảm giác như thể mình sắp bị bỏ lại phía sau.

Là kiểu cảm giác kinh tởm, cảm giác tuyệt vọng làm sao khi họ tranh cãi. Trước đây, đó là một chuyến xe đầy giận dữ trong chiếc Impala trên đường trở về nhà nghỉ, Dean lấp đầy sự im lặng bằng những câu nói lắp bắp tuyệt vọng, vụng về và những câu đùa không được tán thưởng cho đến khi bố anh gắt lên bảo anh im lặng và Sam lại bực mình về điều đó. Giờ đây, Dean co rúm người lại với ý tưởng đó, co người lại một chút trên băng ghế trong khi Sam chở họ trở lại nhà nghỉ, John theo sau họ trong chiếc xe tải lớn màu đen của ông.

Ngay cả khi ngồi đây với Sam, bố của họ chỉ cách họ hai mươi mét phía sau, cũng khiến Dean bồn chồn. John có thể chỉ là chọn rẽ vào một con đường ngẫu nhiên nào đó và biến đi đâu có Chúa mới biết. Ông ấy có thể chỉ là quyết định ra đi . Dean ghét cảm giác như vậy. Anh ghét cảm giác ngứa ngáy, nôn nao khi gia đình mình lại có nguy cơ tan vỡ. Nó khiến phần nhõng nhẽo ngu ngốc đó trong anh muốn vỡ òa trong tiếng nức nở.

Anh ấy đã rất phấn khích mà . Việc John xuất hiện trong vụ án ma cà rồng không khác gì một phép màu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Dean đã có gia đình của mình ngay tại đó, ngay nơi anh có thể chạm vào, nhìn thấy và nói chuyện với họ. Anh ấy đã có tất cả ngay tại đó, nơi anh ấy có thể đảm bảo rằng cả hai đều an toàn và khỏe mạnh mà không cần phải lo lắng thường xuyên. Một lần nữa được đi săn như một gia đình mang cảm giác không thể nào tin được. Họ đã làm việc trơn tru như một cỗ máy được bôi dầu tốt.

Và bây giờ Sam và bố lại cãi nhau.

Dean ghét điều đó, bởi vì không giống như trước đây, khi mà Sam lái Impala dẫn trước và buộc bố họ phải giải thích nhiệm vụ là gì, chẳng có cuộc săn nào phải giải quyết. Cuộc săn đã xong, bọn ma cà rồng bị tiêu diệt, nhiệm vụ hoàn thành. Chắc chắn là, họ vẫn phải nói về khẩu Colt và con quỷ và tất cả những chuyện đó, nhưng Dean có một cảm giác khủng khiếp rằng John sẽ quyết định rời đi ngay khi ông ấy chắc chắn rằng các chàng trai của mình không bị chảy máu hay gì đó tương tự.

"Em có nghĩ bố sẽ bỏ đi không?" Dean thốt lên trong sự im lặng của chiếc xe.

Sam thậm chí còn không thèm nhìn anh, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu được chiếu sáng bởi ánh đèn pha của Baby. Miệng cậu mím lại thành một đường giận dữ, toàn thân cậu căng thẳng và khó chịu. "Em không quan tâm," cậu lẩm bẩm. "Cứ để ông già đi đi. Chết tiệt làm như thể em biết ổng sẽ làm gì ấy."

"Nhưng ông ấy cần phải ở lại, phải không?" Dean hỏi, gần như tuyệt vọng. Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó đang làm vài điều buồn cười với tầm nhìn của anh. "Ông ấy... Ông ấy vừa mới đến đây thôi."

Sam khịt mũi, đảo mắt. "Chắc chắn rồi, Dean, vì ông ta rất quan tâm đến bọn mình. Ông ta chắc hẳn sẽ bỏ đi trước khi mà em thậm chí có thể thử khai thác bất cứ điều gì từ ông ta về khẩu súng ngu ngốc đó và con quỷ." Cậu Alpha trẻ tuổi siết chặt tay lái một cách giận dữ, lắc đầu.

Dean cảm thấy phát ốm. Bụng anh cồn cào khó chịu, cảm giác đó càng trở nên tồi tệ hơn mỗi khi anh nghĩ đến việc gia đình nhỏ của mình có thể lại bị chia cắt một cách dễ dàng như thế nào. Chuyện quái gì sẽ xảy ra khi John rời đi? Liệu Sam có ở lại không? Em ấy đã phải ở lại, đúng không?

Hay Dean sẽ lại ở một mình?

"S-Sam," anh nghẹn ngào. "Sam, em phải tấp vào lề."

"Cái gì?" Sam thậm chí không thèm nhìn anh, vẫn nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt họ.

Dean nắm chặt cửa xe khi một cơn buồn nôn cuộn qua người anh. "Tạt qua."

Sam hẳn đã nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của anh, bởi vì cậu thực sự đã nhìn qua. Bất cứ điều gì hiện lên trên mặt Dean chắc cũng đủ thuyết phục, bởi vì điều tiếp theo mà Dean biết là anh đang tháo dây an toàn, mở toang cửa xe của Baby, và nôn bữa trưa của mình xuống mặt đường nhựa nứt nẻ của con đường cũ.

Tuyệt vọng để có một chút không khí không bốc mùi nôn mửa và mùi Alpha giận dữ, Dean loạng choạng ra khỏi xe và khuỵu xuống cách đó không xa, bữa sáng của anh quyết định tham gia bữa tiệc vài giây sau đó. Toàn thân anh run lên, khiến anh gần như ngã úp mặt vào đống mật của chính mình. Anh ấy thực sự sẽ ngã lăn ra nếu bàn tay to lớn của Sam không nắm lấy vai anh và kéo anh lại.

"—không? Anh không sao chứ? Dean. Dean ." Dean thấy mặt mình bị kéo thô bạo sang một bên, mắt anh không tự chủ mà rơi lệ đủ lâu để có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Sam. Em trai anh đang thu mình bên cạnh anh, đôi chân dài co lại, sự tức giận trong mùi hương của cậu may mắn làm sao được che đậy bởi sự quan tâm và lo lắng.

"Sammy," Dean rền rĩ.

"Dean, cái quái gì vậy? Tại sao anh không nói với em rằng anh-"

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?" một giọng nói quen thuộc hỏi.

Dean thút thít trước sự tức giận trong giọng nói của Alpha gia đình mình. Vì Dean vẫn chưa có bạn đời và không có người bạn đời tiềm năng nào, nên Omega trong anh ấy đã xem bố anh là Alpha của mình. Đó là cách hoạt động của sinh học, và sự thất vọng trong giọng nói của John thực sự đang làm trầm trọng hơn Omega bên trong vốn đã mỏng manh của Dean. Cảm xúc của anh giờ đây không ổn định và hiểm nguy, tựa như một cơn giông bão sắp ập đến.

Dean cúi xuống và lại nôn.

"—giống thế nào hả, bố?" Sam hỏi ông. Tay cậu vẫn chưa rời khỏi vai Dean, nhưng nó đã nới lỏng khi cậu chuyển sự chú ý sang bố của họ. "Dean bị ốm. Con không biết chuyện gì đã xảy ra."

"Thằng bé xong chưa?" John hỏi, không ác ý, nhưng cũng không thông cảm lắm. "Chúng ta cần quay lại. Nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi ở trong phòng trọ."

"Không, anh ấy chưa xong đâu, đồ khốn! Nhìn anh ấy xem! Mẹ kiếp, Bố, cái này đúng là cái loại điển hình của ông..."

Bàn tay của Sam rời khỏi vai Dean khi cậu đứng dậy và lại bắt đầu tranh cãi với bố của họ, để lại Dean tự đỡ bản thân và cố gắng để mình không bị ngạt thở bởi mùi hương dày đặc sự giận dữ của Alpha. Omega bên trong của anh than khóc trước sự bất ổn rõ ràng của gia đình mình, tâm trí anh tra tấn anh bằng mọi cách dễ dàng, dễ dàng làm sao khi mà John hoặc Sam có thể chỉ là phẩy tay và rồi rời đi.

Rồi Dean sẽ lại ở một mình.

"...yêu cầu là bố đừng đối xử với chúng con như những đứa con nít nữa đi bố! Mẹ kiếp, con..."

"Ta đã nói với con rồi, Sam, các con con của ta. Đừng cãi lời ta nữa," John gầm gừ, tiếng ầm ầm của Giọng Alpha bắt đầu tô điểm cho giọng điệu của ông. Quỳ gối, Dean khẽ thút thít. Cả hai Alpha tức giận đều không để ý, quá tức giận để nhớ đến Omega gần đó.

"Con phát ốm và mệt mỏi vì chuyện này," Sam rít lên. "Con mệt mỏi với cái việc đi theo bố và làm theo bất cứ điều gì bố nói rồi! Bọn con, mẹ nó, đã bố ở đó, Bố! Nếu bọn con không rời cái tổ đến chố bố, thì bố đã chết rồi! Không phải lúc nào bố cũng đúng đâu , lạy Chúa!"

"Khôngggg...," Dean khẽ rên rỉ, ôm chặt lấy thân mình khi một cơn buồn nôn khác ập đến trong anh. Sự kết hợp giữa hai Giọng Alpha đối lập và mùi hương của các thành viên đang giận dữ trong gia đình khiến anh lại muốn nôn mửa, mặc dù bụng anh chẳng còn gì.

Giờ đây, việc hiểu được các từ khác nhau trở nên khó khăn hơn. Cuộc tranh luận của John và Sam mờ dần thành một lớp chồng lên nhau của những lời giận dữ và giọng Alpha ầm ĩ. Tiếng Dean thút thít lớn dần và anh ngã người xuống đường, co đầu gối lên ngực và đưa tay lên tai. Hành động đó không ngăn được mùi ngạt thở của Alpha đang phẫn nộ, nhưng nó giúp làm lặng đi phần nào âm thanh cãi vã của gia đình Dean, và điều đó thật tốt. Người Omega nhắm mắt lại và ngồi đó không biết bao nhiêu phút, cố gắng không thở quá nhanh.

Qua tiếng tạp âm của nhịp tim và hơi thở hổn hển của chính mình, Dean nghe thấy phần cuối của cuộc tranh cãi.

"...hết rồi, Bố. Tôi xong rồi. Lên con Impala với Dean đi, tôi đéo có quan tâm đâu. Tôi sẽ lấy xe tải và rời khỏi đây trước khi tôi cố chẻ mặt ông ra làm hai," Sam gầm gừ.

"Vậy thì cút đi! Là mày thì sẽ làm thế mà," John càu nhàu lại ngay lập tức.

Dean giật mình, đôi mắt mở to chớp đầy mệt mỏi khi anh nhận ra em trai mình sắp bỏ đi. Cậu ấy định rời đi một lần nữa , và rồi John sẽ nổi điên và bỏ rơi Dean, và sau đó anh ấy sẽ ở một mình. Thay vì gập người lại và nôn mửa lần nữa, Dean giật mình và bắt đầu gượng dậy một cách vụng về, tuyệt vọng với tay ra và nắm lấy cổ áo, tay áo của em trai mình, bất cứ thứ gì .

"S-Sam! Sam-my, Sam, không -" Dean loạng choạng, đâm sầm vào cha mình. John càu nhàu, rõ ràng là mất cảnh giác trước sức nặng đột ngột của đứa con cả đang dựa vào mình. Dean không thèm để tâm đến ông, quá tập trung vào việc vươn ra và tóm lấy chiếc áo của Sam trong nỗ lực một cách tuyệt vọng để ngăn cậu quay gót và bỏ đi. "Sammy, Sam, làm ơn đi . Sammy ." Giọng Dean đứt quãng khủng khiếp ở giữa từ cuối cùng.

Dean khá chắc chắn rằng lúc này đây anh đang khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên khuôn mặt lạnh lẽo của anh. Những giọt nước mắt lạnh đi khi chạm tới hàm và chảy xuống cổ họng, trở nên lạnh lẽo hệt như không khí xung quanh chúng. Dean không quan tâm rằng anh ấy đang hành động như mấy phiên bản sách giáo khoa về một Omega nhõng nhẽo, ích kỷ. Anh cần gia đình mình, và anh cần họ ngay bây giờ .

Anh nấc lên và đột nhiên thấy tầm nhìn của mình toàn là đôi mắt màu nâu lục nhạt đầy lo lắng. Đôi mắt lo lắng màu hạt dẻ của Sam . "Dean? Dean, cái quái gì vậy? Anh ổn không đấy? Anh có bị ốm không?"

Dean thổn thức và rướn người về phía trước, vùi mặt vào chỗ ấm áp dưới cổ Sam. Anh giữ mình như thế, cầu mong rằng Sam sẽ không đẩy anh ra, và được thưởng bằng một bàn tay ngập ngừng đặt sau gáy anh. Cơ thể John vẫn còn ấm áp bên cạnh, vẫn đỡ phần lớn trọng lượng của anh, nhưng Dean thì đang dựa vào người em mình một cách tuyệt vọng, John bắt đầu lùi ra.

" Không , không, không," Dean lắp bắp, tách người một chút ra khỏi Sam và tóm lấy John, sự tuyệt vọng khiến anh trở nên vụng về. "Bố, Alpha , làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn—"

"Dean, dừng lại ."

Dean ngừng nấc, mắt mở to khi nhìn thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt Alpha thân yêu của mình. John đang nhìn anh với một ánh nhìn đó dữ dội trong đôi mắt đen của ông.

"Bố—" Giọng Sam nhẹ nhàng.

"Dean, nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay ," John ra lệnh. Giọng ông kiên quyết nhưng không tàn nhẫn, và Omega bên trong của Dean nhận thấy rằng những Alpha của anh không có mùi gì như là phẫn nộ, chỉ là... lo lắng. Sợ hãi, chà có lẽ, là từ Sam.

"Bố k-không thể rời đi," Dean nghẹn ngào, giọng vỡ ra khủng khiếp. "Bố không thể, làm ơn , con không thể—Bố không thể—Con—Con— Làm ơn đi , bố, làm ơn, con không làm được, bố không thể bỏ con—" Dean ngừng lại với một tiếng nấc nghẹn ngào, lắc đầu của mình để cố gắng truyền đạt một cái gì đó, bất cứ điều gì . Anh nắm chặt áo khoác của Sam và John đến nỗi các khớp ngón tay anh trắng bệch, mặt anh nóng bừng vì những giọt nước mắt đã nguội lạnh. Toàn thân anh run rẩy và mất thăng bằng, cảm giác buồn nôn vẫn dâng lên trong anh khi nghĩ đến việc gia đình nhỏ của mình lại tan vỡ một lần nữa và rồi anh lại một mình.

Một cái gì đó ấm và nặng — bàn tay của Sam, não của Dean đã nhận ra từ xa — đến và ấn vào một bên mặt anh, nhẹ nhàng kéo đầu anh trở lại xương quai xanh của Sam. Dean theo bản năng dụi mũi vào cổ em trai mình, tìm kiếm một mùi hương dễ chịu. Sam giữ tay ở đó, cổ họng rung lên khi nói điều gì đó với John.

"—nghĩ đó là bộ não Omega của anh ấy, bố ạ. Bố biết Dean với gia đình và mấy thứ ấy như thế nào mà . Anh ấy sợ chúng ta sẽ rời bỏ anh. Omega của anh ấy phát điên lên rồi." Giọng Sam nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên, một sự thay đổi tốt đẹp so với giọng nói cứng rắn và giận dữ trước đó. Cậu ngân nga điều gì đó êm dịu khi Dean phát ra một tiếng nấc nhỏ, run rẩy khi nhớ lại việc các Alpha của mình đã giận dữ với nhau như thế nào.

"Chết tiệt," John lẩm bẩm. Giọng ông không mềm mại và dịu dàng như giọng của Sam, nhưng chắc chắn là tử tế hơn bình thường. Nghe có vẻ như ông ấy đang nói chuyện với một nạn nhân đang đau buồn hoặc một đứa trẻ đang sợ hãi vậy. "Chúng ta đã chiến đấu cả buổi chiều. Ta chắc chắn rằng hormone của thằng bé đã rối cả lên.

"Bọn con cũng không gặp bố cũng lâu rồi," Sam nói. Dean nhẹ cả người, nghe chẳng có vẻ gì là cậu đang buộc tội ông cả. Mùi hương Alpha của Sam vẫn bình thường và dễ chịu. "Omega bên trong của anh ấy có lẽ là bị hỏng hết cả rồi." Sam khẽ chửi rủa. "Chết tiệt, Dean. Em rất xin lỗi."

Dean cố nói với họ rằng không sao đâu, rằng mọi thứ đều ổn khi họ không cãi nhau nữa, nhưng anh không còn tí sức để làm gì ngoài rên rỉ nhẹ. Bàn tay của Sam khẽ di chuyển, vẫn còn nặng trên đầu Dean, nhưng giờ cũng đang luồn những ngón tay qua tóc anh.

"Được rồi," John nói, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng cũng cương quyết và dứt khoát hơn. "Chúng ta sẽ trở lại nhà nghỉ. Nào, Sam. Giúp bố đưa anh trai con trở lại Impala."

Những bàn tay ấm áp trượt cánh tay của Dean qua đôi vai rộng của cha anh. Anh loạng choạng như thể khi bị buộc phải đi những bước đầu tiên, Sam cố xoa dịu tiếng khóc thút thít khi anh bị kéo ra khỏi chiếc cổ ấm áp và an toàn của em trai mình. John phát ra một tiếng trầm nhẹ, thoải mái.

"Bố, bố không thể—Bố phải đi với chúng con," Sam nói khi cánh cửa Impala kêu cọt kẹt. Sam trèo vào băng ghế sau, Dean nép vào vòng tay cậu ngay sau đó. Dean có thể ngửi thấy một chút mùi hương của em trai mình, thứ gì đó khiến Omega bên trong anh rên rỉ. Sam lại đặt tay lên sau đầu anh để an ủi, vẫn tập trung vào bố của họ. "Bố không thể xa anh ấy, Bố, thậm chí để lên xe tải cũng không được."

"Ta biết, nhóc con," John nói vẻ thấu hiểu. "Bố sẽ đóng cửa và đi vào phía trước. Con có nghe không, Dean? Bố sẽ chỉ đi một giây thôi.

Cánh cửa Impala đóng sầm lại. Dean căng thẳng ngay lập tức, hít thật sâu để tìm kiếm mùi hương của John. Anh chỉ ngửi thấy mùi hương giận dữ của Sam lúc trước vẫn còn phảng phất, khiến anh rên rỉ lớn tiếng.

"Suỵt, De, không sao đâu," Sam dỗ dành, kéo Dean dựa vào cậu. Cậu thắt dây an toàn của mình và cố gắng thắt dây an toàn của Dean, vòng tay ôm lấy người anh trai đang run rẩy của mình. "Không sao đâu. Bố đang quay lại, đợi bố một chút. Ông ấy phải lấy khẩu Colt từ xe tải, rồi chúng ta có thể quay lại nhà nghỉ, được chứ? Alpha sẽ đến đây sớm thôi."

Dù bố không ở đây, Dean vẫn nhẹ lòng trước những lời cuối cùng của Sam. Nghe em trai thừa nhận bố của họ là 'Alpha', nghe cậu ấy chiều theo John, Dean về cơ bản là cảm thấy thoải mái. Nó nói với anh rằng em trai của anh ấy ổn với việc John chịu trách nhiệm, rằng cậu ấy không thách thức quyền lực của ông. Mọi thứ đều ổn trong vài giây. Thứ tự tự nhiên của hệ thống phân cấp trong gia đình của họ đã được thiết lập, ít nhất là cho đến bây giờ.

Cửa phía trước, phía người lái của chiếc Impala mở ra rồi đóng lại cót két. Đột nhiên, chiếc xe tràn ngập sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi hương gia đình của Dean, Alpha của anh và em trai anh, cả hai đều đã ổn định vào lúc này. Tất nhiên rõ ràng là có một sự lo lắng, nhưng Dean sẽ luôn chấp nhận nó thay vì cơn giận dữ. Anh thậm chí còn thoải mái hơn trong lòng Sam, nhẹ nhõm vì gia đình anh ở cùng một nơi, bên nhau như lẽ ra họ phải thế.

"Ta sẽ quay lại lấy xe tải khi Dean ổn định hơn," Dean nghe John nói với Sam. "Chúng ta phải đưa thằng bé trở lại nhà nghỉ, kiếm ít thức ăn cho anh con. Bố sẽ xem xem liệu chúng ta có thể lấy thêm chăn không, có lẽ chúng ta có thể đưa thằng bé làm tổ."

"Vậy ổn đấy," Sam nói. Một tay cậu đang vuốt tóc Dean, móng tay bằng phẳng của em trai anh gãi nhẹ vào da đầu Dean một cách dễ chịu. Người Omega đã dần dần thư giãn, sự kết hợp giữa mùi hương nhẹ nhàng của gia đình anh và niềm vui được vuốt tóc dần khiến anh thư thái. Anh chẳng nghe được Sam đã nói gì tiếp theo hay John đã trả lời điều gì.

Trước cả khi John khởi động Impala, mắt của Dean đã nhắm nghiền. Ngay khi họ lái xe quay trở lại con đường, phóng xe về phía nhà nghỉ, người Omega đã ngủ.

~>>>>~

John đánh bạo mở cửa xe ra một chút khi họ đến gần nhà nghỉ, liếc nhìn qua kính chiếu hậu để kiểm tra lại các cậu trai của mình. Dean đang ngủ yên bình, mũi áp sát vào cổ Sam, người em trai chậm rãi vuốt tóc anh. Bất chấp việc có hơi khác tính cách của ông, John mỉm cười một chút. Có cái gì buồn bã nhói lên trong lồng ngực. Hình ảnh hai cậu con trai thoải mái và an toàn không phải là điều mà ông đã thấy trong một thời gian dài.

Ông thầm nguyền rủa bản thân. Lẽ ra ông nên biết rằng Dean không được khoẻ. Có thể thấy rõ sự lo lắng của người Omega khi John nghĩ lại tất cả những tương tác của mình với các cậu trai ngày hôm đó. Dean luôn ghét mỗi khi ông và Sam cãi nhau, và lần này cũng không ngoại lệ. John siết chặt tay lái khi biết rằng chính ông là nguyên nhân khiến Dean tan vỡ.

"Gần đây thằng bé có làm tổ không?" ông khẽ hỏi qua tiếng động cơ của Impala.

"Không," Sam nói, nhẹ nhàng không kém. "Con đã nghĩ anh ấy chỉ phát điên lên vì một số vụ bọn con làm gần đây, nhưng giờ nghĩ lại, con không chắc mình đã từng thấy anh ấy làm tổ kể từ khi bọn con diệt được con ma đầu tiên sau vụ Stanford.  Anh ấy đã khá căng thẳng."

"Chết tiệt," John chửi rủa, nhìn lại con đường. Ông cẩn thận che giấu cảm xúc khó chịu của mình, cố gắng không để chúng lọt vào mùi hương của ông, nhưng Dean vẫn thút thít như cũ. Đứa trẻ ấy luôn có khứu giác tốt một cách kỳ lạ. John khẽ mỉm cười khi nhớ lại tất cả những vụ án mà họ phá được chỉ nhờ chiếc mũi nhạy cảm của Dean.

"Bố, chúng ta gần tới chưa?" Sam hỏi vài phút sau đó. "Anh ấy vẫn còn khá là run."

"Anh con có lạnh không?" John hỏi. Ngay cả khi ông hỏi thế, ông ấy vẫn bỏ một tay khỏi tay lái để cởi khuy áo khoác của mình. Thật là khó xử, vì nó là một bộ quần áo cồng kềnh, nhưng John thì không thắt dây an toàn. Ông xoay xở cởi chiếc áo khoác ra một cách khá dễ dàng, rồi đưa tay ra sau đưa cho Sam, người đã cầm lấy nó một lát sau. "Nói cho bố biết nếu thằng bé cứ run, được chứ?"

"Vâng, thưa ngài," Sam đồng ý. Có vài tiếng xào xáo, Dean phát ra một âm thanh khó chịu khi có lẽ Sam đã kéo anh  ra khỏi nơi ngửi mùi của mình. John khẽ cười khúc khích vì ông hiểu rõ các cậu trai của mình như thế nào, lắng nghe âm thanh vui lòng khi Dean nhận ra mình đang được bọc trong chiếc áo khoác có mùi của Alpha gia đình anh. Sam cười khẽ. "Đồ ngốc."

John tấp vào bãi đậu xe của nhà nghỉ, dừng chiếc Impala và đưa nàng vào bãi đậu. Ông để động cơ chạy, hy vọng nó sẽ xoa dịu Dean, và quay sang nhìn đứa con út của mình. "Bố giờ sẽ thế chỗ con. Con đi đặt phòng, vậy nên con sẽ phải lấy chìa khóa và đi xin thêm chăn. Ta sẽ trông chừng Dean cho đến lúc đó."

"Bố nghĩ anh ấy sẽ để con đi à?" Sam hỏi, nhìn xuống nơi Dean đang chơi trò bạch tuộc với cậu.

"Hẳn là không trừ khi phải đánh nhau một trận," John thở dài. Ông nhìn cái cách mà Dean tuyệt vọng ôm lấy em trai mình, làn da anh tái nhợt. Đến lúc đánh giá lại rồi, một chốc sau. "Có lẽ ta nên đợi cho đến khi anh con ổn định hơn. Con nghĩ sao?"

Sam chớp mắt, trông có vẻ ngạc nhiên khi cậu được hỏi ý kiến. John biết đó không phải là cách hành động thường ngày của ông, nhưng ông phải thừa nhận rằng Sam hiểu anh trai mình hơn. Thật đau đớn, nhưng đó là sự thật. "Con nghĩ chúng ta nên đợi," cậu nói, nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của Dean. "Anh ấy sẽ nổi cơn tam bành nếu con rời đi bây giờ. Thực ra có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh ấy thức khi con đi, vậy thì bố có thể giải thích cho anh. Con không biết liệu anh ấy có đủ tỉnh táo để hiểu hay không, nhưng có lẽ thế vẫn sẽ tốt hơn là nhận ra trong tiềm thức rằng một trong những Alpha của anh ấy đang rời đi."

"Ít nhất, thằng bé sẽ không thức dậy trong tình trạng cáu kỉnh," John đồng ý, mỉm cười một chút để che giấu sự ấn tượng của ông trước lý luận của Sam. Thằng bé không ngu ngốc, ông biết rõ điều đó hơn ai hết, nhưng đôi khi ông quên mất rằng Sam có thể thông minh đến mức nào . "Được rồi, hãy đưa anh trai con vào trong. Số mười bốn phải không?"

"Vâng." Sam đợi trong khi John trèo ra khỏi Impala và mở cửa sau, với tay về phía Dean. Tuy nhiên, thay vì đưa anh trai mình ngay lập tức, Sam lắc đầu và lách ra ngoài với Dean trên tay. John mở to mắt quan sát khi đứa em út nhấc bổng anh trai mình lên không trung với âm thanh còn nhỏ hơn tiếng càu nhàu, bế Dean về phía phòng trọ số mười bốn.

John đóng cửa xe, khóa lại, và vội vã mở cửa nhà nghỉ trước khi Sam đến để thằng nhóc có thể bước ngay vào và đặt Dean xuống chiếc giường gần nhất.

"Thằng bé thế nào rồi?" John hỏi, tiến lại gần trong giây lát để có thể đưa tay ra và đặt lên trán Dean. Sam đã đúng; người Omega run rẩy lẩy bẩy . John cảm thấy tội lỗi khủng khiếp trong lòng, ước rằng ông đã nhận thấy con trai mình đang phải vật lộn trước khi tất cả những điều này xảy ra. Dean dựa vào bàn tay trên trán với một tiếng ậm ừ hạnh phúc.

"Con nghĩ anh ấy không sao. Anh nhìn có vẻ tương đối ổn khi bố rời đi để đóng cửa xe, vì vậy con nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi nếu bố rời khỏi phòng trong vài phút," Sam nói. "Con nghĩ mùi hương trên chiếc áo khoác đang làm cân bằng nội tiết tố của anh ấy, lúc này đây."

John hơi mỉm cười, hơi ngạc nhiên vì trông Dean nhỏ bé thế nào khi cậu cuộn tròn trong chiếc áo khoác của bố mình. "Được rồi, vậy là tốt rồi. Con nghĩ rằng bố có thời gian để đi lấy một ít thức ăn hay cái gì đó? ông ấy hỏi. "Tất cả chúng ta đều cần phải ăn, và Dean đã nôn ra cả bữa sáng và bữa trưa rồi."

"Ừ, nhưng bố phải nhanh lên," Sam nói. "Anh ấy sẽ chú ý."

"Ta sẽ nhanh thôi, Sammy, đừng lo," John nghiêm túc hứa. "Hãy chăm sóc anh trai của con, được chứ? Gọi cho bố nếu tình trạng thằng bé tệ hơn.

"Vâng, thưa ngài," Sam đồng ý, nghiêm túc nhìn xuống Dean.

John bị ấn tượng bởi tình huống này nhìn tương tự nhau như thế nào. Sự khác biệt duy nhất giữa bây giờ và mọi thời điểm khác trong quá khứ là Dean là người được chăm sóc, không phải Sam. Ngoại trừ những lúc anh thực sự bị xây xát nặng trong các cuộc đi săn, Dean gần như luôn là người chạy quanh như một con gà mẹ bảo vệ quá mức, băng bó vết thương, rót nước và lấy thuốc giảm đau. John đã luôn nghĩ rằng Dean không thường xuyên thể hiện khía cạnh Omega của mình, và có thể ông ấy đã đúng, nhưng chắc chắn rằng Dean là người luôn chăm sóc gia đình.

Bây giờ, đã đến lúc Sam và ông phải trả ơn.

John xoa tay lên trán Dean, bắt chước những gì ông đã từng làm khi cậu con cả của ông vẫn còn là một cậu bé. "Ta sẽ quay lại ngay, nhóc con. Ngoan vì Sammy nhé," ông thầm thì.

John đứng thẳng dậy, gật đầu với Sam và chộp lấy chùm chìa khóa Impala. Nhìn lại lần cuối các cậu con trai của mình để chắc chắn rằng chúng vẫn ổn, ông đi ra cửa và mở nó nhẹ nhàng nhất có thể. Rất may, nó không kêu cọt kẹt quá nặng nên Dean không giật mình hay chú ý. Với một luồng không khí nhẹ nhàng bị dịch chuyển và tiếng đóng cửa khe khẽ, John ra khỏi phòng trọ và biến mất trong màn đêm.

~>>>>~

Dean sẽ không để Sam di chuyển quá vài inch. Sau hai mươi phút dỗ dành và xoa dịu cẩn thận, Sam xoay xở cởi được giày của cả hai và tựa lưng vào đầu giường, Dean tựa vào ngực cậu một cách yên bình. Người Omega vẫn được bọc trong áo khoác của John, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống để ngửi thấy mùi ở cổ áo. Sam cầu mong rằng chiếc áo khoác sẽ là vật thay thế đủ tốt cho đồ thật cho đến khi bố của họ có thể quay lại, lòng cậu không muốn biết những thiệt hại sẽ xảy ra nếu Dean thức dậy và thấy John thực sự không có ở đó.

Sam nhẹ nhàng siết chặt anh trai mình trong vòng tay, vùi mũi vào tóc Dean để hít thở mùi hương dễ chịu của một Omega đang hạnh phúc. Sự hài lòng của Dean giúp giảm bớt cảm giác tội lỗi đang quằn quại trong lồng ngực Sam, nhưng chỉ vừa đủ thôi.

Anh cắn môi khi nhớ lại khuôn mặt tuyệt vọng, đẫm nước mắt của Dean, cách anh cầu xin Sam ở lại ngay cả khi anh gần như không thể đứng thẳng. Nó làm cho cuộc tranh luận của Sam với bố họ có vẻ ngu ngốc và tầm thường. Dean như thế này, bất tỉnh và gần như hôn mê, bởi vì Sam đã không thể chịu được việc bị ra lệnh chỉ hơn một vài phút. Sam cảm thấy xấu hổ về bản thân.

Dean thì thầm trong giấc ngủ, rúc đầu vào dưới quai hàm của Sam, điều mà Alpha nhận ra là một cử chỉ an ủi. Cậu mỉm cười buồn bã khi nhận ra rằng ngay cả trong giấc ngủ, Dean vẫn ưu tiên cho hạnh phúc của cậu. Mái tóc mềm mượt của Dean lướt nhẹ dưới cằm Sam khi cậu cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Omega.

Chìa khóa kêu lạch cạch trong ổ khóa khiến Sam giật mình. Sự giật mình của anh khiến Dean lầm bầm ngái ngủ, đôi mắt xanh lục của Omega chớp mở lờ mờ. Trong một khoảnh khắc, Dean nheo mắt nhìn xung quanh, quan sát xung quanh mình. "Sam?" anh rên rỉ, ngước nhìn Sam trong sự bối rối choáng váng.

"Em đây, Dean," Sam hứa.

Cậu nhìn thấy khoảnh khắc Dean nhận ra rằng bố của họ không có ở đó. Omega ngồi dậy, vẻ hoảng loạn của anh dường như khiến anh không nghe thấy tiếng cửa phòng trọ mở ra, cho phép John vào trong phòng.

"B-Bố đâu?" Dean lắp bắp, điên cuồng nhìn xung quanh. Bàn tay anh, trước đó nắm lỏng lẻo chiếc áo sơ mi của Sam, giờ đã siết chặt hơn rất nhiều. "S-Sam, bố đâu? Alpha đâu? Sam—"

"Suỵt, không sao đâu nhóc. Ta ở đây," John nói, giọng trầm của ông nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên. ông đặt những chiếc túi đang mang xuống, ném chùm chìa khóa lên chiếc bàn cạnh giường ngủ và quỳ xuống mép giường. Dean gần như ngã vào người của ông, bản năng của anh yêu cầu anh được ôm bởi Alpha của mình, ngay lập tức. Sam khẽ mỉm cười trước hình ảnh đôi mắt mở to ngạc nhiên của bố cậu, cách ông chậm rãi, ngập ngừng vòng tay ôm lấy người anh cả.

"Bố đã đi đâu?" Dean lầm bầm vào cổ John. Anh vẫn còn nói lắp bắp, báo hiệu rằng anh vẫn còn rất mù mờ. Sam khá chắc chắn rằng anh trai mình sẽ rất xấu hổ khi thoát ra khỏi lớp sương mù mà Omega bên trong anh đã kích hoạt. Ngay cả khi người Alpha cũng nhếch mép cười trước số lượng những chuyện trêu chọc cậu có ở đây, cậu cũng đã quyết định rằng sẽ không bao giờ chế nhạo Dean vì điều này. Dù sao thì đó cũng không phải là lỗi của anh ấy. Bên cạnh đó, điều này không có gì phải xấu hổ. Dean sống với ít sự đụng chạm và tình cảm hơn nhiều so với mức cần thiết của một Omega điển hình, điều mà đôi khi Sam nhận thức quá rõ. Đây là điều ít nhất mà anh trai cậu xứng đáng được hưởng.

"Đi kiếm đồ ăn," John giải thích với mái tóc bồng bềnh của Dean. "Bố lấy cho con ít bánh."

"Bố lấy ạ?" Dean uể oải hỏi. Tay nắm của anh trên áo Sam đã lỏng ra một chút, nhưng nó vẫn còn đó.

"Đúng rồi. Nếu con thả Sammy ra, em con có thể lấy nó cho con và chúng ta có thể khiến con ăn một chút," John nói, xoa nhẹ bàn tay dọc sống lưng Dean. "Con vẫn còn run đấy, nhóc. Chúng ta phải tăng lượng đường trong máu của con lên.

"Không muốn," Dean lầm bầm, siết chặt áo Sam khi người Alpha trẻ hơn định lùi ra. Sam ngước mắt nhìn John, tìm kiếm xem xem mình nên làm gì khi nhìn vào biểu cảm trên mặt bố.

John nhẹ nhàng vỗ lưng Dean. "Buông em trai con ra, Dean. Thằng bé sẽ chỉ biến mất vài giây thôi." Trước mùi hương lo lắng đang dâng lên trong không khí, John bắt đầu gầm gừ một cách êm dịu, một tiếng gừ gừ trầm đục phát ra từ lồng ngực ông. "Con có muốn đếm với bố không? Chúng ta sẽ đếm đến năm, được chứ? Bố hứa, Sammy sẽ quay lại trước khi chúng ta đếm xong." John chạm mắt với Sam trên đỉnh đầu của Dean. "Một. Hai..."

Sam trèo khỏi giường, lục lọi những chiếc túi trên mặt đất, bỏ cuộc và chộp lấy toàn bộ thứ chết tiệt đó. Cậu trở lại giường khi John và Dean đếm xong đến năm, Omega ngay lập tức bám lấy Sam ngay khi em trai anh ở trên giường với anh.

"Nhìn này, Dean. Bánh táo, món ưa thích của anh. Là thứ hàng nhà làm mà anh yêu thích đó," Sam nói, đưa nó ra cho anh trai mình xem. Đó loại bánh ngon - loại bánh được nướng hàng ngày trong một tiệm bánh đặc biệt. Đắt gấp đôi, nhưng Sam có thể thấy rằng bố cậu không quan tâm đến điều đó lúc này. Cậu cảm thấy lồng ngực mình ấm áp.

Dean cho phép Sam đỡ anh ấy dựa vào ngực cậu, nhưng anh vạch ra ranh giới khi được đút ăn. Tay của Omega run lên bần bật khi anh đưa những miếng bánh táo lên miệng, nhưng anh ấy vẫn vui vẻ rù rù khi ăn hết một nửa chiếc bánh, thậm chí còn đi xa đến mức cho phép John rời khỏi giường để Alpha có thể vẽ những đường muối xung quanh. phòng.

"Chỉ có hai giường thôi," John nói khi ông đổ muối ra cửa sổ phòng tắm. Ông không nhìn họ. "Bố có thể nằm trên sàn, nhưng con sẽ phải đưa cho ta một cái gối hay thứ gì đó. Dean sẽ không để ta quay lại nhà trọ của mình đâu."

"Bố có thể ngủ trên chiếc giường kia," Sam đề nghị, nuốt khan. Dean vẫn đang rù rù trong ngực cậu, ăn bánh một cách mãn nguyện, hoàn toàn chẳng để ý gì. "Con sẽ... Con có thể chia giường với Dean."

Lúc đó bố cậu nhìn cậu, đôi mắt đen không thể đọc được trong bóng tối do ánh đèn phòng tắm tạo ra. "Con muốn ngủ chung giường với Dean à?"

"'Rộng hơn những chiếc giường nhà nghỉ khác," Sam nói, thật là nhảm nhí. Cả hai người đều biết điều đó. Vòng tay cậu siết chặt quanh anh trai mình, có gì đó như sự bảo vệ dâng lên trong lồng ngực cậu. "Hơn nữa, con không phiền đâu. Có lẽ anh ấy sẽ yêu cầu ai đó ngủ với anh. Cũng có khi là con đấy."

John nở một nụ cười nhẹ, lắc hộp muối khi ông bắt đầu cất nó vào một trong những chiếc túi của họ. "Con sẽ lại làm một hàng rào gối nữa à?"

"Con sẽ đẩy ảnh ra khỏi giường khi ảnh đá con," Sam nói, cũng mỉm cười. Anh và bố cười trong yên lặng khi nhớ lại tất cả những nghi lễ thời thơ ấu của cậu và Dean. Họ đã ngủ chung giường quá nhiều lần khi lớn lên, và đôi khi hai cậu bé tuổi teen đang lớn trở nên quá lớn so với những chiếc giường đôi tồi tàn của nhà trọ.

"Vậy thì con làm đi," John nói. Ông kéo khóa chiếc túi duffel. "Dean, con ăn xong cái bánh đó chưa?"

Không có phản hồi. Sam kiểm tra nhanh và xác nhận rằng Omega đã ngủ, chiếc nĩa của anh vẫn ở trong tay, những ngón tay kia của anh cuộn lỏng lẻo quanh ống tay áo của Sam. Người Alpha cảm thấy mình nở một nụ cười nhẹ trước hình ảnh khuôn mặt yên bình đáng yêu của anh trai mình.

"Bố nghĩ thằng bé đã ngủ rồi," John thì thầm. "Đưa cái bánh cho ta, ta sẽ để dành cho sáng mai. Con có muốn dùng buồng tắm trước không?"

"Con không sao. Con không nghĩ Dean sẽ để con yên một tí nào đâu," Sam nói. "Con từng làm điều tệ hơn là bỏ qua một đêm đánh răng rồi."

"Được rồi," John đồng ý. "Vậy thì nằm xuống đi."

Sam kéo mình và anh trai đang ngủ xuống, lầm bầm đầy thích thú khi Dean phát ra âm thanh phản đối khi anh ấy bị đẩy xuống. Khi cả hai đã ở tư thế tương đối thoải mái, John lấy vài chiếc chăn mà ông lấy từ quầy lễ tân và đắp chúng lên người các cậu con trai của mình, thậm chí còn dành thời gian để đảm bảo rằng cánh tay của Dean đã được nhét bên dưới.

Ngực Sam đau nhói trước sự quen thuộc ấy, ký ức về những đêm được nghỉ khi John cảm thấy đặc biệt hào phóng, hoặc khi cậu hay Dean suýt chết. Hơi ấm của anh trai đang ngủ bên cạnh, sức nặng của chiếc chăn đắp lên người cậu, sự che chở hiếm thấy trong mắt cha họ...

Sam khẽ mỉm cười. "'Ngủ ngon, bố."

John ngồi xuống chiếc giường bên kia, với tay tắt chiếc đèn ngủ. "Chúc ngủ ngon, các chàng trai."

Ông lặng lẽ hoàn thành thói quen hàng đêm của mình và bò lên giường, lắng nghe một lúc nhịp thở dễ chịu của các con mình. Với một tiếng thở nhẹ đầy mãn nguyện, John nhắm mắt lại. Vài phút sau, thành viên cuối cùng trong gia đình nhỏ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top